Khuôn mặt Hạ Lưu Ly lúc này kinh hoàng đến nỗi không còn giọt máu.

Mặc dù đây không phải lần đầu tiên cô nhìn thấy cảnh máu me be bét như thế này, tuy nhiên, cơ thể cô vẫn chưa thích ứng được với nó.

Hơi khí trào lên cổ họng, làm cho cô khó chịu vô cùng, cô bịt miệng lại quay mặt vào trong phòng.

Cơn nôn mửa không ngừng trào lên, nhưng cô cũng chẳng thể ói ra được gì cả.

Đó không phải triệu chứng bệnh tật hay ốm đau gì, nó chỉ đơn giản được tạo nên từ nỗi sợ hãi và mùi máu tanh kinh tởm của con quái vật.

Trục Đông Quân hạ thấp đôi cánh xuống, đáp lên ban công căn phòng.

Đôi giày màu đen của anh vừa chạm đất thì đống máu bầy nhầy, dơ bẩn của con quái vật liền bốc cháy rồi tan biến, cả máu của nó trên người anh cũng biến mất không dấu vết.

Trục Đông Quân phất nhẹ tay một cái, cánh cửa sổ liền được mở ra.

Hạ Lưu Ly cũng theo phản xạ của cơ thể mà quay người lại nhìn anh.

Khuôn mặt vô cảm, đôi mắt đỏ rực như máu cứ nhìn chằm chằm vào Hạ Lưu Ly.

Anh cúi người xuống, đưa tay ra, tỏ thiện ý muốn đỡ cô đứng dậy.

Tuy nhiên, áp lực đáng sợ tỏa ra từ cơ thể anh làm cho Hạ Lưu Ly không dám nhúc nhích.

Sự can đảm và quyết tâm vừa rồi của cô đã bị thổi bay theo gió.

Trục Đông Quân cũng nhìn ra được sự sợ hãi của người phụ nữ trước mặt mình.

Anh rụt tay về, thu lại đôi cánh ác ma màu đen của mình rồi nở một nụ cười ma mị.

"Cô đến phòng ta chắc là để kí hợp đồng nhỉ? Sao lại ngồi lì ở dưới sàn nhà thế? Như vậy chẳng khác nào ta đang bắt nạt cô cả!"

Hạ Lưu Ly hít thở thật sâu, cố gắng điều chỉnh lại mạch cảm xúc đang rối loạn của mình.

Vài giây sau, cô đã đứng dậy được.

Cô vẫn không dám nhìn thẳng vào khuôn mặt lạnh lẽo của anh.

Đôi mắt của cô chỉ có thế nhìn về hướng khác mà nói chuyện với anh:

"Nếu tôi kí vào hợp đồng thì anh sẽ giúp tôi giết chiến thần Bối Hạ Cảnh chứ?"

Trục Đông Quân thong thả ngồi xuống chiếc ghế êm ái của mình, vắt chéo hai chân, một tay chống cằm mà đáp lại cô:

"Tất nhiên rồi, ta là một người nói được là làm được, cô cứ yên tâm!"

Trục Đông Quân búng tay một cái.

Tờ hợp đồng bị cô xé vào đêm hôm trước đã lành lại như chưa có chuyện gì xảy ra.

Đồng thời trên tờ hợp đồng đã được thêm điều kiện mới.

Chuyện tiêu diệt chiến thần là một điều hiển nhiên nên có trong hợp đồng, tuy nhiên khi cô lướt xuống dòng tiếp theo thì lại là một công việc diệt yêu quái giúp đại ác ma.

Hạ Lưu L khá thắc mắc về điều này, cô ngẩng đầu lên hỏi anh: "Sao tôi phải giúp anh chuyện bắt yêu chứ?"

Trục Đông Quân đứng dậy, tiến đến trước mặt cô, nhẹ nhàng nâng cằm cô lên, "Ồ, là do cướp lại trái tim của cô nên tháp trấn yêu mới bị vỡ đó!"

Câu trả lời của anh khá mơ hồ, làm cho cô không hiểu gì cả.

Rõ ràng anh ta cứu cô là vì muốn gia tăng thêm sức mạnh để cứu lấy một người quan trọng khác.

Cô được sống còn anh ta cứu được người, như vậy cả hai bên đều đã có lợi ích riêng từ đối phương rồi, sao lại bắt cô làm nhân công cho anh ta vì một lý do vô lý như thế chứ!

Cô dứt khoát hất tay anh ra, ánh mắt kiên định chất vấn anh: "Tôi chưa từng đụng vào cái tháp đó của anh, dựa vào cái gì nói tôi đã phá hỏng nó?"

Trục Đông Quân không nhịn được mà bật cười.

Thực ra thì lời nói của cô không phải là không đúng.

Sai là ở chỗ cô có dòng máu của thánh nữ kìa! Anh ngồi xuống giường, nhìn cô với ánh mắt kì lạ, làm cho cô có cảm giác lạnh sống lưng.

"Vì cứu cô, ta đã bị phạt giao ra tháp trấn yêu cho chiến thần, để hắn bảo quản.

Cơ mà có vẻ hắn không thích ta sống an nhàn nên phá cái tháp, thả yêu ma ra rồi!"

Hạ Lưu Ly lúc này mới hiểu được mọi chuyện.

Kẻ đầu sỏ là Bối Hạ Cảnh, hắn muốn cô sử dụng sức mạnh thần nữ để tiêu diệt yêu ma giúp Trục Đông Quân, qua đó gia tăng thần lực và độ thuần khiết của trái tim và máu của cô.

Càng sử dụng nhiều thần lực, thì sức mạnh của cô càng tăng nhưng đổi lại, thể xác của cô sẽ dần bị trái tim này hấp thụ hết.

Từ đó, hắn sẽ dễ dàng có được trái tim mà không cần tốn công, tốn sức phá hủy lớp bảo vệ cứng cáp đó.

Tuy nhiên đây chỉ là suy đoán của cô.

Điều này cũng chỉ có một mình cô biết mà thôi, sao tên Bối Hạ Cảnh đó lại biết được chứ? Lẽ nào có người nói cho hắn biết hay hắn đọc trong sách cổ? Không thể nào, nếu hắn biết được trước đó thì đã không trực tiếp moi tim cô ra rồi.

Cô càng suy nghĩ lại càng đau đầu hơn.

Điều này cũng chẳng còn quan trọng đối với cô nữa.

Dù sao thì hắn biết hay không biết cũng đều không quan trọng, có đau đầu suy nghĩ cũng chẳng có ích gì.

Cô chỉ thắc mắc một điều là đại ác ma trước mắt cô có biết điều đó không thôi..