Khu vực trung tâm thành phố sầm uất, nơi cư ngụ nổi tiếng Tinh Nguyệt, một tòa biệt thự ba tầng độc lập.
"Hác lão đệ, đệ muội, mời vào trong nhà, ngàn vạn đừng khách khí." Vương Giác Khôn cười dẫn Hác Mãnh cùng Từ Manh đi vào, trước khi đến đã gọi điện báo trước rồi. Trong nhà có một vị phu nhân trung niên hòa ái ngồi trên ghế salông, nhìn thấy ba người tiến đến, mỉm cười từ trên ghế salon đứng lên.
Tuy không đẹp nhưng rất ưa nhìn, làm cho người khác vừa thấy đã biết rõ, đây là mẫu người phụ nữ nội trợ đãm đang của gia đình.
"Vị này là chị dâu bọn ngươi, vợ ta Tiễn Phương." Vương Giác Khôn cười giới thiệu nói.
Tiền Phương mỉm cười nói: "Các người khỏe, đừng câu nệ, tùy tiện ngồi đi."
Từ Manh phía sau tiến đến, đem kính mắt tháo xuống, nhìn thấy khuôn mặt của nàng, Vương Giác Khôn cùng Tiền Phương cũng không nhịn được sửng sốt.
"Ngươi, ngươi là Từ Manh a?" Tiễn Phương kinh ngạc hỏi.
Từ Manh mỉm cười gật đầu, Hác Mãnh ở bên cạnh cười nói: "Như thế nào, chị dâu biết nàng?"
Không đợi Tiền Phương nói chuyện, Vương Giác Khôn cười ha hả nói: "Hoa khôi Quốc dân, một thế hệ mới - tiểu Thiên hậu hồn nhiên, chỉ cần lên internet, e rằng không ai sẽ không biết đệ muội đi à nha! Thật không nghĩ tới, người nổi tiếng trên internet, vậy mà là bạn gái của lão đệ, diễm phúc tốt a... Diễm phúc tốt, thật làm cho người ta hâm mộ!"
Hác Mãnh ha ha cười nói: "Có cái gì tốt mà hâm mộ a, mỗi nhà mỗi cảnh, tin tức trên internet, lại có mấy phần đáng tin cậy đây!"
Vừa mới nói xong, Từ Manh không vui lườm mắt hắn, hừ lạnh nói: "Vậy theo ý tứ anh, nói người ta là giả sao."
"Nào có a...!" Hác Mãnh cười lắc đầu, quay đầu nhìn về Vương Giác Khôn nói: "Một thế hệ mới - tiểu Thiên hậu bạo lực đệ tin nha."
Nào ngồi xuống đi, Vương Giác Khôn cười nói: "Lão gia tử đem chim ra ngoài đi chơi cho bớt tĩnh mịch rồi, lát nữa mới có thể trở về. Lão đệ, trước kia đệ đối với phỉ thúy nguyên thạch có nghiên cứu?"
Thấy Vương Giác Khôn và Hác Mãnh tán ngẫu về ngọc thạch, Tiễn Phương đi phòng bếp chuẩn bị cơm trưa, Từ Manh cũng qua hỗ trợ.
Hác Mãnh cười nói: "Nói thật, Vương ca chắc chắn không tin, hôm nay đệ là lần đầu tiên đổ thạch."
"Lần thứ nhất đổ thạch?" Vương Giác Khôn choáng váng.
Hác Mãnh gật đầu nói: "Bất quá, vận khí của đệ thật tốt, hơn nữa trực giác hôm nay cũng rất chuẩn đấy, thời điểm lão ca cắt đao thứ nhất, nội tâm đệ có một loại linh cảm, nhất định sẽ có phỉ thúy trong khối thạch kia. Cho nên, trước ca cắt lộ màu xanh của đá, đệ liền mua nửa khối nguyên thạch còn lại, nói tiếp, hôm nay là tiểu đệ chiếm được đại tiện nghi của Vương ca rồi!"
Vương Giác Khôn cười lắc đầu nói: "Cái này cũng không ai chiếm tiện nghi ai, lúc ấy ca đã cắt không nổi nữa. Trực giác, thứ tốt a...!" Đối với lí do thoái thác của Hác Mãnh, Vương Giác Khôn tin tưởng không nghi ngờ, bởi vì đổ thạch, ngoại trừ dựa vào kinh nghiệm lâu năm thì trực giác, vận khí, cũng đã chiếm một phương diện rất lớn.
Đương nhiên, có người dựa vào trực giác, một đêm phất nhanh, ngược lại cũng có người vì nó, mà đi vào vực sâu. Thứ trực giác này, tin cũng tốt, không tin cũng tốt, đôi khi nó mang lại may mắn không tưởng hoặc là xui rủi tận cùng. Sư phụ Lưu Nhất Thủ của hắn từng nói, dựa vào trực giác, không nên đổ thạch, không có trực giác, càng không đổ thạch.
"Hai tháng sau, công bàn* phỉ thúy Đằng Trùng tổ chức, lão đệ có hứng thú đến đổ không?" Vương Giác Khôn cười hỏi.
"Công bàn phỉ thúy?" Hác Mãnh bất ngờ, nghĩ nghĩ cười nói: "Cái này đệ chưa quyết định được, thời gian còn xa, đợi đến lúc đó, hai huynh đệ lại liên lạc nhau a!"
Hiện tại Hác Mãnh cũng không thiếu tiền, việc đổ thạch này chỉ là sở thích phụ, dựa vào ‘ Bùa nhìn xuyên thấu ’ sẽ ổn thắng không thua, nhưng muốn đi đến Đằng Trùng đổ thạch hay không, bây giờ còn thật không dễ nói.
Xoẹt xoẹt~!
Cánh cửa đột nhiên mở ra, tiến vào một già một trẻ, người lớn tuổi có chòm râu hoa râm, khoảng hơn 70 tuổi, trên tay cầm lồng chim, hai mắt có thần, bên người có một cô gái trẻ, tuổi cũng tầm với Hách Mãnh, tóc ngắn, xinh đẹp, đặc biệt là đôi mắt, rất hút hồn.
"Cha, vị này chính là Hác Mãnh, tiểu huynh đệ con vừa kết bạn hôm nay. Hác lão đệ, đây là cha vợ của ca Tiền Mãn Đường, còn kia là con gái của ca, Vương Băng Ngọc." Vương Giác Khôn đứng lên cười giới thiệu nói.
Hác Mãnh cũng đứng lên, cười nói: "Ngưỡng mộ đã lâu đại danh điêu vương Thạch Thành của Tiễn lão gia tử, mạo muội tới chơi, kính xin Tiễn lão gia tử chớ trách!"
Tiễn Mãn Đường cười ha hả phất phất tay: "Ngồi, ngồi đi, nghe khẩu khí của tiểu gia hỏa ngươi, hôm nay vẫn là cố ý chạy đến rầu~!"
Vương Băng Ngọc đem lồng chim vườn hoa nhỏ phía sau treo lên, sau đó hiếu kỳ quay lại, muốn nghe một chút, người trẻ tuổi này đến tìm mình gia gia đến cùng muốn làm gì.
Vương Giác Khôn lấy ra khối băng chủng phỉ thúy, đem sự tình hôm nay kể lại, rồi đem yêu cầu Từ Manh nói ra.
Tiễn Mãn Đường nhìn xem cái khối băng chủng phỉ thúy, cười ha hả nói: "Chất liệu không tệ, về phần vòng tay cabochon, liền giao cho Băng Ngọc luyện tay một chút a, trang sức ta có thể ra tay, thời gian gần đây có chút ngứa ngáy đây."
Một đời điêu vương, lựa chọn vật liệu chú ý cực điểm, nhưng vật liệu cực phẩm cũng không dễ tìm, cho nên mấy tháng không có hạ đao, đụng phải một khối, cũng thật cao hứng.
"Tiền lão gia tử, lần này tiểu bối đến, là muốn nhờ người ra tay, giúp tiểu tử khắc vài món trang sức." Hác Mãnh thẳng thắng đem mục đích đến đây nói ra.
"Ồ?" Tiễn Mãn Đường nhìn Hác Mãnh đánh giá nói: "Con là bằng hữu của Giác Khôn, muốn lão hỗ trợ điêu khắc vài món đồ chơi tất nhiên không khó!" Dừng lại một chút, lại nói tiếp: "Tuy nhiên đến tuổi của lão, đối với tiền tài vật chất bên ngoài như phù du, cho nên, ngươi không mang đến vật có chất liệu tốt, ta nhất định là sẽ không xuất thủ, cho dù ra tay, cũng là tùy ý chế tác, không có giá trị thẩm mỹ!"
Ngụ ý, điêu có thể, nhưng ‘Không bột sao gột nên hồ’, vật liệu không tốt hắn cũng không thể tạo ra sản phẩm tốt.
Hác Mãnh đứng lên, cao giọng nói: "Lão gia tử chờ một lát." Sau đó quay đầu trở lại xe, kỳ thật chỉ cần động ngón tay là có thể đem đồ vật trong ‘Trạm thu mua’ ra, chẳng qua không thể lấy trước mặt người khác, không có biện pháp phải giả vờ ra ngoài lấy.
Sau khi trở về, cầm trên tay một khối gỗ dài đưa tới Tiễn Mãn Đường, nhẹ nhàng nói: "Lão gia tử, người xem chất liệu của vật này, có đủ hay không để người ra tay, điêu một lần?"
Tiễn Mãn Đường khối gỗ trong tay, cảm giác đầu tiên là trọng lượng thật tốt, sau đó cầm trước mũi ngửi ngửi, cười nói: "Chất liệu rất tốt, gỗ trầm hương trăm năm, khó có được, xác thực đủ để cho ta xuất thủ!"
Hác Mãnh sửng sốt, sau đó cười nói: "Lão gia tử, người không ngại nhìn lại một chút!"
Tiễn Mãn Đường nhíu nhíu mày, cúi đầu nhìn xem vật liệu, mất hứng nói: "Thế nào, tiểu tử cảm thấy lão phu nhìn lầm..." Chưa kịp nói hết câu, đột nhiên ngừng lại, cầm vật liệu gỗ trong tay, nhịn không được run lên... hướng về Vương Băng Ngọc đứng bên cạnh quát: "Băng Ngọc nhanh đi giúp ông ngoại mang đến đao khắc."
"A!" Vương Băng Ngọc giật mình quay lưng chạy đi lấy đao khắc.
Tiền lão gia tử cầm lấy đao khắc, cẩn thận từng li từng tí chà xát bên trên gỗ trầm hương lấy xuống ít mảnh gỗ vụn, quan sát tỉ mỉ, dùng lửa đốt, cháy suốt nửa giờ, mới thở dài, lẩm bẩm nói: "Nhìn lầm rồi, nhìn sai rồi, gỗ trầm hương ngàn năm, bảo vật vô giá chính thức a...!"
*Công bàn: khu đổ phỉ thúy công cộng.