Ba mẹ hai bên ở thành phố S tổng cộng ba ngày. Tối ngày thứ ba, Lương Trản lái xe đưa mọi người đến ga tàu. Về phần Kỷ Đồng Quang, sau khi bị Lương Trản từ chối lời tỏ tình vào ngày thứ hai, thì anh lại bị đồng nghiệp gọi về huyện khẩn cấp.

Cũng vì lý do này, mà mẹ anh lại than ngắn thở dài với Lương Trản một hồi, cuối cùng còn nhờ vả cô hàng ngày cố gắng nhắc nhở Kỷ Đồng quang phải chú ý tới sức khỏe của mình.

“Trước đây chú và dì cũng nhắc nhở nhiều lần rồi, nhưng hình như thằng bé không thích nghe.”

“……Không phải đâu ạ.” Lương Trản lập tức phủ nhận giúp anh: “Chú dì cũng là vì quan tâm tới anh ấy thôi mà.”

“Tóm lại là con giúp dì để ý đến nó một chút nhé.” Mẹ Kỷ nôn nóng nói.

“Vâng, con nhớ rồi ạ.” Lương Trản không có lý do để từ chối.

Sau khi tiễn người lớn hai nhà về, cô suy nghĩ một hồi rồi gửi tin nhắn Wechat cho Kỷ Đồng Quang.

Sau khi soạn xong tin nhắn lại cân nhắc một lúc rồi mới ấn gửi: “Em đưa ba mẹ và chú dì ra bến tàu rồi, mọi người đều đã lên tàu, công việc của anh không có vấn đề gì chứ? Chú ý nghỉ ngơi cho tốt.”

Và Kỷ Đồng Quang đã không trả lời lại cho đến khi cô chuẩn bị đi ngủ.

Anh diễn đạt rất ngắn gọn: “Trục trặc nhỏ thôi, đã giải quyết xong cả rồi, hai ngày nay cảm ơn em.”

Lương Trản nằm trên giường tháo mặt nạ ra, nhìn chằm chằm vào điện thoại hồi lâu, cứ thế cho đến khi đèn màn hình vụt tắt mới xuống giường lau mặt.

Tuy nhiên khi trở lại phòng ngủ thực hiện xong bước dưỡng da, rốt cuộc cô vẫn không kìm được, đành cầm điện thoại lên gõ dòng tin nhắn trả lời lại: Không cần cảm ơn.

Sau đó, ném điện thoại sang một bên, đeo bịt mắt lên rồi nhắm mắt lại đi ngủ như bình thường.

Vào khoảnh khắc mọi thứ chìm vào bóng tối, không biết bằng cách nào đó cô lại nhớ đến vẻ mặt của Kỷ Đồng Quang khi anh hỏi cô liệu cô có thể cho anh một cơ hội hay không.

Căng thẳng, yếu ớt, rồi lại kiên định một cách phi lý.

Lương Trản nghĩ chuyện này thực sự rất kinh khủng. Dựa vào định lực của mình, nếu lặp lại một lần nữa, nói không chừng cô sẽ gật đầu cái rụp trước vẻ đẹp ấy mất.

Có lẽ vì trước khi ngủ Lương Trản đã suy nghĩ quá nhiều về tất cả những thứ lộn xộn này nên đêm đó, cô đã nằm mơ thấy những gì xảy ra mười năm trước, khi bọn họ còn đang học cấp ba.

Mỗi tuần Kỷ Đồng Quang đều đến trường cấp ba số hai, nhưng rất hiếm khi cô gặp anh, có một vài lần cũng là do vô tình.

Một lần trong số đó là khi tâm trạng cô đang cực kỳ tồi tệ do làm bài thi không tốt, nên đã trốn học buổi chiều thứ bảy và đi lang thang khắp trường, cuối cùng lại gặp anh ở hàng lang phía Nam của tòa nhà dạy học.

Anh đang ngồi đó ôm một quả bóng rổ, có lẽ là đang đợi người. Một nửa người anh chìm trong bóng tối của lối vào hành lang, nửa còn lại được mặt trời chiếu vào, gần như phát sáng đến chói mắt.

Bởi vì tâm trạng đang không tốt, nên Lương Trản không muốn nói chuyện với bất cứ ai, vì vậy khi bước tới hành lang cô đã bỏ qua lời chào mà chỉ gật đầu với anh.

Kết quả anh cũng chẳng nói nửa lời, chỉ tiếp tục ngồi đó thỉnh thoảng đưa đồng hồ đeo tay lên liếc nhìn một cái.

Sau khoảng mười lăm phút, anh ôm theo quả bóng đứng dậy. Lúc đó, Lương Trản đang ngồi trên chiếc bàn bỏ không ở cuối hành lang, cô cảm thấy nơi đó thật mát mẻ.

Cô cũng nhìn thấy Kỷ Đồng Quang hình như đang chuẩn bị rời đi, nhưng vẫn không nhúc nhích, chỉ ngồi đó chán nản đung đưa đôi chân, rồi nhìn vào bức tường bị vẽ bậy chi chít trước mặt.

Nhìn được một nửa, cô lại nghe thấy phía trước truyền đến tiếng bước chân, vừa ngẩng đầu thì phát hiện anh đang đi tới gần.

Lần này anh không cầm bóng rổ nữa mà là hai lon Coca. Anh bước tới và đưa cho cô một lon. Coca vừa được lấy ra khỏi tủ lạnh, vẫn còn đang tỏa ra hơi mát.

Vừa uống một ngụm, hương vị sảng khoái lập tức lan tỏa khắp cơ thể, chỉ trong tích tắc đã khiến hầu hết cảm giác ngán ngẩm của cô gần như biến mất.

“Cảm ơn.” Cô nói với anh.

Anh đứng trong bóng râm, lắc đầu với cô, rồi như thể vừa nghĩ ra điều gì đó vô cùng quan trong, anh lại tiến lên phía trước một bước.

Kể từ lúc này, giấc mơ cũng bắt đầu trở nên khác xa với hồi ức, khoảng cách giữa hai người ngày một gần, gần đến mức khi Lương Trản có thể nghe thấy tiếng hô hấp của anh thì cô mới tỉnh dậy.

Cô tháo tấm bịt mắt xuống, ôm chăn nằm thẫn thờ một lúc lâu, cuối cùng không thể không thừa nhận rằng lời tỏ tình của Kỷ Đồng Quang đã có tác động rất lớn đến mình.

Ảnh hưởng này khiến cô rơi vào trạng thái tinh thần hoảng hốt suốt vài ngày sau đó, thậm chí còn được cấp trên trực tiếp đến hỏi có phải sức khỏe cô không thoải mái hay không và có cần phải nghỉ ngơi không.

Tháng này Lương Trản đã xin nghỉ phép hai ngày, nên không tiện xin nghỉ thêm nữa, cô vội vàng xua tay từ chối, còn hứa rằng sẽ nhanh chóng điều chỉnh lại thái độ làm việc của bản thân.

Khi cấp trên nghe thấy cô nói vậy cũng yên tâm phần nào và chuyển sang chủ đề chính.

“Cô đã đến làm việc ở đây lâu vậy rồi mà chưa được sắp xếp trợ lý riêng, vừa hay gần đây chúng ta cũng cần tuyển thêm nhân viên, đến lúc đó cô chọn lấy một người nhé.”

Lương Trản: “Hả, đang tuyển người ạ? Vậy tôi bảo trợ lý ở công ty cũ của tôi đến thử có được không?”

Cấp trên nói tất nhiên là được, chỉ cần đối phương có ý định và kỹ năng chuyên môn để vượt qua bài kiểm tra là được.

Lương Trản nói rằng chắc chắn không có vấn đề gì và tên nhóc đó cũng vẫn luôn cố gắng muốn đổi chỗ làm việc.

Cấp trên cười lớn: “Vậy sếp của chúng ta phải cảm ơn cô vì đã mang nhân tài về cho công ty rồi.”

Ngày hôm sau, người trợ lý từng làm việc cùng Lương Trản trong thời gian gần nửa năm đã tức tốc đến nộp đơn xin việc.

Chàng trai trẻ mang họ Diệp, tên là Diệp Lan, mới tốt nghiệp cử nhân được hơn một năm, kinh nghiệm không quá dày dặn, nhưng được ưu điểm là nghiêm túc, chịu khó học hỏi, nếu không có vấn đề gì đặc biệt thì chắc chắn sẽ được tuyển.

Sau khi nộp đơn, cậu ấy còn đặc biệt đem cho cô một ly cà phê lên lầu, tươi cười xán lạn: “Sau này lại được làm việc cùng chị nữa rồi.”

Lương Trản không hề ngạc nhiên, chỉ đáp: “Tiêu chuẩn của tôi không tăng cũng không giảm, cậu phải chịu khó một chút đó.”

Diệp Lan vỗ ngực vỗ ngực bảo cô cứ yên tâm.

“Em là người mà bác sĩ Lương đích thân gọi tới mà.” Cậu ấy nói.

“Được rồi, đừng có tự tâng bốc nữa.” Cô mỉm cười: “Khi nào bắt đầu làm việc?”

“Thứ Hai tới ạ.”

Lương Trản: “Thứ hai tôi nghỉ, cậu nhận công việc xong có lẽ cũng không bận rộn gì, nên có thể làm quen với môi trường làm việc và các đồng nghiệp trước.”

Diệp Lan còn tưởng cô vẫn được nghỉ vào thứ hai và thứ ba như trước, vừa nghe xong liền tiếp lời: “Vậy phải đến thứ tư mới được gặp chị rồi.”

Cô lắc đầu: “Bây giờ tôi nghỉ chủ nhật và thứ hai, thứ ba cậu có thể gặp tôi rồi, đến hôm đó hình như còn có buổi phát sóng trực tiếp mới, nhớ chuẩn bị sẵn tinh thần nhé.”

Giải quyết xong việc tìm trợ lý, lại làm việc cả một ngày dài, cuối cùng cũng đến ngày nghỉ của Lương Trản. Hai tuần trước tuần nào cũng có việc cần cô phải tự tay giải quyết, nên hai ngày nghỉ này Lương Trản dự tính ở nhà nghỉ ngơi để bù đắp lại.

Kết quả là tới trưa chủ nhật cô lại nhận được điện thoại của Cố Minh. Cố Minh nói rằng câu lạc bộ Bida của Lộ Thanh Dương đã cải tạo gần nửa năm nay, hôm nay chính thức khai chương.

“Chỗ của anh ta mà vẫn thiếu người đến góp vui cơ à?” Lương Trản không tin: “Cho dù là vì thể diện của anh trai anh ta thì cũng sẽ có rất nhiều người tự nguyện đến tham gia cùng mà.”

“Vậy rốt cuộc là em có đến hay không?” Cố Minh hỏi.

“……Đến.” Đối mặt với người sư huynh đã giúp đỡ mình rất nhiều này, rốt cuộc thì Lương Trản vẫn không thể kiên quyết cự tuyệt đến cùng.

Cô Minh vui vẻ còn dặn dò cô phải ăn mặc thật đẹp, đừng có mặc áo phông và quần đùi tới.

Lương Trản: “…Em cũng đâu có ngốc tới mức đó!”

Nói thì là vậy, nhưng khi xuống giường đi đến mở tủ quần áo, đối diện với đủ các loại áo sơ mi trắng và quần ống rộng của mình, Lương Trản cảm thấy Cố Minh lo lắng như vậy cũng không hẳn là không có lý.

Cuối cùng, cô đã khổ cực tìm ra một chiếc váy dự tiệc màu đen, là Thẩm Tử Ngôn tặng cô vào sinh nhật năm ngoái, từ khi nhận món quà này, nó vẫn luôn nằm gọn gàng trong hộp, chưa hề được đem ra mặc lần nào.

Quần áo được người bạn thân hơn mười năm chọn cho chắc chắn không tồi, Lương Trản thay váy, trang điểm xong, trước khi ra khỏi cửa cô ngắm nghía lại một lượt trên chiếc gương bên cạnh tủ giày, có một loại cảm giác lạ lẫm không thể nhận ra.

Khi cô đến, trong câu lạc bộ đã có rất nhiều người tụ tập. Trong đám đông đang ăn uống linh đình bên trong, cô vừa nhìn đã nhận ra Cố Minh đang đứng phía góc trong, trò chuyện với anh trai của Lộ Thanh Dương.

Cô ngẫm nghĩ, rồi đi tới chào hỏi một tiếng: “Sư huynh, Lộ tiên sinh.”

Cố Minh hơi kinh ngạc khi nhìn thấy cô: “Đến nhanh vậy à?”

“Đây chẳng phải là lệnh của anh sao?” Cô vừa nói chuyện vừa liếc nhìn xung quanh một vòng, phát hiện nhân vật chính hôm nay không có mặt, nên tiện miệng hỏi: “Lộ Thanh Dương đâu rồi?”

“Cậu ấy nói đến bãi đậu xe đón một người bạn.” Cô Minh nói: “Chắc lát nữa sẽ trở lại thôi.”

Ngay khi vừa dứt lời, cánh cửa bên ngoài cũng được đẩy vào. Tất cả mọi người đều nhìn ra phía của, Lương Trản cũng không ngoại lệ.

Chỉ là vừa nhìn, đã khiến cô sững sờ ngay tại chỗ. Bởi vì người đi vào cùng Lộ Thanh Dương, cũng là người thu hút hầu hết sự chú ý của phụ nữ đang có mặt tại đây là Kỷ Đồng Quang.

Hôm nay, Kỷ Đồng Quang đã trở lại với bộ trang phục chỉnh tề, mái tóc được cắt tỉa gọn gàng, vẻ khốn khổ của vài ngày trước khi bọn họ gặp nhau đã hoàn toàn biến mất.

Anh đứng bên cạnh Lộ Thanh Dương, nhận lấy ly rượu từ nhân viên phục vụ, sau đó có lẽ còn thấp giọng nói lời cảm ơn.

Lương Trản trong góc, từ xa quan sát, phải một lúc lâu sau mới có thể hoàn hồn trở lại. Cô thật sự không thể tin nổi, hai người này thân thiết với nhau từ khi nào thế? Hơn nữa, Kỷ Đồng Quang không phải mới trở về huyện làm việc cho dự án trung tâm Y tế mới được vài ngày thôi sao?

Người cũng đang cảm thấy không thể tin nổi là Cố Minh.

Anh ấy hỏi: “A Trản, kia không phải là trúc mã của em sao?”

“Anh vừa thấy tiểu Lộ rất vui vẻ khi đi đón người, còn tưởng cậu ấy đi đón mấy người anh em trong nhóm tới cơ.”

Lương Trản: “…”

Cái khỉ gì thế này? Còn rất vui vẻ đi đón người nữa?

Cô còn chưa kịp hỏi rõ thì hai người vừa bước vào đã phát hiện ra vị trí của bọn họ, nên bước nhanh qua đây.

Lương Trản thực sự không thể ngờ rằng mình và Kỷ Đồng Quang lại gặp nhau trong tình huống này, nên nhất thời không biết phải bày ra biểu cảm gì mới phải.

So với người đang vừa rối rắm vừa khó xử là cô, thì Lộ Thanh Dương lại rất phấn khích khi đưa Kỷ Đồng Quang tới đây, thậm chí đến giọng điệu cũng khoa trương hơn bình thường.

Anh ta thấy Lương Trản hiếm khi ăn mặc cầu kỳ như vậy, lập tức “wow” một tiếng: “Có thể khiến em ăn vận long trọng như vậy, quả thực là quá nể mặt mũi anh rồi.”

Lương Trản: “…” Anh bạn này, anh có biết là anh đang phô trương quá rồi không?

“Được rồi, em cũng đừng tự dát vàng lên mặt mình nữa.” Anh trai của Lộ Thanh Dương, Lộ Thanh Trạch đúng lúc xen vào một câu: “A Trản cũng đâu có đến vì nể mặt em.”