Editor: Yuu
Buổi chiều diễn ra trận thi đấu bóng rổ.

“Này này này, chuyền cho tao bên này, chuyền cho tao bên này.” Vương Kiêu Dương của lớp bọn họ hét với các đồng đội của mình.

Lúc này đồng đội mới chuyền bóng cho cậu ta.

“Này, sao chúng mày có thể chuyền bóng chậm rì rì như vậy hả.” Vương Kiêu Dương nhìn tốc độ của đồng đội mình, không khỏi chửi thề: “Anh Mặc à, đành phải dựa vào anh rồi. Thực lực của anh có thể carry toàn trường đó.” Nói xong cậu ta liền chuyền quả bóng trong tay cho Sở Mặc.

Sở Mặc nhanh chóng đón bóng, cậu sải bước nhanh về phía trước, phớt lờ những lời nói của Vương Kiêu Dương.

Cậu ôm chặt quả bóng, đối thủ lớp bên cạnh tạo thành một bức tường người ngăn ở trước mặt cậu, chỉ sợ cậu đưa ra bất cứ động tác nào là bóng sẽ bay vào trong rổ.

Lúc này ánh mắt sắc bén của Sở Mặc nhìn tới Đàm Thiên. Đầu óc Đàm Thiên còn chưa kịp hoạt động thì thân thể đã hoạt động trước, làm bộ mình sẽ tiếp nhận bóng trong tay Sở Mặc.

Động tác giả này thành công thu hút được sự chú ý của đội bóng đối phương.

Bức tường người bắt đầu phân tán rộng ra, các cầu thủ rải rác vây quanh lấy Sở Mặc và Đàm Thiên. Sở Mặc giả vờ tìm cơ hội chuyền bóng cho Đàm Thiên. Đúng lúc này, khi đám người từ từ vây quanh Đàm Thiên, Sở Mặc cấp tốc sải thân, thành công vượt qua bức tường người, ba bước chạy tới rổ rồi ném bóng vào trong rổ.

Quả bóng rơi từ trong rổ xuống.

Toàn trường vui vẻ reo hò.

“Ôi trời ạ! Cậu thấy không Vân Khê! Sở Mặc thật đẹp trai!” Trần Nhân ở một bên mạnh mẽ vỗ tay, tiếng “bốp bốp” hòa lẫn trong đám đông ồn ào huyên náo: “Quả không hổ danh là giáo bá của Nhất Trung, quá đẹp trai.” Gương mặt Trần Nhân vui sướng như muốn nở hoa, không hề có bộ dạng thờ ơ lạnh lùng như khi chưa quen Sở Mặc.

“Này, Trần Nhân, cậu cũng nên kiềm chế một chút đi.” Lâm Manh Manh ngồi trong khán phòng, trên tay cầm một chai Coca: “Đừng làm hỏng dụng cụ cổ vũ, tớ còn phải gửi lại cho lớp bên cạnh nữa.” Khuôn mặt nhỏ nhắn của Lâm Manh Manh đỏ bừng. Vừa nãy cô ấy đã dẫn dắt đội cổ động. bây giờ đang ngồi ở trong khán phòng mà thở hổn hển.

“Chao ôi, tớ đã nói mà.” Lâm Manh Manh vặn nắp chai Coca: “Thật đáng tiếc khi cậu không tham gia vào đội cổ động của trường học, Vân Khê. Cậu chỉ cần múa một vài đường ở trên sân thể dục, tinh thần mấy tuyển thủ bóng rổ chắc chắn sẽ phấn chấn hơn.” Cô ấy trêu chọc Vân Khê.

Vân Khê đỏ mặt lắc đầu, cô đưa tay lên gạt những sợi tóc mai đang rủ xuống ở bên mặt vào sau tai: “Cậu đừng nói linh tinh Manh Manh.” Cô cầm một chai nước lạnh Evian cùng một chiếc khăn lông màu trắng trong tay: “Cậu cũng biết bây giờ tớ không có thời gian để đi tập luyện mà.”

Thật ra, trước đó không biết Sở Mặc nghe ở đâu rằng lớp trưởng Lưu Oánh Oánh dự định sẽ tìm cô để làm thành viên của đội cổ động, vì vậy đã từ chối trước cho cô.

Lý do rất đơn giản: “Làm sao mà cô gái tôi thích có thể nhảy trước mặt những người con trai khác chứ?” Cậu xem còn chưa đủ đâu.

Cậu nghiêm túc nhìn Vân Khê, lý do cũng có thể nói là rất hợp lý. Vân Khê vốn định thử một lần, coi như là kỷ niệm thời cao trung.

Đáng tiếc, thời gian hoàn toàn không đủ.

Mỗi ngày phải chạy tới chạy lui giữa trường học và phòng tập đã chiếm phần lớn thời gian của cô. Nếu muốn dành chút thời gian để tập luyện vũ đạo với đội cổ động, cô sẽ phải hy sinh nhiều thời gian ngủ hơn.

Nhưng thật ra, Sở Mặc lại nghĩ rất đơn giản.

Vân Khê ngày thường đã đủ mệt mỏi rồi, làm sao những chuyện nhỏ nhặt như vậy có thể làm phiền cô chứ. Nếu cậu làm Vân Khê suy sụp, người đau lòng hẳn là cậu.

Không có vấn đề gì nếu cậu phải vất vả chăm sóc cho cô, nhưng đơn giản, là cậu không thể chịu được khi nhìn thấy bộ dạng ốm yếu như một con mèo con bị bệnh của cô, nằm thở hổn hển ở trên bàn vì sinh bệnh, điều đó còn khó chịu hơn những gì cậu phải chịu đựng trong cuộc sống.

Bởi vậy, khi biết lớp trưởng Lưu Oánh Oánh dự định sẽ tìm tới Vân Khê, cậu lập tức tới tìm Lưu Oánh Oánh.

Cậu đút tay trong túi quần, dựa vào bên cửa lớp, nhìn Lưu Oánh Oánh đang sửa soạn lại bài tập về nhà trên bục giảng.

“Lớp trưởng, ra đây.” Cậu nhai kẹo cao su trong miệng, không chút kiêng nể mà gọi Lưu Oánh Oánh.

Lưu Oánh Oánh nghe thấy cậu gọi trước tiên là rất ngạc nhiên, sau đó cô ấy vội vàng đặt bài tập về nhà trong tay xuống, chạy ra cửa.

Cả lớp im lặng mất hai giây vì hành động này của Sở Mặc.

Sau đó mọi người thì thầm bàn tán với nhau.

Mà lúc này, Vân Khê lại không ở trong lớp nên không biết chuyện này.

“Bạn học, có chuyện gì sao?” Gương mặc Lưu Oánh Oánh hơi phiếm hồng khi đối diện với Sở Mặc.

Nên biết rằng cô ấy đã học chung với Sở Mặc hơn nửa kỳ học, nhưng cậu cũng chưa từng gặp cô ấy riêng như thế này lúc nào.

Nhưng ánh mắt của cô ấy lại vô thức nhìn theo cậu không ngừng.

Cậu giống như một chùm ánh sáng không thể nào không nhìn thấy được trong đám đông. Sự xuất hiện của cậu có thể tự động che chắn mọi sự huyên náo của đám đông ồn ào xung quanh.

Bởi vì cậu là Sở Mặc.

Lưu Oánh Oánh hơi mím môi, nhìn Sở Mặc với ánh mắt mong đợi.

Chỉ là Sở Mặc lại không chút nào để ý tới, thậm chí đến một cái liếc mắt với Lưu Oánh Oánh cũng không có.

Cậu nói: “Nghe nói cậu định tìm Vân Khê nhờ cô ấy làm đội trưởng đội cổ động? Có chuyện như vậy sao?” Cậu hỏi Lưu Oánh Oánh.

Lưu Oánh Oánh thành thật gật đầu, nói: “Ừ, đúng vậy, có chuyện gì sao?” Cô ấy tò mò hỏi lại.

“Cô ấy không được tham gia.” Sở Mặc nghĩ sao nói vậy: “Cậu tìm người khác thay thế đi.”

Khóe miệng đang tươi cười của Lưu Oánh Oánh lập tức cứng đờ lại, cô ấy hỏi cậu: “Là Vân Khê nhờ cậu nói với tôi sao? Tại sao cậu ấy không tự tìm tôi để nói.”

“Hừm.” Khóe miệng Sở Mặc vẽ lên một nụ cười tinh nghịch: “Không phải cô ấy nhờ tôi nói, là tôi tự đến nói với cậu.”

“Hả?” Lưu Oánh Oánh không hiểu ý cậu là gì.

“Cô ấy là người của tôi, cho nên…” Sở Mặc kiêu ngạo nói: “Chuyện của cô ấy, tôi sẽ định đoạt.”

Nói xong liền nghiêng người lướt qua Lưu Oánh Oánh đi vào trong phòng học.

Cuối cùng, chỉ còn lại mình Lưu Oánh Oánh ngây ngốc đứng tại chỗ, vẫn không thể bình tĩnh lại.

Cô…Là người của cậu? Chẳng lẽ Hứa Vân Khê và Sở Mặc ở bên nhau? Trong lúc nhất thời, tâm tư của Lưu Oánh Oánh vô cùng phức tạp. Sự ghen tuông giống như một cái dây chằng len lỏi trong người cô ấy, trong nháy mắt nó bật ra khỏi mặt đất, cảm xúc cứ thế mà phủ kín cả trái tim, lồng ngực, lý trí cũng vì thế mà trật bánh, không còn nằm trong tầm kiểm soát của cô ấy nữa.

Lưu Oánh Oánh cắn chặt môi dưới, móng tay đâm sâu vào da thịt, nhưng cô ấy lại không cảm nhận được bất cứ sự đau đớn nào.

Hứa, Vân, Khê!

Sự ghen tuông cùng chán ghét từ từ chảy ra từ bên trong đôi mắt của Lưu Oánh Oánh. Tại sao lại có người như vậy tồn tại trên cõi đời này chứ? Năm lớp 10, các nam sinh đều thiên vị mà nói chuyện với cô, mà người làm lớp trưởng như cô ấy lại vĩnh viễn chạy theo sau. Buổi họp lớp trong kỳ nghỉ hè lần trước, cô từ chối không tham gia, còn có nam sinh oán giận trước mặt cô ấy, nói cô ấy tổ chức hoạt động không đủ người lại không đúng chỗ.

Rõ ràng các nam sinh kia có tâm tư xấu xa, chỉ muốn được nhìn thấy Hứa Vân Khê, lại còn nghi ngờ cô ấy không có năng lực.

Bây giờ đến nam sinh mà cô ấy tâm tâm niệm niệm, cũng không chút kiêng nể nào mà thiên vị cô hơn.

Tại sao người đó cứ phải là cô chứ?

Nam sinh vây quanh cô như ruồi bọ nhìn thấy mật ong còn chưa đủ sao? Tại sao đến nam sinh mà cô ấy yêu thầm cũng không thoát khỏi nguy hiểm? Nam sinh đều mắt mù sao mà lại thích một nữ sinh như vậy chứ.

Lưu Oánh Oánh càng nghĩ lại càng tức giận, cô ấy tức giận đến nỗi có một luồng khí nóng trong ngực như muốn trút ra ngoài. Đúng lúc này, tiếng chuông vào học đột nhiên vang lên.

Tốp năm tốp ba học sinh trên hành lang trở về lớp.

“Có chuyện gì vậy, Oánh Oánh?” Bạn cùng bàn nhìn thấy sắc mặt Lưu Oánh Oánh không được tốt lắm liền quan tâm hỏi.

“Không có gì.” Lưu Oánh Oánh vô cảm trả lời: “Có lẽ là có chút mệt mỏi.” Cô ấy trả lời lại cho có lệ.

Bạn cùng bàn của cô ấy cảm thấy sự quan tâm của mình dường như là đá vào tấm sắt, bởi vậy cũng không hỏi gì nhiều, chuyên tâm nhìn nội dung cần chuẩn bị của tiết học tiếp theo.

————————————

Trên sân bóng rổ.

“Bên này, bên này.” Vương Kiêu Dương kề hai tay vào miệng hét lớn.

“Nhanh lên, mau chuyền tới đây.” Ngữ khí của Vương Kiêu Dương không được tốt lắm, cậu ta còn hét lớn: “Còn không đến 5 phút nữa đâu.” Nhưng đồng đội của cậu ta lại hãm sâu vào trong vòng vây của quân địch.

“Mẹ nó, đám người chết tiệt này.” Đàm Thiên nhìn điểm số sắp bị đuổi kịp, lòng hiếu thằng càng bạo phát hơn: “Anh Mặc, mau tới đây.” Cậu ta hét lên với Sở Mặc.

Sở Mặc vén áo bóng rổ lên lau cái trán ướt đẫm mồ hôi, các nữ sinh trên khán đài lập tức hét lớn.

Cơ bụng sắn chắc, khỏe khắn của cậu tiếp xúc với không khí, làn da màu nâu mật ong trông rất khỏe  khoắn lại rực rỡ trong ánh nắng, làm người khác không thể không muốn chạm vào nó.

Cánh tay rắn chắc mà mạnh mẽ của cậu khoanh chặt ở trước ngực.

Đó thật sự là một khung cảnh khiến nhiệt huyết của các nữ sinh đều dâng trào.

“Mẹ nó, tự chịu trách nhiệm đi.” Đàm Thiên có chút cực kỳ hâm mộ Sở Mặc, chỉ một động tác lơ đãng cũng có thể khiến các nữ sinh cuồng nhiệt như vậy: “Còn có thể chơi bóng nữa không.” Cậu ta nhỏ giọng oán trách.

Sở Mặc hoàn toàn phớt lờ lời nói của cậu ta.

Cậu chăm chú theo dõi các đồng đội của mình đang trốn khỏi vòng vây truy đuổi của kẻ địch. Cậu tùy thời cơ mà chờ đợi, sẵn sàng lao vào giật bóng khi có thể, chạy thật nhanh tới nhảy lên rổ là có thể kết thúc trận thi đấu này.

Tuy rằng đã nắm chắc cơ hội thắng cuộc, nhưng các nữ sinh trên khán đài vẫn nhìn Sở Mặc chằm chằm không chớp mắt, chỉ sợ sẽ nhìn sót bất cứ động tác nhỏ nào của cậu.

Trong phút đếm ngược cuối cùng, Sở Mặc nhắm ngay thời cơ, cậu nghiêng người né tránh thành công sự chắn đánh của đối phương, cướp được bóng từ tay đồng đội. Cậu chạy nhanh về phía trước như một viên đạn được bắn ra, đối phương cũng chạy nhanh theo hòng ngăn lại quả bóng trong tay cậu, lại phát hiện ra năng lực của Sở Mặc thật sự không tầm thường chút nào.

Cho dù phía trước có nhiều người ngăn cản như thế nào, nhưng sự chênh lệch chiều cao đã quyết định rõ ràng sự thành bại.

Lúc Sở Mặc cùng đôi giày bóng rổ màu xanh nước biển rơi xuống đất cũng là lúc quả bóng rổ rơi xuống từ trên rổ xuống cùng cậu.

Tiếng hoan hô vang lên như pháo nổ.

Vân Khê cũng xem đến vô cùng chăm chú.

Mặc dù biết cậu chắc chắn sẽ là MVP của toàn trường, nhưng cô vẫn không thể nhịn được mà cổ vũ và hò hét vì cậu. Cậu giống như siêu sao sáng nhất trên sân bóng, tỏa ra thứ ánh sáng rộng khắp, thu hút sự chú ý của mọi người.

Bởi vì cậu là Sở Mặc.

Đó là Sở Mặc không ai có thể bì được, một Sở Mặc vô song với nụ cười kiêu ngạo.

Vân Khê không khỏi siết chặt lấy cái khăn lông màu trắng cùng chai nước khoáng trong tay. Trái tim cô tức khắc nhảy lên nhanh chóng, mà ánh mắt cô hoàn toàn, hoàn toàn không thể không nhìn thẳng về phía Sở Mặc.

Mà dường như Sở Mặc cũng cảm nhận được ánh mắt của Vân Khê trong khán phòng.

Khóe miệng cậu vẽ lên một nụ cười tinh nghịch bất cần đời, bỏ qua mọi ánh mắt chú ý của mọi người, khóa chặt tại chỗ ngồi của cô trong đám đông.

Vân, Khê, của, cậu.

Cô lặng lẽ ngồi trong khán phòng, trong tay ôm chặt chiếc khăn lông trắng cùng chai nước khoáng chuẩn bị đưa cho cậu. Mặc dù lúc trước cô nói sẽ không tới xem cậu thi đấu, nhưng lúc thi đấu với toàn trường, cô đều nghiêm túc nhìn nó.

Trái tim cậu bất giác cảm động.

Cậu nắm chặt tay phải, rồi nâng cánh tay phải lên song song với mặt đất, sau đó đập hai cú thật mạnh vào lồng ngực mình.

Các nữ sinh không khỏi bị mê hoặc bởi động tác của cậu, toàn trường lại một lần nữa truyền đến những tiếng hét đinh tai nhức óc.

Mà chỉ có cậu biết động tác này nghĩa là gì ——

Vân ở trong lòng cậu.

Mà trái tim cậu đang đập vì Hứa Vân Khê.