Sau bài khi “tập thể dục” buổi sáng kết thúc, Lương Trản vẫn còn lại một chút sức lực, nhưng cô không muốn dùng nó cho việc ra khỏi giường. Cô lười biếng không buồn nhúc nhích, ôm chặt chăn bông, hai mắt lờ đờ, như thể có thể ngủ lại bất cứ lúc nào.

Thấy vậy, Kỷ Đồng Quang cũng không vội vã rời giường. Anh nằm bên cạnh, vuốt ve mái tóc cô, hỏi đêm qua cô đã mơ thấy những gì.

Lương Trản: “…”

Cô không ngờ rằng anh vẫn còn nhớ tới việc này, sau một hồi do dự, Lương Trản không đáp mà hỏi ngược lại: “Còn anh thì sao, anh đã mơ thấy gì?”

Anh rất bình tĩnh: “Anh mơ thấy em.”

Lương Trản hỏi đến cùng: “Mơ thấy em thế nào?”

Lần này, Kỷ Đồng Quang trầm ngâm một lúc rồi mới lên tiếng.

“Mơ thấy khi chung ta tới đại học S báo danh.” Anh nói: “Nhưng giấc mơ không giống với thực tế.”

“Không giống ở chỗ nào?” Cô đã lấy lại được tinh thần.

“Anh mơ thấy chúng ta không đi cùng nhau, mà là sau khi báo danh xong mới gặp nhau.” Giọng nói của Kỷ Đồng Quang đều đều, chậm rãi tiếp tục: “Sau đó, chú Lương nói vì sự trùng hợp nên chúng ta hãy cùng nhau ăn một bữa, sau khi ăn xong ba mẹ em mới cùng ba mẹ anh về nhà.”

“Chỉ vậy thôi á?” Lương Trản cảm thấy chắc chắn anh chưa nói ra trọng điểm.

Nhất định không chỉ có thế.

Kỷ Đồng Quang nói tiếp: “Trong bữa ăn, đột nhiên chú Lương nói đến việc em bị đổi khoa.”

“Sau đó hai người cãi nhau một trận, rồi em chạy ra ngoài, anh không yên tâm nên đuổi theo tìm em.”

Trên thực tế sau cuộc ân ái, hầu hết các chi tiết đều đã trở nên mơ hồ, nhưng Kỷ Đồng Quang vẫn nhớ rất rõ tình tiết sau cuộc rượt đuổi đó. Bởi vì Lương Trản trong mơ quá giống với cô thường ngày.

Cô đang ngồi trên băng ghế dài dưới bóng cây, dụi mắt than thở với anh, cuối cùng anh đã cố thử vươn tay ra kéo cô vào lòng.

Kết quả là khi anh ôm cô, đột nhiên cô lại hỏi thẳng anh rằng Kỷ Đồng Quang có phải anh thích em không?

Có lẽ Kỷ Đồng Quang trong giấc mơ mới bước vào tuổi trưởng thành, bởi vì câu hỏi này đã khiến anh thất thần một lúc lâu và không lên tiếng thừa nhận, cũng chẳng phủ nhận.

Sau đó, Lương Trản đã đẩy anh ra và nói anh không muốn nói thì thôi.

“Anh đã rất lo lắng, anh muốn cho em biết rằng anh thích em, thích em hơn bất cứ người nào, nhưng lại không thể phát ra âm thanh, sau đó thì tỉnh dậy.”

Khi vừa mở mắt, anh lại thấy người trong mộng vẫn nằm trong vòng tay mình, hơn nữa còn đang mơ màng gọi tên anh.

Trong phút chốc, tất cả những lo lắng phiền muộn do giấc mơ đem lại đều bị xóa sạch, nên anh mới chỉ nằm đó ngắm nhìn cô.

Lương Trản: “…”

Cô nhàn nhạt nói: “Rốt cuộc là anh mơ thấy cô Lương Trản nào ấy chứ, đâu có phải là em.”

Kỷ Đồng Quang thừa nhận điều này, nhưng anh vẫn không buông bỏ những khúc mắc liên quan tới giấc mơ.

“Bây giờ tới lượt em rồi, rốt cuộc là em đã mơ thấy gì?”

Sau một hồi ngẫm nghĩ, cuối cùng Lương Trản cũng nói.

“Thực ra là mơ thấy một việc đã thật sự xảy ra, nhưng trước đây em đã hoàn toàn quên mất.” Cô nói: “Haizz, xem ra từ nhỏ cho tới lớn lúc nào anh cũng chẳng thiếu người theo đuổi.”

“Khi học ở nước ngoài chắc chắn cũng không ít nhỉ?”

Kỷ Đồng Quang nhớ lại, nói thực ra cũng vẫn ổn, vì đại đa số mọi người đều không thể theo kịp thời gian biểu của anh, nên có muốn theo đuổi cũng đành chịu.

Còn về việc kết bạn trên mạng, ngoại trừ những việc làm ăn chính đáng ra thì anh không mấy để ý đến mọi người.

Lương Trản: “Vậy bình thường anh không có thú vui gì sao?”

Kỷ Đồng Quang ngẫm nghĩ và nói rằng nếu nhất định kiếm cho mình một vài thú vui nào đó thì thực sự là có.

Lương Trản: “Cái gì?”

Sắc mặt anh có chút lo lắng, đáp: “Tìm những gì liên quan tới em ở Weibo của Thẩm Tử Ngôn.”

“Anh còn nhớ cô ấy từng vẽ lại tất cả những gì em và cô ấy đã từng nhìn thấy trong các lần ở cùng nhau và anh đã âm thầm theo dõi chúng.”

Lương Trản lần thứ hai cảm thấy bất lực: “….”

Nếu đổi thành người khác, cô nhất định sẽ hét lên rằng anh là cái đồ biến thái nào vậy, sau đó lập tức từ chối gặp gỡ rồi cho luôn đối phương vào danh sách đen.

Nhưng đối với Kỷ Đồng Quang mà nói, sau khi sự ngạc nhiên đã qua đi, cô lại càng cảm thấy đau lòng hơn khi nghĩ tới việc anh đã phải khổ sở thế nào trong quãng thời gian yêu thầm đó.

Thôi bỏ đi, cô nghĩ, ngược lại là cô, khi phát hiện ra Weibo của anh cũng đã không kìm được lòng hiếu kỳ của mình, thì hiện tại cô lấy tư cách gì mà cho rằng hành vi đó của anh là không thích hợp cơ chứ?

Hơn nữa, lùi lại một nghìn bước để suy nghĩ thì anh cũng chỉ âm thầm quan sát vậy thôi, chứ cũng đâu có làm phiền gì cô. Ngay cả khi nhìn vào bản thân của sự việc này thì nó cũng mới chỉ được tiết lộ trong thời gian gần đây, hơn nữa còn là do cô hỏi.

Hai người nằm trên giường cùng nhau trò chuyện từ giấc mơ đêm qua cho tới việc lúc chia tay hai người hai nước khác nhau, anh một câu, cô một câu, từ trời Nam cho tới biển Bắc, đem đến cho cả hai cảm giác như câu chuyện chẳng bao giờ có thể hết.

Và cứ thế đã mất cả buổi sáng.

Lương Trản thực sự vẫn muốn tiếp tục nằm, nên cùng anh thương lượng: “Chúng ta gọi đồ bên ngoài về ăn đi, nấu nướng phiền phức lắm.”

Anh dở khóc dở cười: “Lần trước là ai nói với anh rằng ăn đồ ăn bên ngoài không tốt cho sức khỏe nhỉ?”

“Chắc chắn không phải em.” Cô nhanh chóng phủ nhận: “Có thể là cái cô Lương Trản trong giấc mơ của anh.”

“Em đúng thật là……” Kỷ Đồng Quang bất lực: “Để anh nấu, em cứ nằm đi.”

“Đừng mà, anh đừng làm, nếu vậy em lại phải rửa bát, hôm nay em không muốn rửa bát đâu.”

“Anh rửa luôn chẳng phải là được rồi sao?” Kỷ Đồng Quang cảm thấy đây chẳng phải vấn đề gì to tát.

Nhưng cô vẫn nhất quyết nói không.

“Trước đây em đã từng nói, một người nấu cơm, một người rửa bát, sao em có thể đẩy hết việc cho anh được chứ?”

Cô khăng khăng từ chối như vậy, khiến Kỷ Đồng Quang có chút không ngờ. Anh ngẫm nghĩ, rồi nói rằng thực sự mình không hề ngại nếu cô đẩy hết việc nhà cho anh.

“Anh thích em nhiều hơn, vậy thì anh làm nhiều hơn một chút cũng là việc nên làm.”

Lương Trản lật người, đối diện với anh nói: “Không thể tính như vậy được.”

Anh nhướng mày: “Vậy thế nào thì mới được tính?”

Cô nhăn nhăn sống mũi, giằng co một hồi rồi mới nói: “Hai người sống cùng nhau không thể chỉ thích là được.”

“Em không biết anh nghĩ thế nào, nhưng từ khi quyết định thử hẹn hò với anh, em đã thực sự nghiêm túc muốn đi đến cuối cùng, vì vậy bất luận là thói quen sinh hoạt, hay những việc khác đều phải từ từ thích ứng.”

Lương Trản không tin vào việc có tình yêu chỉ cần uống nước cũng đủ no, cô luôn cảm thấy tình cảm dần dần cũng sẽ bị hao mòn. Và nếu vậy nếu hai người muốn ở bên nhau lâu dài thì phải cùng nhau cố gắng, để sự hao mòn đó diễn ra thật chậm, thật chậm.

Vì vậy những thói quen sinh hoạt cần phải duy trì, để không khiến trong tình yêu xuất hiện thêm những mệt mỏi.

Kỷ Đồng Quang nghe xong thì đã hiểu. Anh hơi khó diễn tả cảm xúc của mình, về mặt lý trí, anh biết cô có thể sẽ nói điều này, cũng có nghĩa là cô đã coi anh là một đối tượng lâu dài và sẵn sàng tiến xa hơn nữa.

Nhưng đồng thời, anh cũng không khỏi cảm thấy cô tin rằng dù anh đã yêu cô trong nhiều năm như vậy, thì cũng sẽ có lúc nào đó anh không còn thích cô nữa.

Kỷ Đồng Quang muốn phản bác lại, nhưng lời nói ra đến môi lại phải nuốt xuống. Bởi vì anh hiểu rõ tính cách của Lương Trản chính là như vậy, cho dù anh có phản bác thế nào đi chăng nữa, thì cũng chẳng thể thay đổi suy nghĩ của cô.

Thay vì nói đi nói lại, tốt hơn hết anh nên làm điều gì đó thiết thực để cô hiểu rằng anh thích cô ấy đến mức nào và chẳng có ai thay thế được cô.

……

Dù thế nào đi nữa, thì sau lần tụ họp với nhóm Lộ Thanh Dương cũng đã khiến Lâm Tiêu “thấy khó mà lui”, cũng có thể coi là đã đạt được mục đích.

Sau ngày nghỉ, Lương Trản lại tiếp tục thoải mái thư giãn làm việc, tiện thể chuẩn bị cho việc chuyển công tác sang chỗ Cố Minh.

Đa số mọi người trong công ty đều đã biết, cũng hiểu rằng có níu kéo cũng không được, nhưng trong nửa năm làm việc tại đây, ngoài mệt mỏi ra thì tình cảm với đồng nghiệp cũng không tồi.

Cuối cùng, sau khi xác nhận ngày nghỉ việc, những đồng nghiệp thân quen với cô đã quyết định tổ chức một bữa tiệc chia tay, cùng nhau mời cô một bữa thật ngon.

Lương Trản không đành lòng từ chối lòng tốt của mọi người. Nhưng cô thật sự không ngờ rằng cuối cùng lại có nhiều người tới như vậy, kể cả Giám đốc marketing đã từng tranh cãi với cô trước đó cũng có mặt.

Cấp trên trực tiếp của cô, lão Trương đã không bỏ lỡ cơ hội tụ tập này, nói rằng có thể coi đây là một bữa tiệc thường niên để nâng cao tinh thần đồng nghiệp.

Lương Trản: “…” Vậy nên mọi người chỉ muốn tìm lý do để được ăn chơi cùng nhau thôi phải không?

Lão Trương cũng không hề phản bác, chỉ vỗ vỗ vai cô nói: “Nếu đã sắp đi rồi thì đừng giấu giếm bạn trai nữa, lần này đem cậu ấy tới chung vui cùng đi.”

Lương Trản: “Anh ấy đang đi công tác.”

Lão Trương tỏ vẻ thất vọng: “Bận vậy sao?”

Lương Trản gật đầu, thành thật nói: “Đi từ tuần trước, mà phải đi những nửa tháng.”

Nhưng nói đi cũng phải nói lại, vốn dĩ cô đâu có ý định giấu giếm, khi có người hỏi, cô đều thành thật nói rằng bạn trai cô chính là người bạn học lần trước cùng cô tham gia phát sóng trực tiếp.

Vì cô là nhân vật chính của bữa tiệc lại không đem theo bất cứ người thân nào, vậy nên các đồng nghiệp cũng quyết định không dẫn ai theo.

Một nhóm người trong ngành Nha trò chuyện cùng nhau, nói đi nói lại cũng không thể thoát ra khỏi câu chuyện công việc.

Có người không biết nơi Lương Trản làm việc sắp tới nên đã hỏi là công ty nào, có phải Giai Thần hay không? Xét cho cùng, trong các chuỗi Nha khoa, thì Giai Thần là công ty duy nhất có quy mô lớn hơn công ty bây giờ của bọn họ.

“Không phải.” Lương Trản lắc đầu phủ nhận: “Là phòng khám do một vị tiền bối của tôi mới mở, cũng chưa có nhiều tiếng tăm.”

“Cô cũng khiêm tốn hộ Cố tổng quá rồi đó.” Lão Trương, người nắm rõ sự tình bật cười một tiếng: “Tại thành phố S này thì tên tuổi của cậu ấy chính là tờ giấy bảo đảm, phòng khám mới đó năm nay chưa nổi tiếng, nhưng chỉ đến năm sau thôi chắc chắn sẽ có rất nhiều người phải ghen tị.”

“Sư huynh của bác sĩ Lương!” Một y tá đã từng xem ảnh Cố Minh vô cùng phấn khích nói: “Tôi nói cho mọi người hay, anh ấy quả thực rất đẹp trai.”

Vì vậy, mọi người xung quanh bắt đầu thi nhau hò hét, nói rằng muốn được xem sư huynh của cô đẹp trai tới mức nào.

Lương Trản bất lực, cảm thấy không thích hợp đưa ảnh cuộc sống hàng ngày của Cố Minh cho nhiều người xem, liền vào trang web phòng khám của anh ấy tìm ra một tấm ảnh trên các giấy tờ chứng nhận.

“Đây, anh ấy đây.” Lương Trản đưa điện thoại ra.

Một nhóm các cô cái đồng loạt cầm theo ly rượu chạy tới thưởng thức, nhưng vì không ai chạm vào màn hình điện thoại của cô nên chỉ mười giây sau màn hình đã tắt đèn tối đen.

Lương Trản cũng không nghĩ nhiều, cứ thế với tay tới để mở khóa màn hình, khi màn hình sáng trở lại, mấy cô gái đang túm tụm ngó nghiêng đều đồng loạt la lên: “Whoaa…”

“Ảnh màn hình của bác sĩ Lương là ảnh bạn trai của chị phải không?”

“Đẹp trai quá.”

“Đẹp trai thật đó, còn đẹp hơn cả su huynh của bác sĩ Lương nữa.”

Lương Trản: “…” Đây thì đúng là sự thật.

Mấy cô gái mỗi người nói thêm vài câu khen ngợi sau đó bỏ qua chủ đề này rồi tiếp tục quay lại với những câu chuyện phiếm trong ngành của họ.

“Nhắc đến Giai Thần, lần cuối cùng tôi dùng bữa với một người bạn cùng lớp đang làm việc tại Giai Thần, cô ấy nói với tôi rằng Giám đốc khoa chỉnh nha ở đó cũng đang lên kế hoạch tách ra làm riêng, mà địa điểm là cách công ty chúng ta hai dãy phố.”

“Chuyện này cũng phổ biến mà.” Lương Trản không quá ngạc nhiên.

“Không, không, không phải là anh Giám đốc đó tự muốn tách ra làm riêng, theo như bạn tôi nói thì là do bị ép phải đi, mà người ép anh ta lại chính là đồng môn của cô ta nữa.”

“Ồ, đồng môn thương tàn sao? Việc này cũng kịch tính đó chứ?” Những người khác cũng kích thích: “Học ở trường nào thế?”

“Đại học S!” Bác sĩ trẻ vừa nói xong lại nghĩ tới điều gì đó, quay sang Lương Trản: “Bác sĩ Lương cũng học tại đại học S đúng không?”

Lương Trản gật đầu: “Đúng vậy, nhưng bạn học của tôi không có ai làm ở Giai Thần cả, nên không được tính là đồng môn của bọn họ.”

Nữ bác sĩ trẻ: “Bọn họ hình như là học sinh của một Giáo sư họ Tôn ở đại học S.”

Lương Trản: “…Tôn Dịch?”

“Đúng rồi, đúng rồi, đúng là cái tên này, hình như giáo sư này rất nổi tiếng ở đại học S.”

“Tôn Dịch không chỉ nổi tiếng ở riêng đại học S, mà còn nổi tiếng trong toàn bộ giới chính nha tại thành phố S nữa.” Lão Trương đột nhiên xen vào: “Anh ta và giáo viên hướng dẫn của tiểu Lương có thể coi là hai người có năng lực cao nhất trong ngành của chúng ta.”

Lương Trản: “Hơn nữa quan hệ giữa hai người họ cũng rất tốt nữa.” Tuy rằng bề ngoài là như vậy, nhưng thực ra sau đó là sự cạnh tranh ngầm, chỉ có thiếu nước không liên kết với học sinh của mình để nhục mạ đối phương thôi.

Bọn họ không những tự so kè với nhau mà còn để học sinh dưới tay mình dẫn dắt cạnh tranh lẫn nhau, vì vậy Lương Trản và các bạn học của mình không bao giờ tới Giai Thần làm việc.

Học sinh của Tôn Dịch, nếu có chút trình độ cũng sẽ cố chen vào Giai Thần, lăn lộn trong đó vài năm, sau khi có cái lý lịch đẹp rồi thì sẽ tự tách ra ngoài làm riêng.

“Có thể ngồi lên được vị trí Giám đốc khoa chỉnh nha thì chắc hẳn năng lực cũng không phải dạng tồi nhỉ?” Lương Trản hỏi: “Người đó họ gì, nói không chừng tôi cũng biết.”

“Trình.” Cô bác sĩ trẻ nói: “Chữ Trình có bộ Hòa.”

Lương Trản: “…”

“Không phải là Trình Tử Hàng đó chứ?”

“Ế, đúng là bác sĩ Lương biết thật này.”

“Cũng không hẳn là quen biết, nhưng có gặp vài lần.” Lương Trản mơ hồ nói: “Nếu tôi nhớ không lầm thì anh ta là đệ tử được Tôn Dịch coi trọng nhất trong mười năm trở lại đây.”

“Wow, giỏi vậy sao?”

“Vậy tại sao lại bị ép phải rời khỏi công ty chứ? Lại còn bị chính bạn học của mình ép nữa..”

“Đúng vậy, thật là vô lý.”

Cả nhóm bảy, tám người, mỗi người một câu, đoán già đoán non một hồi, nhưng vì có quá ít thông tin nên chẳng ai thuyết phục được ai.

Lương Trản không tham gia vào cuộc thảo luận, bởi vì cô đã đoán được ít nhiều sự tình bên trong, hơn nữa nói ra cũng chẳng có ích gì, nên tốt nhất là không nói.

Đêm hôm đó, sau khi mọi người trong công ty giải tán, cô lập tức tìm Cố Minh để tám chuyện. Đến gần mười hai giờ Cố Minh mới trả lời lại và hỏi cô rằng đã nghe được tin đó ở đâu?

Lương Trản: Nghe được ở chỗ đồng nghiệp của em, ban đầu em không mấy để ý, nhưng sau đó biết được là học trò của Tôn Dịch nên mới hỏi han vài câu.”

“Hehe, hóa ra là Trình Tử Hàng, đúng là phong thủy thay đổi rồi.”

Có lẽ Cố Minh cũng đã đoán ra sự phấn khích của cô ngay từ khi nhận được tin nhắn đầu tiên, nên dứt khoát gọi điện lại, ngay câu đầu tiên đã nói: “Không ngờ là em cũng hóng hớt buôn chuyện cơ đấy.”

Lương Trản: “Ơ hay, chẳng phải là em đang vui vì anh sao, cái tên rác rưởi Thành Tử Hàng, năm đó vì đạt được học bổng, đã lan truyền khắp nơi về xu hướng tính dục của anh, để mọi người vì thế mà không bỏ phiếu cho anh, bây giờ nghĩ lại em vẫn còn thấy khó nuốt trôi cục tức đó.”

Cố Minh đã tai qua nạn khỏi sau đợt bệnh nặng, nên chẳng còn quan tâm tới chuyện đó nữa, lúc này khi khắc lại, đã không còn căm phẫn tới mức nghiến răng nghiến lợi như năm xưa.

Anh ấy nói không sao, hiện tại sư huynh của em tốt hơn anh ta nhiều.

“Anh ta đã sắp bị hất cẳng khỏi Giai Thần, điều đó cũng đủ để chứng minh gần đây anh ta không còn được ưu ái nữa rồi.” Cố Minh lại nói.

“Em còn tưởng tình cảm giữa anh ta và Tôn Dịch bên chặt như keo cơ.” Lương Trản nói: “Kết quả là được có mấy năm, haha.”

Khi các đồng nghiệp trò chuyện, họ đưa ra một loạt những suy đoán, nhưng lại chẳng thể ngờ rằng, Tôn Dịch người rất nổi tiếng trong giới chỉnh nha tại thành phố S thực ra lại là một con quỷ đội lốt người, thực chất rất thích chơi trò tình ái ngoài hôn nhân với học sinh của mình.

Mà Trình Tử Hàng là một học sinh năm đó Tôn Dịch đặc biệt yêu thích, khi còn học Tiến sĩ, anh ta thường xuyên ghen tuông tranh giành tình cảm với hai học muội của mình.

Trong khoa Răng Hàm Mặt có rất nhiều tin đồn về Tôn Dịch, trước đây Lương Trản không mấy tin những lời đồn thổi đó, cho đến khi sự cố học bổng xảy ra, khiến xu hướng tính dục của Cô Minh bị phơi bày trong toàn học viện.

Cuối cùng tất nhiên là suất hỏng bổng đó đã thuộc về Trình Tử Hàng, mà cũng từ đó Tôn Dịch bắt đầu quan tâm đến Cố Minh.

Ông ta và giáo viên hướng dẫn của Cố Minh và Lương Trản đã quen biết nhau từ lâu, trong khoảng thời gian đó vì Cố Minh mà thường xuyên chạy tới phòng thí nghiệm do Thẩm Doanh phụ trách.

Cố Minh cảm thấy vô cùng ghê tởm với cách tiếp cận của ông ta, nhưng không có bằng chứng rõ ràng cho thấy ông ta đang quấy rối mình, vì vậy chỉ có thể chịu đựng.

Sau đó, Thẩm Doanh đã phát hiện chuyện này, liền yêu cầu Cố Minh dừng lại cuộc thí nghiệm của mình, vì lý do bận rộn, vì dù sao thì làm xong thì nghiệm cũng cần phải đọc rất nhiều tài liệu, nên trong khoảng thời gian này tạm thời đọc trước đi đã.

Cố Minh nghe vậy cũng ngoan ngoãn làm theo, kết quả là lại bị Trịnh Tử Hàng tìm đến nói một tràng những lời phân bua uy hiếp.

Khi đó, Lương Trản mới đang học năm đầu Thạc sĩ, cô đã vô cùng bực tức khi biết được nguyên nhân và hậu quả của việc này, cũng thật sự không ngờ rằng Trình Tử Hàng và Tôn Dịch lại có mối quan hệ như vậy.

Đương nhiên sau đó khi nghe vô số lời bàn tán về Tôn Dịch từ các đàn anh đàn chị khóa trên của mình, cô cũng chỉ bày ra bộ mặt vô cùng bình tĩnh.

Còn Cố Minh thì đã sớm biết việc này.

Nếu anh ấy muốn, thì năm đó khi Trình Tử Hàng giở thủ đoạn để cướp học bổng của mình, anh ấy hoàn toàn có thể nói ra việc đó, nhưng anh ấy đã không làm vậy.

Lương Trản đã hỏi anh ấy lý do tại sao, anh ấy đã nói rằng vì việc này sẽ liên lụy tới Tôn Dịch, nếu anh ấy cứ thế nói toạc ra cũng có nghĩa là đã đắc tội với Tôn Dịch.

“Anh vẫn chưa tốt nghiệp, sau này sẽ phải lăn lộn trong giới chỉnh nha, bản thân Trình Tử Hàng đã tình nguyện ở bên cạnh Tôn Dịch, thì tất nhiên anh ta chẳng phải là người bị hại, vậy thì tại sao anh lại vì một vài câu tranh cãi mà hủy hoại tiền đồ của mình chứ?”

Lương Trản hiểu rõ, nhưng cô luôn thấy tức giận mỗi khi nghĩ đến khuôn mặt của Trình Tử Hàng ngày hôm đó.

Lúc này, Trình Tử Hàng gặp xui xẻo, tất nhiên là cô phải cảm thấy vui mừng rồi.

Lương Trản nói với Cố Minh: “Em cảm thấy việc này đáng để ăn mừng, anh chờ nhé, khi nào đến nhận việc em sẽ mời anh một bữa.”