Ba Em Kêu Anh Về Nước Kết Hôn

Chương 48: Ngoại truyện 1 Kết hôn là đại sự, nhưng nó cũng tiết lộ một vài sự kiện lịch sử đen tối

Đã quyết định tiến đến hôn nhân, Lương Trản sẽ không hề do dự hay hối hận. Tuy nhiên, hôn nhân là một sự kiện trọng đại, sau khi quyết định cần phải thông báo cho những người cần thiết như ba mẹ đôi bên, người thân trong gia đình và bạn bè thân thiết.

Phản ứng của ba mẹ cũng giống như với những gì cô đã dự đoán, họ không chỉ vui mừng khi nhận được kết quả mà mình mong muốn, mà còn hận không thể bảo anh và cô đi đăng ký kết hôn ngay lập tức.

Trước khi kết thúc cuộc điện thoại, mẹ cô thậm chí còn bắt đầu tính toán với cô xem tiệc cưới sẽ làm ở đâu, sẽ mời bao nhiêu khách.

“Nhà chúng ta không có nhiều người thân, bên phía gia đình chú Kỷ cũng vậy, nên không cần đặt quá nhiều bàn.”  

“……”

“Nhưng có thể mời thêm nhiều bạn của hai đứa, mẹ nhớ con có một người bạn họ Thẩm từ hồi cấp hai, sau này lên cấp ba vẫn học cùng, hiện tại đang viết tiểu thuyết mạng.”

“Mẹ nhớ nhầm rồi Lương Trản bất lực, gần đây vì không muốn bị gia đình chỉ trích gì suốt ngày chơi với “cẩu độc thân”, nên cô không nhắc đến Thẩm Tử Ngôn với ba mẹ: “A Ngôn là họa sĩ, nhưng cậu ấy cũng có thể vẽ truyện tranh.”  

Mẹ Lương ừm một tiếng, rồi nói vậy mời cả cậu ấy đến, đã là bạn lâu năm như vậy, nhất định không thể quên sự kiện trọng đại như lễ kết hôn được.

Lương Trản: “…”

Cô nói thực ra mình không muốn tổ chức tiệc cưới, nhưng chưa kịp sắp xếp câu từ để mở miệng, thì mẹ cô lại hỏi: “À phải rồi, con bé ấy bây giờ đã có đối tượng nào chưa?”

“Con cũng có rồi, chắc là con bé cũng có nhỉ?”

“Ưm…”  Lương Trản chỉ có thể trả lời vòng vo: “Cậu ấy bấn quá, hơn nữa cũng hơi kén chọn.”

“Có kén chọn hơn con không?”

Lương Trản không hiểu: “Con kén chọn bao giờ?” 

Để tránh việc hai mẹ con lại tranh cãi, Lương Trản đành phải tạm thời bỏ qua chủ đề này, sau đó nói rằng việc tiệc cưới cứ từ từ tính toán, không cần vội.

“Kết hôn không phải để cho người khác xem, con lười chẳng muốn phải công bố với bàn dân thiên hạ, chỉ cần báo hỷ với người thân là được rồi.”

Mẹ Lương hiểu ý không muốn bày vẽ của cô, lập tức nóng nảy, nói như vậy không được.

“Con nghĩ vậy nhưng Kỷ Đồng Quang có nghĩ vậy không?”

Lương Trản: “Đương nhiên là anh ấy cũng nghĩ vậy rồi.”

“Sáng nay con thấy anh ấy gọi điện cho chú Kỷ, ý của anh ấy cũng như ý của con.”

“Hai đứa con thật đúng là…”

“Haizz… Chẳng phải bọn con đang tiết kiệm tiền cho gia đình hay sao.” Lương Trản đổi sang góc độ khác để thuyết phục mẹ mình.

“Tiền chi cho việc này chì cần gì phải tiết kiệm chứ, ba mẹ không tiếc thì thôi, con tiếc cái gì?”

Thực tế, Lương Trản cũng không phải tiếc tiền bỏ ra tổ chức tiệc cưới. Với thu nhập của cô và Kỷ Đồng Quang, đừng nói là đặt tiệc cưới ở quê, thậm chí là ở những khách sạn tốt nhất tại thành phố S cũng không ảnh hưởng gì đến việc chi tiêu. Nhưng quả thực là Lương Trản cảm thấy nó vô cùng nhàm chán.

Từ khi còn đi học, cô đã là một người không thích xã giao tiệc tùng, đối với những dịp lúc nào cũng phải giữ nguyên một tư thế thanh lịch từ đầu tới cuối như vậy, nếu tránh được cô vẫn cố gắng tránh.

Quan trọng hơn là theo quan điểm của Lương Trản, hôn nhân là chuyện của hai người, cho dù có mở rộng phạm vi ra một chút cũng chỉ là chuyện giữa gia đình đôi bên, chẳng liên quan gì đến người khác.

Là niềm vui hay nỗi buồn, hạnh phúc hay tiếc nuối, tự trong lòng họ hiểu rõ, cô không muốn lôi nó ra cho người khác xem. 

Gần kết thúc cuộc nói chuyện, cuối cùng mẹ cô cũng thoải mái hơn một chút, bà nói: “Được rồi, vậy lát nữa mẹ hỏi ba con xem ông ấy nói thế nào.”

Lương Trản lập tức nói: “Nếu ba không đồng ý thì mẹ cố gắng nói mấy câu dễ nghe với ba hộ con, con cầu xin mẹ đó.”

“Được rồi, được rồi, mẹ hiểu ý con.” Mẹ Lương thở dài qua điện thoại: “Nếu con và tiểu Kỷ đều kiên quyết không tổ chức hôn lễ, thì mẹ cũng không ép.”

“Vâng.” Lương Trản cảm thấy nhẹ nhõm hơn nhiều.

Đến trưa hôm sau, ba cô gọi điện tới.

Lương Trản đã sẵn sàng ngoan ngoãn để nghe giáo huấn, kết quả là thái độ của ba cô lại tốt hơn nhiều so với những gì cô nghĩ.

Ông chỉ hỏi: “Tiểu Kỷ cũng muốn vậy sao?”

Lúc này, Lương Trản đã thảo luận xong xuôi với Kỷ Đồng Quang vấn đề này và xác nhận hai người họ có cùng ý kiến với nhau.

Vì vậy cô lập tức trả lời: “Vâng, anh ấy cũng nghĩ như con.”

“Vậy không tổ chức thì không tổ chức.” Ba cô nói: “Hai gia đình ăn với nhau bữa cơm, được không?”

“Há?”

“Như thế cũng không đồng ý sao?”

“Đương nhiên là không phải.” Cô phủ nhận: “Chỉ là con không ngờ ba lại không phản đối.”

Ba Lương nói: “Phản đối thì có ích lợi gì, nếu ba phản đối thì hai con sẽ chịu làm tiệc cưới sao?”

“Với cái tính khí bướng bỉnh của con, nếu ba kiên quyết phản đối, chắc con sẽ không đi đăng ký kết hôn luôn đó.” Nói đến đây, ông hơi khựng lại: “Ba già rồi, sắp ngồi một chỗ đến nơi, bây giờ con chịu lập gia đình, ba cũng coi như đã mãn nguyện lắm rồi, nên không muốn đòi hỏi gì thêm nữa.”

Nửa câu sau, Lương Trản nghe xong có chút khó chịu trong lòng. Trong ấn tượng của cô, ba luôn là người mạnh mẽ nhất và từ sâu trong xương tủy cô cũng được thừa hưởng sức mạnh đó, vì vậy cùng với sự trưởng thành, mối quan hệ của hai ba con mới trở nên căng thẳng.

Thậm chí lúc gay gắt nhất, cô còn cân nhắc tới việc sau này sẽ không bao giờ về quê nữa, sau đó gửi tiền định kỳ về cho ba mẹ là được. Nhưng nghĩ vậy chẳng được bao lâu, mẹ cô lại đổ bệnh, nên cô chỉ có thể gác lại mọi thứ trong tay và quay trở về.

Cũng không lâu sau đó, ba cô lại sắp xếp một buổi xem mắt cho cô, cuối cùng hai bên xảy ra cãi vã và chẳng ai là người chịu nhượng bộ.

Lương Trản chỉ nhớ lại thôi cũng đã cảm thấy quãng thời gian đó thực sự mệt mỏi. Nhưng ngay cả khi mệt mỏi nhất cô cũng chưa từng hy vọng ba mình có thể thay đổi tính khí.

Lúc này, ông lại đột ngột nói rằng mình “già rồi”, sắp “ngồi yên một chỗ đến nơi”, sao mà không khiến Lương Trản kinh ngạc cơ chứ?

“Cái gì mà già với không già, ba đừng có suốt ngày nói gở vậy chứ.”

Lương Trản nói: “Đợi con bàn bạc lại với Kỷ Đồng Quang về thời gian cụ thể, sau đó sẽ đặt vé tàu cho ba mẹ, ba thấy được không?”

Không còn hôn lễ và tiệc cưới, thì cuộc gặp mặt gia đình vẫn nên nghiêm túc một chút. Tuy nhiên, cuối cùng khi hai bên gia đình bàn bạc xong xuôi, đã quyết định, ngoài bọn họ ra, thì để đôi tình nhân mới mời thêm vài người bạn thân thiết để cùng nhau ăn mừng, đây cũng coi như đã làm được một nửa cái đám cưới rồi.

Lương Trản không từ chối kiến nghị này, dù thế nào đi nữa thì nhận được những lời chúc phúc từ người nhà và bạn bè thân thiết cũng là việc rất hạnh phúc.

Cô thông báo cho Thẩm Tử Ngôn cùng mấy người Cố Minh, vì thông báo cho Cố Minh cũng đồng nghĩa với thông báo cho Lộ Thanh Trạch, sau một hồi ngẫm nghĩ cô lại gọi thêm Lộ Thanh Dương, nói nếu anh ta không để ý thì có thể tới chung vui cùng cô.

Lộ Thanh Dương: “Sao anh lại phải để ý điều gì cơ chứ? Anh cũng đâu có còn tình cảm với em, đến đến đến, nhất định đến.”

Lương Trản: “…”

Cô nhắc nhắc nhở thêm: “Tất nhiên là em biết anh không còn “ý đồ” gì với em nữa, nhưng em sợ anh sẽ thấy khó xử khi gặp ba em.”

Lộ Thanh Dương: “…”

Lương Trản: “Nếu anh đến, thì tốt nhất là nên cầu nguyện ba em không nhớ anh là ai, nếu không để ông ấy nhớ ra chuyện cũ, em e là anh sẽ chịu không nổi mà nhảy luôn xuống lầu mất.” 

Lộ Thanh Dương: “Em im ngay đi, mới nghĩ đến đó thôi anh đã sắp ngất tới nơi rồi này.”

Lương Trản mở loa ngoài để nói chuyện, nên toàn bộ cuộc hội thoại đều bị Kỷ Đồng Quang đang ngồi bên cạnh nghe được.

Kỷ Đồng Quang vô cùng tò mò, nên hỏi với một câu: “Khi đó cậu đánh nhau với chú Lương à, hay làm sao?”  

Lộ Thanh Dương: “…”

“Lương Trản!!!” Anh ta hét to ở đầu dây bên kia: “Em đã nhắc đến việc xấu hổ này thì thôi! Lại còn nhắc đến trước mặt chồng em, anh thấy em thực sự muốn thấy anh nhảy lầu đó!”

Lương Trản cảm thấy oan uổng: “Em có lòng tốt muốn nhắc nhở anh rằng hôm đó ba em cũng có mặt, bây giờ lại thành em hại anh là sao?”

Kỷ Đồng Quang lại càng tò mò hơn: “Vậy rốt cuộc năm đó đã xảy ra chuyện gì?”

Lộ Thanh Dương hít sâu một hơi, lạnh lùng gượng gạo nói: “Đi mà hỏi vợ cậu ấy, cúp máy đây.”

Anh ta nói cúp là cúp, ngay một giây tiếp theo điện thoại Lương Trản đã vọng lại tiếng “tút tút” liên hồi.  

Lương Trản: “Thôi xong, không phải là giận rồi chứ?”

Kỷ Đồng Quang: “Chắc không đâu, tính khí cậu ấy tốt hơn nhiều so với trước đây anh từng nghĩ.”

Lương Trản nói nhưng quả thực là việc xảy ra trước đây có chút không muốn nhớ lại.  

“Anh đã nghe chuyện cả hai bọn em đều phải mời phụ huynh tới trường rồi.”

Kỷ Đồng Quang nhớ lại: “Lại còn là đích thân chủ nhiệm khối mời nữa.”

“Không chỉ có thế thôi đâu.”

Lương Trản nói: “Khi đó còn cả thầy hiệu phó và thầy hiệu trưởng nữa.”  

Kỷ Đồng Quang: “…”

Lương Trản tiếp tục giải thích: “Nhưng đây đều không phải là trọng tâm, mà là khi đó cả nhóm đều khuyên Lộ Thanh Dương chia tay, sau đó còn bị ba anh ta tế cho một bài, rồi lăn ra khóc lóc thảm thiết nói rằng nhất quyết không chia ta, muốn ở bên cạnh em, thi đỗ đại học xong sẽ lập tức kết hôn.”

“Còn ôm gấu quần ba em nói ba em cứ yên tâm, anh ta nói được sẽ làm được.”

Kỷ Đồng Quang sửng sốt: “Vừa khóc lóc vừa nói á?”

Lương Trản: “…Đúng thế.”

“……Hy vọng là chú Lương đã quên chuyện này rồi.” Kỷ Đồng Quang nói một cách chân thành.

“Em nghĩ là khó lắm.”

Lương Trản xoa lông mày: “Hai năm trước khi em tốt nghiệp, chẳng phải khi đó vẫn chưa yêu đương gì sao?

Ba em còn nhắc tới chuyện đó, hỏi có phải do em vẫn còn nhớ mối tình đầu kia không.”

Kỷ Đồng Quang: “…” Phải nói là thảm hay xấu hổ bây giờ.

“Hay là mời riêng bạn bè và gia đình nhé.” Anh vẫn luôn cảm thấy biết ơn Lộ Thanh Dương: “Nếu vậy không có người lớn có mặt, thì mọi người cũng thoải mái hơn.”

Lương Trản: “Cũng có thể được, nhưng thường ngày Lộ tiên sinh bận bịu như vậy, nhà thiết kế Chu cũng thế, họ đều đồng ý đến chung vui cũng đã cố gắng bớt thời gian rảnh rồi, nếu thay đổi liên tục sợ bọn họ sẽ cảm thấy phiền phức.”

Kỷ Đồng Quang: “Cũng đúng.”

“Thôi bỏ đi, để em nói trước với ba một tiếng, bảo ông ấy đến lúc đó giả vờ như không quen biết Lộ Thanh Dương, tránh việc Lộ Thanh Dương quay đầu bỏ chạy ra ngoài nhảy lầu vì xấu hổ, nếu vậy em chịu không nổi trách nhiệm.”

Lương Trản nói vậy, rồi liền mở Wechat tìm liên lạc của ba, sau đó bắt đầu sắp xếp câu chữ nói sao cho hợp lý.

Đúng như cô dự đoán, đối với Lộ Thanh Dương, đến tận ngày hôm nay ba cô vẫn có ấn tượng rất sâu sắc, còn nói rằng đó là một thằng nhóc điên điên khùng khùng.

Lương Trản suýt chút nữa chết vì cười với cách đánh giá này của ông, nhưng vẫn phải đính chính lại giúp Lộ Thanh Dương: “Đó là trước đây, hiện tại anh ấy rất tốt, sự nghiệp cũng thành công.”

“Bấy giờ hai đứa vẫn liên lạc với nhau à?”

“Không, sau khi con học xong Thạc sĩ, mới tình cờ liên lạc lại, bây giờ chỉ là bạn bè thôi, ba đừng nghĩ lung tung.”

“Tiểu Kỷ không để bụng chứ?”

“Không đâu, quan hệ giữa hai người họ rất tốt, Kỷ Đồng Quang cũng biết con đã chia tay với anh ta từ lâu rồi và hiện tại chỉ là bạn bè đơn thuần của nhau thôi. Con và Kỷ Đồng Quang có thể đến với nhau cũng coi là có phần công lao của anh ấy. Vậy nên ba hãy nhìn vào việc đó rồi nể tình một chút, mà giả vờ không nhớ anh ấy nữa nhé? Nếu không đến khi đó sẽ khó xử lắm.”  

Ba Lương đồng ý, nói: “Được.”

Lương Trản thở phào nhẹ nhõm, khi nhìn xuống màn hình, bên kia lại gửi đến thêm một tin nhắn: “Đúng rồi, tên nhóc đó đã có người yêu chưa?”

Lương Trản: “…” Có vẻ như người lớn rất thích việc giới thiệu đối tượng hẹn hò cho lớp trẻ.

Để không gây rắc rối cho Lộ Thanh Dương, cô chỉ có thể mơ hồ biểu lộ rằng hình như đối phương đã có đối tượng rồi.

“Ba đừng lo việc đó nữa, anh ấy có nhà, có xe, có tiền, có sắc, thì thiếu gì người thích, muốn tìm hộ cũng là làm việc thừa thãi mà thôi.”

Lúc này ba Lương mới chịu bỏ cuộc.

……

Buổi tiệc tụ họp người thân bạn bè để chúc mừng hôn lễ cho đôi trẻ cuối cùng đã được ấn định vào cuối tháng chín. Nhưng đến giữa tháng chín, hai người đã chọn ra một ngày đôi bên cùng rảnh để đến Cục Dân Chính đăng ký kết hôn.  

Người chụp ảnh ở Cục Dân Chính đều khen ngợi vẻ đẹp của hai người, khen đi khen lại, cuối cùng còn nói hình như đã nhìn thấy bọn họ ở đâu rồi thì phải.

Lương Trản lập tức nói: “Mặt tôi phổ thông, rất nhiều người cũng nói như vậy.”

Nhân viên làm việc dù không tin nhưng thấy tên của hai người họ không trùng với ngôi sao nổi tiếng nào nên cũng không nói gì thêm nữa.

Sau khi nhận được giấy đăng ký kết hôn, Lương Trản liền cầm lấy túi kẹo đã chuẩn bị từ trước để bên cửa sổ, sau đó nói một câu “mời mọi người ăn”, rồi nhanh chóng kéo Kỷ Đồng Quang rời đi.

Kỷ Đồng Quang cảm thấy buồn cười “Em sợ cái gì chứ?”

“Em thật sự không muốn xuất hiện trên mạng nữa, khi đó anh vô tình xuất hiện trong video phát sóng trực tiếp và video đó suýt chút nữa thì hóa điên luôn rồi anh có biết không? Lần trước em đăng nhập lại tài khoản để chia sẻ bài đăng của sư huynh, vừa mới chia sẻ đã có người vào bình luận hỏi tình hình hiện tại của anh ra sao.” Nghĩ tới điều này, Lương Trản không khỏi ôm trán cảm thán: “Đã lâu như vậy rồi, sao mọi người vẫn chưa quên cơ chứ?”

Kỷ Đồng Quang cũng không ngờ tới điều đó: “Cũng là việc từ năm ngoái rồi mà.”

Lương Trản khoát tay: “Hết cách, vì anh quá đẹp trai nên người ta nhớ mãi không thôi.”

“Anh thấy ưu điểm lớn nhất của anh chính là có mắt nhìn tốt.” Anh rất nghiêm túc nói, nói xong liền giơ quyển sổ nhỏ trong tay lên khươ khươ trước mặt cô.

Điều này đã thành công chọc cười Lương Trản và nói rằng: “Em cũng vậy.”

Sau khi cả hai nhận đăng ký kết hôn, hầu như không có sự thay đổi gì trong cách họ hòa hợp với nhau.

Thẩm Tử Ngôn thường xuyên chê bôi điều này, nói thanh mai trúc mã có hơi khác, hở ra cái là bước vào tình trạng hôn nhân, cảm giác như không có kiểu yêu đương nhiệt tình.

Lương Trản: “Sao cậu biết?”

Thẩm Tử Ngôn: “Tớ còn không hiểu cậu hay sao?”

Lương Trản quyết định không tranh cãi với cô ấy, chuyển chủ đề bảo cô ấy chuẩn bị cẩn thận, chờ đến bữa tiệc tối nay nhớ phải trả lời thông minh một chút khi bị hỏi đến vấn đề đối tượng hẹn hò, ngộ nhỡ mẹ cô nổi hứng luôn lại giới thiệu luôn bạn trai cho cô ấy ngay tại trận đó.

Thẩm Tử Ngôn: “Thực ra tớ cũng đâu có ngại.”

Lương Trản: “…”

“Thật đó, lý do tớ không hẹn hò không giống cậu, tớ chỉ đơn giản là quanh năm suốt tháng cắm mặt trên mạng, nên chẳng gặp gỡ được ai.”

Thẩm Tử Ngôn nói: “Nếu gặp được người thích hợp, thì có ngốc mới không hẹn hò.”

“Cậu nói khách quan một chút đi, hiện tại tớ đã kết hôn rồi đó.” Lương Trản đáp.

“Trời ơi, Lương Tiểu Trản, giấy chứng nhận kết hôn của cậu mới nhận được bao lâu cơ chứ, vậy mà cậu đã bước vào trạng thái tâm lý hôn nhân rồi, chẹp chẹp. Nghĩ lại thì năm trước, tớ nói rằng mình cảm thấy Kỷ Đồng Quang rất thích cậu, khi đó cậu còn không tin.” 

Lương Trản: “…”

Có một cô bạn thân trí nhớ quá tốt, đôi lúc cũng không phải điều gì hay ho.

Nhưng ngay cả như vậy, Lương Trản cũng không ngờ rằng trong bữa tiệc tối hôm đó, Thẩm Tử Ngôn đã nhiệt tình lắng nghe ý định giới thiệu đối tượng cho cô ấy từ mẹ mình, sau đó nhanh chóng add Wechat của một người trong số họ.

Về phần Lộ Thanh Dương, anh ta không biết Lương Trản đã thương lượng trước với ba mình, nên cả bữa tiệc chỉ ngồi một góc, đến nói cũng không dám nói to.

Lương Trản và Kỷ Đồng Quang thấy vậy, cũng không nói cho anh ta biết, đợi đến khi bữa tiệc kết thúc, cả đám tiễn người lớn về khách sạn, lúc này mới tiết lộ cho Lộ Thanh Dương.  

Lộ Thanh Dương: “…Mẹ nó, vậy có nghĩa là ba của Lương Trản vẫn còn nhớ tôi!”

“Em cũng không nghĩ xem màn trình diễn của mình năm đó khiến người khác khiếp sợ thế nào, đừng nói đến việc tận mắt chứng kiến, đến anh nghe ba kể lại có một lần cũng còn nhớ mãi không quên đây này.” Lộ Thanh Trạch chen vào một câu.

Lộ Thanh Dương: “…” Tôi đi đây, tôi đi ngay đây, tôi cưỡi Phong Hỏa Luân biến ngay đây!