" Cha em ông ấy về chưa?"

Tống Đàm Trạm không để ý câu hỏi của Nhược Y Y mà hỏi ngược lại.

" Ông ấy về rồi, đều nhờ công Đàm Trạm ca ca."

Vừa nói Nhược Y Y vừa ngồi lên đùi Tống Đàm Trạm, tay vòng qua cổ nhìn Tống Đàm Trạm nở một nụ cười ngọt ngào.

Tống Đàm Trạm vô thức đưa mắt nhìn Bạch Diệp Chi đang đứng trên lầu nhìn xuống, Bạch Diệp Chi vô thức cúi đầu cắn nhẹ môi một mạch quay đi chỗ khác không để ý đến hai người này đang show ân ái.

Ánh mắt Tống Đàm Trạm đều đổ dồn vào Bạch Diệp Chi cũng đã bị Nhược Y Y nhìn thấy, ánh mắt cô ta dần trở nên thâm sâu khó lường.

" Đàm Trạm nay em có thể ở đây ăn cơm được không?"

Cô ta nhõng nhẹo dựa sát vào ngực Tống Đàm Trạm, nhỏ giọng hỏi.

" Được nhưng dì Lý về quê chưa lên."

Tống Đàm Trạm rất muốn xem biểu hiện của Bạch Diệp Chi, nếu anh ta và Nhược Y Y quấn lấy nhau thì cô có cảm thấy khó chịu không.

" Ay da, không phải cô ấy là thiếu phu nhân sao.

Đã là thiếu phu nhân chắc ăn sẽ nữ công gia chánh rồi."

Cô ta vừa nói vừa đưa mắt lên nhìn Bạch Diệp Chi , trong câu nói sặc mùi chế diễu.

Bạch Diệp Chi có chút ngẩn người, nấu ăn sao cô đâu có biết nấu đâu.

Sống ở trên đời 22 năm cô chả mấy khi vào bếp núc, dù mẹ cô nấu ăn rất ngon nhưng cô chẳng thừa hưởng từ mẹ được một chút nào.

" Cô Nhược nếu cô muốn thì có thể bảo Tống Đàm Trạm sai người khác nấu."

" Ay da Đàm Trạm em đến đây chính là muốn ăn cơm do cô ấy nấu."

Bạch Diệp Chi thấy dáng vẻ yểu điệu của cô ta càng nhìn càng không vừa mắt, miệng thì nói cô là thiếu phu nhân nhưng lại ngồi trên đùi chồng người khác.

Trước đây dù cô đúng cô sai thì cô cũng cảm thấy bản thân không nợ người phụ nữ này bất cứ thứ gì, cha mẹ cô cũng đã trả hết mọi nợ nần cho nhà họ Nhược.

" Cô ấy muốn cô nấu thì cô nấu đi."

Tống Đàm Trạm cất tiếng lên làm lòng tự trọng của Bạch Diệp Chi mất hết, ánh mắt cô kiên định nhìn Tống Đàm Trạm.

Tống Đàm Trạm nhìn ánh mắt của cô có chút giật mình hoảng loạn, nhưng rất nhanh Tống Đàm Trạm lại tỏ ra như chưa thấy gì.

Vậy mà Tống Đàm Trạm lại đồng ý để cô nấu cho cô ta ăn, nực cười thật.

Bạch Diệp Chi rất khó chịu nhưng cũng phải ráng nuốt cơn tức vào trong.

" Dựa vào đâu?" Bạch Diệp Chi lên tiếng hỏi Tống Đàm Trạm.

" Dựa vào đâu sao...!Cô nên biết thân phận thật sự của mình là gì."

Tống Đàm Trạm hừ mạnh một tiếng nhìn Bạch Diệp Chi.

Cũng đúng may mà có Tống Đàm Trạm nhắc nhở cô mới nhớ ra bản thân mình làm gì có quyền lên tiếng trong cái nhà này.

" Đàm Trạm sao anh lại nói những lời đó với cô ấy chứ."

Nhược Y Y có phần trách móc Tống Đàm Trạm nhưng mà trong lòng cô ta thì lại vui mừng hơn ai hết.

Hôm nay đến đây là để xem tình cảm của Tống Đàm Trạm với Bạch Diệp Chi, nhưng xem ra cô ta đã rõ Tống Đàm Trạm không để Bạch Diệp Chi trong lòng.

Như vậy sẽ càng tốt cho cô ta, Tống Đàm Trạm mãi mãi chỉ nên thuộc về Nhược Y Y.

Một là của cô ta hai là không thuộc vêt ai khác cả, nếu có người khác xuất hiện cô ta sẽ tìm mọi cách khiến người ấy biến mất.

" Đàm Trạm em còn nhớ anh có trồng nho trong vườn, đúng lúc em muốn ăn."

" Được." Tống Đàm Trạm đứng dậy dẫn Nhược Y Y ra vườn.

Nhược Y Y vòng tay ôm lấy tay Tống Đàm Trạm, hai người sánh vai nhau đi ra vườn làm tim Bạch Diệp Chi như bị vật gì đè lên.

Vừa ngột ngạt, vừa nặng nề khó thở đến mức khó tả.

Một vẻ dịu dàng này của Tống Đàm Trạm cô không bao giờ có được.

Cô cứ nghĩ nếu bản thân ngoan ngoãn không làm loạn lên thì Tống Đàm Trạm sẽ đối xử khác đi, cũng có hy vọng cho đứa con trong bụng của cô.

Nhưng xem ra tất cả chỉ là suy nghĩ viển vông của một mình cô.

Không nghĩ nhiều nữa thấy Tống Đàm Trạm đi ra vườn cùng Nhược Y Y thì cô cũng bắt đầu xuống chuẩn bị bữa tối.

Bạch Diệp Chi mở tủ lạnh bên trong toàn là đồ tươi ngon nhưng cô rất đau đầu không biết bắt đầu từ đâu.

" Thiếu phu nhân người làm gì thế ạ?"

Thu Nhi làm xong việc thì vào bếp thấy Bạch Diệp Chi đang loay hoay với đống đồ ăn trên bàn.

" Thu Nhi ta phải nấu bữa tối nhưng ta không biết bắt đầu từ đâu.

Cô có thể giúp tôi được không?"

Bạch Diệp Chi mặt ủ rũ nhìn Thu Nhi, khuôn mặt hiện rõ sự cầu cứu Thu Nhi.

" Thiếu phu nhân để tôi giúp cô."

Bạch Diệp Chi mừng rỡ chạy đến kéo tay Thu Nhi.

" Cảm ơn cô Thu Nhi."

" Thiếu phu nhân người đừng khách sáo, thiếu phu nhân đợi chút tôi đi gọi Yên Nhi đến giúp cô một tay."

" Được vậy thì tốt quá." Bạch Diệp Chi mừng rỡ.

Bạch Diệp Chi, Thu Nhi, Yên Nhi tất bật nấu ăn trong bếp, họ còn rôm rả nói chuyện cười đùa.

Tiếng cười truyền ra vườn sau, cả Tống Đàm Trạm cũng nghe thấy.

*Xem ra cô ấy rất vui* Tống Đàm Trạm thầm nghĩ.