Triều Ca vẫn tươi cười, sau đó liền nhanh nhẹn rút trong túi ra một chi phiếu năm trăm vạn, đưa đến trước mặt Trần Mộng Nhiên:

-Trần tiểu thư, mời cô ký.

Trần Mộng Nhiên: ...

Bắc Minh Dực: ... Đừng nói với hắn là cô đã tính hết ngay từ đầu rồi đấy nhé.

Hệ Thống: Ký Chủ cô đủ nham hiểm!

Trần Mộng Nhiên cuối cùng vẫn cắn răng ký giấy, sau đó hậm hực ra về.

Triều Ca còn ở đằng sau vẫy tay chào cô ta. Sau đó mang hết đá về.

Bắc Minh Dực nhìn Triều Ca mang cả viên Xanh Lục Đế Vương đầy tạp chất của Trần Mộng Nhiên về, không khỏi thấy khó hiểu:

-Thiên Thu, viên đá này không phải là phế phẩm rồi sao?

-Ai bảo thế chứ?

-Không phải nó có rất nhiều tạp chất sao?

Triều Ca bật cười, thần thần bí bí không nói gì.

Dù sao đây cũng là viên đá nguyên chủ ở kiếp đầu tiên khi chưa bị Trần Mộng Nhiên hại chọn trúng, sao có thể là phế phẩm chứ?

-Lúc em cắt đá, có dùng chút tiểu xảo nên nó mới bị màu như vậy. Nếu cẩn thận soi kĩ sẽ thấy nó là giả, nhưng mà em đã tốn công khẳng định nó là phế phẩm, gây chút hiệu ứng tâm lí, nhất định mọi người đều sẽ tin. Vị chuyên gia đó cũng không cần kiểm tra nữa làm gì.

Bắc Minh Dực vẫn có chút mơ hồ:

-Không lẽ em nói viên Xanh Lục Đế Vương đó nhẹ hơn cũng là giả sao?

-Đương nhiên. Dựa vào cái gì mà phải nói thật chứ?

-Ặc...Nhưng mà làm sao em biết được?

-Bí mật.

Hệ Thống: Không hề được chưa? Rõ ràng là nhờ Thạch Kính của Bổn Hệ Thống!

Trong màn đêm tối, Triều Ca cùng Bắc Minh Dực thong thả lái xe về nhà. Cô âm thầm nhìn đồng hồ.

Chắc cũng sắp tới rồi ha.

Bắc Minh Dực mỉm cười thâm tình:

-Thiên Thu, em có thấy đêm nay thật tĩnh lặng không?

Hắn còn chưa dứt câu đã có tiếng xe ô tô cọ xát mạnh với mặt đường cùng tiếng phanh chói tai vang lên. Ngay lập tức là một chiếc xe chắn trước xe hai người. Đằng sau là có mấy xe nữa, nhanh chóng thiết lập đội hình, bao vây họ.

Bắc Minh Dực: ... Có thể im lặng cho lão tử tán gái chút được không?

Người từ trên xe bước xuống, không ai khác chính là Trần Mộng Nhiên và Tần Mặc.

Cô ta kiêu ngạo nói:

-Diệp Thiên Thu, cô có giỏi thì bước ra đây!

-Cô bảo tôi ra ngoài thì tôi phải ra sao? Thiểu năng.

-Cô đừng có cứng họng nữa. Tôi đã sớm dẹp hết người của Bắc Minh gia ở gần đây rồi.

-Haha, cô thử hỏi lại bản thân mình xem từ lúc cô đi theo tôi có thấy người của Bắc Minh gia xuất hiện không?

Trần Mộng Nhiên có chút chột dạ.

Cô ta quả thật không thấy ai, chỉ có mình xe của Triều Ca và Bắc Minh Dực.

Không lẽ Diệp Thiên Thu đã lường trước hết rồi? Không thế nào! Nếu như vậy cô ta phải cho người bám sát chứ?

Triều Ca cười:

-Bà đây chính là khinh thường cô không thèm đem người theo đối phó đấy. Thế nào? Rất kinh hỉ phải không?

Bắc Minh Dực ngồi một bên tâm trạng càng ngày càng xấu: ... Vậy mà hắn thật sự tưởng lúc nãy cô đuổi hết người đi để tạo bầu không khí hai người đầy lãng mạn này đấy.

Sao ai cũng tới cản trở lão tử tán gái vậy???

< Tư Thiếu, hay à bây giờ cậu xuống đập luôn hết người bên Trần Mộng Nhiên đi. Vừa có thời gian làm nhiệm vụ, vừa tăng điểm ngầu lòi trong mắt Diệp Thiên Thu. Một mũi tên trúng hai đích!>

Ý tưởng không tồi. Ta sẽ thử.

Bắc Minh Dực siêu ngầu bước xuống xe. Sắc mặt lạnh nhạt hờ hững, kiêu ngạo nhìn đối phương bên kia.

-Các người tự cút hay muốn để tôi ra tay?

Trần Mộng Nhiên có chút sợ rồi. Kiếp trước của cô ta, người sau này sẽ nắm trong tay toàn bộ hắc đạo chính là Bắc Minh Dực. Cô ta cũng không dám đụng.

Không ngờ Triều Ca lại ở trong xe nói vọng ra:

-Bắc Minh Dực, quay trở lại đi. Trần tiểu thư muốn mời chúng ta đến nhà làm khách, không thể để họ thất vọng được. Mau lên!

Bắc Minh Dực: ... Tán gái thật khó khăn, lão tử không muốn làm nữa!

Trần Mộng Nhiên sắc mặt có chút kém.

Quả nhiên cô ta đã biết ý định bắt cóc của mình rồi!

-Trần tiểu thư, cô dẫn đường đi, nhanh lên. Tôi không muốn về muộn.

-Diệp Thiên Thu, cô còn không ý thức được mình đang ở trong tình huống nào sao?

-Có chứ, cô muốn bắt cóc tôi đúng không? Khỏi cần tốn công, tôi chủ động đến cùng luôn. Không cần cảm ơn.

-...

Thế này bảo cô ta tiếp lời làm sao a!

Cuối cùng Trần Mộng Nhiên vẫn cùng Tần Mặc lên xe. Cứ như vậy đoàn xe đến Tần gia.

<...> Đây chắc chắn là vụ bắt cóc thú vị nhất Bản Hệ Thống từng được chứng kiến.

Triều Ca cùng Bắc Minh Dực thong thả bước vào Tần gia, so với Tần Mặc và Trần Mộng Nhiên còn thoải mái, tự nhiên hơn.

Cô bắt chéo chân, chống tay hỏi:

-Mục đích của Trần tiểu thư là gì thế?

-Cô biết rồi còn phải hỏi làm gì chứ? Tôi muốn trả thù cô! Diệp Thiên Thu!

-Ồ, vậy cô muốn gì đây?

-Tất cả của cô, tôi đều muốn.

Triều Ca đột ngột lùi về sau, nhìn Trần Mộng Nhiên như kẻ điên.

Đây không phải ngôn tình tổng tài ok? Bỏ mấy câu sến súa nổi da gà đó đi!

<...> Ký Chủ ngưng suy diễn lung tung!

-Trần tiểu thư, có phải cô cũng cảm thấy diễn rất mệt không?

Trần Mộng Nhiên nguy hiểm:

-Cô lại tự dưng làm sao nữa? Bị điên rồi à? Người đâu, tới bắt cô ta đi!

Triều Ca lắc đầu thở dài, thật phiền phức.

-Trần tiểu thư, nếu tôi nói người của Bắc Minh gia đã sớm bao vây Tần gia thì cô có tin không?

Lần này đến Tần Mặc ra mặt:

-Diệp tiểu thư, cô nên bớt khoác lác lại đi.

Triều Ca đột ngột rút súng ra nhắm thẳng vào đầu hắn.

-Anh thử nói thêm một câu là biết tôi có khoác lác hay không mà.

Tần Mặc ngược lại vô cùng bình tĩnh cười lạnh.

-Cô sẽ không bắn.

-Anh dựa vào đâu?

-Dựa vào việc đây là địa bàn của tôi. Hơn nữa, Tần Thị và Diệp Thị có quan hệ tương đối mật thiết đấy. Không có Tần Thị, Diệp Tị của cô cũng sẽ nhanh chóng sụp đổ thôi.

-Anh sai rồi, phải dựa và tâm trạng của tôi.

Trần Mộng Nhiên ở đằng sau lưng Tần Mặc lo lắng.

Tuy cô ta nghĩ có hơn 80% là Diệp Thiên Thu sẽ không bắn, nhưng ai biết được mụ điên này sẽ làm gì chứ?!

Trần Mộng Nhiên ngay lập tức cho huy động lực lượng.

Lại là khung cảnh quen thuộc, một đám người bao vây Triều Ca và Bắc Minh Dực, đồng loạt hướng súng về phía cô.

Bắc Minh Dực âm thầm che chở cho cô.

Triều Ca cười tươi:

-Hoàng Mao, ra hết đi.

Tần Mặc nhíu mày.

Không lẽ lời cô ta nói thật sự là thật?

*Góc Hệ Thống:

Tác giả: Thành thật xin lỗi mọi người a! Mấy tuần vừa rồi ta đi thi liên tục. Muốn tramcam luôn.

Hệ Thống: Cũng không phải lần đầu mà. Đã mấy lần người bỏ quên rồi đó!

Tác giả: Khụ khụ... Chúng ta đều là những con người bận rộn mà! Hơn nữa một vị diện của ta thật hơi bị dài. Có lẽ sắp đến đoạn phải đẩy nhanh rồi.

Mọi người muốn thêm bao nhiêu chương nữa thì kết thúc vị diện hai?

Hệ Thống: Sang vị diện thứ ba ta sẽ được cưng chiều hơn chứ?

Tác giả: Hmm... Chắc là có đó. Lúc đó chủ nhân ngươi về rồi mà!

Hệ Thống: Vậy nhanh chóng tới vị diện ba đi!

Tác giả: Nhưng ta còn chưa nghĩ ra cái gì cả...

Tăng lượt đọc thì may ra.

Hệ Thống: Quảng cảo trá hình.