Tống Đàm Trạm đi vào tiệm tạp hoá ven đường sau đó đi ra tay xách một túi lớn toàn là đồ ăn vặt, Bạch Diệp Chi hạ cửa kính nhìn theo bóng lưng Tống Đàm Trạm.

Những cô gái bên đường bị vẻ đẹp của Tống Đàm Trạm làm cho chóng ngợp, họ tụm lại với nhau vừa nhìn vừa ca ngợi.

Khi Tống Đàm Trạm bước ra một cô gái trong đám thẹn thùng đến đỏ mặt, xong còn bị đám bạn đẩy lên trước mặt Tống Đàm Trạm.

Tống Đàm Trạm nhướng mày nhìn người cản đường mình, cô gái ấy cũng khá xinh đẹp.

" Anh...anh có thể cho em xin wechat được không?"

" Xin lỗi không thể."

Tống Đàm Trạm không để cô gái kia vào mắt, ném lại một câu xong liền bước đi.

Cô gái bị từ chối xấu hổ, ngay lập tức chạy đi ngay.

" Nhìn gì?"

Không biết vì sao Tống Đàm Trạm lại tức giận, ném đồ ăn sang bên cho cô.

Người ta làm hắn tức giận thế mà hắn lại kiếm cô chút giận.

" Không có gì." Bạch Diệp Chi đáp.

Tống Đàm Trạm mua rất nhiều đồ ăn, Bạch Diệp Chi vừa ăn vừa nhìn ngắm quanh cảnh cũng không còn để ý tới Tống Đàm Trạm.

Xe chạy chừng gần hai giờ đồng hồ thì dừng lại, tuy là rồi khỏi trung tâm thành phố nhưng nhìn vào ngôi nhà trước mặt khiến Bạch Diệp Chi vô hình chung cảm thấy thân thuộc ấm áp.

Trước nhà những bông hoa diên vĩ đung dưa theo làn gió, dây tơ hồng leo lên chiếc cổng.

Hai bên lối vào được trồng bằng những cây hoa tím nhỏ.

Mái ngói đỏ hai lầu, trong sân là chiếc xích đu màu trắng Bạch Diệp Chi càng nhìn càng nhớ tới ngày thơ bé của mình.

Bạch Diệp Chi nóng lòng mở của chạy một mạch vào trong nhà, bỏ mặc Tống Đàm Trạm phía sau.

Trong nhà cha cô đang ngồi uống trà, mẹ cô trong bếp chuẩn bị bữa cơm.

Bạch Diệp Chi trong mắt trực trào nhưng cô có kìm nén làm cho bản thân bình tĩnh.

" Cha, mẹ con về rồi."

Nghe tiếng gọi quen thuộc bà Mạn từ bếp lật đật chạy ra, thấy con gái bà vui mừng khôn siết.

Tống Đàm Trạm đỗ xe sau đó kéo vali vào giúp Bạch Diệp Chi.

" Cha mẹ con mới tới."

Cha mẹ Bạch Diệp Chi ra đón con gái và con rể vào nhà, đây là lần đầu tiên Tống Đàm Trạm đến đây.

" Hai đứa mau vào nhà đi."

Bà Mạn Lệ kéo con gái vào nhà, Tống Đàm Trạm ngồi nói chuyện với ông Bạch còn Bạch Diệp Chi sau khi rửa mặt cũng vào bếp phụ mẹ nấu ăn.

" Diệp Chi không phải Đàm Trạm rất bận sao, nay mẹ còn tưởng con về một mình."

Bạch Diệp Chi không nói gì chỉ cười cười vì đây đâu phải ý của Tống Đàm Trạm, mà là sự ép buộc của ông nội.

Sau khi giao lại công ty cho Tống Đàm Trạm quản lý, ông Bạch cũng nhàn rỗi hơn rất nhiều.

Có sự quản lý của Tống Đàm Trạm công ty cũng phát triển hơn nhiều.

Ông cùng Tống Đàm Trạm vừa chơi cờ vừa nói chuyện công việc, Tống Đàm Trạm trước mặt người lớn luôn là người tài giỏi và trững trạc.

Nhưng ông Bạch cũng biết để có được thành lập công như ngày hôm nay, Tống Đàm Trạm cũng phải đánh đổi rất nhiều.Còn nói trên thương trường dù trẻ tuổi nhưng nhắc đến Tống Đàm Trạm cả lão già như ông Bạch cũng phải kiêng nể vài phần.

Ông Bạch dù trên thương trường không bằng Tống Đàm Trạm nhưng chơi cờ Tống Đàm Trạm vẫn là phải nên học hỏi ông, đối với Tống Đàm Trạm ông không bộc lộ cảm xúc gì nhưng Tống Đàm Trạm ông không phải là một người dễ dãi gì.

" Hai cha con đừng chơi cờ nữa đến giờ cơm rồi mau đến ăn cơm thôi."

Bà Mạn Lệ lên nhà gọi Tống Đàm Trạm và ông Bạch xuống ăn cơm, coi như bà Mạn đã cứu Tống Đàm Trạm khỏi ông Bạch.

Trên bàn ăn có rất nhiều món ngon do bà Mạn chuẩn bị, Tống Đàm Trạm cũng ý tứ gắp cho Bạch Diệp Chi.

Bạch Diệp Chi hơi ngạc nhiên nhưng khi nhìn qua Tống Đàm Trạm cô đã hiểu, đây chỉ là diễn kịch cho cha mẹ cô xem.

Cô cũng không muốn cho cha mẹ cô thấy vọng cũng hợp tác với Tống Đàm Trạm.

Trong bữa ăn này Tống Đàm Trạm lần đầu tiên sau bao nhiêu năm cảm nhận lại được hơi ấm của gia đình, hắn cảm thấy Bạch Diệp Chi thật may mắn khi cha mẹ đều yêu thương cô.

" Đàm Trạm, có thể uống rượu được không?"

Ông Bạch lên tiếng cắt ngang dòng suy nghĩ của Tống Đàm Trạm.

" Dạ được." Tống Đàm Trạm cũng không từ chối.

Ông Bạch đã chuẩn bị sẵn một chai rượu lớn, ông liên tục cụng ly với Tống Đàm Trạm khiến cho cả bà Mạn Lệ và Bạch Diệp Chi thấy lo lắng, nhưng không thể ngăn cản ông được.

Hai người uống đến khi sấy mèm mới chịu dừng lại.

" Tống Đàm Trạm ta chỉ có một đứa con gái mong cậu hãy yêu thương con bé."

Dù say nhưng đầu óc của Tống Đàm Trạm cũng vẫn rất tỉnh táo, Tống Đàm Trạm hiểu dụng ý của ông Bạch là như thế nào.

" Vâng con sẽ làm thế."

Ông Bạch hài lòng nhìn Tống Đàm Trạm sau đó nhờ bà Mạn Lệ đưa mình về phòng, Tống Đàm Trạm cũng được Bạch Diệp Chi đưa lên phòng cô .

Mặt Tống Đàm Trạm đỏ bừng hiện giờ ý thức đã mơ hồ, Bạch Diệp Chi liền lấy khăn lau mặt cho Tống Đàm Trạm.

" Tống Đàm Trạm xin lỗi anh."

Bạch Diệp Chi áy náy nhìn Tống Đàm Trạm nằm trên giường bất động.

Đột nhiên Tống Đàm Trạm ngồi dậy nắm tay cô kéo xuống giường.

Bạch Diệp Chi bất ngờ trợn tròn mắt, muốn đẩy Tống Đàm Trạm ra nhưng hai tay Tống Đàm Trạm cứ ôm chặt lấy cô.

" Ngoan." Tống Đàm Trạm còn không tự chủ thốt ra một chữ nhưng lại vô tình làm tim Bạch Diệp Chi đập loạn..