Chưa để ông nói dứt câu, Ngọc Hành đã không giữ được bình tĩnh nữa quát lên:

"Đến đó cho tôi.

Tôi không muốn nhắc lại lần thứ hai."

Lão quản gia cũng lắc đầu bất lực.

Cậu chủ không thể dứt ra nữa rồi.

Ông đã chăm sóc cậu tù khi cậu sinh ra.

Ông không thể để cậu lún sau vào hơn nữa.

Ông phải làm gì đó để cứu cậu ra khỏi những việc đáng lẽ nên kết thúc từ đời trước này rồi.

Ông phải làm gì đó.

Phía bên nào đó.

"Thưa ông chủ, bọn họ đang đến chỗ ông.

Ngọc Thiếu gia."

- ----

Thư phòng của Thành Hạo.

"Bọn họ đang đi ra ngoại ô phía Bắc thành phố thưa cậu chủ, nơi có bến cảng gần Đào thuộc quyền sở hữu của Trần gia.

Hiện tại do con thứ của Trần Lão gia nằm giữ."

Trình Côn vừa theo dõi camera hành trình được gắn trên người của Lão Quản gia vừa báo cáo với Thành Hạo.

Trước khi bọn họ đến đây, Trình Côn đã được báo từ trước nhờ Lão Quản gia làm nội gián.

Ông ta không kể hết sự tình như cũng đã biết bọn họ đoán được phần nào.

Ông ta cầu xin sự giúp đỡ từ Thành Hạo để kéo cậu chủ ra khỏi vũng bùn mà cậy ấy sắp dính vào.

- ----

Ờ một nơi nào đó tại bên cảng.

Trong mổ du thuyền sang trọng.

"Trần Lập đã lâu không gặp ông."

Ngọc Hành ngồi đối diện Trần Lập, hai bên khí thế bức người mà đàm phán.

"Ông giao được cô ta ra cho tôi, chuỗi quán bar Cloud 9 có thể để ông buôn bán hàng cấm.

Ông thấy sao?"

Trần Lập hai tay ôm mĩ nhân nhìn người trẻ tuổi trước mặt:

"Cậu là muốn hợp tác với tôi? Mục đích của tôi là thu mua công ty của Triệu gia chứ không phải mấy phi vụ làm ăn vớ vẩn của cậu ở quán bar.

Cậu thấy sự hợp tác này đấy, đâu có chung mục đích."

Vừa nói xong, ông ta cũng cười rất lớn.

Hai tay không quên cưng nựng hai vị mĩ nhân đang rót rượu bón hoa quả bên cảnh..

"Trần Lập à.

Nếu ông giúp đỡ tôi, tôi có thề liên thủ với ông đánh sập sàn chứng khoáng của Triệu gia ông thấy thế nào? Với lại Phu nhân Đoàn gia ông còn ăn được thì Triệu gia đã là gì nhỉ.

Haha."

Mặt Trần Lập biến sắc, đầy hai mĩ nhân bén cạnh ra.Ông ta hướng Ngọc Hành mà chửi rủa:

"M* kiếp.

Mày cho người theo dõi tao."

Ngọc Hành vẻ mặt đầy châm biếm càng thêm vui vẻ:

"Không nhé không nhé, là đứa con của Đoàn gia Đoàn Thẩm Lạc nói cho tôi biết đo.

Cô ta thấy hai người âu yếm bên nhau đó.

Con nhỏ đó dễ dụ phết.

Chỉ cần nói ngon ngọt một chút cô ta hận không thể lột da xuống cho tôi.

Rất tiếc không phải gái còn tơ không tôi cũng không bỏ qua cho nó haha."

Trần Lập hiện tại mới lấy lại được bình tĩnh, ông ta cũng góp phần mà cười cợt:

"Mày cũng đâu phải cái dạng gì bình thường, em dâu của mình còn làm cho có thai được kia mà.

Đều là cầm thú tội gì không hợp tác nhỉ.

Tôi rất mong chờ lần hợp tác làm năn này với cậu đấy.

Có chút thú vị haha.

Đúng là người trẻ chưa bao giờ làm tôi hết bất ngờ."

Ngọc Hành nhìn ông ta trong lòng chính xác là sự khinh bỉ.

Ít nhất người bái đường với cô ấy là cậu chứ không phải kẻ đi ăn đồ thừa nhà người ta như ông.

Nhìn xem ai mới là cầm thú đáng cười.

"Vậy Trần lão gia đây cho tôi một câu ngày mà em dâu tôi trở về nói nghe xem."

Trần Lập châm điếu xì gà lên, hút lấy một hơi:

"Cậu đoán đi Ngọc thiếu gia."

Ông ta bình tĩnh, trong ánh nắt đầy vẻ diệu cợt.

Ngọc Hành cũng hiểu ý ông ta tức muốn cậu yêu cầu:

"Nội trong một tuần tôi muốn cô ta trở về bên tôi."

Trần Lập hút thêm một hơi phì cười:

"Nhà Triệu gia cậu nghĩ đơn giàn như vậy?"

Ngọc Hành có chút nhíu mày đáp lại:

"Cho ông một tuần đã là quá nhiều rồi.

Đổi lại tôi giúp ông kiếm được 3% cổ phần công Ty mẹ của Triệu gia.

Ông cũng phải biết có nhiều tiền đến mấy có được 3% này cũng khó như lên trời.

Cổ đông triệu gia sẽ không bao giờ chịu nhả ra miếng mồi béo bở này đâu.

Ông suy nghĩ cho kĩ "

Trần Lập có chút do dự nhưng bị sự hấp dẫn của cổ phần che mắt:

"Được vậy thì 1 tuần, mồ tuàn sau mang người đế cho cậu.

Còn giờ vẫn còn sớm ờ lại dùng bữa cơm với tôi haha xem như xác lập cùng một thuyền.

Nếu cậu lật tôi cũng không ngại đục nó chìm đâu đó.".