Hứa Giai Mẫn ghét cái cách Lâm Tuyết Nhi đối xử với cô giống như cô còn là một đứa trẻ, nhưng dường như mọi bực tức thể hiện ra ngoài mặt của cô đều không có tác dụng gì với cô ấy, Lâm Tuyết Nhi vẫn giữ nguyên thái độ điềm nhiên chẳng có chuyện gì với cô.

Đặt tô cháo nghi ngút khói lên bàn, Lâm Tuyết Nhi ngon ngọt dụ dỗ: "Có muốn biết tôi và ba em quen nhau như thế nào không? Ăn hết tô cháo này đi!"

Ánh mắt thoáng dao động vì câu hỏi khơi dậy sự tò mò của người trước mặt, Hứa Giai Mẫn mím môi đắn đo nghĩ, cuối cùng đã chọn cách thỏa hiệp khi bụng của cô cũng đang biểu tình kịch liệt. Dẫu thế cô cũng cố tỏ ra bất cần nói: "Chị nói xem!"

Nở nụ cười hài lòng, Lâm Tuyết Nhi kiểm tra độ nóng của tô cháo mới chuyển sang đưa cho cô gái nhỏ, cảm thấy không an tâm nên lấy cái khăn tay lót bên cạnh: "Của em này."

Hứa Giai Mẫn ngập ngừng nhận lấy, mút một muỗng cháo đưa lên miệng thổi qua mới nếm thử, thói quen mấp máy môi mấy cái trước khi cảm nhận hương vị của món ăn làm cho Lâm Tuyết Nhi thích thú ngắm nhìn, Hứa Giai Mẫn trông thật đáng yêu khi đang ăn thử cháo: "Nó ngon phải không?"

Như một cái máy lắc nhẹ đầu phản bác, Hứa Giai Mẫn ngỡ ngàng đến ngây người khi Lâm Tuyết Nhi cầm lấy bàn tay đang cầm muỗng cháo của cô đưa lên miệng mình nếm thử, nhìn cô xác nhận lại: "Nó vừa ăn mà, chắc do em bị bệnh nên nhạt miệng thôi."

Hứa Giai Mẫn cứng nhắc thu tay về, cằn nhằn trong miệng: "Chị tự nhiên quá đấy."

Lâm Tuyết Nhi nhún vai: "Trước giờ tôi luôn tự nhiên như vậy, nhưng cũng tùy người thôi."

"Tùy người? Chúng ta không thân thiết như vậy đâu."-Hứa Giai Mẫn xét nét đáp, tay khuấy khuấy muỗng cháo cho bớt nóng đưa lên ăn tiếp, Lâm Tuyết Nhi nói đúng, muốn cô ấy rời khỏi cô phải mau chóng hết bệnh trước đã.

Nhìn đứa trẻ trước mặt ngoan ngoãn ăn cháo, Lâm Tuyết Nhi mỉm cười bắt đầu kể về quá khứ của mình và Hứa Minh Duật: "Là tôi đã cứu mạng ba em trong một lần bị tai nạn ở chuyến đi gặp đối tác ở thành phố X, từ đó trở thành tri kỷ đến giờ."

Hứa Giai Mẫn càng thắc mắc hơn thân phận của Lâm Tuyết Nhi, cô e ngại hỏi lại: "Cứu mạng? Mà ba tôi bị tai nạn bao giờ chứ?"

"Cách đây 7 năm, lúc đó chắc em chỉ cao tầm tới khủy tay tôi thôi."-Lâm Tuyết Nhi hài hước đưa tay lên diễn tả, nhìn ánh mắt không thiện cảm của Hứa Giai Mẫn, cô buồn cười tiếp tục: "Quên nói với em, tôi là bác sĩ, cho nên khi em bị bệnh ba em liền gọi tìm tôi."

"..."

Như đoán được tâm tư của Hứa Giai Mẫn, Lâm Tuyết Nhi trả lời câu hỏi chưa được thốt ra của cô gái trẻ: "Chuyện em là con gái của Duật tôi cũng mới biết thời gian gần đây thôi, nhưng em yên tâm, tôi không có hứng thú với chuyện gia đình của người khác đâu."

"Vậy sao?"-Hứa Giai Mẫn miễn cưỡng nuốt trôi thêm một muỗng cháo nữa nhưng vẫn không thể nào hết được nửa tô cháo còn lại, cô nhìn lên Lâm Tuyết Nhi thoái thác: "Tôi ăn no rồi."

"Vậy uống thuốc đi!"-Lâm Tuyết Nhi không ép thêm, cô cầm lại tô cháo rồi đưa thuốc và nước vào tay Hứa Giai Mẫn, ánh mắt vô tình chạm lên cần cổ trắng ngần nổi bật lên vết ngân đỏ chói mắt, nó khiến cô liên tưởng đến những hình ảnh không được trong sáng cho lắm, nhưng Lâm Tuyết Nhi cũng biết cái gì là tế nhị nên vờ như không thấy qua: "Xong rồi thì em nằm nghỉ tiếp đi!"

Hứa Giai Mẫn sau khi uống xong thuốc liền bắt đầu kiếm chuyện, cô chỉ vào người Lâm Tuyết Nhi bạo dạn nói: "Lúc tôi bị bệnh chị đã thay đồ giúp tôi nên cũng nhìn thấy hết của tôi rồi, chị cũng nên để tôi nhìn qua một lượt của chị mới công bằng."

Từ ngạc nhiên chuyển qua thích thú, Lâm Tuyết Nhi cong nhẹ khóe môi nhướng mày nhìn lại Hứa Giai Mẫn dò xét, đứa trẻ này thật sự muốn công bằng hay còn nguyên nhân nào khác: "Em muốn tôi cởi đồ ra sao?"

Một cái gật đầu chắc nịch của Hứa Giai Mẫn, xưa nay cô vốn rất hiếu thắng, từ khi lớn lên với cơ thể trưởng thành như bây giờ chưa từng bị người khác nhìn qua cơ thể của mình, nay lại bị một người phụ nữ xa lạ nhìn thấy, cô có chút không cam tâm. Nhưng hơn hết cô càng tò mò hơn cơ thể trước mặt có điểm nào hơn cô hay không, dù hơi kỳ hoặc nhưng cô cực kỳ muốn so sánh thử.

"Lý do của em thật trẻ con, và em nghĩ tôi sẽ làm theo yêu cầu của em sao?"