Trần Vũ Tình xoa xoa cái đầu đang đau của mình, những chuyện phát sinh ra tối hôm qua nàng còn nhớ rõ, tuy rằng uống nhiều rượu,
Biết đây là khách sạn, hơn nữa nàng cũng biết tối hôm qua giữa hai người không có phát sinh chuyện gì cả.
Lấy chân đá vào Hác Mãnh còn đang ngủ khò khò, làm Hác Mãnh từ trong giấc mộng tỉnh lại, mà ở bên ngoài mặt trời mới bắt đầu hơi ló lên, nhiều nhất cũng chỉ gần bốn rưỡi thôi.
" Tỉnh rồi hả ? "Tối hôm qua ngươi uống nhiều quá, nên ta mang ngươi vào trong khách sạn này ngủ một đêm. "Hác Mãnh ngồi dậy, nhìn thấy vẻ mặt nghiêm nghị của Trần Vũ Tình vội vàng cười gượng gải thích nói.
" Ta biết mà ! " Trên mặt của Trần Vũ Tình không hề cảm xúc gật gật đầu, cầm lấy điện thoại di động, nàng ngạc nhiên khi thấy trên điện thoại không thấy có cuộc gọi nhỡ nào, hôm qua nàng không về nhà, tại sao người trong nhà lại không có hỏi mình đi đâu?
Hác Mãnh gãi đầu một cái, cười nói: "Tối hôm qua, ta đã gọi cho mẹ ngươi, và bảo mẹ ngươi là buổi tối công ty tăng thêm ca nên ngươi không có trở về nhà được, phả ở lại công ty 1 "
Trần Vũ Tình sửng sốt một chút, lườm hắn một cái, cười lạnh lùng và bắt đầu mắng hắn: " Ngươi đối với tình huống trong nhà ta rõ như lòng bàn tay, hừ, tối hôm qua lại dẫn ta khách sạn, có phải là muốn động tay động chân với ta ? "
" Oan uổng quá đi à ! " Trên mặt Hác Mãnh hiện lên sự oan ức kêu lên: " Phải biết tối hôm qua ta có thể nhưng không có đụng vào ngươi, y phục trên người ngươi ta đều không có cởi, việc này trong lòng nàng hẳn là biết rõ mà đúng không ? "
" Oan uổng ? Nhớ tới tối hôm qua thừa dịp ta uống quá nhiều rồi ngươi lại còn hôn ta nữa chứ ? Hừ, nguỵ biện cái gì, ngươi không động tay động chân nhưng ngươi có ý nghĩ trong đầu. "Trần Vũ Tình nói xong, nhảy xuống giường, tiến vào phòng vệ sinh đem cái cửa đóng " Ầm " một cái rồi khóa kín cửa. Chỉ chốc lát sau, bên trong vang lên tiếng nước rào rào.
Hác Mãnh nằm ở trên giường, nhìn chằm chằm cửa phòng vệ sinh, miễn cưỡng nhìn xuyên qua qua cái kính thủy tinh trên cửa mới có thể thấy được có bóng người đang tắm, sau đó lại lầm bầm ; " Hôn sao? Làm sao ta không nhớ vậy, hình như ta không có hôn nàng mà, tối hôm trước ta thả nàng lên giường, sau đó chính mình nằm ngủ ở bên cạnh mà ! "
Tầm hơn hai mươi phút sau, Trần Vũ Tình từ bên trong phòng vệ sinh đi ra, trên người đang quấn một chiếc khăn tắm, nhìn Hác Mãnh một chút, nói: " Cho ngươi mười phút, đi tắm nhanh lên, sau đó cùng ta đi ăn màn thầu, ta sắp chết đói rồi. "
Con mắt của Hác Mãnh nhìn chằm chằm vào nàng, rồi nuốt nước bọt một cái, khà khà cười tà nói: " Vũ Tình, hiện tại trời còn chưa sáng hẳn, bây giờ mà đi ăn sáng có phải hơi bị sớm quá không ? Nếu không chúng ta làm một chút sự tình vui vẻ đi, thời điểm sáng sớm tốt đẹp như thế này, không nên lãng phí ah 1 "
Trần Vũ Tình cúi đầu xoa xoa mái tóc ướt át, bình tĩnh nói: " Còn có tám phút thôi đấy, muốn nếu không muốn chết, thì lập tức đi tắm nhanh cho ta ! "
Đến !
Hác Mãnh bò ra khỏi giường, đi vào phòng rửa tay, trong lời nói Trần Vũ Tình có thể không mang theo nửa phần đùa giỡn, nàng mà hung dữ lên, thì việc đánh chết hắn đoán chừng là nàng sẽ không nỡ, nhưng còn những việc mà kêu gào lên, gọi điện báo cảnh sát thì nàng đều có thể làm được, nàng có thể chơi ngươi một vố thật đau khiến ngươi có dục vọng muốn chết.
Lễ tân khách sạn nhìn hai người với ánh mắt khác thường, giúp hai người xử lý việc trả phòng, sáng sớm mới 4h30 đã trả phòng, không phải là có tật giật mình thì là sợ bị bắt gian tại trận, không biết là chuyện này đối với người trẻ tuổi như ngươi thì có gì mà phải sợ trước, sợ sau như thế? Nữ thì rất đẹp, nam ăn mặc thì tầm thường, thật đáng tiếc.
Ở cái trong xã hội mà tiền tài ở vị trí tối cao này , tuy rằng cũng không phải tất cả mọi người sẽ bởi vì cảm nhận không tốt về ngươi mà đánh giá con người của ngươi, nhưng phần lớn, ngươi không chấp nhận cũng không được, bọn họ luôn nhìn ngươi chằm chằm.
"Đến nơi nào để ăn sáng bây giờ ?" Từ trong khách sạn đi ra, sau đó Hác Mãnh cười lên một tiếng rồi, hỏi. Hác Mãnh suy nghĩ một chút rồi, hai cánh tay hắn từ phía sau ôm lấy eo nhỏ của Trần Vũ Tình !
Trên con đường cái rất yên tĩnh, xe cộ đều rất ít, trong không khí mang theo vài phần hơi thở mát mẻ hiếm thấy, không có vẻ khô nóng khó chịu của một thành phố sầm uất.
Trên mặt Trần Vũ Tình đã đỏ tận tới mang tai, nhẹ giọng nói: " Đi đến Đền Ký đi, đã lâu ta không có ăn màn thầu ở nơi đó, thật là nhớ quá. " Thực ra nàng đã sớm muốn đến đó ăn.
"Được, tiểu nhân nhỏ bé nghe theo ngài. " Hác Mãnh cười khà khà.
Bởi vì trên đường rất hiếm thấy xe taxi, hơn nữa do tại còn sớm nên xe bus còn chưa có đi, vì lẽ đó, hai người chỉ có thể đi bộ.
Ôm lấy eo nhỏ nhắn của Trần Vũ Tình cùng nhau đi về phía trước, bước chân của hai người không phải là quá nhanh, hơn nữa hai người cảm thấy cảm giác này rất tuyệt, giống như là cảm giác của một đôi vợ chồng sống cùng nhau tới già !
"Trong công ty cần mua mấy chiếc xe " Trần Vũ Tình nhẹ giọng mở miệng, phá tan bầu không khí trầm mặc giữa hai người, nhưng là nói chuyện về sự tình trong công ty.
" Mua ! "Hác Mãnh gật đầu một cái, cười nói.
Trần Vũ Tình bình tĩnh hỏi: " Mua cái gì lại xe gì, đẳng cấp ra sao, trong công ty có mấy người quản lí cao cấp, có muốn hay không phân phối xe cho bọn họ, còn có các phương diện đãi ngộ đối với công nhân trong công ty, lên đặt quy định ra sao, những việc này ngươi cần cân nhắc một chút ? "
Hác Mãnh nghĩ một hồi nói: " Phương diện đãi ngộ cho công nhân, thì dựa theo đãi ngộ của khoa học kỹ thuật nhất lưu (số một) mà quy định ra đi, chúng ta làm ra sự đãi ngộ thích hợp sẽ tránh được những phiền toái không cần thiết, vị trí của khoa học kỹ thuật Lam Mị trong công ty chính là khoa học kỹ thuật toàn cầu cao cấp nhất của công ty, cho nên đối với phương diện đãi ngộ công nhân, tự nhiên cũng không thể quá bèo bọt.. Còn phương diện cao tầng, ta sẽ suy tính một chút ! "
Hác Mãnh dừng lại một chút rồi lại nói: " Khoa học kỹ thuật Lam Mị bố trí chế tạo điện thoại di động chỉ là bước thứ nhất, nhưng hiện tại cũng là bước quan trọng nhất, với sự ưu việt của trí năng Lam Mị, ta tin là trong lòng ngươi hiểu rõ, hơn nữa khoa học kỹ thuật Lam Mị tuyệt đối không phải là chỉ là vẻn vẹn hạn chế ở lĩnh vực điện thoại di động, nhưng nói như thế, khoa học kỹ thuật Lam Mị tuyệt đối không trở thành một cái công ty Apple thứ hai, mà là muốn vượt qua sự tồn tại của cả Apple cùng Microsoft. Nàng hiểu chưa ? "
Trần Vũ Tình gật gật đầu, cười khẽ nói: " Dã tâm của ngươi rất lớn nha, tuy nhiên ta lại yêu thích điều đó, nam nhân có dã tâm, càng lộ ra vẻ có mị lực. "
Hác Mãnh cười hỏi: " Lời này của ngươi là đang khen ta sao ? "
"Thì ta đang khen ngươi mà ! "Trần Vũ Tình cười đầu dựa vào người Hác Mãnh, hơn nữa ở chỗ này mới sáng sớm không có ai, nên nàng cũng không cảm thấy có gì không tiện cả.
" Cho tới phương diện dùng xe của, không thể quá xa hoa, cũng không thể quá rẻ mạt, nhân viên cao tầng thì phân phối chiếc Audi A6L, sau đó đặt trước hai chiếc Audi A8L,còn chiếc Mercedes SL600, cộng thêm mấy chiếc xe để đi bàn công chuyện, vây thì vị chi là mua tám chiếc mười chiếc, xem như miễn cưỡng cũng là đủ đi! "Hác Mãnh ha ha cười nói.
Trần Vũ Tình lườm hắn một cái, nói: " Tám chiếc mười chiếc không cần tiền sao ? Ngươi biết hiện tại vốn lưu động còn có bao nhiêu tiền sao ? Theo lời ngươi nói, những xe này không có một số tiền lớn thì không thể nào mua được, Đại thiếu gia của ta, ngươi cũng thật biết tiêu tiền đó, phải biết tiền của khoa học kỹ thuật Lam Mị, đều là từ đơn đặt hàng của điện thoại di động trí năng cùng đồng hồ trí năng, hiện tại về phần sản phẩm còn chưa có tin tức đó ! "
Hác Mãnh cười nói: " Không phải để Lam tổng đi liên hệ rồi sao, thế là yên tâm được rồi, nhất định sẽ đem vụ việc chuyện công xưởng giải quyết ổn thỏa. "Trần Vũ Tình cau mày nói: " Chi nhánh công ty ở Thâm Khẩu đã chi ra 20 triệu, ta đi lên Bắc Kinh thiết lập chi nhánh khẳng định cũng phải 20 triệu, hơn nữa các khoản chi tiêu vụn vặn, nên bây giờ số tiền trong sổ sách của công ty có thể sử dụng, gần như đã không là bao, cũng chỉ có thể mua trước hai chiếc dùng thay đi bộ, chờ các công ty đi vào quỹ đạo ổn định, thì khi đó ngươi muốn mua cái gì thì mua cái đó, nhưng hiện tại, chúng ta chỉ có thể dùng tiền để tập trung vào sự kinh daonh của công ty đi ! "
Sau khi một lát Hác Mãnh suy nghĩ, gật đầu cười nói: " "Được, hết thảy đều nghe lời dặn dò của Trần tổng. "