Tim Tông Hàng treo hai đầu: vừa phải canh chừng ở lối đi phòng Đinh Bàn Lĩnh xông vào, vừa phải để ý tình huống của Dịch Táp ở đầu này, thấy cô đẩy lớp màng nhầy ra, chui thẳng vào trong xem xét, nhịn không được hỏi một câu: “Dịch Táp, trong đó là thứ gì thế?”

Là thứ gì, Dịch Táp cũng không nói được rõ ràng.

Không gian trước mắt là một hình trụ sáu cạnh như lỗ tổ của tổ ong, chiều dài chiều rộng chiều cao đều hơn hai mét, trông như một gian phòng nhỏ, “tường” đều là màng nhầy dày mềm bán trong suốt – xuyên qua lớp màng có thể lờ mờ trông thấy “gian phòng” thế này không chỉ có một.

Trong màng nhầy trên đỉnh phủ đầy những sợi quanh co uốn lượn như hệ thống dây thần kinh, trên đó còn treo rủ xuống những chùm màu đỏ tim trông từa tựa chùm nho lớn.

Cái này khác hẳn so với bào tử nhìn thấy lúc trước, hơi thở của Dịch Táp dần dồn dập, cô cẩn thận dè dặt đi vào, sau đó quay đầu gọi Tông Hàng: “Cậu vào đi, Đinh Bàn Lĩnh hẳn là không dám đối đầu với chúng ta trong này đâu.”

Vậy à? Tông Hàng vội thu nòng súng, theo cô chui vào.

Hắn cũng bị cảnh tượng trước mắt làm hoang mang: “Sao lại không giống bào tử bị đốt bên ngoài thế?”

Dịch Táp nói: “Có lẽ những thứ này mới là thật, bên ngoài vốn chỉ là thủ thuật che mắt, quân tốt thí có đốt cũng không đau lòng.”

Lại ra hiệu bảo hắn xem dây treo chùm nho: “Có gì không bình thường không?”

Dây treo màu nâu ngả đen, to bằng ngón tay cái, Tông Hàng ngập ngừng đưa tay chạm vào – hắn vốn rất chú ý vệ sinh vi khuẩn bệnh truyền nhiễm gì đó nhưng hiện giờ, đến cục thịt thái tuế cũng đã bò vào, lớp màng nhầy dày mềm nhớp nháp dịch nhờ kia cũng đã bẻ rồi, người trong bụng thái tuế, lợn chết không sợ nước sôi, cũng chẳng để ý nhiều vậy.

Vừa chạm vào đã vội rụt lại, lại không ngừng vẩy vẩy tay.

Dịch Táp hỏi hắn: “Thế nào?”

“Mềm.” Tông Hàng nhíu mày, tựa hồ như chỉ nói đến xúc cảm này thôi cũng đã đủ để khiến hắn rùng mình buồn nôn rồi, “Dinh dính, như một cái ống, chất liệu giống với lớp màng cô vừa cắt, bên trong có cái gì thì không biết.”

Nói đoạn chùi ngón tay vào quần, kỳ thực trên người cũng không sạch sẽ hơn là bao, càng chùi càng dính.

Dịch Táp không động vào những thứ này, vung dao găm lên, lại cắt một tầng màng nhầy bên cạnh, bẻ ra đạp chân vào, cũng không biết dưới chân giẫm phải cái gì, ối chao một tiếng, người đổ sang bên cạnh.

Tông Hàng vội xông lên đỡ cô, có điều khả năng thăng bằng của Dịch Táp không tệ, cơ thể lảo đảo nhoáng cái đã lại ổn định, cúi xuống nhìn, sắc mặt rất khó xem.

Sao vậy? Tông Hàng cảm thấy bất an, chui vào rồi mới hiểu ra.

Hình dạng và cấu tạo của khoang này cũng giống khoang trước, trên đỉnh cũng treo rủ xuống một từng chùm từng chùm, có điều bất kể là dây treo hay là “quả nho” cũng đều có màu đen, thậm chí còn hơi bóng lên, càng đáng sợ hơn là, trên mặt đất có đầy những đoạn xương hỗn tạp dài ngắn không đồng đều.

Cái Dịch Táp vừa giẫm phải hình như là một hộp sọ.

Tông Hàng nuốt nước bọt, hơi lạnh chạy dọc lên cánh tay, Dịch Táp thì vẫn ổn, ngồi xổm xuống dùng dao găm gẩy gẩy đống xương, nói: “Có vẻ như là của động vật, cái này là của người…”

Tông Hàng nghe nửa câu đầu, đang định thở phào thì lại bị câu sau làm nghẹn hơi trong họng.

Dịch Táp ra hiệu bảo Tông Hàng nhìn cục xương sọ cô vừa giẫm phải: “Cậu xem cái này đi.”

Tông Hàng gắng bình tĩnh nhìn thật kỹ: “Sao vậy?”

“Không cảm thấy hộp sọ này có gì lạ à?”

Lúc này Tông Hàng mới để ý được là xương sọ này tuy nhìn là của người nhưng hình dáng móp méo dị dạng, có vài chỗ còn có vết rạn đứt đoạn.

Hắn chợt nhớ tới cái đầu to lớn dị dạng của Khương Tuấn: “Giống của Khương Tuấn?”

Dịch Táp nói: “Của Khương Tuấn khá hơn cái này, nếu coi Khương Tuấn là sản phẩm thí nghiệm thì cái này hẳn là phế phẩm hàng loại hai giai đoạn đầu, xương sọ nứt toác cả ra rồi.”

Nói đoạn lại đi tới một lớp màng nhầy, dao găm rạch từ trên xuống, một lần nữa chui vào.

Tông Hàng cũng thành thói quen đuổi theo, cảm thấy hệt như đi trong mê cung vậy, cũng giống bộ phim hoạt hình “Cao ốc rubik” từng xem khi còn bé, các căn phòng cũng từng ô từng ô sát vào nhau như thế này.

Khoang này, dây treo cũng là màu nâu đen, nhưng chùm treo bên dưới màu lại không đậm như thế mà có màu xanh ngọc trong suốt lẫn với màu đỏ thắm, ghé sát lại nhìn có thể trông thấy bên trong dày đặc thứ hạt gì đó trông như bào tử dạng bông gòn, cũng có những cái hình sợi màu nâu đen, lững lờ lên xuống trong dịch nhờn, lúc đưa tay lên chạm vào sẽ hiện ra rất nhiều nếp nhăn nhỏ li ti như những đường phát tán.

Dịch Táp lẩm bẩm: “Cây nho nước.”

Tông Hàng nghe mà cái hiểu cái không, chỉ cảm thấy như sắp vạch ra chân tướng gì: “Hả? Không phải người trong ba họ mới được gọi là ‘cây nho nước’ sao?”

Vì đã thuộc làu làu câu bio “Ngàn vạn quả nho nước, đẹp nhứt là đậu bướm” của Đinh Ngọc Điệp nên hắn nhớ rất kỹ.

Dịch Táp nhìn chằm chằm vào chùm nho: “Đúng vậy, dưới nước không mọc nho nhưng vì sao người ba họ lại được xưng là cây nho nước?”

Cổ họng Tông Hàng phát khô, nhìn mấy chùm nho rồi lại nhìn sang cô: “Có phải cô nghi là ba họ được gọi là cây nho nước, nguyên do là bởi cái này không?”

Dịch Táp chỉ vào dây treo: “Cậu chưa từng thấy bài vị ông tổ nhưng tôi thì từng thấy, khi còn bé tôi đã bị kéo đi lạy, về sau làm ma nước lại càng phải lạy nhiều hơn, màu của bài vị chính là nâu đen.”

Bài vị ông tổ? Tông Hàng vẫn chưa lái được câu chuyện vòng tới đây: Trong nhận thức của hắn, bài vị ông tổ cứng như khúc gỗ, nhưng những dây treo này đều mềm mà…

Dịch Táp nói: “Trước đó chúng ta nghi ngờ bài vị ông tổ là não của thái tuế, nhưng nếu không phải thì sao? Nếu bài vị ông tổ thực chất cũng là một loài sinh vật thì sao? Nếu thái tuế chỉ là một loài nấm hãn hữu có khả năng chữa trị cực mạnh như trong truyền thuyết, không hơn thì sao? Chúng ta tới hầm đất trôi nổi, trông thấy thái tuế nên cho rằng nó là kẻ chủ mưu, nhưng nếu thậm chí ngay cả thái tuế cũng là con rối của bài vị ông tổ thì sao?”

Những cái “nếu” này làm đầu óc Tông Hàng quay mòng mòng, sững sờ hồi lâu mới hỏi cô: “Sao cô lại nghĩ tới những thứ này?”

“Đơn giản mà,” Dịch Táp chỉ ra xung quanh, “Bào tử và những cái này là hai thứ khác nhau, loài nào sinh sản ra loài đấy, sao có thể sinh sản ra hai loài khác nhau được?”

“Thái tuế là hợp thể của niêm khuẩn, sinh sản nhờ vào bào tử, thứ bị chú Bàn Lĩnh cho một mồi lửa đốt sạch mới là đời sau chính gốc của thái tuế, cũng là thứ mà bài vị ông tổ cảm thấy có thể đem ra hi sinh làm tốt thí được. Nhưng kỳ thật, thứ được những nang màng nhầy này bao bọc mới là ‘chúng nó’ chân chính.”

Dịch Táp dừng lại lấy hơi, nghĩ xem lên kéo đầu dây nào ra ngoài.

“Trong hầm đất này có ba thứ, bài vị ông tổ, thái tuế, tức nhưỡng. Bài vị ông tổ mới là cái khống chế tất thảy, tức nhưỡng là vật chất năng lượng có thể tự động sinh trưởng, tiếp thu chỉ thị của nó như con rối.”

Tông Hàng đã lờ mờ hiểu được: “Giống như vừa rồi là bài vị ông tổ ra lệnh cho tức nhưỡng tấn công bọn các cô nên tức nhưỡng mới hành động?”

Dịch Táp gật đầu.

Nhóm người năm chín sáu sau khi xuống động không lâu đã bị diệt sạch, e rằng chính là bị tức nhưỡng tấn công quy mô lớn – họ tuân theo lời tổ sư gia, vui mừng hớn hở tìm tới đây, còn tưởng là tới được đảo giấu vàng gì đó nên không mang vũ khí gì theo, không đối phó được với thế tấn công ồ ạt này, tạm ngừng chống trả một giây thôi là chết ngay tức khắc.

“Thái tuế cũng là con rối?”

Dịch Táp suy nghĩ rồi tự sửa lại cách nói đó của mình: “Tôi cũng không dám chắc thái tuế và bài vị rốt cuộc có quan hệ thế nào. Nhưng có một điều: nó là một loài sinh vật sinh sống ở đây, bởi có tức nhưỡng tẩm bổ nên thân thể đồ sộ, tác dụng cũng lớn hơn rất nhiều, mới có thể bị bài vị lấy ra làm thí nghiệm.”

Làm thí nghiệm?

Tông Hàng giật mình, nhớ tới những khoang màng nhầy từng đi qua lúc trước, trên đỉnh treo lủng lắng những chùm là chùm, màu sắc có đậm có nhạt, có tím đỏ có đen tuyền, còn có xanh ngọc lẫn đỏ, quả đúng là rất giống những mức độ khác nhau trong quá trình thí nghiệm.

Hắn đã hơi hiểu ra: “Có phải thứ muốn ra ngoài căn bản không phải là thái tuế, nó chịu ảnh hưởng của chất lượng nước, nhiệt độ và địa hình, đi ra chỉ có chết nhanh hơn, thứ chân chính muốn ra ngoài là bài vị?”

Hắn lại nhớ tới quyển sổ bìa mềm kia: Theo như tuổi thọ của bản thân thái tuế, ở yên đây có thể sống được tới mấy nghìn mấy vạn năm; nhưng một khi rời khỏi môi trường này, đi tới thế giới mù mịt khói bụi, dẫu có thể chiết cành lên người khác sống sót thì cũng chẳng chống chọi được bao lâu, vào thời cổ đại thì còn may, không bị ô nhiễm như hiện đại, mà trong cơ thể người hiện đã cũng đã nhiễm sẵn đủ loại chất hóa học ô nhiễm, ba năm, năm năm, lâu nhất như Dịch Tiêu cũng chỉ tầm hai mươi năm – cho nên cũng không phải thái tuế muốn họ chết mà là họ đã chết sẵn, thái tuế chỉ giúp cầm cự tiếp mà thôi.”

Xem xét như vậy, thái tuế lại thành một người tốt lặng lẽ giúp ích cho đời rồi, ban nãy mình còn hừng hực khí thế chiến đấu, cầm súng phun lửa tàn sát bừa bãi một trận, chỉ hận không thể đốt cho cháy khét…

Trong lòng Tông Hàng hổ thẹn một hồi.

Dịch Táp nói: “Điều này cũng giải thích vì sao hầm đất này lại phải đất mở cửa, thải khí độc, đổi mới không khí. Xưa nay thái tuế vẫn luôn sống yên lành dưới đất, ưa thích môi trường kỵ khí, căm ghét “động thổ trên đầu thái tuế” – chúng ta ở trong bụng nó lại có thể hô hấp được, chứng tỏ không khí mới là cung cấp cho nơi này, bài vị ông tổ cần những thứ này, nói cho đúng là thành quả kết hợp giữa bài vị ông tổ và bào tử thái tuế cần những thế này.”

Tông Hàng đã dần dần nhìn ra đường lối: “Cô nói làm thí nghiệm là bài vị ông tổ và bảo tử thái tuế kết hợp với nhau, nói cách khác, một mình bài vị không thể làm nên việc gì…”

Dịch Táp gật đầu: “Khả năng khống chế của bài vị dường như rất mạnh, có ý thức, cũng có trí tuệ, nhưng bỏ cái này sang một bên thì bản thân nó không làm nên được việc gì. Có vẻ như miếng được tổ sư gia mang ra ngoài, cũng chính là bài vị tổ tiên, giống một trạm nối sóng, tác dụng duy nhất là khi áp vào trán ma nước khi ở dưới nước, trợ giúp bài vị ông tổ bên này khống chế được ma nước, nhưng vì cách nơi quá xa nên hiệu quả không lớn lắm, dài nhất cũng không quá một, hai giờ… Nó cùng thái tuế và tức nhưỡng giống như con bối trong lang bối cùng gian ấy, cậu hiểu không?”

Hiểu, câu thành ngữ này Tông Hàng từng học rồi: Bối có trí óc, có thể nghĩ kế, lại không thể tự sống một mình, cũng không thể hành động được, phải dựa vào sự giúp đỡ của lang, kết hợp cùng hành sự.

Dịch Táp nói: “Kỳ thực suy luận trước đó đã chạm tới rất gần, chỉ có điều đã đoán nhầm đối tượng chính, hầm đất trôi nổi này giống như một lồng giam, bài vị ông tổ bám lên người thái tuế, cũng không ra được, cho đến khi nó phát hiện ra thái tuế đã bước sang thời kỳ suy kiệt.”

Bào tử xuất hiện, đó là luân hồi của thái tuế, cũng là hi vọng của bài vị ông tổ.

Tông Hàng ngửa đầu lên nhìn những chùm xanh ngọc trên đỉnh: “Nếu màu sắc đậm nhạt thể hiện mức độ kết hợp thì cái này hẳn là kết hợp thất bại nhỉ?”

Dịch Táp cũng ngẩng lên nhìn: “Có lẽ, màu sắc đậm nhạt là thể hiện mức độ kết hợp giữ bài vị và bào tử, những cái màu đỏ và đỏ tím đều đang ở giai đoạn đầu của quá trình kết hợp, màu nâu đen hẳn mới được coi là trạng thái lý tưởng – bào tử của thái tuế có khả năng sinh trưởng và chữa trị rất mạnh, mà bài vị lại tương đương với ‘não’, hai thứ này sau khi hoàn toàn kết hợp mới thật sự là ‘chúng nó’.”

“Khương Tuấn, chị tôi, tất cả những người bị giam trong lò xưởng năm chín sáu, thậm chí là cậu và tôi, đều như nhau, là nhóm chiết cành của ‘chúng nó’. Chỉ có điều mức độ não bị ảnh hưởng khống chế là tùy vào từng người, giống như người bị bệnh uống thuốc vậy, có người hiệu quả nhanh chóng, có người hiệu quả lại rất nhỏ.”

Tông Hàng bất giác nuốt nước bọt: “Tổ sư gia ba họ…”

Nhịp tim Dịch Táp có phần dồn dập: “Tổ sư gia ba họ có hơi khác… Cậu còn nhớ không, trên bình gốm ghép lại ở từ đường có hình ảnh tổ sư gia quỳ lạy hầm đất trôi nổi ấy? Hơn nữa trong truyền thuyết mà ba họ lưu truyền, tổ sư gia sống rất thọ, đều hơn trăm tuổi?”

Nhớ, Tông Hàng cảm thấy đáp án đã không còn xa: “Tổ sư gia có vẻ như đều rất bình thường, vậy chứng tỏ…”

Dịch Táp tiếp lời: “Chứng tỏ năm đó tổ sư gia đã bị chiết cành nhưng khác với lần năm chín sáu. Họ không dị biến, tuổi thọ còn rất dài, có lẽ thứ chiết cành lên họ thuần túy chỉ là bào tử thái tuế, cho nên mới chỉ trở thành “tai mắt” – nếu họ cũng là khởi tử hoàn sinh thì đương nhiên sẽ kinh sợ mà mang ơn, coi thứ trong lòng đất là thần tiên mà cúng bái.”

“Bài vị ông tổ có thể ảnh hưởng và khống chế ý thức con người, hầm đất trôi nổi lại là sào huyệt của bài vị, các tổ sư gia hẳn đã bị bày mưu tính kế mà mang ba miếng bài vị ra, cũng tức mang công cụ nối thông với hầm đất trôi nổi ra, nhưng họ từ đầu tới cuối cũng không biết chân tướng.”

Tông Hàng hơi hiểu: “Họ lấy bài vị làm vật thần mà tế bái, thủ tục áp trán lên bài vị thực ra là chủ động dâng mình lên cho người khác khống chế?”

Tim Dịch Táp đập thình thịch, nói liến thoắng: “Chú Bàn Lĩnh nói không biết thái tuế bao nhiêu năm mới có thể sinh sản luân hồi một lần, chúng ta giả sử vòng sinh sản trước vừa vặn chính là thời đại của tổ sư gia, khi đó bài vị ông tổ có khả năng mới vừa nghĩ ra kế hoạch, vả lại đang thử kết hợp với thái tuế nên muốn bằng vào ba miếng bài vị mang ra ngoài, xây dựng nhiều sợi dây liên kết với “tai mắt” bên ngoài hơn, thực hiện một bước tiến chuẩn bị cho tương lai.”

“Mà thời gian của vòng sinh sản kế tiếp chưa chắc đã là hiện tại, bởi sau khi sinh sản còn phải có một quá trình kết hợp – ‘Chẳng phải lông vũ mà bay, chẳng có mặt vẫn thấy mặt hay chăng’ là thời gian hoàn thành kết hợp mà nó dự đoán, thời gian sinh sản thực sự còn phải đi ngược về trước, không chừng là vào thời Minh thời Thanh gì đó.”

Tông Hàng hít một hơi khí lạnh: “Khương Xạ Hộ là người thời nào vậy, ông ấy vào hầm đất trôi nổi mà lại có thể được trả về mặt đất không chút thương tích, có phải là vì vào trúng thời kỳ sinh sản không? Bài vị ông tổ vừa mới kết hợp với thái tuế, giữ ông ấy lại cũng không có lợi ích gì, chỉ có thể tạo thành tai mắt, mà ông ấy thì đã là tai mắt sẵn rồi, thế nên dứt khoát trả về?”

Dịch Táp cũng nghĩ vậy: “Mà những đoạn xương ban nãy chúng ta thấy có thể là sau Khương Xạ Hộ, trước Khương Tuấn, không biết là ai lỡ chân sa bước mà bị nó lấy làm thí nghiệm nữa…”

Kết quả thí nghiệm thất bại thảm hại, bởi hộp sọ kia chẳng những móp méo dị dạng mà thậm chí còn có vài chỗ bị nứt.

Tông Hàng bật thốt: “Tôi hiểu rồi!”

Hắn hơi kích động: “‘Chúng nó’ là thể kết hợp giữ bài vị ông tổ và thái tuế, bài vị ông tổ có thể khống chế não người nhưng mức độ bị khống chế còn phụ thuộc vào tùy người; trong thái tuế có nhân tố tức nhưỡng, hoạt tính sinh trưởng chữa trị rất mạnh, cho nên cơ thể người sau khi bị chiết cành sẽ có những sinh trưởng khác thường, gây ra phản ứng bài dị – thí nghiệm của nó có thể là điều chỉnh hàm lượng thái tuế trong từng cái ‘chúng nó’, mục đích là để đội lốt, giữ nguyên ngoại hình của người bị chiết cành.”

Cho nên nhóm người năm chín sáu tuy trong mắt người thường là rất kỳ quái nhưng đối với nó thì đã là bản cải tiến rồi.

Song, điều khiến nó bất ngờ là bản cải tiến này vẫn chưa được hoàn thiện: vật mẫu cho nó thí nghiệm quá ít, mà chênh lệch giữa các cá thể lại quá lớn, chết thì đã đành, dù có sống sót cũng nảy sinh đủ loại tình trạng quái dị.

Hắn lẩm bẩm: “Cho nên lượng lớn thi thể dự trữ kia đối với nó là cần thiết, không chỉ dùng để chiết cành mà còn dùng để thí nghiệm hết lần này tới lần khác. Mà lần năm chín sáu đối với nó là một lần phản hồi và thăng cấp thí nghiệm, xác suất chiết cành thành công và mức độ hoàn mỹ của nó bây giờ nhất định sẽ càng cao hơn…”

Dịch Táp nói: “Đúng vậy, sau khi hoàn thành kết hợp giữa nó và bào tử thái tuế, nơi này sẽ không còn gì đáng để lưu luyến nữa, nó cần thay đổi phòng thí nghiệm. Khương Tuấn còn chưa phải là hoàn mỹ nhất vì người như hắn bị coi là quái vật, thiếu hụt ngoại hình bình thường. Não bài vị thân người mới là hoàn mỹ nhất.”