5. Xuống giường rồi... thì lại thành hình người dạng chó.

Sau mấy ngày chăm sóc cẩn thận, mặc kệ bên trong như thế nào thì ngoài mặt Lục Vãn Thừa vẫn khá hơn không ít. Lâm Thanh Vũ cho rằng hắn có thể cố gắng rời giường đi lại vài bước. Lục Vãn Thừa nghe đề nghị của y, xuống giường, cố gắng bước đi hai bước, chân tay tê dại, toàn thân như nhũn ra, rồi lại nằm ình về giường, yên tâm thoải mái nói: "Không có việc gì khó, chỉ cần không dám làm. Tôi chọn từ bỏ."

Lâm Thanh Vũ hỏi hắn: "Chẳng lẽ ngươi định nằm trên giường hết quãng thời gian còn lại?"

Lục Vãn Thừa: "Có gì không ổn à?"

Lâm Thanh Vũ: "... Không gì, ngươi nằm đi."

Lâm Thanh Vũ, người chăm chỉ học tập và rèn luyện, cố gắng phấn đấu, không thể trông nổi bộ dáng nửa sống nửa chết, cả ngày cũng không bước ra khỏi phòng của Lục Vãn Thừa --- nên chỉ biết nhắm mắt làm ngơ.

Ngày hôm nay, là tân phụ lại mặt.

Lâm Thanh Vũ không muốn nhận mình là 'tân phụ', nhưng y thật sự rất nhớ thân nhân trong nhà. Chỉ mới xa nhà mấy ngày, nhưng y cảm giác như cách biệt cả năm.

Sáng sớm, Lương thị phái quản sự đến Lam Phong các. Khi quản sự thu xếp, gia đinh có chuyển hai rương lễ đến, nói là phu nhân cho thiếu quân mang về nhà mẹ đẻ.

Hoa Lộ còn trẻ, nhanh mồm nhanh miệng nói: "Cái gì, được có hai rương? Phu nhân gả một nha hoàn lại mặt còn chẳng ít xíu thế này."

Quản sự kia cười làm lành: "Hoa Lộ cô nương có điều không hiểu. Tân phụ lại mặt được bao nhiêu lễ, là trông vào lúc gả đến mang theo bao nhiêu đồ cưới. Đồ cưới thiếu quân mang vào phủ ít, lễ lại mặt đương nhiên cũng ít theo."

Điều này là thật. Ngày đó lúc phụ mẫu chuẩn bị đồ cưới cho Lâm Thanh Vũ, y mạnh mẽ yêu cầu phải càng ít càng tốt, tốt nhất là khỏi mang theo gì hết. Phụ thân chuẩn bị đồ cổ, đồ sứ quý giá, mẫu thân chuẩn bị vàng bạc châu báu, ruộng tốt khế đất, y chẳng mang theo thứ gì. Đem mấy thứ này đến Nam An Hầu phủ, chỉ sợ bọn họ làm bẩn đồ của Lâm phủ y.

Lâm Thanh Vũ biết rõ, phụ mẫu không để ý những vật ngoài thân, họ chỉ cầu y bình an là được. Y nói: "Không cần mang theo hai rương đồ này."

Quản sự sững sờ, còn tưởng mình nghe lầm: "Ý thiếu quân là..."

"Giữ lại cho Hầu gia phu nhân từ từ mà dùng."

Mặc dù Hoa Lộ chưa lập gia đình, nhưng cũng biết tân phụ lại mặt là vấn đề thể diện. Nàng khuyên Lâm Thanh Vũ: "Thiếu quân, ít nhiều gì ngài cũng cầm một ít đi. Nếu tân phụ tay không về nhà mẹ đẻ, nhất định sẽ bị người khác chỉ trỏ nhận xét."

"Lâm phủ bị chỉ trỏ còn ít à." Lâm Thanh Vũ nhàn nhạt nói, "Cứ để bọn họ chỉ trỏ."

Bản triều thịnh hành nam phong, nhà quan to hiển quý hoặc nhiều hoặc ít đều nuôi mấy nam thị thiếp, ngay cả hậu cung của Thánh thượng cũng có một hai người nam phi. Nhưng suy cho cùng, nam nhân vẫn là nam nhân, không cách nào sinh con nối dõi, cho nên không thể lên được chính thê.

Luật lệ của Đại Du, một nam một nữ, một chồng một vợ nhiều thiếp. Nếu không phải vì cứu mạng Lục Vãn Thừa, lại thêm lời của quốc sư, Thánh thượng cũng sẽ không vi phạm tổ chế, tứ hôn cho hai nam nhân.

Lâm Thanh Vũ là nam thê đầu tiên được tứ hôn, chỉ riêng điều này cũng đủ khiến cho một Lâm phủ nho nhỏ nổi tiếng ở kinh thành, trở thành đề tài nói chuyện lúc trà dư tửu hậu của giới quyền quý trong kinh.

Quản sự lẩm bẩm trong lòng, thì nghe Lâm Thanh Vũ hỏi: "Đã chuẩn bị xe xong chưa?"

"Đã xong rồi. Còn một chuyện nữa, phu nhân để ta nói với thiếu quân." Quản sự hắng giọng, "Phu nhân nói, thân thể đại thiếu gia chưa hoàn toàn khỏe mạnh, trời lại lạnh, sợ là thiếu gia không chịu được, cho nên không cần phải cùng thiếu quân về nhà mẹ đẻ."

Lâm Thanh Vũ bình tĩnh nói: "Yên tâm, ta cũng không có ý định dẫn hắn về."

Lâm Thanh Vũ lên xe ngựa một mình. Nam An Hầu phủ cách Lâm phủ hơn nửa kinh thành, đi đường gần nhất cũng phải hơn nửa ngày.

Khi đi ngang qua phố Vĩnh Hưng, Lâm Thanh Vũ cho mã phu dừng lại, "Chờ ở đây."

Phố Vĩnh Hưng là con phố phồn hoa nhất kinh thành, hai bên đường có rất nhiều cửa tiệm: Cửa hàng đồ lụa, cửa hàng đồ sứ, quán trà, quán rượu vân vân, muốn cái gì có cái đó. Lâm Thanh Vũ đi vào một quán rượu, muốn mua hai vò nữ nhi hồng thượng hạng, sau đó lại đi qua cửa hàng kế bên mua mấy cân mứt quả ăn nhẹ. Y về nhà, mang những thứ này là đủ rồi.

Lâm phủ biết hôm nay Lâm Thanh Vũ về nhà, đã sớm mở rộng cửa ra chờ. Khi vừa đến thời gian nhẩm tính, Lâm mẫu dẫn con trai nhỏ, và cậu sai vặt đi theo Lâm Thanh Vũ từ nhỏ ra đứng ngoài cửa phủ chờ.

Mắt thấy sắp đến nhà, Lâm Thanh Vũ mở cửa sổ xe, từ xa đã thấy một thằng cu tóc trái đào nhảy tưng tưng, vẫy tay với xe ngựa.

Đây là đệ đệ gần sáu tuổi của y, Lâm Thanh Hạc.

Trái tim căng thẳng nhiều ngày của Lâm Thanh Vũ, cuối cùng cũng được thả lỏng.

Lâm Thanh Vũ vừa xuống xe ngựa, nhóc em đã nhào vào lòng y: "Ca ca!" Lâm Thanh Hạc đang lúc thay răng, răng cửa sún hết hai cái, khi nói chuyện còn lọt gió chui vào.

"Thiếu gia!" Cậu sai vặt Hoan Đồng phấn khích không thôi, như thể thiếu gia nhà cậu ta không phải từ Nam An Hầu phủ về, mà là từ chiến trường trở lại.

Lâm Thanh Vũ sờ đầu em trai, nhìn phụ nhân dịu dàng bên cạnh: "Mẫu thân."

Lâm mẫu rơm rớm nước mắt, "Con về là tốt rồi." Bà nhìn lên xe ngựa, hơi lo lắng, "Tiểu Hầu gia còn trong xe ngựa à?"

Lâm Thanh Vũ nói: "Tiểu Hầu gia bệnh nằm liệt giường, không ra ngoài, hắn bảo chúng ta coi như hắn chết rồi đi."

Mẹ Lâm khiếp sợ: "Chuyện này..."

Lâm Thanh Vũ trấn an cười cười: "Ở nhà thì không nói tới người ngoài --- Phụ thân đâu ạ?"

"Hôm nay một môn sinh của phụ thân con đến phủ bái phỏng, ông ấy đang đãi khách trong sảnh."

Lâm Thanh Vũ hỏi: "Là môn sinh nào?"

Lâm mẫu đáp: "Đàm Khải Chi."

Ý cười trên mặt Lâm Thanh Vũ nhạt dần: "Thật biết chọn ngày." Sớm không đến, muộn không đến, cố tình đến lúc y hồi phủ.

Đàm gia kinh doanh hiệu thuốc lớn nhất kinh thành, Đàm Khải Chi là đệ tử môn ngoại của Lâm phụ, tính ra thì Lâm Thanh Vũ cũng có mấy phần giao tình với hắn. Nhưng giao tình thì giao tình, nếu chỉ xét về yêu thích, Lâm Thanh Vũ không muốn tiếp xúc quá nhiều với người này. Người này luôn ngấm ngầm tranh giành với người khác, hơn nữa không phải chỉ mới lần một lần hai, nên thật rất khiến người ta khó chịu. Nếu mang ra so, Lục Vãn Thừa còn trông đáng yêu hơn Đàm Khải Chi kia nhiều.

Dù sao thì, Lục Vãn Thừa không đến cũng làm Lâm mẫu thở phào nhẹ nhõm. Bà và phu quân chỉ nhớ mỗi con trai, nếu con rể đến thì gia đình họ sẽ câu nệ. "Đừng đứng ở cửa nữa, đi vào đi, mẫu thân đã làm món bánh hoa quế mà con thích nhất."

Lâm Thanh Vũ hỏi: "Mẫu thân tự làm ạ?"

Lâm mẫu mỉm cười: "Đương nhiên rồi, người khác làm con mà chịu ăn sao."

Lâm Thanh Vũ cười nhẹ nhàng, sự lạnh lùng quanh thân như hóa thành gió xuân, mã phu Hầu phủ đứng nhìn đến sững sờ ngây ngẩn --- Đây là thiếu quân suốt ngày mặt lạnh không thèm để ý tới ai kia sao?

Lâm Thanh Vũ vừa vào cửa thì thấy Đàm Khải Chi đi đến: "Thanh Vũ huynh, thế mà chờ được ngươi này!"

Tướng mạo Đàm Khải Chi đoan chính, có khí chất thư sinh, trông qua thì giống thanh niên tài tuấn.

Lâm Thanh Vũ gật đầu với Đàm Khải Chi, rồi làm lễ với vị nam tử đang ngồi ở chủ vị: "Phụ thân."

Lâm phụ không bày vui giận giống như Lâm mẫu, chỉ có mắt ông lóe lên rồi nói: "Về rồi."

Đàm Khải Chi nhìn ngoài cửa, "Sao chỉ có một mình ngươi? Tiểu Hầu gia đâu?"

Lâm Thanh Vũ lãnh đạm: "Hắn không đến."

Đàm Khải Chi lộ vẻ kinh ngạc: "Ta chưa từng thấy tân phụ nào lại mặt mà phu quân không đi cùng đấy."

"Thế à, vậy bây giờ ngươi thấy rồi đó."

Lâm phụ châm chước: "Chắc là tiểu Hầu gia chưa khỏi bệnh, nên không ra ngoài."

Cho dù là chưa khỏi bệnh, không ra ngoài, thì sao ngay cả một phong bái thiếp cũng không có?

Đàm Khải Chi đánh giá Lâm Thanh Vũ không thèm che giấu. Hôm nay y mặc một bộ y phục trắng thuần, vốn dáng người của y đã gầy gò, gió luồn tay áo, thắt lưng thon thon. Đẹp thì đẹp đấy, nhưng quá kín kẽ rồi. Một nam thê luôn cao ngạo thế này, phu quân nhìn mà thích được sao?

Hắn gần như hiểu rõ, Lâm đại mỹ nhân hẳn là không tranh được sự ưu ái của phu quân với nhà phu quân rồi.

"Quả nhiên Thanh Vũ huynh vẫn thanh nhã như xưa, dung nhan còn thắng nữ tử." Đàm Khải Chi cười, "Nhưng mà, cũng đã là thiếu quân Hầu phủ rồi, sao còn ăn mặc đơn giản mộc mạc như vậy?"

Lâm Thanh Vũ liếc nhìn Đàm Khải Chi từ trên xuống dưới: "Đương nhiên ta không so được với Đàm huynh. Đàm huynh vận đồ tím tươi tắn, ngọc bội giắt hông, quý khí bức người, so ra thì ngươi càng giống nam thê vọng tộc hơn đấy."

Mặt Đàm Khải Chi co rúm, nhưng cũng nhanh chóng khôi phục lại ban đầu: "Thanh Vũ huynh nói đùa. Nói đến vọng tộc... lễ lại mặt của Thanh Vũ huynh đâu? Mau lấy ra xem, cho vi huynh kiến thức phú quý của Hầu môn."

Lâm Thanh Vũ nhấc hai vò nữ nhi hồng trong tay lên: "Đây."

Lâm phụ thấy thế, hai cha con nhìn nhau mỉm cười.

Đàm Khải Chi trừng mắt: "Đây là... không có?" Cho dù Lâm Thanh Vũ thất sủng, thì cũng là nam thê Hầu phủ cưới hỏi đàng hoàng, lễ lại mặt sao có thể keo kiệt như vậy được?

"Còn mấy cân mứt quả ăn vặt nữa," Giọng điệu Lâm Thanh Vũ nhàn nhạt, "Đàm huynh có muốn dùng thử không?"

Lâm Thanh Hạc nghe có mứt, hưng phấn nói: "Đệ muốn ăn mứt quả, cảm ơn ca ca."

Đàm Khải Chi dùng giọng điệu vui đùa: "Không lẽ Thanh Vũ huynh giấu hết đồ tốt rồi, không muốn cho lão sư và sư nương xem sao?"

Lâm phụ: "Ta thấy như vậy cũng tốt. Phu nhân, bà hãy mang rượu đi hâm nóng, đợi chút nữa ta và Thanh Vũ, Khải Chi uống mấy chén."

Đàm Khải Chi khó xử: "Lão sư, sợ thế này không hợp quy củ ạ."

Lâm phụ hỏi: "Sao lại không hợp quy củ?"

Đàm Khải Chi muốn nói lại thôi: "Thanh Vũ huynh đã làm vợ người, sao có thể uống rượu cùng bàn với nam nhân ngoài như ta?"

Sắc mặt Lâm phụ sa sầm. Dù cho trưởng tử của ông có đẹp hơn nữa, lấy thân nam tử gả vào Hầu môn, thì con ông vẫn là nam nhi đường đường chính chính. Nhưng người ngoài thì không nghĩ vậy. Quy củ của Nam An Hầu phủ sâm nghiêm, nam thê có thể gặp người ngoài hay không còn phải chờ bàn lại, chứ đừng nói đến việc ngồi cùng bàn uống rượu.

"Quả thật là không hợp quy củ." Lâm Thanh Vũ tỏ ra thong dong bình tĩnh, nhưng thật ra đã nghĩ xem thứ độc gì mới xứng với cái miệng của Đàm Khải Chi, "Vậy Đàm huynh còn chờ gì nữa? Đi thong thả không tiễn."

Đàm Khải Chi nghẹn lời biến sắc, hiển nhiên là chưa xem được trò hay nên còn chưa muốn đi. Hắn cười khan, "Thực không dám giấu diếm, lần này ta đến quý phủ, ngoại trừ vấn an lão sư, còn có một chuyện muốn nhờ..."

Lời còn chưa dứt, một quản sự vội vàng đến bẩm: "Lão gia phu nhân, cô gia tới!"

Lâm Thanh Vũ lạnh giọng: "Cô gia nào? Gọi bậy bạ gì đó."

"Là tiểu Hầu gia!" Hoan Đồng đi theo sau quản sự nói, "Là tiểu Hầu gia Nam An Hầu phủ đến!"

Giờ này không phải là lúc Lục Vãn Thừa ngủ trên giường sao, đến Lâm phủ làm gì?

Lâm Thanh Vũ thu cảm xúc trên mặt: "Ta đi xem cái đã."

Lâm phụ trầm giọng: "Chúng ta cũng đi."

Chung quy thì thân phận Lục Vãn Thừa cũng tôn quý, nếu họ không ra ngoài đón chào, lạnh nhạt người ta, gặp kẻ có tâm mượn cớ truyền đến Nam An Hầu phủ, thì e là tình cảnh của Lâm Thanh Vũ sẽ ngày càng khó khăn.

Đàm Khải Chi đảo mắt, cũng đi theo.

Lâm Thanh Vũ vừa tới sân đã thấy Lục Vãn Thừa ngồi trên xe lăn, được một người hầu đẩy vào.

Hai người nhìn nhau.

Lục Vãn Thừa cong môi cười, quả nhiên là lan chi ngọc thụ, khiêm khiêm quân tử: "Thanh Vũ, anh về Lâm phủ, vậy mà không mang tôi theo." Hắn nhìn Lâm Thanh Vũ bằng vẻ mặt xúc động, hạ giọng nói: "Không phải chứ, sao lại giận nữa rồi... Ở nhà mình sao lại còn giận?"

Mấy ngày nay Lục Vãn Thừa được nuôi ra tí huyết sắc, nhưng màu da vẫn tái hơn người thường. Hắn cầm trong tay một lò sưởi tinh xảo, vận quần áo đỏ thẫm, ở ngoài choàng một áo choàng tuyết, trên đùi còn che kín thảm lông cừu trắng tinh, trông toàn thân cũng phì ra không ít, nhưng lại sang trọng tuấn mỹ, lộ ra vẻ ngọc chất kim tương.

Lúc Lục Vãn Thừa nằm ình trên giường thì chả khác nào một con heo lười, xuống giường rồi... thì lại là hình người dạng chó.

Lâm Thanh Vũ còn chưa kịp nói chuyện, cha mẹ đã ra tới. Lục Vãn Thừa khẽ đánh mắt, người hầu sau lưng ngầm hiểu, một tay cầm lò sưởi và áo lông chồn, một tay dìu hắn đứng dậy. Sau khi Lục Vãn Thừa đứng vững, thì cúi chào Lâm phụ Lâm mẫu: "Bái kiến nhạc phụ đại nhân, nhạc mẫu đại nhân, tiểu tế đến muộn."

Dáng vẻ ung dung, hào phóng khéo léo, chính là phong thái quý công tử vọng tộc nên có.

Lâm Thanh Hạc trốn sau lưng ca ca, mở to hai mắt nhìn Lục Vãn Thừa: "Ca ca, người này đẹp quá à."

Lâm Thanh Vũ thờ ơ lạnh nhạt: "Ảo giác đấy."

Lâm phụ nói: "Tiểu Hầu gia không cần đa lễ, ngươi còn chưa khỏi bệnh, ngồi đi."

Lục Vãn Thừa ngồi trở lại xe lăn, ánh mắt rơi vào Đàm Khải Chi: "Vị này là?"

"Xin chào tiểu Hầu gia." Đàm Khải Chi tiến lên cung kính nói, "Tại hạ Đàm Khải Chi, là môn sinh của Lâm Viện phán. 'Tiệm thuốc Thường Hi Hòa' ở kinh thành là của nhà ta mở."

Lục Vãn Thừa cong môi cười: "Hửm? Thường cái gì Hòa?"

Đàm Khải Chi vội nói: "Thường Hi Hòa."

Lục Vãn Thừa lại hỏi: "Cái gì Hi Hòa?"

Đàm Khải Chi mơ hồ nhận ra mình bị đùa. Nhưng thân phận đối phương không tầm thường, nên dù có đùa thế nào thì hắn cũng chỉ có thể mang vẻ mặt tươi cười đón lấy: "Là Thường Hi Hòa."

"Thường Hi gì?"

... Cuối cùng toàn là cái gì với cái gì.

Lâm Thanh Vũ ngắt lời hai người: "Gió lạnh đìu hiu. Phụ thân mẫu thân, hai người vào nhà trước đi. Tiểu Hầu gia giao cho con là được."

Lâm mẫu đưa tay gọi Lâm Thanh Hạc: "Thanh Hạc, đừng dính lấy ca ca con nữa, đến chỗ mẫu thân này."

Cha mẹ đi rồi, Lâm Thanh Vũ hạ giọng hỏi Lục Vãn Thừa: "Ngươi uống lộn thuốc à?"

Nói chuyện riêng với Lâm Thanh Vũ, Lục Vãn Thừa cũng lười vờ vịt, lông mày trầm xuống, dáng vẻ mệt mỏi: "Tôi tới chống lưng cho anh đó thầy lang Lâm à."

"Không cần." Chuyện khác thường nhất định có trá, Lâm Thanh Vũ nhíu mày, "Thường thì giờ này ngươi còn chưa rời giường."

"Đúng vậy đó, tôi cố lắm mới thành công rời giường được." Lục Vãn Thừa cười, "Tôi vì anh làm đến thế này, là vì báo đáp ân tình anh cho thuốc châm cứu cho tôi. Sao nào, cảm động không?"

Lâm Thanh Vũ lành lạnh đáp: "Không."

Lục Vãn Thừa nhướng mày: "Vậy tôi đi nha?"

Lâm Thanh Vũ hơi suy nghĩ: "Cũng được, ngươi mượn cớ về Hầu phủ đi."

Lục Vãn Thừa nghẹn họng, nhất thời cảm thấy nhân gian không đáng: "... Quá đáng rồi đó nha người anh em."

Tác giả: Ủn ỉn công: Trời, tui thế mà dậy sớm vì ảnh..