Buổi phát sóng trực tiếp thứ hai của Lương Trản dự kiến diễn ra vào một tuần sau đó. Theo “kịch bản” do bộ phận Marketing sắp xếp thì Kỷ Đồng Quang là bạn học cũ của cô, tuy rằng hàm răng đã rất đều đặn, nhưng vẫn muốn chỉnh sửa cho đẹp hơn nữa, vì vậy lần trước mới cố ý đến hỏi ý kiến tư vấn.

Lương Trản: “…”

Được rồi, cũng không phải tất cả đều là gian lận, phát sóng trực tiếp thì phát đi vậy.

Bộ phận Marketing biết cô không mấy hài lòng, cũng tự hiểu rằng việc làm lần này của bọn họ là không mấy phải phép.

Vì vậy khi Lương Trản sắp xếp lên phương án chỉnh nha cho Kỷ Đồng Quang họ đã chủ động đề nghị rằng tất cả những vật liệu cần sử dụng đến đều có thể dùng loại đắt tiền nhất, dù sao thì chi phí đó đều được lấy từ chi phí tiếp thị của phòng Marketing.

Do đó Lương Trản cũng chẳng khách sao với bọn họ. Mặc dù cô vẫn cảm thấy hàm răng của Kỷ Đồng Quang không cần thiết phải điều chỉnh.

Thời gian phát sóng trực tiếp là chiều thứ bảy, cũng giống như lần trước, trước khi bắt đầu, bộ phận Marketing sẽ thay Lương Trản giới thiệu đơn giản về tình hình bệnh nhân của ngày hôm nay.

Nhưng lần này, sau khi nói xong Lương Trả tự mình bổ sung thêm một câu.

Cô nói: “Thực ra cá nhân tôi cảm thấy bệnh nhân này không điều chỉnh cũng hoàn toàn không có vấn đề gì cả.”

Bộ phận Marketing: “…Nhưng bệnh nhân đã đặc biệt yêu cầu và tất nhiên là bác sĩ Lương vẫn cố gắng đưa ra một phương án tối ưu nhất cho anh ấy.”

Phần mở đầu đã xong, thời gian đặt hẹn cũng đã tới. Lương Trản đứng dậy kiểm tra lại dụng cụ một lượt, sau khi xác nhận tất cả đều đầy đủ, lúc này cô mới bước vào trạng thái làm việc.

Muốn điều chỉnh răng của Kỷ Đồng Quang, một hàm răng vốn đã chẳng có gì cần phải chỉnh sửa, thực sự là một bài kiểm tra về tính chuyên nghiệp của Nha sĩ. Vì vậy trước khi lên phác đồ, Lương Trản đã đặc biệt gọi cho giáo sư hướng dẫn của mình, đồng thời xin ý kiến của ông ấy.

Vị giáo sư hướng dẫn này ngoại trừ việc quá nghiêm khắc trong học tập ra thì không có chút khuyết điểm nào cả. Sinh viên nào đã từng được ông ấy hướng dẫn, sau khi tốt nghiệp, nếu có gặp khó khăn muốn hỏi ý kiến của ông thì về cơ bản là ông ấy đều tận tình giúp đỡ. Lương Trản cũng chỉ vì điểm này mới có gan gọi điện tới xin ý kiến tư vấn.

Cô đã gửi cho giáo viên hướng dẫn của mình ba phác đồ điều trị và nói rằng cô hy vọng ông ấy có thể chọn ra cho cô một phương án tốt nhất.

Giáo viên hướng dẫn liếc nhìn một cái, cũng không biết phải nói sao: “Tại sao người này lại muốn chỉnh nha?”

Lương Trản ngẫm nghĩ, sau đó nói với ông sự thật về việc sếp ở đơn vị mới yêu cầu cô làm, cuối cùng lại nhẹ giọng thỉnh cầu một lần nữa. Cuối cùng, thầy giáo hướng dẫn với lòng từ bi cao cả không những chỉ ra giúp cô một phương án mà còn thực hiện một số thay đổi hợp lý hơn trên cơ sở kế hoạch đó.

Lương Trản ngàn ân vạn tạ lòng tốt của ông ấy, nói rằng khi nào xong xuôi mọi việc sẽ mời ông đi ăn.

“Mời đi ăn thì thôi, nếu muốn cảm ơn thầy thì đến dạy giúp thầy hai tiết thực nghiệm vào tuần tới đi.”

“……Được ạ!”

Sau khi hoàn thành tất cả các công việc chuẩn bị sơ bộ, cô còn phàn nàn với Thẩm Tử Ngôn vài câu về sự việc phải dây dưa sau này còn khá nhiều.

Thẩm Tử Ngôn lại một lần nữa trêu chọc cô với Kỷ Đồng Quang, cô ấy hùng hồn nói: “Vô lý thật, không phải mấy người làm bên xây dựng rất bận hay sao, anh ấy lại còn tình nguyện hợp tác, giúp đỡ cậu, nếu nói không phải có ý với cậu thì tớ cóc tin đâu.”

Bị cô bạn thân nói quá nhiều, Lương Trản cũng có chút nghi ngờ, lẽ nào Kỷ Đồng Quang thực sự muốn theo đuổi cô sao? Nhưng năm đó khi hai người lên giường với nhau xong, anh luôn tỏ ra như chưa từng có chuyện gì xảy ra mà…

Bán tín bán nghi, cuối cùng Lương Trả đã lựa chọn tin vào phán đoán của chính mình. Đối với việc Kỷ Đồng Quang sẵn sàng dành thời gian để hợp tác giúp đỡ, cô cho rằng đó là vì lòng tốt của anh.

Một người tốt, đương nhiên sẽ không bỏ qua lời dặn dò của bác sĩ khi “khám bệnh”, nên cuối cùng buổi phát sóng trực tiếp cũng kết thúc êm đẹp.

Lần này, đích thân Lương Trản đã xác nhận rằng buổi phát sóng đã thực sự kết thúc mới yên tâm tháo khẩu trang, thoải mái nói chuyện với Kỷ Đồng Quang.

Bộ phận Marketing cũng rất có mắt nhìn, vừa mới kết thúc đã ôm luôn thiết bị rời khỏi phòng làm việc của cô.

Lương Trản thở dài nói: “Thật sự vất vả cho anh rồi.”

Anh mỉm cười: “Được chỉnh nha miễn phí thì có gì là vất vả.”

Lương Trản: “…”

Cô cảm thấy chẳng nhất thiết phải khách sáo với nhau thêm nữa, không bằng lần sau tìm cơ hội bù đắp lại cho anh bằng hành động nào đó thực tế một chút là được.

“Bình thường đơn vị của anh không cần làm thêm cuối tuần đúng không?” Lương Trản hỏi.

“Sao em lại hỏi cái này? Lại muốn mời anh đi ăn à?”

Lương Trản sờ sờ sống mũi, thầm nghĩ anh quả thật rất nhạy bén. Nhưng việc này cũng chẳng có gì xấu để không dám thừa nhận, vì vậy cô gật đầu nói: “Đúng vậy.”

“Nhà hàng đó hơi xa, tự lái xe tới đó cũng mất hai tiếng đồng hồ, nên em tính chọn một ngày nào đó hai đứa mình cùng được nghỉ sẽ đi, nếu không sẽ có chút vội vàng.”

Rất ít Nha sĩ ở các chuỗi phòng khám có được ngày nghỉ như bình thường. Trước khi Lương Trản đến làm việc tại đơn vị hiện tại, cô thường được nghỉ vào thứ ba và thứ tư, nhưng bây giờ ở đây, cô được đối đãi tốt hơn một chút, họ sắp xếp ngày nghỉ cho cô vào chủ nhật và thứ hai.

Thành thật mà nói, đây là một trong những lý do tại sao khi đó cô lại chọn làm việc tại đây. Là một nhân viên văn phòng thông thường, chắc chắn Kỷ Đồng Quang sẽ được nghỉ thứ bảy, chủ nhật. Nếu vậy thì ít ra họ cũng có một ngày nghỉ trùng nhau.

Lương Trản nói: “Ngày mai không đặt được chỗ, tuần tới em phải về trường một chuyến để dạy thay thầy hướng dẫn cũ của em, nếu tiện thì để tuần sau nữa được không?”

Kỷ Đồng Quang hơi ngạc nhiên khi nghe thấy cô nói tới việc về trường dạy thay: “Em đã tốt nghiệp một năm rồi, tại sao còn phải đến đó dạy thay giúp thầy hướng dẫn?”

“Gần đây em có nợ thầy ấy một món nợ ân tình.” Cô không nói cụ thể là việc gì, chỉ cầm cuốn lịch để bàn lên, dùng bút đỏ khoanh tròn vào cuối tuần sau nữa: “Thế nào, có định nể mặt em chút không?”

Vốn dĩ anh muốn nói đồng ý, nhưng sau khi nhìn lướt qua cuốn lịch để bàn một cái, biểu cảm có chút thay đổi: “Chủ nhật tuần sau nữa, hình như là sinh nhật em.”

Lương Trản: “…À, đúng rồi, suýt chút nữa thì em quên mất tiêu luôn.”

Kỷ Đồng Quang mỉm cười: “Vậy thì để anh mời.”

Cô lập tức xua tay: “Không, không, không, hơn nữa em cũng không hay tổ chức sinh nhật.”

Anh suy nghĩ một hồi rồi hỏi: “Vậy em có ăn bánh gato không?”

Lương Trản thở phào một hơi nhẹ nhõm: “Được, anh cứ mua đại một cái bánh ngọt là được, còn cơm thì để em mời.”

Nghe vậy Kỷ Đồng Quang hé môi, trả lời một câu ừ ngắn gọn.

Nháy mắt, hai tuần đã trôi qua.

Trong hai tuần qua, Weibo chính thức của Lương Trản có thêm rất nhiều fans hâm mộ, thậm chí còn có người chèo thuyền cô và Kỷ Đồng Quang trong video phát sóng trực tiếp thứ hai, nói rằng vừa nhìn đã thấy đẹp đôi rồi.

Lương Trản chỉ có thể than thở rằng cư dân mạng hiện nay thực sự nhàn rỗi. Ngoài ra, một vài bệnh nhân quen biết của cô cũng đã đến hỏi han về Kỷ Đồng Quang. Cũng may, đối với việc này Lương Trản có thể sử dụng các quy định rõ ràng của công ty để từ chối tiết lộ thông tin liên lạc của Kỷ Đồng Quang cho họ.

Tuy nhiên, việc không lấy được thông tin liên lạc chẳng hề ảnh hưởng tới sự nhiệt tình của những người này, thậm chí còn có một người trong số đó là gay, cố ý hỏi Lương Trản về xu hướng tính dục của Kỷ Đồng Quang.

Lương Trản: “…Anh ấy là trai thẳng 100%, anh từ bỏ ý định đi.”

Cuối tuần, khi gặp Kỷ Đồng Quang, cô còn biến việc đó thành câu chuyện cười kể cho anh nghe.

Anh trầm mặc một lúc mới lên tiếng: “Trong vấn đề này, em thực sự là người có quyền lên tiếng nhất.”

Lương Trản suýt chút nữa không phản ứng lại kịp lời anh nói, đến khi hiểu ra, trong đầu cô chợt lóe lên cảnh tượng trong căn nhà thuê bốn năm về trước. Sau đó mặt cô bắt đầu đỏ bừng, vội ho khan một tiếng, hơi nghiêng đầu đi chỗ khác, không biết phải trả lời thế nào.

Trong mắt Kỷ Đồng Quang đong đầy những phản ứng của cô, không khỏi cong môi khẽ cười.

Một lúc sau, anh chủ động phá vỡ sự im lặng, chuyển chủ đề: “Bây giờ em vẫn thích những thứ có vị táo chứ?”

“Há?!” Lương Trản lúng túng một lúc mới trả lời: “Vẫn thích mà.”

“Thích là tốt rồi.” Chiếc bánh vị táo đang để ở ghế sau xe, anh đã làm mất nửa ngày mới xong.

Trước đây, tay nghề nấu ăn của Kỷ Đồng Quang rất tệ, nhưng sau ba năm ở nước ngoài, muốn không giỏi cũng khó. So với xào nấu thì làm bánh dễ học hơn một chút, nửa tháng trước anh đã bắt đầu học, sau giờ tan làm, chăm chỉ học trong vòng một tuần đã có thể làm, hơn nữa còn học đâu vào đấy.

Anh biết rằng nếu như mình tặng cô bất cứ món quà đắt tiền nào, chắc chắn cô sẽ thấy quá áp lực và nhất định tìm kiếm bằng được cơ hội trả lại cho anh một món tương tự, vì vậy anh mới quyết định tự tay làm cho cô một chiếc bánh sinh nhật.

Tất nhiên, trước khi bữa ăn kết thúc anh cũng không định nói với cô rằng thực chất chiếc bánh này là do anh tự tay làm. Không phải là muốn gây bất ngờ, mà chỉ muốn để cô ăn nó thật vui vẻ mà không hề có bất cứ gánh nặng nào.