Có thứ tự?

Tổng cộng chỉ có bốn hình, có thể có thứ tự gì?

Sau khi cúp máy, Dịch Táp cố gắng sắp xếp những bức hình, thử đến lần thứ tư, Tông Hàng chợt phát hiện ra cái gì: “Ơ, Dịch Táp, dưới trang giấy có số trang kìa.”

Thì ra cả tập tài liệu đều là dùng Word biên tập rồi in ra nên dưới mỗi trang giấy đều có số trang đánh dấu rất nhỏ.

Cô theo thứ tự số trang sắp xếp lại một lần nữa, bấy giờ mới phát hiện ra mấy bức hình không phải có thứ tự như trước đó cô xem, thứ tự trong tập tư liệu là: con mắt mọc chân, xoáy đất, con mắt, rạp người quỳ lạy.

Dịch Táp giật mình.

Bên từ đường không rõ nội tình nên lúc họ biên tập tư liệu hẳn chỉ đơn giản là liệt kê hình ảnh, không có sắp xếp thứ tự gì, nhưng lúc tư liệu được đưa tới chỗ cô thì số trang mấy bức hình đã được chỉnh lý lại một lần nữa, điều này chứng tỏ…

Là Đinh Bàn Lĩnh chỉnh lý, sau khi chỉnh lý, y đã từ thứ tự mới này phát hiện ra manh mối, đồng thời cảm thấy phát hiện này khiến người ta phải lo lắng.

Cô vội bày các bức hình ra theo thứ tự ban đầu khi tới tay cô.

1. Rất nhiều vòng xoáy, đó là dấu vết lưu lại sau khi hầm đất trôi nổi xuất hiện.

2. Ba người, rạp người quỳ lại một cửa động hình tròn.

3. Vô số con mắt.

4. Con mắt mọc chân.

Dịch Táp hỏi Tông Hàng: “Nếu đây là xem tranh kể chuyện, với thứ tự này, cậu có thể kể ra câu chuyện gì?”

Xem tranh kể chuyện à, khi còn bé thường hay chơi trò này, Tông Hàng không nghĩ ngợi nhiều, mô-típ năm xưa đã hiện ra: “Ngày xửa ngày xưa, có một hầm đất trôi nổi, nó thường xuyên ‘đất mở cửa’, mỗi lần sau khi mở cửa, trên mặt đất sẽ lưu lại một vòng xoáy thế này.”

“Có một ngày, lúc nó mở cửa, có ba người đúng lúc đi qua, trông thấy, sợ đến mức quỳ xuống dập đầu…”

Miêu tả đơn giản bộc trực ghê, khi còn nhỏ chắc Tông Hàng viết văn cũng chẳng xuất sắc gì cho cam.

Dịch Táp chỉ bắt đúng câu có sơ hở: “Ba người đúng lúc đi ngang qua? Còn có khả năng nào khác không?”

“Cũng có thể là đặc biệt tìm tới, giống như cổ nhân sùng bái mặt trời, gió, sấm sét vậy, họ sùng bái kiểu hiện tượng không xác định đáng sợ này, cũng có thể…”

Trong lòng Tông Hàng sững lại: “Cũng có thể, họ chính là đã bò ra từ một lần ‘đất mở cửa’ như thế.”

Dịch Táp tiếp lời hắn: “Mà ba người này rất có thể chính là tổ sư gia của ba họ.”

Bức thứ hai và thứ ba nên liên hệ thế nào?

Tông Hàng nhìn chằm chằm bức hình, lẩm bẩm: “Sau khi tổ sư gia đi ra từ hầm đất trôi nổi thì xuất hiện rất nhiều con mắt… Điều này chứng tỏ họ không ra tay không, con mắt này có lẽ là họ mang ra ngoài, sau đó, con mắt này mọc chân, chạy khắp nơi…”

Dù cảm thấy có chút khiên cưỡng nhưng hắn vẫn kiên trì nói ra những gì mình nghĩ: “Có phải họ đã mang ra ngoài một vài con quái vật hình con mắt không? Những con quái vật này tản ra khắp nơi…”

Trong đầu Dịch Táp dần hình thành nên một ý nghĩ đáng sợ, nhưng cô vẫn tạm kìm xuống không nói ra vội: “Những con quái vật này dùng để làm gì?”

“Con mắt mà, là để dùng xem nhìn,” Một ý nghĩ chợt lóe lên trong đầu Tông Hàng, “Đối phương sống trong lòng đất, trong lòng đất tối om, mọc mắt cũng không dùng được, đúng không? Ngày xưa học sinh có nói, hữu dụng thì tiến hóa, vô dụng thì thoái hóa, rất nhiều sinh vật trong lòng đất đều đui mù, hoặc là không có mắt, bởi vì không dùng được – cho nên thả mắt ra ngoài, tản ra bốn phương là để mở mang nhận biết nhiều sự vật hơn…”

Hắn càng nói càng cảm thấy hợp lý: “Còn nữa, nó có thể biên ra câu chuyện về thế hệ loài người trước và trí tuệ nhân tạo cũng là bởi nó chứng kiến được xã hội ra sao qua những ‘con mắt’ này, biết chúng ta đang đối mặt với vấn đề gì, thế nên biên ra được.”

“Vậy những con quái vật hình con mắt này đã đi đâu? Tổ sư gia ba họ mang ra ngoài, vì sao nhiều năm như vậy trong ba họ lại không có ai nói về chuyện con mắt?”

Tông Hàng nghĩ ngợi: “Có khi nào giấu đi rồi không, giấu rất kín nên không ai biết?”

Dịch Táp lắc đầu: “Nếu quả thật là ba lão tổ tông mang ra ngoài thì sẽ không dối gạt con cháu, nói không chừng còn muốn con cháu giúp đỡ nuôi chúng nó ấy chứ.”

Vậy thì là gì? Tông Hàng luồn tay vào tóc, ra sức ấn bóp đầu, cứ như thể làm như vậy sẽ thông minh hơn một chút vậy.

Nghĩ hồi lâu mà chẳng ra kết quả, ngẩng đầu lên, trông thấy Dịch táp đang ngẩn người nhìn cần gạt nước gạt mưa trên kính chắn gió: những vệt nước tứ tung không theo quy luật này hạ xuống từ bốn phương, gạt đi, không đến hai giây đã kéo nhau trở lại.

Tông Hàng hơi căng thẳng: “Dịch Táp?”

Dịch Táp lặp lại lời nói khi trước một cách lạ lùng: “Người cổ đại vẽ đồ vật không chú trọng tả thực, mang hơi hướm ước lệ nhiều hơn – cách vẽ này cũng có thể là để nhấn mạnh vào công năng, tác dụng chứ không phải là hình dáng thực sự.”

Tông Hàng chạy câu này trong đầu hai lần.

Hiểu rồi, ý cô là con quái vật hình con mắt này không nhất định phải có hình dáng con mắt, mấu chốt là tác dụng của nó, nó giúp thứ trong lòng đất quan sát thế giới này, nói cách khác, nó có thể có bất kỳ hình dáng gì, một con chim, một tảng đá, một cái cây, thậm chí là một con người…

Mẹ nó! Một con người?

Tông Hàng há miệng, không biết có phải là kinh hãi quá mức không mà điều muốn nói lại không thể tổ chức thành câu chữ thả ra được.

Dịch Táp cũng không nói gì, chỉ chậm rãi gật đầu.

Bức hình thứ ba có thể hiểu là: Tổ sư gia đã mang theo rất nhiều rất nhiều con mắt từ hầm đất trôi nổi ra.

Cũng có thể hiểu là: Sau khi các tổ sư gia ra khỏi hầm đất trôi nổi đã xuất hiện rất nhiều rất nhiều con mắt.

Nếu con mắt là biểu trưng cho người thì sao?

Truy nguyên nguồn gốc của ba họ, ban đầu chỉ có ba người, sau đó gia tộc sinh sôi nảy nở, không ngừng mở rộng, càng ngày càng nhiều người, cũng có nghĩa càng ngày càng nhiều con mắt.

Điều Đinh Bàn Lĩnh lo lắng chính là: Mỗi người trong ba họ kỳ thực đều là tai mắt tản mát ra ngoài của thứ trong lòng đất.

Ba họ ma nước e rằng không phải gia tộc bí ẩn có thiên phú dị bẩm gì hết mà bản chất là tiền đồn, là tháp canh, là trạm quan sát được thứ nào đó cố gắng gây dựng nên.

Mắt họ có thể chụp lại mọi thứ, tai họ có thể nghe được mọi thứ, tự cho là không ai biết nhưng kỳ thực, sau lưng có người, sau mắt có mắt.

***

Hội hợp ở trạm xăng xem như là lần nghỉ ngơi dưỡng sức cuối cùng trước khi lên đường, rất nhiều người vội vàng đi vệ sinh, vào cửa hàng tiện lợi mua thuộc lá, mua nước tăng lực, tiếng huyên náo hòa lẫn vào tiếng mưa rơi, xôn xao sôi sục.

Dịch Táp đi xuyên qua làn sóng âm thanh này, đi tìm Đinh Bàn Lĩnh.

Đinh Bàn Lĩnh cũng không mua đồ song vẫn hăng hái theo mọi người, đi tới đi lui giữa các giá hàng trong cửa hàng tiện lợi, thuận tay cầm thứ gì đó lên nhìn rồi lại ngay ngắn trả về.

Thấy Dịch Táp đi tới, y hỏi: “Xem rõ rồi?”

Dịch Táp vâng một tiếng, cong ngón tay chỉ chỉ vào vào mắt: “Chúng ta?”

Đinh Bàn Lĩnh ra dấu về phía người của ba họ trong cửa hàng tiện lợi: “Hẳn đều là vậy.”

Dù đã chuẩn bị tâm lý nhưng nhận được câu xác thực cho suy đoán này từ miệng của Đinh Bàn Lĩnh, Dịch Táp vẫn không nhịn được rợn người một trận: “Chúng ta thấy cái gì, nó đều có thể nhìn thấy?”

Đinh Bàn Lĩnh nói: “Chắc thế, cháu tưởng tượng xem, mọi người đều là máy quay hình người…”

Nói tới đây, đầu lướt một vòng về phía giá hàng một cách quái dị như mắt điện tử quét từ đầu này sang đầu kia: “Sản phẩm mới ra, hoạt động mới tổ chức, ngôi sao đại diện mới đổi, nó đều thấy được.”

Lông tóc trên tay Dịch Táp dựng hết lên, giọng cũng hạ xuống thật thấp: “Vậy lời nói thì sao?”

Đinh Bàn Lĩnh trả lời: “Họ cũng dùng từ ‘chiết cành’ này, xem chừng cũng có thể nghe được.”

Dịch Táp thấy họng mình khô khốc: “Vậy chúng ta thì sao? Có thể khống chế suy nghĩ của chúng ta không?”

Đinh Bàn Lĩnh cười: “Đừng thần hồn nát thần tính thế, cái này hẳn là nó còn chưa làm được, nếu có thể khống chế chúng ta hành động thì cần gì phải bày bố cục diện ra vậy chứ, hẳn là cũng chỉ nhìn và nghe thôi.”

Vậy cũng đáng lo mà.

Dịch Táp nhìn ra xung quanh vẻ không yên: Lần này ra ngoài, ba họ ít nhất cũng phải có đến mấy chục người, nếu suy đoán này là đúng, vậy tức tương đương với mấy chục cái máy quay ở xung quanh, nói gì làm gì đều không có lấy một chút bảo mật riêng tư nào.

Đinh Bàn Lĩnh nhìn cô: “Cảm giác này khó chịu lắm đúng không?”

Dịch Táp gật đầu.

Đinh Bàn Lĩnh mím môi, hai đường pháp lệnh kéo dài qua khóe miệng, hồi lâu sau mới nói: “Chú cũng vậy.”

***

Lộ trình từ Thái Nguyên tới Tây Ninh dài hơn một ngàn cây số, đi nhanh cũng phải mất hai ngày.

Lo ngại do chuyện “con mắt” đem lại cũng không thể quấy nhiễu Tông Hàng được bao lâu, hắn đem tinh thần lợn chết không sợ nước sôi ra an ủi Dịch Táp: “Chết rồi sống lại còn có nữa là, mượn mắt xem nhìn có gì to tát lắm đâu.”

Dù sao cũng bọc trong đầu, nhiều thêm một nó cũng chẳng chật.

Còn bắt chước nhìn vấn đề theo góc độ khác: “Trước đây, đám Đinh Trường Thịnh cứ nhìn tôi chằm chặp đấy, cảm thấy tôi là ngoại tộc, giờ thì hay rồi, họ cũng chẳng bình thường hơn bao nhiêu, đều có điểm quái dị cả, lòng tôi được cân bằng rồi.”

Sập tối ngày thứ hai, đoàn xe vào Tây Ninh, sau khi ngoằn ngoèo đi qua khi vực thành thị, họ dừng lại trước một khách sạn lớn vàng son lộng lẫy.

Ngồi xe hai ngày, tứ chi đều có phần cứng lại, sau khi xuống xe, rất nhiều người không vội vào đăng ký vào trọ ngay mà duỗi thân xoay người tại chỗ trước. Dịch Táp đang xoa cổ thì Đinh Trường Thịnh hào hứng đi qua, gọi cô: “Táp Táp, còn ấn tượng gì với nơi này không?”

Dịch Táp không hiểu ra sao, Đinh Trường Thịnh cũng đoán là cô không nhớ nổi, trỏ tay lên bảng hiệu trên cao: “Xem kìa!”

Theo hướng nhìn qua, năm chữ to mạ vàng: Khách sạn Giang Hà.

Dịch Táp reo lên: “Là…nhà khách Giang Hà trước đây ạ?”

Đinh Trường Thịnh cười ha hả, trở lại chốn cũ, tâm trạng ông ta rất tốt: “Chính nó đấy, không ngờ tới phải không? Là sản nghiệp của ba họ, đến địa điểm cũng chưa từng đổi, chỉ gỡ địa chỉ ban đầu ra đóng lại. Táp Táp, lúc đó cháu mới cao có ngần này…”

Ông ta đưa tay phác ra một độ cao: “Chạy lăng xăng khắp nơi, ôi chao…”

Đang nói, bên trong có người ra đón, đại khái là người quen cũ, Đinh Trường Thịnh mừng rỡ qua đó.

Thì ra chính là nhà khách Giang Hà trước kia.

Dịch Táp đứng tại chỗ một hồi, nhìn bốn phía vẻ mờ mịt.

Không nhận ra, quả thực không nhận ra, toàn bộ đều thay đổi hết rồi.

Cô nhớ nhà khách Giang Hà năm đó là cải tạo từ một trường tiểu học, rất đơn sơ, mỗi căn phòng học đều dùng vách ngăn ngăn ra thành hai gian phòng nghỉ, đi vệ sinh còn là nhà vệ sinh công cộng, xung quanh không có một căn nhà cao tầng nào, chỉ toàn là nhà trệt thấp bé, cửa hàng cũng không có bảng hiệu, đều lấy sơn đỏ quệt lên mặt tường hai chữ “Cửa hàng”, cô muốn khoe mình biết chữ, còn cách rất xa đã chỉ qua réo tên: “Lập Quảng! Lập Quảng!”

Tông Hàng đứng bên cạnh nhìn cô, lời Đinh Trường Thịnh nói hắn đều nghe được: “Dịch Táp, khi còn bé còn từng tới đây à?”

Dịch Táp gật đầu.

Cô chỉ cho Tông Hàng xem: “Trước đây không như thế này, chỉ có một tòa nhà, còn có một sân vận động, trong sân vận động có xích đu, tôi chơi đu quay ở đó…”

“Bên này nữa, ra cửa rẽ trái là cửa hàng, bán đồ chơi. Có một hôm, chị tôi ra ngoài hẹn hò với Khương Tuấn, khi đó tôi không biết hẹn hò là gì, cho là họ ra ngoài đi chơi, khóc đòi đi theo, nếu là ngày thường, chị tôi nhất định sẽ đẩy tôi ra, nhéo tai tôi…”

“Nhưng khi đó Khương Tuấn đang ở cạnh, trước mặt anh Tiểu Khương, chị ấy tỏ ra dịu dàng lắm. Chị ấy nhẹ nhàng dỗ dành tôi, Bé con, em nghe lời tự chơi đi, chị mua đồ chơi cho em. Nói rồi nắm tay tôi vào cửa hàng, mua cho tôi bộ trò chơi câu cá.”

Cô bật cười, trước mắt dần nhạt nhòa: “Tôi ôm bộ câu cá đứng trong cửa hàng như bị sét đánh vậy, chị tôi và Khương Tuấn đi lúc nào tôi cũng không biết – bởi vì chị ấy chưa từng đối xử tốt như vậy cậu hiểu không? Còn mua đồ chơi cho tôi nữa chứ, đúng là chuyện chưa từng có, cậu nói xem đàn bà có phải toàn hạng dối trá không? Tôi thật sự là được hưởng phúc anh Tiểu Khương đó…”

Tông Hàng lo lắng nhìn cô: “Dịch Táp, cô không sao chứ?”

Bấy giờ Dịch Táp mới tỉnh táo lại, lớn tiếng: “Không sao, đương nhiên là không sao rồi.”

Lại trừng Tông Hàng: “Đừng có nhìn tôi bằng ánh mắt đó, làm như tôi tội nghiệp đáng thương lắm ấy, tôi nói cho cậu biết, căn bản chẳng là gì hết, không sao cả.”

Cô giải thích: “Thật đấy, khi đó tôi còn quá nhỏ, trong nhà xảy ra chuyện, tôi không có khái niệm gì hết, không biết mùi vị ra sao, sau này trưởng thành thì đã quen, cũng là vậy. Đám cô Vân Xảo cứ than thở suốt là Táp Táp tội nghiệp này nọ, tội nghiệp gì chứ, chỉ giỏi lo chuyện bao đồng… Đi thôi.”

***

Vì có đoàn người này đến mà khách sạn ngừng kinh doanh, phòng thì đủ nhưng Dịch Táp vẫn theo thói quen đặt phòng hai người.

Bụi bặm mệt nhọc cả một đường, chuyện cô làm đầu tiên sau khi vào phòng là đi tắm, vừa mở vòi hoa sen ra, Tông Hàng ở bên ngoài chợt bảo: “Dịch Táp, tôi ra ngoài đi dạo chút nhé.”

Chẳng chịu ngồi yên gì cả, còn đòi ra ngoài đi dạo nữa chứ, đến để du lịch chắc, Dịch Táp mở nước nấc mạnh nhất, chui đầu vào làn nước nóng rẫy.

Lần đi tắm này cô tắm rất lâu.

Bởi cứ không nhịn được mà nhớ tới chuyện xảy ra năm đó, có vài việc đã sớm quên mất, cũng có những việc chỉ mới như ngày hôm qua.

Nơi này lại còn là nhà khách Giang Hà trước kia, đúng ở địa chỉ ban đầu.

——Cô đánh gãy son môi của Dịch Tiêu ở đây, sau đó rất “sáng tạo” mà nghĩ ra cách lấy hồ dán dính lại.

——Mỗi ngày đều có rất nhiều loại hoa quả đóng hộp, vì cô xinh xắn, đáng yêu, còn dẻo miệng nữa, cô phát huy đầy đủ những ưu thế của mình, xin xỏ được không ít món ngon của lạ, mà Đinh Thích thì chỉ có thể hâm mộ ngước nhìn.

——Bố Dịch Cửu Qua nắm tay cô dẫn cô đi dạo phố, mua sữa chua đặc sản địa phương cho cô ăn, cô vừa ăn một miếng đã bị chua đến phun hết ra, khuôn mặt nhỏ nhăn nhó như quả quýt sấy khô làm bà cụ bán sữa chua người Tạng cười nghiêng ngả, đặt lọ đường trắng vào tay cô, cô mới biết, sữa chua nơi này phải thêm thật nhiều thật nhiều đường…

Dịch Táp nương theo nước chảy, chùi mắt.

Cứ tưởng là quên hết rồi chứ.

Tắm xong, cô cầm khăn mặt lau tóc đi ra.

Tông Hàng đã quay lại, chổng mông nằm sấp trên giường, cũng không biết đang mân mê cái gì. Dịch Táp giục hắn: “Tới lượt cậu, mau đi tắm đi, tắm sớm ngủ sớm.”

Tông Hàng ngẩng đầu lên, vẻ mặt hớn hở: “Dịch Táp, cô xem này, ở đây vẫn còn bán cái này đấy.”

Lúc này Dịch Táp mới để ý thấy hộp nhựa đóng gói ném trên đầu giường, và cả thứ đã lắp ráp xong trên giường kia…

Đồ chơi câu cá?

Là loại mới bằng nhựa, không cần dây cót, có thể cắm điện, cũng có thể dùng pin, có điều cũng chỉ là bình mới rượu cũ, cách chơi vẫn như cũ, khay ao rất to, có thể chơi nhiều người, trong ao có rất nhiều cá, bốn góc cắm cần câu nam châm.

Dịch Táp nói: “Cậu mua cái này làm gì?”

“Chơi, nghe cô nói, tôi cũng nhớ ra khi còn bé tôi rất thích chơi cái này.”

“Cậu ba tuổi đấy à, đã bao lớn rồi mà còn chơi cái này?”

Tông Hàng ngạc nhiên: “Sao không chơi? Tôi ăn cơm lúc ba tuổi, bây giờ không phải cũng ăn cơm sao? Cô muốn chơi tôi cũng có thể cho cô mượn chơi.”

Dịch Táp cười khẩy: “Cậu nghĩ tôi là cậu chắc?”

Không chơi à?

Tông Hàng tự bấm công tắc, hào hứng câu cá một hồi, còn len lén liếc cô: Dịch Táp cầm khăn mặt lặp đi lặp lại vuốt tóc, đến nhìn cũng không nhìn hắn lấy một cái.

Không chơi thật à?

Tông Hàng hậm hực, lúc đi tắm còn đặt đồ chơi câu cá vào giữa giường mình: “Cô đừng có lấy đó.”

Dịch Táp hừ mũi một tiếng, tỏ vẻ đây không thèm.

Tông Hàng nói: “Tôi nhớ vị trí rồi, cô đã nói không chơi thì đừng có đụng lung tung, bằng không tôi sẽ tính sổ với cô.”

Giỏi lắm cơ, ăn chịu của cô cả một đường mà còn dám tính sổ với cô.

Dịch Táp suýt nữa cầm khăn bông ướt ném hắn.

***

Trong phòng vệ sinh vang lên tiếng nước ào ào.

Dịch Táp sấy tóc, lại xem ti vi, không có chương trình gì đúng sở thích, lười xem, thuận tay bấm tắt.

Ngồi ngẩn ra trên giường một hồi, ma xui quỷ khiến thế nào lại quay đầu nhìn về phía giường Tông Hàng.

Trò câu cá này to hơn loại cô từng chơi, chất lượng cũng không tốt, nhìn có vẻ ọp ẹp.

Dịch Táp quỳ dậy, duỗi tay ra với.

Đừng lấy? Đừng đụng lung tung?

Cô sợ hắn chắc.

Tông Hàng tắm được một nửa thì vặn lớn tiếng nước lên, quấn khăn tắm quanh hông rồi rón rén đi tới cửa, len lén mở hé ra một khe.

Hắn trông thấy Dịch Táp cuộn mình nằm nghiêng trên giường, tay cầm cái cần câu mảnh dẻ, câu một con cá lên trong tiếng chạy máy ông ông, lúc sau lại câu lên một con nữa.

Tông Hàng nhìn một hồi rồi lặng lẽ đóng cửa lại.

Còn kêu không chơi cơ, lừa đảo.