Ba Đường Luân Hồi

Quyển 5 - Chương 5: Ngoại truyện Tỉnh Tụ

Sáng thức giấc, cháo dưỡng sinh nấu bằng nồi đặt giờ từ tối qua đã ăn được, mở vung ra hương thơm đậm đà.

Tỉnh Tụ vừa múc một thìa đầy thì chuông cửa vang lên. Cô không rảnh tay, bèn gọi với ra ngoài cửa: “Đặt đó đi, lát nữa tôi ra lấy.”

Bên ngoài “Vâng” một tiếng giòn giã, không bấm chuông nữa.

Lát sau ra ngoài xem, trong hành lang yên lặng, cạnh cửa đặt tựa một bó hoa hướng dương.

Ngày này hằng tháng, người của cửa hàng bán hoa đều sẽ tới đưa hoa, sau đó cô sẽ ôm hoa tới nghĩa trang, đặt trước bia mộ Đinh Thích trong góc khuất nhất, trò chuyện với hắn một lúc.

Chuyện trời nam đất bắc gì cũng nói, gặp phải khách hàng nào khó chịu, gần đây xem chương trình gì, thậm chí hôm trước ăn gì, nghĩ ra đều nói cả, không nghĩ cũng vẫn ngồi đó, ngắm cỏ xanh mọc thành cụm bên mộ, ngắm từng hàng tùng bách trồng nơi cuối nghĩa trang, cũng ngắm trời xanh, ngắm mây trắng.

Người khác đi thăm mộ đa số thường mang hoa cúc vàng hoặc trắng, không thì cũng là cẩm chướng, chỉ có mình cô là hoa gì cũng mang, mỗi tháng đổi một loài hoa, có lúc lộng lẫy diễm lệ, có lúc thanh nhã trong trẻo, có lần còn ôm cả một bồn văn trúc tới, còn nhờ người trông coi nghĩa trang chăm sóc hộ, kết quả lần sau tới, phát hiện đã bị trộm đi mất.

Ai vậy không biết, hoa của người đã mất cũng động vào.

Cô rất thích bó hoa hướng dương mang tới lần này, màu vàng sóng sánh tưởng chừng như sắp nhỏ thành nước, nghĩa trang lúc nào cũng u ám, điểm thêm chút màu sắc sặc sỡ sẽ tươi sáng lên nhiều.

***

Đón xe tới nghĩa trang, đi mất khoảng nửa tiếng, trên đường, tài xế bắt trò chuyện với cô: “Đi thăm ai thế?”

Tỉnh Tụ suy nghĩ hồi lâu, đáp: “Một người bạn.”

Không sai, bạn, thân phận của cô chỉ là vậy, Đinh Thích chưa từng coi cô là người yêu, ông trời cũng thật keo kiệt, không cho cô thời gian để đi yêu.

***

Một năm trước, Đinh Ngọc Điệp tìm tới cửa vì chuyện hậu sự của Đinh Thích. Hắn không biết rõ quan hệ giữa Đinh Thích và Tỉnh Tụ, chắc hẳn cảm thấy đã giao tài sản lại cho thì quan hệ tất nhiên là rất thân mật, sợ cô không chịu được đả kích này, hai tay xoa xoa nắn nắn một hồi mới nói: “Có chuyện này, cô chuẩn bị tâm lý thật vững nhé.”

Tỉnh Tụ quan sát vẻ mặt hắn, trái tim từ từ chìm xuống, nhưng giọng nói vẫn rất bình tĩnh: “Có phải Đinh Thích xảy ra chuyện gì rồi không?”

Đinh Ngọc Điệp không dám nhìn cô, hoặc giả là không muốn nhìn cô, ánh mắt ngoảnh sang bên cạnh, chỉ gật đầu.

Tỉnh Tụ ồ một tiếng, lại hỏi: “Là bị thương hay đã chết?”

Cô cho rằng quá nửa là bị thương.

Đinh Ngọc Điệp đáp: “Cái sau.”

Tỉnh Tụ suy nghĩ hồi lâu cái sau là cái nào, chợt hiểu ra, tưởng người nhà muốn lấy lại nhà ở mà có phần luống cuống: “Tôi biết rồi, tôi sẽ nhanh chóng rời khỏi đây.”

Cô có thể ở đây là nhờ ơn Đinh Thích, người đã không còn tất nhiên ân huệ cũng không còn.

Đinh Ngọc Điệp hơi ngớ ra, hắn còn tưởng cô sẽ nước mắt như mưa hay khóc không thành tiếng gì đó, không ngờ phản ứng của cô lại giống một khách trọ thấu tình đạt lý như vậy.

Hắn nói: “Là thế này, chúng tôi đưa thi thể về rồi, cô có muốn đi xem lần cuối không?”

Tỉnh Tụ nói: “Tôi có thể đi xem à? Có, tôi đi, anh chờ tôi một chút, để tôi thay quần áo.”

Cô quên cả đóng cửa, vội vàng đi về phòng ngủ, lật giở trong vali một hồi, lúc này mới phát hiện ra quần áo của mình quá rực rỡ, còn không thỏa đáng bằng mặc nguyên bộ quần áo ở nhà này.

Vì vậy lại hoảng loạn lấy lược chải lại đầu rồi ra ngoài, nói: “Xong rồi, thế này đi, đi thôi.”

Cô quên mất không đổi giày, chỉ đi dép ra ngoài, trên đường không ngừng cố gắng vuốt phẳng nếp nhăn trên áo, Đinh Ngọc Điệp nhìn cô, cô chỉ biết cười xấu hổ.

Không hề nghĩ tới sẽ rơi lệ, người nhà Đinh Thích đều tới cả, cảnh tượng nhất định sẽ rất bi tráng, làm gì tới lượt cô khóc lóc chứ, cô là ai, thân phận cô để người ta biết có khi còn làm liên lụy tới Đinh Thích bị nhạo báng.

Cô thầm dặn mình phải cư xử cho thỏa đáng, vẻ mặt dù có bi thương cũng phải vừa đủ, không thể quá mức để thành ra giọng khách át giọng chủ.

Đến nhà tang lễ, vốn tưởng rằng sẽ có rất nhiều người, mình chỉ cần trộn lẫn vào trong đám người khóc tang là được, không ngờ lại chẳng có một ai. Trên đường đến nhà xác, chỉ có Đinh Ngọc Điệp đi cùng, phải băng qua một đoạn hành lang dài, đế dép gõ lên mặt đất đều đều, lộc cộc lộc cộc.

Vào nhà xác, men theo dãy số tìm được tủ lạnh, Tỉnh Tụ không nhịn được hỏi Đinh Ngọc Điệp: “Người đâu?”

Đinh Ngọc Điệp chỉ chỉ ngăn tủ mình đang định kéo ra: “Ở đây.”

Tỉnh Tụ biết hắn hiểu lầm: “Không phải, ý tôi là, những người khác đâu? Chỉ có mình tôi tới thôi sao?”

Đinh Ngọc Điệp gật đầu.

“Người nhà anh ấy đâu? Thân thích đâu?”

Đinh Ngọc Điệp đáp: “Không có, cô không biết anh ta được nhặt về nuôi à, không có thân thích.”

“Bạn bè thì sao?”

Dù sao cũng phải có bạn bè chứ, kiểu có thể xếp trước cô ấy.

Đinh Ngọc Điệp đáp: “Không có, chỉ có mình cô thôi, cô xem xong, chúng tôi sẽ sắp xếp hỏa táng.”

Hắn kéo ngăn tủ ra phân nửa, dành không gian riêng tư cho cô: “Tôi ở bên ngoài, cô xem xong đóng cửa đi ra là được.”

Sau khi Đinh Ngọc Điệp rời đi, Tỉnh Tụ sững sờ một lúc lâu.

“Chỉ có mình cô” là ý gì?

Đinh Thích chết, chỉ có mình cô tới đưa tiễn thôi sao?

Cô bước lên trước nhìn hắn.

Nói thật, cảm giác xa lạ vô cùng, hắn nằm yên lặng như vậy, khóe miệng không còn nụ cười như giễu cợt kia nữa, trên người cũng mất đi khí chất hống hách hung hăng trước đây.

Cô nhìn một hồi rồi đóng ngăn tủ lại, bước nông bước sâu đi ra ngoài, hốc mắt khô khốc, vẫn không rơi lệ, chỉ cảm thấy mờ mịt.

Đi ra trông thấy Đinh Ngọc Điệp, cô còn lễ phép mỉm cười, nói: “Cảm ơn anh, tôi xem xong rồi, tôi tự đi là được, không cần tiễn đâu.”

Cô cảm thấy mình cần chậm rãi đi bộ một đoạn đường, không cần bất kỳ ai đi cùng, bước từng bước một mới có thể tiêu hóa được tin tức này.

Đinh Ngọc Điệp gọi cô lại: “Còn một việc nữa, Đinh Thích có lưu lại di ngôn, đồ của hắn đều để lại cho cô.”

Dịch Táp tưởng là đồ kỷ niệm hay một món đồ có ý nghĩa đặc biệt nào đó: “Đồ gì vậy?”

Đinh Ngọc Điệp đáp: “Tất cả.”

Sợ cô không rõ, hắn còn giơ cánh tay lên vòng một vòng rộng, tỏ ý “tất cả” là bao gồm mọi thứ: “Căn nhà anh ta để lại, tiền gửi ngân hàng, nói chung chỉ cần là đồ của anh ta, giờ đều thuộc về cô.”

Tỉnh Tụ sững sờ hồi lâu, nói: “Các anh nhất định là tìm lầm người rồi, tôi thậm chí còn chẳng phải…bạn gái của anh ấy, khẳng định không phải cho tôi đâu.”

Cô nói xong cũng rời đi, thật sự đi bộ suốt đoạn đường trở về, nửa đường còn ngại đi dép vướng chân, vứt dép đi, chân trần đi nốt nửa đoạn còn lại, ngón chân và gan bàn chân bị cát đá cấn vào, từ từ bị cấn sinh đau, cuối cùng cấn làm cô quay lại hiện thực.

Cô đi bộ trên đường cái bụi đất tung bay, chân trần, lau giọt lệ vương bên khóe mắt, đứng lại một hồi rồi đi tiếp về phía trước.

Bằng không còn có thể thế nào khác đâu.

Đêm xuống, Tông Hàng được Đinh Ngọc Điệp nhờ vả, gọi điện cho cô, nói: “Đồ Đinh Thích để lại thật sự là cho cô đấy, không có vấn đề gì đâu, Đinh Ngọc Điệp nói có video ghi lại làm chứng. Hơn nữa Đinh Thích cũng không còn người khác để cho.”

Lại cảm thán: “Cái anh Đinh Thích này cứ ngược đời suốt ấy, tôi nói anh ta không làm được chuyện gì có nhân tính, đến giây phút cuối cùng, anh ta lại nhất định phải làm một chuyện có nhân tính cho bằng được; tôi và Dịch Táp thường nói cô theo anh ta nhất định sẽ không có kết quả tốt, kết quả… Tôi cũng không hiểu nổi anh ấy nữa.”

***

Lúc hạ táng có mặt Đinh Ngọc Điệp, còn có một người phụ nữ tên là Dịch Vân Xảo, đều đặt hoa trước mộ.

Đinh Thích dường như rất ít chụp ảnh, ảnh in lên bia mộ là ảnh trong hộ chiếu, thần sắc mặt mày đều rất lạnh nhạt, cứ như thể chưa từng có mối liên hệ nào với thế giới này.

Lúc kết thúc, Đinh Ngọc Điệp cho cô một dãy số điện thoại: “Sau này gặp phải chuyện gì khó khăn, cô cứ gọi cho số này, chúng tôi sẽ phái người qua giúp đỡ.”

Có thể gặp phải khó khăn gì chứ, có tiền, có nhà, khó khăn cũng sẽ chẳng khó nhằn như trước. Tấm thẻ ngân hàng Đinh Thích để lại cho cô, mật mã được viết ngay ở ô kí tên mặt sau, rất tùy tiện.

Tỉnh Tụ ra cây ATM kiểm tra thử, kỳ thực hắn không hề để lại cho cô mấy trăm vạn như trong lời đồn, nhưng cũng không ít, hơn một trăm hai mươi vạn.

Sau lưng có ba họ, miễn là gia tộc không đổ thì tiền chẳng bao giờ là vấn đề, bởi vậy nên Đinh Thích không có khái niệm đi gửi tiết kiệm, hơn một trăm vạn này cũng chính là số tiền còn lại sau những khoản chi ra nhận vào thường ngày.

Lúc mấy con số này hiện lên, Tỉnh Tụ thoáng hoảng hốt, cảm thấy thế giới thật huyền diệu, mọi thứ đều cứ như đã có sẵn hoạch định trong cõi u minh: Trước đây Dịch Tiêu thuê cô, thù lao hứa hẹn sẽ trả cô cũng là một trăm hai mươi vạn, chính con số một trăm hai mươi vạn này đã khiến cô động lòng, cảm thấy đây không chỉ là tiền mà còn là hi vọng một lần nữa làm lại cuộc sống cho nửa đời sau.

Không ngờ cuộc sống mới của nửa đời sau lại là do Đinh Thích cho.

***

Tỉnh Tụ ôm bó hoa hướng dương lớn, bước lên theo từng bậc thang trong nghĩa trang. Con đường này cô đã sớm đi quen, nhắm mắt lại cũng không đi sai được: Đi tới cuối, quẹo phải, lại đi thẳng tới cuối.

Buông hoa xuống, cô ngồi vào bên thềm, thuận tay nhổ cỏ dại mọc lộn xộn dưới thềm, câu được câu không trò chuyện với hắn.

Tông Hàng đi Campuchia rồi, ban đầu cậu ấy bảo tôi đi cùng, tôi nghĩ một hồi, cuối cùng vẫn quyết định thôi, cậu ấy đi là bởi có hi vọng, có mục đích, tôi đi có để làm gì đâu.

Tôi vẫn muốn hỏi thăm trước đây đã xảy ra chuyện gì nhưng Đinh Ngọc Điệp không chịu nói, hỏi Tông Hàng, cậu ấy cũng không nói, còn nói không biết là tốt nhất, hiếm khi nào mơ hồ như thế. Cũng không sai, tôi vốn luôn mơ hồ, bỗng nhiên cái gì cần cũng đều có cả, còn được người quen cũ nói là có phúc, tinh mắt, tích đức.

Nói đến đây hơi khựng lại, tự mình sửa lại lời mình: “Cũng không phải có hết, nếu anh còn sống thì thật tốt.”

Có gió thổi qua, mang theo tiếng chim hót nhỏ vụn, còn có tiếng cành lá xào xạc.

“Việc kinh doanh trong tiệm rất tốt, có khách hẹn tôi đi ăn nhưng không đáng tin lắm nên tôi từ chối rồi. Dù có đáng tin, anh nói xem với những gì tôi từng trải qua trong quá khứ, tôi có nên đồng ý hay không…”

Tỉnh Tụ mỉm cười, cô không nói gì nữa, ngồi lặng một hồi lâu, mãi đến khi bên kia có tiếng gõ mõ khua chiêng làm lễ nhập táng mới tỉnh táo lại, đứng dậy tạm biệt Đinh Thích: “Tôi đi đây, tháng sau gặp lại.”

***

Đoạn đường trở về, cô đi bộ như thường lệ.

Trên đường gọi điện thoại cho Tông Hàng.

Đầu bên kia nhận máy, nghe tiếng rất ầm ĩ, như là trong một cửa hàng sửa chữa, có tiếng động cơ ù ù, có tiếng hàn điện, cũng có tiếng gõ đập leng keng.

Tỉnh Tụ hỏi hắn: “Cậu đang đâu đấy?”

“Đi thuê xe máy, tôi phải thuê một chiếc, đang nhờ người ta gia cố lại.”

Tỉnh Tụ cười: “Đi tìm Dịch Táp à?”

“Ừ, ở đây toàn đi xe máy cả, rất tiện.”

Đang nói, bỗng có tiếng ai trong vắt phấn khởi chen vào: “Là Tỉnh Tụ à? Tỉnh Tụ, tôi là A Phạ đây, hello, tôi cũng đi cùng cậu chủ, cậu chủ đi đâu tôi theo đó, không cần phải lo lắng đâu!”

Tông Hàng ở đầu bên kia mắng cậu ta: “Lần đó gặp chuyện không may không phải cậu cũng đi cùng à? Tôi thấy cậu đi cùng tôi mới đáng lo ấy.”

Tỉnh Tụ phụt một tiếng phì cười, hơi khựng lại rồi khẽ nói: “Hâm mộ cậu ghê.”

Tông Hàng ngạc nhiên: “Hâm mộ tôi? Hâm mộ tôi cái gì?”

Tỉnh Tụ cũng không trả lời rõ.

Tông Hàng còn chưa tìm được Dịch Táp, tìm được rồi cũng chưa chắc đã có thể thuyết phục được cô ấy, vả lại, theo lời Tông Hàng, Dịch Táp còn bị bệnh rất nặng nữa.

Đại khái là hâm mộ hắn có người để dành trọn tình cảm, cũng hâm mộ hắn vẫn luôn kiên trì với tình cảm đó.

Tỉnh Tụ nói: “Không có gì, dù sao cũng cố lên nhé.”

Chân tình đổi chân tình, gửi chân tình đi sẽ luôn được hồi đáp, dẫu không được cũng có sao đâu, không tổn thương mất mát gì, cũng không làm mình thất vọng.

Có một số việc không nhất định phải nhận được kết quả tốt, nhưng kiên trì bản thân cũng đã đủ an ủi rồi.

***

Cúp máy, cô tiếp tục đi về phía trước.

Đinh Ngọc Điệp từng cho cô nghe một đoạn ghi âm, nói là di ngôn lúc lâm chung của Đinh Thích, đã cắt phần nói về cô ra.

Chỉ đúng một câu.

“Đồ tôi để lại cho Tỉnh Tụ hết đi, nói với cô ấy…”

Nói gì với cô cơ?

Cô vẫn hay suy đoán phần còn lại của câu nói này, còn từng một lần đi cầu thầy cúng, hi vọng có thể đợi được Đinh Thích nhập mộng quay về, hoàn thiện nốt câu nói.

Nhưng trước sau vẫn không đợi được.

Sau nữa, cũng dần thản nhiên.

Không gì quan trọng bằng sống sao cho thật nghiêm túc, thật kiên định, cố gắng để được hạnh phúc.

Đinh Thích không phải chốn về của cô, nhưng hắn quả thực đã gắng hết sức có thể đưa cô một đoạn đường.

Cô phải sống ngày càng tốt hơn mới không phụ hắn đưa đoạn đường này.