"Quản lý của tỷ đặt chỗ ở đâu?" Hác Mãnh cười hỏi.
"Trước ăn tối ở khách sạn Thiên Long, sau đến Đại Phú Hào karaoke!". Suy nghĩ một chút, Tiếu Ngọc Vân từ tốn nói: "Nếu ngươi thật sự muốn mở công ty thời trang, vậy chúng ta không cần tham gia trò hề này, gã họ Tôn kia chẳng phải hạng tốt lành gì, tưởng ai cũng là đồ ngốc."
Cho dù hôm nay đi ăn cơm, Tiếu Ngọc Vân cũng sẽ không uống bất kì giọt rượu nào, ngay cả đồ uống bình thường. Nàng đã xác định không cần phải cho ai mặt mũi, nếu tình hình không êm xuôi, nàng sẽ cho họ Tôn kia hai cái bạt tai rồi bỏ về. Kết quả xấu nhất cũng chẳng qua là từ chức rời khỏi công ty, không có gì ghê gớm. Một khi nổi giận nàng sẽ ‘cá chết lưới rách’ cùng đối phương, bất cứ ai trong hai người sau này cũng đừng nghĩ trụ lại được ở công ty.
Ở công sở đôi khi cũng là thân bất do kỷ. Kim Dung tiên sinh từng nói rồi đó thôi: “Nơi nào có người, nơi đó có giang hồ!’’.
Hác Mãnh vẻ mặt thản nhiên, nhếch miệng cười nói: "Đi, vì sao không đi , một cơ hội ăn cơm chùa thật tốt a. Lão quản lý họ Tôn kia chẳng phải vẫn luôn quấy rối tỷ đó ư, chúng ta nhân dịp này mạnh mẽ chém ngược con rùa đó một đao, chứ không thì sau hôm nay khó có cơ hội."
Tiếu Ngọc Vân nhìn ra ngoài cửa xe, không lên tiếng, đại khái trong lòng cũng đang nghĩ như vậy. 'Một đao' cuối cùng này nếu không chém thật tàn nhẫn, quả thực rất có lỗi với bản thân a!
Thiên Long tuy chỉ là khách sạn 3 sao nhưng cũng rất nổi tiếng, khai trương đã được vài năm, chuyên về các món ăn vùng Sơn Đông, trong đó cá chép chua ngọt chính là đặc sản ở đây. Đương nhiên ngoài các món Sơn Đông thì còn có các món khác như lẩu cay Tứ Xuyên, hải sản...v…v…
Giá thành vừa phải, không đáng là bao đối với giới viên chức, hàng tháng tới đây tiêu tốn một chút cũng đều nằm trong khả năng. Vì lẽ đó nơi này kinh doanh khá náo nhiệt, những người muốn đến thường phải đặt bàn trước.
Hác Mãnh đỗ xe xong xuôi, đứng chờ ở cửa khách sạn được một lát thì quản lý Tôn và nhóm nhân viên trong công ty liền đến nơi.
"Vị này nhất định là quản lý Tôn, ngưỡng mộ đã lâu ngưỡng mộ đã lâu, ở nhà thường nghe tỷ tỷ nhắc đến ngươi, bảo là ngươi chẳng ra gì, đã có vợ rồi mà còn muốn có ý đồ với nàng? Có chuyện này hay không vậy?" Hác Mãnh bắt tay quản lý Tôn, cười tà hỏi.
Tôn Lập Minh sửng sốt, không ngờ đệ đệ của Tiếu Ngọc Vân lại thẳng thừng như thế, vừa gặp vạch trần hết mọi chuyện, khiến hắn không khỏi có chút lúng túng.
Chưa kịp biện minh, Hác Mãnh đã nháy mắt với hắn, cười khà khà, nhẹ nhàng nói: "Bất quá chuyện này cũng chẳng có gì, nam nhân nào mà chẳng thích cái đẹp, hoa trong nhà tốt đến mấy cũng không sánh được hương hoa dại. Ngươi muốn theo đuổi tỷ tỷ thì phải đối xử tốt với tỷ ấy nhé, nếu không ta sẽ không để cho ngươi yên đâu đấy!"
Chuyện gì đây? Đầu óc của Tôn Lập Minh có chút quay cuồng! Tiểu tử này dù biết mình đã có vợ nhưng cũng không ngăn cản mình qua lại với tỷ tỷ hắn? Liệu có phải là Tiếu Ngọc Vân đã sớm coi trọng mình, có điều còn ngại nên không tiện công khai đây?
Nghĩ đến đấy, trong lòng Tôn Lập Minh không khỏi bốc lên một cỗ lửa nóng. Nếu điều đó là thật thì hắn bày vẽ ra nhiều như này làm gì nhỉ, ‘trực tiếp giao lưu’ là xong rồi!
"Đấy là đương nhiên! Huynh đệ, đại ca nói thật, ta thật lòng yêu thích tỷ tỷ ngươi." Tôn Lập Minh là người nhạy bén, nghe xong những lời của Hác Mãnh, sắc mặt liền quay ngoắt 180 độ, bắt tay Hác Mãnh đầy thân thiết như kiểu cậu em vợ thật.
Tiếu Ngọc Vân nhìn qua là Hác Mãnh đang thắt thòng lọng cho Tôn Lập Minh. Tiểu tử này thủ đoạn xảo quyệt, làm chuyện xấu không lo bị túm đuôi.
Nàng đứng một bên không mở miệng, cũng không sợ Hác Mãnh hại mình.
Tiến vào khách sạn, Hác Mãnh vừa đi vừa hạ giọng hỏi Tôn Minh, dùng thanh âm chỉ hai người họ có thể nghe: "Tôn đại ca, ta thật không muốn hỏi việc này, nhưng nếu ngươi theo đuổi được tỷ tỷ, mỗi tháng sẽ cấp cho tỷ ấy bao nhiêu tiền a?"
Tiền? Tôn Lập Minh nhíu mày! Từ khi lên chức quản lý chi nhánh công ty ở Thạch Thành, hắn ‘phịch’ gái trong cơ quan quả thật chưa từng phải bỏ vốn. Bất quá, việc có thể giải quyết bằng tiền thì không phải là việc lớn, về phần có tiền hay không, có cho hay không là phải dựa trên tâm tình của hắn. Không phải cứ cho hắn ‘phịch’ một lần là liền có thể muốn hắn thế nào thì hắn phải thế đó.
Hắn lập tức cười nói: "Lương một năm của ta đại khái khoảng 600 ngàn tệ, mỗi năm cấp cho tỷ tỷ ngươi 100 ngàn, ngươi thấy được không?" Nếu như chỉ dùng 100 ngàn để bao nuôi Tiểu Ngọc Vân, Tôn Lập Minh cảm thấy rất đáng giá. Dù sao khuôn mặt, dáng người, khí chất của Tiếu Ngọc Vân đều thuộc loại cực phẩm a!
"100 ngàn? Hơi ít, 200 ngàn đi, tính trung bình một tháng vẫn chưa tới 20 ngàn. Đúng rồi, ngươi còn phải mua cho tỷ tỷ một căn hộ, không thể để 8 - 10 năm sau đùng một cái bị ngươi vứt bỏ, khiến cho tỷ ấy không nơi nương tựa a!" Hác Mãnh mặt lạnh, trầm giọng nói.
Tôn Lập Minh thầm chửi trong lòng, tuy nhiên gặp phải loại ‘em vợ’ có tính cách ‘cặn bã’ như vậy, hắn vẫn khá ưa thích. Sớm biết như vậy, hắn liền trực tiếp ra tay thông qua gã đệ đệ này của Tiếu Ngọc Vân cho xong. Nói không chừng chỉ cần dùng 20 ngàn liền có thể cưỡi lên người nàng rồi, nào phải đứng đó ngày đêm mong nhớ, ngứa ngáy trong lòng như thế chứ!
Tôn Lập Minh khẽ đảo mắt, cười nói: "Được, chỉ cần tỷ tỷ đệ chịu theo ka, ka sẽ mua cho một căn hộ!"
Thời đại này, hứa hẹn là cái lông gì. Nói miệng thì dễ, thực hiện mới khó, trường hợp như vậy cũng không hiếm gặp.
Tôn Lập Minh đã đặt một phòng từ trước, bảo mọi người đi vào, còn hắn thì kéo Hác Mãnh đến toilet. Có một số việc không thể oang oang trước mặt nhiều người!
"Về phía vợ của ngươi không có vấn đề gì chứ? Ta không muốn tỷ tỷ mất hết danh dự vì ngươi!" Hác Mãnh trưng ra vẻ muốn mọi chuyện được làm rõ ràng.
"Mụ già thối đó ka đây đã nhìn phát chán, đợi tìm được thời cơ thích hợp sẽ lập tức ly hôn. Yên tâm đi, mụ không quản được ka đâu !" Tôn Lập Minh cười nói.
Lúc này, Lam Lam đã khởi động chức năng ghi âm của điện thoại!
Dưới sự khơi nguồn của Hác Mãnh, Tôn Lập Minh nói ra không ít sự tình liên quan đến vợ gã, phun ra hết những câu chuyện chê bai rẻ tiền. Đến cả Hác Mãnh cũng cảm thấy bi ai hộ người vợ kia, lúc đó sao lại mắt mù, gả cho tên cặn bã như này chơi đùa đây!
Chỉ có điều, dù sao Tôn Lập Minh cũng không quen thân với Hác Mãnh, có một số chuyện vẫn giữ lại không kể ra. Hác Mãnh biết điều đó nên đành để dành vào lúc tiệc rượu, đợi thằng này dính tí men là tin tức liền tới tay.
Đkm, tưởng ông đây là rùa đen hay sao mà làm mai cho mày? Cho dù Tiếu Ngọc Vân rời khỏi công ty, không còn đi làm, Hác Mãnh cũng sẽ không để thằng họ Tôn này sống được yên ổn.
Từ toilet trở về phòng ăn, Tôn Lập Minh thắc mắc hỏi: "Huynh đệ, chiếc xe vừa nãy là của ngươi? Không tệ nha, kiểu gì cũng phải hơn 1 triệu đấy nhỉ!"
Hác Mãnh nhếch miệng cười nói: "Ta nào có tiền mua siêu xe, mượn của bằng hữu đấy, sau này còn phải trông cậy ‘anh rể tiêu chuẩn’ trợ giúp nhiều!"
Hắn ngừng lời một chút, rồi tiếp tục nói: "Kỳ thực ngươi không biết, tỷ tỷ ta rất trọng thể diện, chút nữa ta sẽ gọi thêm một hai món ăn ‘cứng’, đến lúc đó ngươi phải ‘chơi khô máu’, trước tiên để cho tỷ tỷ chứng kiến được 'thực lực' của ngươi, có ta ở phía sau trợ giúp, nhất định đại sự sẽ thành, ngươi cũng đừng xót chút tiền mọn nha!"
Tôn Lập Minh cắn răng, gật đầu cười nói: "Được, hôm nay vì tỷ tỷ ngươi, ta sẽ bỏ vốn lớn! Muốn ăn uống gì cứ việc gọi!”