Vừa ra khỏi cửa, Lý Tang Du chúi đầu sải bước thật nhanh trên đường, hơn ai hết cô biết rõ trong lòng mình cảm thấy tủi thân biết nhường nào khi thốt ra những lời đó.

Một thiên kim tiểu thư luôn được nâng niu nuông chiều như cô, nhưng ngờ đâu sau khi kết hôn lại phải lưu lạc đến bước đường này, hai năm nay đã dạy cho cô cách hà tiện chắt bóp trong sinh hoạt, từng bước đều khiến cô đau đến xé lòng.

Lý Tang Du ngẩng đầu, dùng sức mở căng mắt, nhưng ẩn sâu trong đó đã ngân ngấn ánh lệ: “Lý Tang Du , mày là bất bại, cố lên nào!”

Đến công ty thì đã tám giờ rưỡi, cô đi muộn đúng ba mươi phút tròn.

Lúc bước vào bộ phận chuyển phát tài liệu , tất cả mọi người đều quay sang nhìn cô với ánh mắt quái dị.

Đã quá quen với những ánh mắt kiểu đó, Lý Tang Du đi một mạch vào phòng làm việc.

Hôm qua mới bị bắt tại trận vụ nói xấu nên Trịnh Tinh Tinh trở nên khép nép, dè dặt hỏi: “Nhóm trưởng Lý, chị không đi dự họp hả?”

“Họp gì cơ?” Đầu Lý Tang Du như bị úng nước.

“Hôm nay mới thông báo là sẽ có buổi họp vào sáng sớm, hiện giám đốc và các cán bộ phụ trách bộ phận đã có mặt đông đủ ở phòng họp rồi.

“Cảm ơn nhé!” Lý Tang Du không kịp cất túi mà vội vã chạy lên phòng họp ở trên tầng.

Lý Tang Du vừa rời khỏi thì mấy người trong bộ phận bắt đầu bán tán xôn xao.

“Quả nhiên tin đồn không phải là giả, Lý Tang Du thật sự có mối quan hệ không đoan chính với tổng giám đốc.

Có ai mà không biết tổng giám đốc ghét nhất người nào đến muộn, mà cô ta đến muộn tận ba mươi phút mà có thấy ai gọi điện nhắc nhở đâu.

“Đúng thế, sau này tốt nhất chúng ta nên cẩn thận một chút, động vào ai thì động chứ đừng nên động đến con giáp thứ mười ba, gió thoảng bên gối là lợi hại lắm đó.

“Sợ cái gì mà sợ, cũng chỉ là cái đồ dựa vào sắc đẹp mà trèo cao thôi lại còn giả bộ đường hoàng, chúng ta không ở ngoài sáng, mà ở trong tối…”

“Mọi người có thấy bộ dạng hôm nay của cô ta không? Cả người cứ tiều tụy sao ấy, chắc là tối hôm qua mệt nhọc quá độ đây.

“Thì đó…”

Mấy người phụ nữ túm tụm cười rôm rả.

Trịnh Tinh Tinh và Triệu Nguyệt Sương liếc mắt nhìn nhau, mới trải qua vụ bị bắt tại trận lại thêm hôm nay nữa thì đã nói lên tin đồn không phải là giả, nhưng cả hai đều không dám ho he gì mà chỉ yên lặng làm việc của mình.

Phòng hội nghị im phăng phắc không một tiếng động, toàn bộ ghế đều đã kín người, đây cũng là lần đầu tiên Lý Tang Du tham dự một buổi họp như thế này, đã thế lại còn đến muộn, cô hồi hộp rón rén bước vào bên trong, vừa mới chuẩn bị ngồi xuống ở một góc khuất nhất bên mép cửa thì bớt chợt bị gọi tên.

“Nhóm trưởng Lý, tại sao mấy hôm nay tài liệu bên bộ phận chuyển phát các cô đưa đến đều bị thiếu mất mấy trang là thế nào?” Người nói không ai khác chính là Lục Huyền Lâm.

Giọng điệu của anh mang theo ý tứ chất vấn nhưng lại không một chút tức giận, hai mắt chỉ đăm đăm nhìn cô.

Các cấp lãnh đạo đang họp cũng đồng loạt nhìn về phía cô.

Đối với việc Lý Tang Du đến trễ, Lục Huyền Lâm không những không nổi giận lôi đình như mọi ngày mà ngược lại bày ra một bộ dáng ung dung chờ đợi, đúng là một hiện tượng lạ thường, như kiểu giấu đầu lòi đuôi vậy.