Kinh biết [1] Dao trì đã vội vàng hạ màn. Đến cuối cùng vẫn không thể phá bỏ được Đằng Hồ, Đế Cơ ta khó khăn lắm mới muốn thành thân, rốt cuộc vẫn cô độc lẻ loi một mình.

[1] Kinh biết: Biến cố đáng sợ

Thiện Hậu cấu kết với Đông Hoa thần nữa, ý đồ mưu hại Đế Cơ, cuối cùng bị tước đi Hậu vị[2], đưa đến giam cầm trên đảo ở tận cùng phía đông. Còn về Hoành Thanh, ta đưa hắn về Linh Tựu cung, ngày ngày tự mình dùng tiên khí nuôi dưỡng, sau ba ngàn năm, Hoành Thanh vốn là một cuộn khí tròn màu trắng trong thủy tinh cầu đã thành công nở ra thành một con Xích phượng hoàng trụi đuôi, cả ngày cứ chíp chíp chạy loạn trong rừng hạnh.

[2] Hậu vị: Địa vị Thiên Hậu.

Ta thì cứ trông coi Đằng Hồ mà sống qua ngày. Đã không biết bao nhiêu lần Hoàng huynh khuyên ta hãy chọn một vị phu quân khác trong số những vị thần tiên tài năng tuấn mỹ trên thiên giới, nhưng ta đều từ chối. Ta vẫn tin rằng, Chi Liên đế quân y vẫn ờ trong Đằng Hồ.

Bởi vì sợi dây linh tê trên ngón tay út của ta chưa từng đứt đoạn.

Chỉ cần sợi dây vẫn chưa dứt, nhất định sẽ có một ngày Chi Liên đế quân quay trở lại.

Ta cứ đợi mãi từ khi gần được ba vạn tuổi cho đến khi được bốn vạn tuổi, từ khi còn là mẫu thân của một đứa trẻ tới khi trở thành mẫu thân của Hồ đế.

Mấy năm nay ta càng trở nên hiền hòa hơn, chúng tiên trên thiên giới đều len lén nghị luận: Đế Cơ càng lúc càng bớt kiêu ngạo.

Hàn Nhi của ta thiên phú dị bẩm, lúc ba trăm tuổi đã có thể hóa thành hình người. Khi ta ba vạn năm ngàn tuổi nó đã trởi qua Lôi kiếp[3] lần thứ chín, cuối cùng cũng có tư cách trở thành Hồ đế tân nhiệm của Thanh Khư. Lúc bấy giờ nó đã trở thành một thiếu niên phong độ nho nhã. Khuôn mặt lạnh lùng, giọng nói tựa sương, thật giống y như Chi Liên đế quân.

[3] Lôi kiếp: Thiên kiếp bị Thiên Lôi đánh.

Bấy giờ trên thiên giới lại xảy ra một chuyện xấu, tiểu nhi tử nhà Hoàng Sơn Mi Quân trong lúc du ngoạn dưới nhân gian đã kết duyên với một người trần. Đây vốn chẳng phải chuyện gì hiếm lạ, thế nhưng điều đáng nói là, người kết duyên với hắn chính là một nam tử. Đây có lẽ chính là "đoạn tụ, phân đào"[4] mà người dưới trần gian vẫn thường nói.

[4] Ám chỉ tình yêu nam – nam.

Đáng thương cho những người làm mẫu thân trong toàn thiên hạ, Hoàng Sơn Lão Mẫu cũng vì chuyện này mà đến nói giúp cho nhi tử của mình, bà ấy ở Linh Tựu cung của ta khóc hơn một canh giờ, cứ khóc cho đến khi ruột gan đứt đoạn, còn nói rõ cho ta về cái lợi cái hại của việc đoạn tụ. Cứ nói mãi cho đến khi đang ở trong ngày Tam phục thiên[5] mà cả người ta cũng vã cả mồ hôi lạnh.

[5] Tam phục thiên: Ngày có nhiệt độ cao nhất trong một năm, thường ở giữa Tiểu htử ( ngày 7,8 tháng 7) và Đại thử ( ngày 22, 23 tháng 7)

Nếu không phải có Hoàng Sơn Lão Mẫu nhắc nhỏ, ta thật sự vẫn chưa từng suy nghĩ nhiều. Lần trước Hàn Nhi vẽ cho ta bức tranh hóng gió trong rừng hạnh mùa thu. Tùy thị[6] Dung Hiểu của Hàn Nhi đứng một bên giúp ta quạt mát cũng được Hàn Nhi vẽ vào tranh luôn. Lúc sau, ta lại thấy Kiếm Minh làm nũng với Hàn Nhi, bảo Hàn Nhi vẽ cho nó một bức. Hàn Nhi không để ý tới nó, nó còn giận dỗi, cảnh đó quả thật vô cùng buồn nôn. Còn cái cậu thiếu niên tên Dung Hiểu kia, bình thường bưng trà rót nước đều chu đáo từng ly từng tý. Lúc đó ta nhìn thấy còn khen y tinh tế tỉ mỉ, bây giờ nghĩ lại, căn bản y giống hệt nữ nhân. Hàn Nhi của ta đang ở độ tuổi thanh xuân mơn mởn, về mặt tình ai còn lơ mơ chưa hiểu chuyện, để mặc cho hai mối họa tiềm tàng này bên người nó, bảo ta sao có thể an tâm được.

[6] Tùy thị: Người hầu hay đi bên cạnh.

Ngày hôm sau, ta liền mượn cớ trong Linh Tựu cung thiếu cung nô[7], điều hai tên này đi ra hậu sơn giúp ta trông coi rừng hạnh.

[7] Cung nô: Người hầu trong cung.

Hàn Nhi quả là đứa con ngoan, cũng không làm cho mẫu thân như ta lo lắng nữa, mãi cho tới khi ta được bốn vạn tuổi, đã có một tin tức truyền đến khiến ta kinh hoảng vô cùng.

Không biết Hàn Nhi vi sao lại cứu được một Hồ yêu từ dưới hạ giới. Đáng ra xuất phát điểm của chuyện này rất tốt, bình thường ta vẫn hay dạy nó phải năng giúp đỡ đồng bào tiên liêu. Nhưng chuyện Hàn Nhi cứu người lần này lại rất không bình thường.

Hàn Nhi có chứng ưa sạch sẽ, động phủ có dùng để nghỉ ngơi, ngoại trừ tar a, cho đến nay vẫn chưa từng nghe nói có ai được bước vào. Thế nhưng Hàn Nhi chẳng những để cho Hồ yêu mà nó cứu được vào động phủ, cùng ăn cùng ngủ, còn cực khổ vất vả hầu hạ. Nghe nói, Hàn Nhi còn định sử dụng động Tuyết Phách Huyền, nơi mà chỉ có Hồ đế mới có tư cách tiến vào, để giúp cho Hồ yêu kia điều dưỡng nguyên thần. Tất cả những chuyện này đều phù hợp với những đặc điểm một người bị hồng nhan họa thủy[8] làm cho choáng váng đầu óc.

[8] Hồng nhan họa thủy: Chỉ những cô gái trẻ có sắc đẹp mỹ miều tưởng chừng như vô hại nhưng lại là mầm mống dẫn đến việc nước mất nhà tan.

Điểm đáng nói là, con hồ ly mà Hàn Nhi cứu được là giống đực.

Vừa khéo mấy hôm nay Xích phượng đang thay lông, từ hậu điện cho đến rừng hạnh – nơi hắn thường hay hoạt động – đều chỉ toàn lông phượng bay tứ tung, trông thấy quả thật rất đau đầu. Hễ thị nữ vừa tới quét dọn, Xích phượng vừa tóm được người nào liền mổ người nấy, tính tình cực kỳ ương bướng. Vị thị nữ xui xẻo kia đến vừa đúng lúc để Xích phượng trừng trị một phen.

Tối hôm đó, ta sai thị nữ cầm ý chỉ của ta tới Thanh Khưu, cướp Hồ yêu kia về. Thị nữ vừa mới bẩm báo thì Hàn Nhi đã tới ngay sau đó. Ta vừ uống trà, vừa mỉm cười nói với nó: "Hàn Nhi, Giảo Giảo tỷ tỷ và Nhất Chi Mai đều đã tới đóng giữ tại Đông Vương đảo, Linh Tựu cung của ta ngay cả một trợ thủ đắc lức cũng chẳng có. Hoàng Thanh thúc thúc của con thì con cũng hiểu rồi đấy, thúc ấy gần đấy đang thay lông, thị nữ lại không dám đến gần, đằng sau hậu điện đang thiếu một người quét dọn nhặt lông, ta thấy con hồ ly mà con cứu về khá thích hợp".

Xích phượng do tiên nguyên của Hoành Thanh hóa thành tuy rằng đến bây giờ vẫn chưa khai mở linh trí, nhưng dưới nghiêm lệnh của ta, không ai dám bất kính với hắn dù chỉ một chút. Hàn Nhi cũng cảm kích ân tình hắn đỡ một đòn thay ta nên vẫn luôn gọi Xích phượng là "Hoành Thanh thúc thúc".

Lúc này, Hàn Nhi đang ngồi ngay ngắn trên ghế, khóe miệng vẫn ẩn hiện ý cười.

"Mẫu thân chưa gặp hồ ly kia phải không? ".

"Thật sự ngày mai ta mới định qua gặp y, hôm nay cũng hơi trễ rồi. Hậu điện lại đang bừa bãi lung tung nên ta sai y qua quét dọn trước". Ta đường đường là Đế Cơ, chút thận trọng này đương nhiên là phải có chứ.

Trên khuôn mặt Hàn Nhi lộ ra thần sắc dở khóc dở cười: " Mẫu thân thật sự muốn an bài y ra hậu điện quét dọn nhặt lông thật sao? ".

Ta mỉm cười: "Đúng thế".

"Mẫu thân phải biết rằng, người quét rác nhặt lông này của mẫu thân lai lịch không tầm thường đâu. Bây giờ mẫu thân có hứng thú cùng con ra hậu điện một chuyết không? ".

Hàn Nhi của ta không biết lại đang định giở trò gì nữa đây. Nhưng riêng chuyện muốn đòi "bảo bối" về thì đừng có hòng.

Ta thản nhiên chấp nhận yêu cầu của nó, cùng nó đi ra hậu điện.

Trên thầm đá bên ngoài hậu điện không có một bóng người, nhưng bên trong lại truyền ra tiếng đập ồn ào như cảnh gà bay chó chạy. Theo thông lệ, lúc này chắc Xích phượng đang rướn cổ rượt mổ người đến chạy quanh phòng. Gần đây tốc độ chạy của hắn càng ngày càng nhanh, chắc bây giờ hồ ly kia cũng chịu khổ không ít rồi. Ta liếc nhìn A Hàn một cái, quả nhiên trên khuôn mặt bình thường vẫn luôn lạnh lùng của nó hiện lên thần sắc lo lắng.

Ta chu miệng nhẹ huýt một tiếng, Xích phượng ở bên trong vừa nghe tiếng huýt, lập tức vỗ canh bay ra từ cửa điện, vui mừng nhảy nhót đứng dưới chân ta.

Ta động viên xoa xoa đỉnh đầu hắn, lại có thêm vài cọng lông bay xuống.

Ta nhìn thấy nhi tử vén góc y bào lên, chạy vội vào bên trong điện, không khỏi hừ lạnh một tiếng. Đến lúc ta ngẩng đầu lên lần nữa thì bất giác sững người.

Nam nhân dựa vào vai Hàn Nhi bước ra khỏi điện.

Sắc mặt y vẫn trắng bệch, nhưng trên khuôn mặt còn hiện lên thần sắc dịu dàng, y đứng vững trên mặt đất trải đầy lông phượng, đón nhận ánh mắt của ta.

Khoảnh khắc này, ta không biết tất cả những chuyện này là thật hay giả, chỉ biết rằng đấy là giấc mộng đẹp nhất ta từng mơ thấy trong suốt hơn vạn năm qua.