Chân tôi bắt đầu không nghe lời. Nó bủn rủn, rã rời. Nhưng tim tôi đang cháy, cháy rực một ngọn đuốc. Trước màn mưa giăng giăng kín lối, tôi chỉ thấy rõ nhất một con đường - con đường đến với em. Không thể nào. Trước mắt tôi... Chính là em. Em bước lảo đảo, chông vênh. Em mệt mỏi đến mức cây dù rớt ra khỏi tay khi nào không biết và rồi đôi chân yếu ớt của em không còn trụ vững, em khụy xuống.

Tôi cố lao tới. May quá! Ít nhất thì tôi cũng kịp làm tấm thảm. Vô dụng quá, bản thân tôi còn không nhấc nổi mình dậy, nói chi là dìu em. Lạ thật. Em đang gần bên tôi, lần đầu tiên tôi nhìn rõ từng đường nét trên khuôn mặt ấy. Những giọt mưa thi nhau trút nước vào mắt, mũi, tai, miệng. Có là gì chứ, cứ như vậy, chỉ hai phút thôi. Hai phút cho tôi khoảnh khắc bình yên này. Em đang nằm trong vòng tay tay tôi. Nhưng mà, gương mặt em, sao lúc ngất mà vẫn đau buồn khắc khoải quá!

Không được. Đồ xấu xa, ích kỷ. Chỉ hai phút thôi thì em sẽ ra sao? Em làm sao chịu được. Em quá yếu đuối, mỏng manh.

Tôi lổm ngổm dậy. Lấy hết sức bình sinh ẵm em trên tay. Dù là đứng, quỳ, lết hay bò tôi cũng phải đưa em về nhà. Những bước chân trình trịch, nặng nề, lê lết trên đoạn đường ngắn ngủi. Gương mặt em trắng bệch, tái mét, người em lạnh ngắt. Môi em tím lại.

Đặt em trước cổng, tôi nhấn chuông rồi cố gắng lăn lê, bò lết nhanh nhất để không ai thấy. Tôi tự nhủ không được nhắm mắt cho tới khi có ai đó thấy em. Và tôi đã chờ được giây phút ấy...

** - Cô chủ, may quá! Tạ ơn trời. Cô đừng cử động cô còn yếu lắm.

Chị giúp việc đỡ tôi dậy, để đầu tôi nhích một chút lên gối.

- Cô chủ yên tâm, ông bà chủ đi công tác Singapo rồi ngày mốt mới về. À, bác sĩ Hoàng dặn khi nào cô chủ tỉnh thì lên thẳng phòng xét nghiệm, bác sĩ trả kết quả.

Tôi mở to mắt. Chị giúp việc cúi mặt:

- Tôi xin lỗi, vì cô chủ bị ngất không có ai, mà tôi thì không biết gì nên tôi đành đưa cô đến bệnh viện. Nhưng cô chủ yên tâm, bác sĩ Hoàng có bao giờ nói này nọ đâu.

- Cảm ơn chị.

Tuy còn chóng mặt, phải cố gượng dậy. Mất mặt quá, té xỉu giữa đường để bị đưa vào cấp cứu à? Mấy người bác sĩ này đã làm gì mình chứ. Mũi mình có cái gì đây? Thở oxy à. Vớ vẩn. Gỡ ra.

Vừa đi thang máy tôi vừa lẩm nhẩm, kỳ lạ thật trả kết quả xét nghiệm thì giao cho chị giúp việc được rồi. Không thì cứ chuyển về nhà, sao phải gọi trực tiếp lên lấy. Phiền phức quá!

Nhưng gặp bác sĩ Hoàng không tệ chút nào. Cũng cả chục năm rồi không gặp, chú ấy vẫn như ngày nào, phong độ, lịch thiệp. Người đàn ông này không biết nhận được bao nhiêu từ gia đình mình mà lúc nào cũng tận tâm, tận lực. Nhớ hồi mới qua Mỹ, tuần nào cũng gọi điện hỏi thăm sức khỏe mình. Đoán xem chắc chắn lại chào đón mình bằng ánh mắt mừng rỡ, nụ cười tươi rói đây.

Trật lấc!

Bước ra khỏi phòng xét nghiệm trời đất cũng nhập làm một, bóng đêm âm u ngự trị. Sụp đổ hoàn toàn. Tôi thoát ra lối cầu thang, đầu gối làm bạn với bậc thang. Nước mắt nóng hổi thánh thót rơi "KHÔNG"