Hứa Minh Duật ngồi trong ô tô nhìn ra cổng trường chờ đợi “con gái” tan học, đôi mắt đen đặc vẽ lên nụ cười lan tràn khắp khuôn mặt lúc nhìn thấy bóng dáng quen thuộc, chợt tối sầm lại khó coi khi bên cạnh Hứa Giai Mẫn là một nam sinh điển trai đang xách cặp cho cô. Sự khó chịu càng lên cao khi xung quanh hai người đều là những ánh mắt ngưỡng mộ họ, có người còn lấy điện thọa ra chụp lại khoảnh khắc cậu ta xoa đầu Hứa Giai Mẫn, mà cô ấy chẳng có vẻ gì khó chịu.

“Cái gì thế này?”

Mở cửa đi đến chỗ hai người, trên người Hứa Minh Duật lúc này toàn thân đều phát ra loại hàn khí nguy hiểm chết người, đôi mắt sắc như dao nhìn Hoàng Thiếu Nghiêm chăm chăm: “Cậu ta là ai thế?”

“Ơ…b..à, anh sao lại tới đây?”-Hứa Giai Mẫn không giấu nỗi sự hốt hoảng khi nhìn thấy Hứa Minh Duật, cô tưởng rằng tài xế của anh sẽ đón cô như mọi khi. Thật là…

Một cái trừng mắt nhắc nhở của anh trao cho cô khi Hứa Giai Mẫn suýt quen miệng gọi anh là ba, ngay sau đó sự tập trung đổ dồn lại Hoàng Thiếu Nghiêm, anh cay cú hỏi: “Cậu là ai? Không đúng, cậu là gì của Tiểu Mẫn?”

“Tôi là bạn trai của cô ấy, còn anh là ai vậy?”-Hoàng Thiếu Nghiêm chắc chắn đáp, đang ở nơi công cộng nên mọi người đều nghĩ họ là một cặp, anh chỉ làm đúng bổn phận của người bạn trai giả thôi.

Hứa Giai Mẫn nhìn thấy khóe môi hơi giựt nhẹ tức giận của Hứa Minh Duật chỉ biết cúi thấp đầu né tránh, hai tay bên dưới nắm chặt vào nhau có chút sợ sệt: “Nơi này không tiện nói chuyện, chúng ta kiếm chỗ nào đó đi.”

“Tiểu Mẫn, đây là anh cậu sao? Gen tốt thế, em chào anh trai!”-một đứa bạn học đi tới nhanh miệng chào hỏi, thành công làm cho bầu không khí thêm phần bế tắc.

Hứa Giai Mẫn ho nhẹ mấy cái kéo tay Hứa Minh Duật lên xe: “Chúng ta về nhà rồi nói chuyện.”

Hứa Minh Duật chỉ tay vào Hoàng Thiếu Nghiêm ra lệnh: “Cậu cũng lên xe đi, tôi muốn nói chuyện với “bạn trai” của Tiểu Mẫn.”

Hoàng Thiếu Nghiêm nhìn ánh mắt phản bác của Hứa Giai Mẫn trao cho mình, nhưng trước mặt người nhà của cô và mọi người xung quanh, anh cũng phải giữ chút thể diện: “Được!”

Ba con người lên xe rời khỏi cổng trường, rất nhanh sau đó một đám học sinh liền tụ tập lại xôn xao: “Có thật là anh của Hứa Giai Mẫn không?”

“Có khi nào cô ta bắt cá hai tay? Nhìn họ có điểm gì giống nhau đâu chứ?”

“Có thể anh trai cậu ta muốn tìm hiểu rõ về Nghiêm ca thì sao? Nói chung tớ vẫn đẩy thuyền Nghiêm Mẫn, họ đẹp đôi nhất trường ta mà.”

Ngồi trong một cửa hàng nước cách trường học không xa, hiện tại Hứa Minh Duật đang khoanh hai tay ngồi đối diện Hoàng Thiếu Nghiêm, ánh mắt không có nửa điểm thiện cảm vẫn nhìn chăm chăm vào cậu. Hứa Giai Mẫn ngồi ở ghế giữa hai người họ chỉ biết thở dài đưa tay lên vuốt tóc che đi khuôn mặt mình lại.

“Bây giờ đã thích hợp để nói rõ mọi chuyện rồi Tiểu Mẫn!”- Hứa Minh Duật gõ gõ tay lên mặt bàn thốt.

Hoàng Thiếu Nghiêm cảnh giác nhìn một lượt xung quanh quán mới lên tiếng, nhỡ đâu có người quen nghe được thì phiền phức lắm: “Thật ra cả hai chỉ là giả vờ quen nhau thôi.”

“Giả vờ?”

“Phải, anh nhìn xem, tôi và Tiểu Mẫn đều rất ưu tú, tài giỏi lại xinh đẹp. Cả hai lúc trước nhận được rất nhiều lời tỏ tình của học sinh trong trường, cho nên cả hai mới nghĩ ra cách ghép cặp này.”

Tuy đã được Hoàng Thiếu Nghiêm giải thích sự việc nhưng Hứa Giai Mẫn vẫn cảm nhận được Hứa Minh Duật không có chút gì gọi là hiểu chuyện và cho qua việc này.

“Nhờ vậy về sau không còn ai dám tỏ tình nữa, cho dù có cũng ít đi rất nhiều.”-cô nói thêm vào vớt vát nhưng mọi thứ hoàn toàn đổ sống đổ bể với lời nói tiếp theo của đứa bạn.

“Nhưng cũng hay thật, chúng tôi có hẳn một trang mạng chuyên đăng những hình ảnh thường nhật ở trường, mọi người xem tôi và Tiểu Mẫn như mẫu hình người yêu lý tưởng đáng ngưỡng mộ.”

RẦM

Bàn tay đập mạnh xuống mặt bàn khiến mọi người xung quanh không khỏi chú ý, sắc mặt Hứa Minh Duật từ khi bước vào quán đã vô cùng khó coi, giờ lại càng thêm xám xịt.

Hứa Giai Mẫn mặt mày lấm lét nói nhỏ: “Mọi người đang nhìn chúng ta kìa!”

Hoàng Thiếu Nghiêm sau một thoáng giật mình như đã thông suốt mọi chuyện, hai mắt sáng rỡ lên nhìn Hứa Minh Duật: “Đừng nói với tôi anh là người tình bí mật của Tiểu Mẫn. Tôi cũng nhớ Tiểu Mẫn đâu có anh em gì đâu, đùng một cái xuất hiện ra anh.”

Khóe môi nhếch lên nụ cười, Hứa Minh Duật đưa tách cà phê lên miệng nhấp một ngụm nhỏ: “Cậu cũng có chút bản lĩnh đó.”

Hứa Giai Mẫn bối rối vội xua tay phản bác: “Không phải như cậu nghĩ đâu, anh ấy…thôi bỏ đi, tớ cũng không biết nói sao nữa.”

"Vì nói đúng nên không thể giải thích được, em đừng ngại nữa. Ngay cả người ngoài như bạn em còn nhìn ra được giữa chúng ta đang yêu nhau mà.”

Hoàng Thiếu Nghiêm cười tươi cũng tự thưởng cho mình ngụm nước táo ép: “Phải đó, Tiểu Mẫn nhà chúng ta coi vậy lại hay ngượng ghê.”

Vừa mới ghi nhận lời nói của Hoàng Thiếu Nghiêm, Hứa Minh Duật ngay tức thì lại bực bội chỉnh đốn: “Ở đâu ra nhà chúng ta với cậu, đừng có tưởng giả thành thật ở đây.”

“Được rồi, bình giấm chua nhà anh lớn quá tôi không chịu nổi đâu. Nếu đã giải thích xong xuôi rồi tôi về trước đây.”-Hoàng Thiếu Nghiêm nhún vai xách cặp đứng dậy, phận sự giải thích của anh đến đây là đủ lắm rồi.

Khi cuộc nói chuyện chỉ còn lại hai người, Hứa Minh Duật dứt khoát ra lệnh: “Từ mai hãy tuyên bố chia tay với cậu ta đi!”

“Mọi chuyện vẫn rất ổn mà, con…à không, em thấy không cần thiết.”

Thở hắt ra kiềm chế cảm xúc bực dọc xuống, Hứa Minh Duật làm sao mà ổn được: “Chỉ có em ổn thôi, làm sao một rừng có thể có hai cọp được, hơn nữa giờ đã có anh là bạn trai em rồi, cần thiết gì một bạn trai dỏm đó nữa?”

“Cái này…”