Vị Hồ đế này đương nhiên chính là Chi Liên đế quân mà ta đã gặp ngày hôm nay.

Kể ra, ta và Phụ hoàng của y chính là bạn tương giao, về mặt lễ nghĩa, y còn phải gọi ta một tiếng cô cô.

Lúc đầu, ta tưởng đây là kế sách gì đó da Hoàng huynh nghĩ ra. Bởi vì trước giờ ta với vị Chi Liên đế quân này chẳng hề có chút giao tình, tại sao y lại đột nhiên cầu thân ta? Tại giờ khắc mấu chốt này, Hoàng huynh đương nhiên chỉ mong sao hôn ước giữa ta và Phượng Hoàng tộc có càng nhiều người xen vào phá đám thì càng tốt, không lâu sau đã xếp Hồ đế Thanh Khưu vào một trong những đối tượng thích hợp với ta mà xem xét. Phượng Hoàng tộc đương nhiên không chịu bỏ quả, nhưng vị Hồ đế này vô cùng cương quyết, nhất định không chịu lùi bước, tranh chấp càng thêm dữ dội.

Ngày nào ta cũng vì chuyện này mà chán nản không thôi, không lâu sau dưới hạ giới truyền tin tức Lệ Ma sắp xuất thế, những tiên nhân bình thường đều không thể đối phó nổi. Ta lập tức xin được xuống hạ giới trừ ma, cũng muốn nhân cơ hội này thoát khỏi những chuyện chán ghét ở đây. Nào ngờ khi ấy vừa đúng lúc Bán Nguyệt Lão Tổ của Tha Nga sơn dưới hạ giới lên thiên giới bẩm báo chuyện của Lệ Ma, thấy được trên bàn của Thiên Đế xếp đầy những giấy tờ kiện cáo giữa Phượng Hoàng tộc và Hồ tộc. Lão đạo này cũng quá nhiều chuyện, còn đề nghị với Hoàng huynh ta để cho Phượng vương và Hồ đế cùng ta hạ phàm trừ yêu, cũng có thể nhân đó giúp ta tiếp xúc và tìm hiểu thêm về hai vị đế quân, nói không chừng có thể tác thành một mối nhân duyên tốt đẹp. Hoàng huynh hận đến ngứa răng, nhưng nhất thời cũng không biết phải thoái thác thế nào, đành theo cách đó mà làm.

Ký ức của ta chỉ được đến đây là hết, những chuyện sau đó chỉ là một khoảng trống không.

Ta biết, trong khoảng thời giant a xuống trần trừ ma nhất định đã xảy ra chuyện gì đó, thế nên mới khiến Hoàng huynh phải dùng đến Bản Mệnh Nguyên Thần Hỏa.

Xa giá của ta vừa mới đi đến tầng mây phía trên Đế điện, bên dưới đã có tiếng chào hỏi của một vị tiên quân. Tương Nghi ở trước xa giá lên tiếng nói với ta: "Bẩm Đế Cơ, là Bắc Nhạc đế quân". Ta hỏi: "Vì cớ gì mà Đế quân lại chờ ở đây? ". Bắc Nhạc đế quân ở phía dưới lễ độ đáp: "Bẩm Đế Cơ, Đồng Hoa thần nữ đả thương thiên binh trông giữ, tự ý rời khỏi nơi giam giữ. Vi thần đến đây để xin Thiên Đế điều thêm binh sĩ truy bắt Đông Hoa thần nữ".

Ta sững người: "Chỉ là một Đông Hoa thần nữ cỏn con, sao phải làm to chuyện như vậy? ".

Bắc Nhạc đế quân đáp: "Đế Cơ có điều không biết. Không hiểu vì sao Đông Hoa thần nữ có thể sử dụng một yêu vật gọi là Đằng Hồ, ả đã làm tổn hại rất nhiều thiên binh rồi".

Ta vừa nghe tới thượng cổ yêu vật Đằng Hồ, khuôn mặt cũng bất giác biến sắc.

Ta nói với Bắc Nhạc đế quân một tiếng: "Vất vả cho Đế quân rồi". Thị nữ mang theo sắc mặt không vui đến xin chỉ thị của ta: "Thiên Hậu đang ở trong điện cùng với Thiên Đế, có vào không ạ? ". "Không phải lúc rồi", ta lạnh nhạt trả lời, phân phó họ quay đầu xa giá hồi cung trước.

Thiên Đế và Thiên Hậu bằng mặt không bằng lòng, nếu xuất hiện ở trong cùng một cùng điện, mười phần thì có tám, chín phần là Thiên Hậu lại trở chứng, đi tìm Hoàng huynh của ta để cãi nhau. Ta từng trông thấy họ cãi nhau một lần, một khi nổi điên lên, Thiên Hậu bình thường chú trọng nhất là giữ phong thái khoan thai liền giống hệt mấy mụ đàn bà chanh chua dưới hạ giới, gào thét lên án, trách mắng Hoàng huynh lạnh nhạt. Những lúc như vậy, Hoàng huynh giữ vẻ mặt thản nhiên, vẫn làm những công việc dang dở, ngay cả cười lạnh cũng không thèm. Chờ đến khi Thiên Hậu la lối khóc lóc xong rồi, Hoàng huynh liền sai cung nữ đưa Thiên Hậu hồi cung, những lúc như vậy Hoàng huynh chưa từng phí thêm một lời nào. Nếu Thiên Hậu định nhào tới, Hoàng huynh sẽ tung một đạo pháp thuật, nàng ấy làm sao có thể tiếp cận được nữa. Trong lúc Thiên Hậu đang điên cuồng, tất cả những gì ta nhìn thấy trong mắt nàng ấy chính là sự tuyệt vọng và độc ác.

Ta căm ghét Thiên Hậu vừa đáng thương vừa đáng hận, cũng đau lòng cho Hoàng huynh, nghĩ tới huynh ấy là nam nhi tốt độc nhất vô nhị tại thiên giới, vậy mà lại bị phí phạm cho nữ nhân như thế này. Tinh cách của ta và Hoàng huynh giống nhau, đều đặt nặng lý trí hơn tình cảm. Vậy mà khi ta than thở như vậy một hồi, Hoàng huynh cười nói: "Lúc đầu ta thành thân với Thiên Hậu là đã hiểu rằng, thân là Thiên Đế, cái ta cần chỉ là một cuộc hôn nhân, chứ chẳng phải một thê tử. Thành thân với ai, trong mắt ta cũng y như nhau. Đáng tiếc rằng Thiên Hậu không thông minh, cũng không đức hạnh, nếu không, giữa ta và nàng ấy vẫn có thể tương kính như tân[1] ".

[1] Tương kính như tân: Vợ chồng tôn trọng nhau như khách.

Suy cho cùng, Hoàng huynh vẫn giữ trong lòng chuyện lúc đầu Thiên Hậu đồng ý hôn ước với một điều kiện làm tổn hại thanh danh của ta.

Mọi người đều nói Đế Cơ ta tính cách ngang ngược, lòng dạ hẹp hòi. Thật ra, nếu nói đến việc ngang ngược, thích ghi thù, thì còn ai có thể qua được Hoàng huynh ta? Muội muội ta so sánh với hắn, vẫn còn kém ba phần.

Vừa về đến Linh Tựu cung liền thấy rèm trướng lộn xộn, dưới đấy bừa bãi lung tung. Hoàng kim giao long và một con mãng xà vảy đen có một đóa hoa nhỏ trên đỉnh đầu đang quấn lấy nhu mà đấu đá. Ta tách chúng ra rồi quay trở về chính điện, "cục bông tròn" với lớp lông màu trắng trên tấm nệm run lên, một chú tiểu hồ ly ló đầu ra. Ta vừa nhìn đã nhận ra tiểu hồ ly này chính là đứa trẻ tên là Hàn Nhi mà Chi Liên đế quân ôm lúc trước.

"Sao nó lại ở đây? ".

Có lẽ do vẻ mặt ta quá khó coi, thị nữ lúng túng đáp: "Thiên Đế bệ hạ đã căn dặn, cho phép A Hàn tiểu công tử có thể tùy ý ra vào Linh Tựu cung. Nếu Đế Cơ không muốn nhìn thấy tiểu công tử, nô tỳ lập tức bồng tiểu công tử ra chỗ khác". Lông đằng sau lưng tiểu hồ ly lập tức dựng đứng cả lên, hai chi trước bấu chặt vào tâm nệm mềm, đôi mắt lưu ly phiếm hồng sáng bóng nhìn ta không chớp mắt. Ta vì bị một đứa nhóc nhìn chằm chằm mà mềm lòng, đấu tranh nội tâm một lúc lâu rồi mới nói: "Thôi đi, nếu như Hoàng huynh đã căn dặn như vậy rồi, ắt hẳn phải có nguyên do".

Sử dụng Bản Mệnh Nguyên Thần Hỏa cực kỳ tổn hại tiên nguyên, lại đi qua đi lại hơn nửa ngày hôm nay, ta thực sự mệt mỏi lắm rồi. Ngả người lên trường kỷ, ta khép hai mắt lại. Dựa vào dư quang nơi khóe mắt, ta thấy được tiểu hồ ly nhanh nhẹn nhảy lên trường kỷ, sau đó nấp đi một lúc, có lẽ thấy ta không có phản ứng gì, nó mới bắt đầu từng bước nhích lại gần, sau cùng chui vào lòng ta, giơ ra một chân rụt rè gãi nhẹ vào mặt ta.

Trong lòng ta bỗng dấy lên sự thương yêu, tâm trạng vừa nhẹ nhõm một chút, ta lập tức đã ngủ thiếp đi rồi.

Buổi tối, Tương Nghi bẩm báo lại với ta nội dung vụ tranh cãi giữa Thiên Đế và Thiên Hậu. Nàng nói: "Thiên Hậu nương nương cho rằng giữa Đế Cơ và Hoành Thanh đế quân vốn đã có hôn ước, không nên để Chi Liên đế quân làm xáo trộn chuyện này nữa. Thiên Hậu còn xin ban hôn, gả Đông Hoa thần nữ cho Chi Liên đế quân".

Hôm nay đã là lần thứ hai ta nghe thấy cái tên Đông Hoa thần nữ này rồi, ta không kìm được hơi chau mày. Còn định hỏi thêm gì đó thì bên ngoài đã vang lên tiếng hừ lạnh của Hoàng huynh: "Nếu đã có nhiều chuyện muốn hỏi, tại sao không đến hỏi ta đây này? ". Ta mỉm cười, phấn phó thị nữ đi chuẩn bị rượu.

Tối nay Hoàng huynh cầm một bình rượu, kể lại cho ta từ đầu đến cuối. Ta nghe xong im lặng thật lâu. Cuối cùng Hoàng huynh hỏi ta định làm thế nào, ta đáp: "Đương nhiên không thể kết thân với Phượng Hoàng tộc được, vừa may co thể mượn Mê tiên ngũ trận làm một cái cớ để từ chối. Còn về Hồ đế Thanh Khưu…". Ta nhìn tiểu hồ ly nằm ngủ say trong lòng mình, hơi chau mày.

Ngày hôm sau, ta cho triệu kiến ba vị đế quân đã vượt qua Mê tiên ngũ trận.