Đinh Bàn Lĩnh cười cười: “Cháu sinh ra ở phía nam, lại có một khoảng thời gian dài sống ở nước ngoài nên chắc là chưa từng nghe nói đến, ở nông thôn phương bắc bọn chú có nhiều nơi rất tin vào cái này…”

Câu này đã nhắc nhở Đinh Trường Thịnh, ông ta bật thốt: “Thái tuế?”

“Giống không?”

Đinh Trường Thịnh gật gù: “Đúng là giống, quả thật là có phần giống.”

Vẻ mặt Đinh Thích cũng bừng tỉnh.

Sao giống như đều biết hết cả vậy, mình thì lại không biết, Dịch Táp đành quay sang Tông Hàng tìm kiếm sự an ủi, cũng may Tông Hàng không khiến cô thất vọng: “Thái tuế gì ạ? Phạm Thái Tuế á?”

Đinh Bàn Lĩnh lắc đầu: “Trong truyền thuyết Trung Quốc cổ đại, thái tuế là sinh vật sống trong lòng đất, hình dạng như một cục thịt nên còn được gọi là ‘nhục linh chi’. Có câu ‘Không được động thổ trên đầu thái tuế’ cũng là bởi người xưa thường cho rằng thái tuế là hung thần, đào được thứ này rất xui xẻo, sẽ mang lại tai họa cho con người.”

Nói đoạn chỉ chỉ laptop: “Mạng hơi chập chờn nhưng cậu có thể tìm thử, có rất nhiều cách nói khác nhau.”

Tông Hàng vội đi qua mở trang tìm kiếm lên, nhập hai chữ “thái tuế” vào.

Dịch Táp cũng sáp lại xem.

Mạng vẫn ổn, một lúc xong trang tìm kiếm hiện ra, còn có không ít kết quả.

Hóa ra một từ “thái tuế” lại có nhiều cách giải nghĩa đến vậy.

Cách giải nghĩa thứ nhất là một vị thần trong Đạo giáo, Thái Tuế Tinh Quân. Thời cổ đại, một giáp là sáu mươi năm, theo truyền thuyết, mỗi năm, trên trời sẽ phái một vị thần ra trực ban, phụ trách quản lý họa phúc một đời của những người sinh trong năm đó, nói “phạm Thái Tuế” là chỉ người nào đó sinh phải giờ không tốt, đụng trúng thần Thái Tuế của năm ấy.

Cách giải nghĩa này quá đậm màu thần thoại, hơn nữa Tông Hàng cảm thấy thứ trong hầm đất trôi nổi và vị thần trên trời kia…dường như không liên quan gì đến nhau.

Cách giải nghĩa thứ hai là hung thần hung vật, là một thứ tà ma đáng sợ, cũng chính là “Không được động thổ trên đầu thái tuế” mà Đinh Bàn Lĩnh nhắc tới – nó thường ẩn sâu dưới đất, hình dạng như một cục thịt, không nên động tới nó, một khi đào ra nhất định sẽ gặp phải tai họa.

Còn liệt kê ra hai câu chuyện kỳ bí.

Một chuyện trích từ “Dậu dương tạp trở”, kể rằng có một gia đình lúc xây nhà nhất định đòi phải “động thổ trên đầu thái tuế”, kết quả là “thấy một cục thịt, to như một con bò, nhúc nhích động đậy”, không bao lâu sau, người nhà đã chết gần hết.

Chuyện còn lại trích từ “Quảng dị ký”, nhân vật chính họ Triều, đại khái là tính tình trẻ trâu, không tin quỷ thần nên cứ thích đào đất theo hướng phạm Thái Tuế mới chịu, một ngày nọ đào đúng được một cục thịt màu trắng nhúc nhích ngọ nguậy.

Anh chàng họ Triều cũng rất mạnh mẽ, không những không sợ mà còn vung roi lên quất nó mấy trăm roi, sau đó ném sang một bên lề đường, ngày hôm sau dậy xem lại không thấy cục thịt đâu nữa.

Cách giải nghĩa thứ ba có hơi hướm khoa học hơn một chút, cho rằng thái tuế là một loại sinh vật đã có từ xưa.

Sách cổ nhắc tới thái tuế sớm nhất là “Sơn hải kinh”, gọi nói là “Tụ nhục”, “Thị nhục”, nói chung là không thoát được chữ “nhục”, có thể thấy tính chất của nó quả thực là rất giống “thịt”.

Trong “Bản thảo cương mục” cũng đề cập tới nói, gọi nó là “Nhục chi”, “ăn trong thời gian dài, thân thể nhẹ nhõm, trường sinh bất lão, thọ ngang thần tiên”, nó có thể tự sinh ra tự lớn lên, “ăn mãi không hết, mất phần nào sẽ lại sinh sôi hồi phục như cũ”, hơn nữa thứ này còn vô cùng quý hiếm, có người nói Tần Thủy Hoàng khi xưa phái Từ Phúc ra khơi tìm thuốc tiên, trong những tên thuốc được liệt ra có một mục là “nhục linh chi”.

Sau giải phóng, trong nước cũng vài ghi chép hư hư thực thực về việc phát hiện “thái tuế” trong dân gian, phần nhiều là ở phương bắc.

Khoa học hiện đại cho rằng thái tuế là một thể phức hợp hiếm thấy của niêm khuẩn, cổ không thua gì Trái Đất là bao, bởi vậy nên có người tuyên bố nó là tổ tiên của tất cả các loài động thực vật và con người, nói năm ấy lúc nó tiến hóa thực ra rất có tiền đồ, chỉ cần bằng lòng là nó có thể chọn tiến hóa thành thực vật, động vật hoặc nấm, nhưng bản thân nó lại chọn ngừng tiến hóa.

Đương nhiên, mỗi người một cách nói, cũng không có kết luận nào là thật sự có sức thuyết phục, một là vì thứ này quả thực quá hi hữu, thiếu vật mẫu nên không thể triển khai nghiên cứu có hệ thống được; hai là nhân tố của thể niêm khuẩn rất phức tạp, chủng loại thì nhiều, mỗi lần phát hiện đều không giống nhau mấy, nói cách khác, cho tới giờ vẫn chưa từng phát hiện ra hai loại thái tuế nào hoàn toàn giống nhau.

***

Lật ra sau nữa cũng không có cách nói nào mới hơn, qua qua lại lại cũng chỉ có mấy loại như thế.

Đinh Bàn Lĩnh biết họ đã xem xong: “Hơi giống đúng không?”

Cái này cũng không chỉ là đơn giản là “hơi giống”, Tông Hàng thấy gần như có thể kết luận được rồi: Hèn chi lúc trước Dịch Táp dùng dao găm ô quỷ vừa chém vừa khoét, thứ đó không nổi nóng cũng không phản kích – đối với nó mà nói, dù sao cũng mọc trở lại, năng lực chữa trị mạnh như vậy thì căn bản cũng chẳng coi bị chặt bị chém là thương tổn gì.

Dịch Táp không nhịn được: “Nhưng thứ trong lòng đất kia cao đến mấy tầng, nó có thể lớn đến mức ấy sao?”

Đinh Trường Thịnh tiếp lời: “Môi trường địa lý khác nhau mà, trong truyền thuyết phương Bắc bọn chú, thái tuế đề là đào được trong đất, đào cũng không tính là sâu, thường chỉ khoảng mấy mét, tối đa không qua mười mét, độ to nhỏ thì hoặc ‘to như trâu’, hoặc ‘to như chậu’, nhưng nơi này là Tam Giang Nguyên, lúc trục kéo của chúng ta thả thừng xuống đã phải nối bảy cuộn thừng, gần một nghìn mét rồi, hơn nữa phía dưới còn có nước, nghe hai đứa kể thì bên ngoài nó còn bọc tức nhưỡng, không biết sống đã bao nhiêu năm, khổng lồ được như vậy cũng không phải không có khả năng.”

“Vậy nó…” Dịch Táp còn chưa nói hết lời ra khỏi miệng đã tự mình rụt lại trước, nhìn xung quanh rồi nhỏ giọng xuống như sợ bị cái gì nghe thấy, “Vậy nó cũng giống như chúng ta, có não, có tri giác, có khả năng suy nghĩ?”

Tông Hàng hạ giọng: “Có thể, nếu quả thật là nó bố trí tổ tức nhưỡng, lại dẫn dắt cô biên ra câu chuyện nền văn minh thế hệ trước thì sao nó có thể không biết suy nghĩ chứ?”

Dịch Táp lẩm bẩm: “Thế này là thành tinh rồi còn gì.”

Đinh Bàn Lĩnh trầm ngâm: “Chắc cũng không phải là ngừng tiến hóa, thực ra chuyện tiến hóa cũng không khác thành tinh là bao – từ vượn thành người, nhìn từ một góc độ nào đó, khi ấy chẳng phải chính là khỉ vượn thành tinh sao? Khỉ vượn vốn chỉ có thể dùng cả tứ chi bò trên mặt đất, không biết nói, ăn sống uống tanh, trải qua mấy chục ngàn thậm chí mấy trăm ngàn năm ‘tu luyện’, ‘lịch kiếp’ vô số, cuối cùng phi thăng thành người.”

Nói đoạn đi tới bên bàn, xoay màn hình laptop về phía mình, lật xem trang tìm kiếm hai người Tông Hàng vừa xem khi trước: “Trong những truyền thuyết dân gian và ghi chép kỳ bí này đều nói thái tuế là tà vật, chọc phải sẽ chịu tai vạ, nếu không phải là bởi thái tuế đã tiến hóa có được ý thức thì sao có thể biết mà trả thù?”

***

Thử nghĩ mà xem, tổ thái tuế nằm dưới lòng đất, đó là “nhà” của nó, anh động thổ trên đầu thái tuế cũng đồng nghĩa với việc lật hang ổ của nó lên – anh động vào hang ổ của bất kỳ thứ gì cũng đều có thể phải chịu sự trả thù.

Mà sở dĩ thái tuế đặc biệt đáng sợ là bởi anh căn bản không hiểu gì về nó.

Anh cho rằng nó chỉ là một cục thịt có thể ngọ nguậy, đến cả sinh vật cũng không được tính, nhưng thực ra nó chẳng những đúng là sinh vật mà còn hiểu hết mọi thứ trên đời, thậm chí còn có thể làm rất nhiều chuyện, chỉ là nó im lặng, khiến mọi người cho rằng nó chỉ là một cục thịt ngu xuẩn vô tri vô giác, giỏi lắm chỉ biết động đậy mấy cái.

Nó cũng không sợ người ăn nó, bởi nó sẽ mọc lại, hơn nữa…

Tông Hàng hốt nhiên rùng mình: “Mọi người nói xem, người ăn nó thì rốt cuộc là nó ăn người hay người ăn nó?”

Câu hỏi này kỳ thực nói ra rất trúc trắc nhưng tất cả mọi người ở đây đều nghe rõ.

Chuyện người ăn thái tuế cũng thể lý giải là thái tuế nhập vào cơ thể con người.

Dựa vào đâu mà anh cảm thấy nó đã chết, đã bị dạ dày mạnh mẽ của anh tiêu hóa mà không phải là nó đảo khách thành chủ, xâm nhập vào anh, lặng lẽ chuyển hóa anh?

Trong thần thoại truyền thuyết, người ăn thái tuế có thể “trường sinh bất lão”, “người nhẹ như yến”, “linh hoạt như khỉ”, “bệnh hiểm nghèo lập tức khỏi hẳn”, thậm chí còn “khởi tử hồi sinh”, khiến những người đứng ngoài hâm mộ không thôi, chỉ hận mình không thể cắt hai miếng nếm thử – nhưng nếu những “người may mắn” đều đã không còn là mình ban đầu thì sao?

Thái tuế bình thường còn có thể có chức năng này chứ đừng nói tới cái con có thể gọi là lão yêu tinh trong hầm đất trôi nổi kia.

Đinh Trường Thịnh lẩm bẩm: “Đúng là có khả năng này, lão tổ tông ba họ chúng ta e rằng cũng là bởi ăn phải vào miếng…hoặc là vì nguyên nhân khác mà bị chuyển hóa. Nghĩ thử về dị bẩm ma nước của chúng ta xem, cơ thể khỏe mạnh hơn người thường rất nhiều, có thể sống sót dưới nước – đó là bởi con trong hầm đất trôi nổi này sống nhờ nước, đây là tính chất đặc biệt của nó, chúng ta chỉ là di truyền…”

Đinh Thích khẽ nói: “Ý cha nuôi là, muốn truy nguyên nguồn gốc ba họ thì còn phải lên trên nữa, ba vị tổ sư gia không phải là cội nguồn mà bên trên họ còn có thái tuế?”

***

Dịch Táp đột nhiên cảm thấy rất tức cười.

Lần này họ điều động nhân lực từ ngàn dặm xa xôi tới là để làm cái gì vậy? Để sửa lại gia phả à? Cuối cùng phát hiện ra được ai mới thực sự là lão tổ tông chân chính?

Đinh Bàn Lĩnh gật đầu: “Trước mắt xem ra có vẻ như đúng là có chuyện như vậy. So với người thường, ba họ quả thực rất khác biệt, có khả năng chúng ta từ đầu tới cuối vẫn luôn là một loại người khác.”

Dịch Táp bật cười: “Chú Bàn Lĩnh, không phải chú định nói tình hình bây giờ là chúng ta hiểu lầm, mọi người thật ra là người một nhà đấy chứ?”

Bảo sao vừa mới tới đây được một tối đầu tiên, nằm còn chưa kịp ấm chăn, hầm đất trôi nổi đã “đất mở cửa” rồi, đây là thái tuế biết họ tới nên có ý thức “mời” họ xuống dưới đó quan sát, suy luận tiếp rồi giúp họ nhận tổ quy tông.

Đinh Bàn Lĩnh nhíu mày: “Gượm đã, bây giờ chúng ta phải sửa sang lại phần trước đã.”

Y nhìn về phía Dịch Táp: “Tổ tức nhưỡng trong hang canh vàng là thật, thi thể cũng là thật, đúng không?”

Dịch Táp gật đầu.

Đinh Bàn Lĩnh trầm ngâm: “Nó có một kế hoạch, tạm thời không cần quan tâm kế hoạch của nó là gì, nhưng để che giấu, nó hiển nhiên đã nghĩ ra một loạt những tình huống ngoài ý muốn, luôn luôn có phương án dự bị.”

“Nếu không ai quan tâm đến việc này, không ai ngăn cản đám Khương Tuấn, kế hoạch này sẽ được thực hiện suôn sẻ, nhưng nếu không như mong muốn, lại có những người không phận sự vào được canh vàng, còn nỗ lực nghiên cứu tìm hiểu chân tướng câu chuyện…”

Dịch Táp tiếp lời: “Để che giấu, nó đã quăng ra một câu chuyện có kết cấu đồ sộ ra.”

Đinh Bàn Lĩnh ừ một tiếng: “Quăng ra vô cùng khéo léo, không trực tiếp đưa cho mà khiến chúng ta phải vắt óc suy luận, phỏng đoán…”

Nền văn minh thế hệ trước, trí tuệ nhân tạo gì gì đó quả thực đánh lạc hướng ánh mắt của con người đi rất xa, cũng khiến con người càng sợ hãi hơn, sau khi cân nhắc sẽ cảm thấy chấp nhận “chúng nó” là việc rất có lợi.

Đáng tiếc, lại không được cân nhắc.

Có điều cũng không sao, nó vẫn còn phương án dự bị.