Tông Hàng có cảm giác như mình bị đuổi đi vậy.

Ai lại gấp vậy chứ, đầu này vừa thông báo, đầu kia đã chuẩn bị xe xong, nói gì mà “Chỉ hôm nay mới sắp xếp được xe”, còn chặn ngay trước cửa dòm hắn dọn hành lí nữa chứ.

Chắc chắn là xảy ra vấn đề gì rồi, thời cổ đại người ta xét nhà còn phải hạ một cái thánh chỉ cơ mà.

Hắn đầy một bụng nghi hoặc, lại không hỏi đến cùng được, không thể làm gì khác là rề rà bằng mọi cách, nhưng hành lý thật sự rất ít ỏi, chỉ có mấy món, cũng chẳng kéo dài thêm được bao nhiêu thời gian.

Sau cùng ôm cái túi nhỏ ngồi trong lều không chịu dời ổ, dáng vẻ buồn phiền ủ dột, hệt như tai ương chiến tranh sắp ập xuống đầu, ném nhà chạy nạn, lại luyến tiếc nhà đổ ngói vỡ với mấy mảnh ruộng vườn.

Dịch Táp ngồi xổm ở cửa, bó mành cửa lại thắt một cái nút: “Đi đi chứ, xe đang chờ kìa.”

“Dịch Táp, cô nói thật với tôi đi, thực sự không xảy ra chuyện gì à?”

Dịch Táp thở dài: “Có thể xảy ra chuyện gì chứ? Chỉ là chuyện đến hồi kết, sớm ngày đưa cậu về nhà đoàn viên thôi – Cậu cũng ngẫm lại cho ba mẹ cậu xem, đã lâu vậy rồi họ không có tin tức gì của cậu, không lo lắng sao? Cậu làm con trai kiểu gì thế?”

Cô cứ lôi chủ để ba mẹ ra là Tông Hàng lập tức nghẹn họng, đến phản bác cũng đuối lý: Trước đây không liên lạc với gia đình là có lý do chính đáng, giờ sân khấu đã hạ màn rồi, hắn còn không chịu rời bước, không phải là nhẫn tâm sao?

Đành cúi người đi ra.

Dịch Táp dẫn hắn ra xe.

Tông Hàng hết lần này tới lần khác xác nhận với cô: “Vậy cô bận xong rồi sẽ tới tìm tôi chứ? Tôi trả lại tiền cho cô.”

Dịch Táp gật đầu: “Rảnh sẽ tới.”

“Vậy nếu cô không rảnh, tôi có thể tới tìm cô không? Đừng tắt máy, cũng đừng kéo tôi vào danh sách đen đấy.”

Thiếu cảm giác an toàn ghê nhỉ, Dịch Táp bật cười: “Biết rồi.”

Giọng nghe mới có lệ làm sao, Tông Hàng ủ rũ: Dịch Táp xưa nay vẫn luôn là một cô nhóc lừa đảo tinh quái.

***

Xe đưa Tông Hàng đi là một chiếc SUV việt dã ngoại hình không có gì nổi trội, rất phù hợp với phong cách của ba họ: Phải khiêm tốn, thà nhạt nhòa trong mắt mọi người cũng không bằng lòng tỏ ra ngầu đẹp gây chú ý, đương nhiên cũng có ngoại lệ, như Đinh Ngọc Điệp chẳng hạn, có điều cũng chẳng ảnh hưởng gì tới toàn cục, mặc kệ hắn đi.

Buồng lái để cửa mở, Đinh Bàn Lĩnh đang dặn dò tài xế.

Quái thật, chuyện nhỏ như đưa Tông Hàng đi mà cũng cần y tự mình xuất hiện sao?

Dịch Táp đang thắc mắc thì nghe Đinh Bàn Lĩnh mở lời chào: “Bên chúng ta cũng cần dùng xe nên chú vừa nói với tài xế là đưa Tông Hàng đến chỗ nào lớn hơn một chút như Cách Nhĩ Mộc gì đó rồi tìm một xe khác ở đó, chọn tài xế đáng tin đưa thẳng cậu ấy về nhà. Dù sao cậu ấy cũng không có thẻ căn cước, không tiện mua vé ngồi xe khác – Cậu không phải lo chuyện chi phí, bọn tôi có thể chi được.”

Sắp xếp rất chu đáo, Tông Hàng nói: “Cảm ơn chú ạ.”

Đinh Bàn Lĩnh cười cười, lúc này mới nói vào chủ đề chính: “Còn hai việc nữa tôi muốn xác nhận với cậu.”

Hèn chi ra tiễn tận xe, Dịch Táp hơi đề phòng: “Chuyện gì ạ?”

Đinh Bàn Lĩnh nhìn Tông Hàng: “Thứ nhất là chuyện ba họ, chúng tôi chưa từng đồng ý cho người khác truyền ra ngoài, sự việc gần đây lại càng không muốn để ai biết. Hội chưởng quản có một chức trách quan trọng là khiến những kẻ lắm miệng ngậm mồm vào.”

Y điểm đến là dừng, không nói trắng ra toàn bộ.

Tông Hàng gật đầu: “Cháu biết.”

“Thứ hai là, lúc cậu xuống dưới Hồ Khẩu, toàn bộ hành trình đều tỉnh táo phải không? Hay là có bị mất ý thức?”

Sao đột nhiên lại hỏi tới chuyện Hồ Khẩu rồi? Tông Hàng hơi bất ngờ.

Đinh Bàn Lĩnh nhìn ra ngờ vực của hắn: “Cậu đừng nghĩ nhiều, tôi chỉ là muốn chỉnh lý lại toàn bộ sự việc nên mới có chút chi tiết cần xác nhận lại với cậu.”

Tông Hàng cẩn thận nhớ lại: “Lúc đó xuống nước, người đột nhiên bị cuốn xuống như trượt trong ống đồng, cầu trượt xoắn ốc vậy, đụng bên này đụng bên kia, trời đất quay cuồng, lúc vào tới hang canh vàng còn bị va mạnh một cái, muốn tỉnh táo cả hành trình là không thể nào, chắc là có hôn mê một khoảng thời gian, có điều cháu tỉnh lại rất nhanh, là người đầu tiên tỉnh lại.”

Đinh Bàn Lĩnh ừ một tiếng: “Sau đó thì trông thấy Đinh Ngọc Điệp ngồi bên cạnh như tượng sáp, Dịch Táp cũng giống vậy, đúng không?”

“Vâng.”

“Không nhớ lầm chứ?”

Vẻ mặt Tông Hàng rất thành khẩn: “Tuyệt đối không ạ.”

Đinh Bàn Lĩnh không hỏi nữa, chỉ liếc sang Dịch Táp với ánh mắt sâu xa.

Mặt Dịch Táp nóng lên: Trước đây Tông Hàng muốn che giấu cho cô nên lúc thuật lại chuyện xảy ra dưới nước với Đinh Bàn Lĩnh đã nói cô giống Đinh Ngọc Điệp, một câu là xong, nhưng thực ra tình huống thật sự là lúc đó cô ôm chân Tông Hàng.

Bí mật của mình đã bại lộ, Đinh Bàn Lĩnh đương nhiên đã biết chuyện dưới nước còn có ẩn tình khác, Tông Hàng lại nói chắc như đinh đóng cột như thế, thật có hơi mất mặt.

Cũng may Đinh Bàn Lĩnh không hỏi gì thêm nữa, rất biết phải quấy mà từ biệt: “Chú còn có việc bận, không tiễn nữa, hai đứa tán gẫu đi.”

***

Cũng không biết phải tán gẫu cái gì, hơn nữa, nếu tán gẫu quá nhiều thì sẽ không giống một cuộc cáo biệt “bình thường”.

Túi hành lý quá nhỏ, cũng không cần phải để ra sau cốp xe. Dịch Táp mang cả người cả hành lý Tông Hàng lên ghế sau của xe, thuận tay đóng cửa, lại vỗ vỗ thân xe ra hiệu cho tài xế là có thể đi được rồi.

Tài xế ra dấu “OK” với cô rồi lái xe đi.

Dịch Táp lùi ra sau, lại lùi thêm một bước nữa, cho xe không gian để quay đầu.

Sáng nay hẳn là tài xế vừa lau xe xong, thân xe bóng lưỡng, cửa kính cũng sạch sẽ, phản chiếu lại bóng hình cô có hơi méo mó.

Sau khi xe chạy ra ngoài, Dịch Táp đứng đằng sau xe, muốn nhìn xem hình bóng mình có thể được gương chiếu hậu bên sườn xe phản chiếu lại không.

Nhìn không tới, gương chiếu hậu quá nhỏ, bị ánh mặt trời rọi vào lóe ra những tia sáng chói mắt, như bị vật gì xé ra vậy, một mạch đi thẳng ra xa, lại ra xa nữa.

Chợt dừng lại.

Dịch Táp thoáng sửng sốt, vô thức bước lên trước hai bước.

Làm sao vậy, nơi này nhiều đầm lầy, không cẩn thận bị lún xuống à?

Nhìn thêm một lúc, dường như không phải, cửa xe mở ra, Tông Hàng đi xuống, hồng hộc chạy trở về, giữa chừng còn không thở nổi, phải dừng lại lấy hơi hai lần.

Dịch Táp tiến lên đón, còn cách một đoạn đã hỏi hắn: “Sao thế? Bỏ quên gì à?”

Tông Hàng lắc đầu, đi nốt mấy bước cuối, dừng lại trước mặt cô, không biết là vì chạy hay vì nguyên do gì khác mà trên mặt hơi ửng đỏ, có phần không dám nhìn cô, bàn tay xuôi bên người nắm chặt lại.

Tiết trời sáng sớm rất lạnh, hắn lại hơi toát mồ hôi.

Hắn nghe thấy tiếng mình ấp úng: “Dịch Táp, tôi vẫn luôn…rất thích cô, cô có biết không?”

Nói xong, rốt cuộc cũng lấy đủ dũng khí, nhìn thẳng vào mắt cô.

Lạ thật, cô chẳng có biểu cảm gì cả, thường nghe con mắt là cửa sổ tâm hồn, nhưng ánh mắt cô lại chẳng khúc xạ ra chút tâm tư nào, hệt như một cái động đen ngòm sâu không thấy đáy, không phản chiếu ra hắn, cũng chẳng phản chiếu ra thế giới.

Tông Hàng ngẩn người, hắn vốn đang nhảy nhót, thấp thỏm, vui vẻ, lại lẫn thêm chút bất an, nhưng bị cô nhìn như vậy, tất cả những cảm xúc này đều từ từ biến mất, như lớp cát bị gió cuốn đi, như tuyết lớn bị nắng làm tan chảy, chỉ còn lại khoảng trống mờ mịt.

Nhịn không được lại gọi cô: “Dịch Táp?”

Dịch Táp đáp: “Hở?”

“Hở” cái gì mà “hở”, không phải cô nên cho chút phản ứng sao, cô đừng phản ứng như vậy chứ.

Tông Hàng bất chấp, lại mở miệng lần nữa, thò đầu ra là một đao, rụt đầu lại cũng một đao, thà chịu một đao này cũng không muốn mình bị phải chịu giày vò vì những phỏng đoán lung tung.

“Vậy còn cô, cô…cảm thấy thế nào?”

Hỏi xong, da đầu hơi căng lên, cảm thấy mình thực sự quê chết được: Ấp ủ lâu như vậy, muốn làm thật bất ngờ, để lại ấn tượng sâu đậm cho người ta, kết quả nói ra rồi lại chẳng có gì choáng ngợp, cũng không có gì đặc sắc.

Dịch Táp mỉm cười: “Tông Hàng, đây là lần đầu tiên cậu theo đuổi con gái đó à?”

Đúng, có vấn đề gì sao?

Dịch Táp không nhìn hắn, ánh mắt từ tai hắn mở quành ra, dừng lại trên tóc hắn.

Không muốn nhìn mặt hắn.

Cô nói: “Không sao, sau này có kinh nghiệm rồi cậu sẽ biết, có một số tình cảm đơn phương không có hồi đáp, có điều cậu là một chàng trai rất tốt, sau này nhất định sẽ được hạnh phúc.”

Nói đoạn, cười cười với hắn, gắng sức làm ánh mắt tan ra, vẫn không để mình thấy rõ được mặt hắn.

***

Tông Hàng đứng tại chỗ một lúc, đưa mắt nhìn Dịch Táp rời đi.

Còn tưởng rằng giữa chừng cô sẽ quay đầu lại một lần, kết quả là không có, bước chân cô dường như rất nhẹ nhàng, đón lấy ánh mặt trời – không ngờ mặt trời đã lên cao đến vậy rồi, bung tỏa ánh sáng vàng kim, nhanh chóng bao bọc lấy cô.

Dụi dụi mắt nhìn lại, cô đã về tới doanh trại, khắp doanh trại toàn người là người, đâu đâu cũng là lều bạt, nhìn kỹ thế nào đi chăng nữa cũng không tìm thấy.

Tông Hàng quay lại xe, chân không còn sức lực gì nữa, như rót chì vậy, lê lết chậm chạp, thật lâu sau mới tới được cạnh xe. Tài xế đã sớm chờ đến mất kiên nhẫn, thò đầu ra hỏi: “Việc gì mà lâu thế?”

Tông Hàng đáp: “Không có gì.”

Hắn ngồi lại vào xe.

Xe lại chạy đi, lắc lư nghiêng ngả, lung la lung lay.

Tông Hàng cảm thấy lòng bàn tay hơi cấn.

Hắn mở tay ra, lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi, bên trong là một con cá nhựa nhỏ.

Trong túi hành lý thực sự không có đồ vật gì đặc biệt, lúc xuống xe, hắn lục lọi hồi lâu mới lấy ra được hai con cá nhỏ trong bộ đồ chơi câu cá, một con màu xanh, một con màu đỏ.

Con màu đỏ nhét vào túi, con màu xanh nắm trong tay, vốn nghĩ, nếu cô đồng ý, hắn sẽ dúi cho cô, đây gọi là tín vật, trai thanh gái lịch mà, cô cầm con xanh, hắn cầm con đỏ, hai người còn cùng có khả năng xuống nước, ví với cá cũng chẳng có gì là không ổn, hợp hoàn cảnh biết bao.

Ai ngờ lại không đưa qua được.

Tông Hàng nhìn một hồi rồi cẩn thận bỏ cả con màu xanh vào túi, sau đó kéo chặt khóa như sợ bị ai cướp mất.

***

Cả một ngày ngồi trên xe, buổi trưa chỉ ăn chút lương khô, tài xế hơi ngượng ngùng, không ngớt lời “Chịu khó, chịu khó”.

Tông Hàng cảm thấy không có vấn đề gì, dù sao bây giờ hắn ăn gì cũng đều nhạt thếch.

Đến đêm vào tới Cách Nhĩ Mộc, tài xế tìm một khách sạn tốt, giúp Tông Hàng thuê phòng, ghi lại số phòng, còn để lại đầy đủ tiền cho hắn: “Tôi sẽ cố gắng tìm tài xế cho cậu trong đêm nay, muộn nhất là sáng mai sẽ bảo người ta liên hệ với cậu, tới thẳng khách sạn đón, không vấn đề gì chứ?

Không vấn đề.

Tài xế rời đi rồi, Tông Hàng mới nhớ ra quên hỏi anh ta: Sao anh không ở lại đây?

Phải đi suốt đêm về à? Vậy cũng mệt quá rồi.

Có điều thôi kệ, nhà mình đã lạnh thấu tim, còn đi quản người khác có mặc thêm áo không làm gì.

Tông Hàng cất tiền đi, vốn định ra ngoài tìm chỗ nào ăn cơm, kết quả hồn để đâu đâu, đi qua mấy quán mà không vào: trông quán dê nướng náo nhiệt, cảm thấy mình một mình đi vào chẳng khác gì cô hồn dã quỷ; trông quán ăn vặt bên đường, lại cảm thấy mình hôm nay đã đủ đáng thương rồi, còn ăn giản dị như thế thì thật thê lương không để đâu cho hết.

Bèn tha thẩn đi loanh quanh không mục đích, cũng không biết đã đi đến đâu, trong lòng phiền muộn đến phát hoảng, muốn tìm một người để trò chuyện, lấy điện thoại ra, danh bạ lại ít ỏi đến đáng thương.

Chỉ có hai người, Dịch Táp và Tỉnh Tụ.

Cũng không thể nói với Dịch Táp được, tìm Tỉnh Tụ à? Lần trước chia tay chẳng vui vẻ chút nào.

Hắn lưỡng lự một hồi, cuối cùng vẫn bấm gọi cho Tỉnh Tụ: Hắn cảm thấy Tỉnh Tụ sẽ không để bụng, hơn nữa, hắn cũng từng chật vật hơn trước mặt cô rồi, chẳng cần phải giữ mặt mũi làm chi nữa.

Tỉnh Tụ nhanh chóng bắt máy, giọng rất dịu dàng: “Tông Hàng à, giờ cậu đang đi đâu đó? Có khỏe không?”

Tông Hàng còn chưa kịp trả lời, sau lưng đã có người không nhịn được đẩy hắn: “Nhường đường cái, gọi điện mà không biết xem đường à, đứng giữa đường giữa lối thế.”

Hắn nghiêng người nhường đường, cảm thấy có bạn thật tốt: có cãi nhau tức tối nhau nữa cũng sẽ dịu giọng hỏi han, không như người qua đường xa lạ, chỉ biết chê hắn cản trở.

Tông Hàng nói: “Tôi khỏe lắm…”

Ban đầu còn muốn hỏi thăm đôi câu xem Tỉnh Tụ thế nào, song lời tới khóe miệng lại chợt đổi thành: “Tỉnh Tụ, thực ra Dịch Táp không thích tôi.”

Tỉnh Tụ hơi sửng sốt: “Cậu nói với cô ấy rồi?”

“Nói rồi, cô ấy nói tôi là người tốt, còn nói tình cảm đơn phương không có hồi đáp, có phải là không thích không? Phải không?”

Trong giọng hắn còn nhuốm chút mong mỏi, tựa như hi vọng cô gạt đi, cho một câu trả lời phủ định.

Tỉnh Tụ không biết phải đáp thế nào.

Tông Hàng lập tức tiếp lời: “Không sao, tôi không sao, tôi chỉ là…báo với cô một tiếng, không phải đã hỏi tôi à, tôi chỉ…báo với cô một tiếng vậy thôi.”

Tỉnh Tụ cố gắng an ủi hắn: “Thực ra tôi vẫn cảm thấy Dịch Táp rất thích cậu, một cô gái nếu đã phản cảm ai thì sao có thể bằng lòng ở chung với người đó cho được.”

Tông Hàng nói: “Tôi cũng cho là vậy.”

Hắn chưa từng có kinh nghiệm yêu đương, nhưng cũng không phải đần thối: Hễ mà hắn cảm nhận được từ Dịch Táp một chút phiền chán hay kháng cự nào, hắn đã chẳng tùy tiện mở miệng ra rồi.

Hắn vừa nói chuyện điện thoại vừa đi về phía trước, có đường thì đi, tới đầu đường thì rẽ, kể lại cho Tỉnh Tụ nghe buổi sáng rối loạn ngày hôm nay: Trước khi ngủ còn chưa có dấu hiệu gì, vừa tỉnh lại đã chợt bảo hắn đi, xe vừa nói chuẩn bị đã chuẩn bị xong, tỏ tình bị đập cho một cái nuốt về, thế nên cả ngày nay đầu óc loạn cào cào, không nghĩ ra được đầu mối gì hết.

Tỉnh Tụ nghe hết rồi mới cho ý kiến: “Tôi không biết hai người đã làm gì, hai người y như Đinh Thích vậy, đều thần thần bí bí, có điều nếu đêm hôm trước không có một dấu hiệu gì mà đến sáng lại đột ngột sắp xếp như thế, có phải là ban sáng đã xảy ra chuyện gì mà cậu không biết không?”

Tông Hàng đáp: “Tôi cũng nghĩ vậy, nhưng đầu tôi giờ loạn quá, không tĩnh tâm nghĩ được.”

Tỉnh Tụ trầm ngâm: “Có phải hai người đi làm việc gì nguy hiểm không? Tôi luôn có cảm giác chuyện có Đinh Thích tham dự khiến người ta bất an. Cô ấy bảo cậu đi có phải là vì sợ liên lụy tới cậu không?”

Nguy hiểm?

Tông Hàng giật mình.

Hắn nhớ ra rồi, Dịch Táp đúng là có đề cập tới hai chữ “nguy hiểm”, còn nhấn mạnh nói hắn “suýt nữa bị thái tuế kẹp chết – nguy hiểm như thế”.

Có khi nào đúng là vậy không? Đáy lòng bỗng khe khẽ tung tăng.

“Còn nữa, sáng nay lúc cậu trông thấy cô ấy, cô ấy có gì khác so với trước đó không? Cậu phải để ý chi tiết vào, càng chi tiết càng có thể tỏ rõ vấn đề.”

Tông Hàng ra sức nghĩ lại về buổi sáng hôm nay: Trước mặt hắn, Dịch Táp không có biểu hiện gì bất thường, nhưng trước đó, Đinh Thích đã dùng từ “phát bệnh” để miêu tả cô, ban đầu hắn còn tưởng là nổ mạch máu, hiện giờ xem ra không phải, có thể là hành vi cử chỉ của Dịch Táp có gì đó bất thường…

Còn nữa, Dịch Táp ngồi dưới đất, lúc đứng dậy đã nhặt một cuốn sổ bìa mềm lên, Dịch Táp chưa từng là người giữ kẽ, có đất thì ngồi, nhiều lắm chỉ phủi bụi mấy cái, sao còn đặc biệt mang một cuốn sổ ra làm đệm mông chứ?

Có phải là đã đọc được cái gì trong quyển sổ đó không?

Chẳng lẽ đã xảy ra chuyện gì thật? Cô không muốn cho hắn biết nên mới vội vã đuổi hắn về với ba mẹ, không muốn để hắn tiếp tục dính líu vào việc nguy hiểm nữa.

***

Cúp máy, tim Tông Hàng đập dồn.

Trên đường người tới người lui, đèn đuốc sáng trưng.

Trước nay luôn là người khác dẫn hắn theo làm việc, ban đầu là theo Dịch Tiêu, về sau là Dịch Táp, nhắm mắt theo đuôi, chỉ đâu đi đấy.

Đây là lần đầu tiên chỉ có một mình hắn quyết định tất cả.

Hắn phải làm một việc.

Ngẩng đầu nhìn lên, cũng không biết đi dạo tới đâu rồi, Tông Hàng quyết định quay về chỗ trọ trước.

Hắn băng qua đường, tới trước khách sạn lớn xa hoa ở phía đối diện, chỗ này dễ bắt xe hơn.

Trong lúc chờ xe, hắn vô tình liếc qua bãi đỗ xe bên cạnh khách sạn, chợt phát hiện ra có một chiếc SUV trông rất quen, giống với chiếc xe đã đưa hắn tới đây hôm nay.

Sợ nhận lầm, hắn còn tới gần xem.

Hình như đúng thật.

Lại nhìn khách sạn, rõ ràng cao cấp xa hoa hơn hẳn chỗ hắn trọ: Chẳng trách không chịu thuê phòng cùng khách sạn với hắn, thì ra là có chỗ tốt hơn – Dừng chân có một đêm thôi mà cũng phải phân biệt đối xử, tài xế này có phải so đo quá rồi không?

Đang nghĩ ngợi, bên kia xe chợt có lấp ló bóng người, như có ai mở cửa xe ra. Tông Hàng sợ chạm mặt khiến người ta xấu hổ, vô thức định tránh đi…

Ơ!

Ánh đèn mờ tối, nhìn không rõ lắm, chỉ thấy loáng thoáng đường nét của người kia hắt lên cửa sổ xe, những cái khác thì thôi chẳng có gì, quan trọng là trên đầu người đó rung rinh hai cái cánh nhỏ…

Tông Hàng bật thốt: “Đinh Ngọc Điệp?”

Cái đầu kia khựng lại, lát sau, thò ra trên mui xe.

Đúng thật là Đinh Ngọc Điệp.