"Đưa ngươi về nhà?" Hác Mãnh hỏi.
"Không trở về!" Từ Manh đáp lại, nàng cũng nghĩ không thông, lúc trước nam sinh theo đuổi mình nhiều như vậy, tại sao mình lại thích hắn cơ chứ?
"Không về nhà vậy ngươi đi nơi nào a?" Hác Mãnh há hốc mồm hỏi. Hắn còn tưởng rằng đón đối phương từ trạm xe lửa, rồi đưa trở về, nhiệm vụ của chính mình coi như được hoàn thành. Nhưng nghe Từ đại tiểu thư, rõ ràng không phải ý đó a.
"Ta nào có biết, ngược lại ta ăn của ngươi, uống của ngươi, ngủ của ngươi, chuyện khác ta đều mặc kệ!" Từ Manh cười nói.
Hác Mãnh lúc này nghe rõ, nuốt nước bọt một cái, trong thanh âm mang theo chút bỉ ổi hỏi: "Ý của ngươi, vậy là, buổi tối muốn cùng ta ngủ?"
"Cùng ngươi ngủ cái đại đầu quỷ a! Ngươi háo sắ,c bại hoại, nghĩ cái gì mà dơ bẩn như vậy đây, nói cái gì đến trong miệng ngươi, nó đều biến vị!" Từ Manh đưa tay vẹo hắn một cái, trên mặt nóng bừng, bất quá có mũ chống nắng chống đỡ, hơn nữa lại đang ngồi trên xe đạp điện, Hác Mãnh cũng không nhìn thấy.
"Ngươi nói thế oan uổng chết ta rồi, ta làm sao có ý nghĩ dơ bẩn đây, vừa nãy ngươi cũng nói rồi, khoảng thời gian này muốn ăn của ta, uống của ta, ngủ của ta, việc này không rõ sao, ngươi nói buổi tối ngươi nếu không ngủ cùng ta, ngươi vậy còn gọi là ngủ của ta sao?" Hác Mãnh cười nói.
Từ Manh lầm bầm: "Mặc kệ ngươi!"
Đến đèn xanh đèn đỏ phía trước, qua hai cái ngã tư nữa là đến nhà Từ Manh, Hác Mãnh đem xe đạp điện tốc độ chậm lại, nhắc nhở nàng nói: "Từ mỹ nhân, đã sắp tới nhà ngươi rồi, còn ôm chặt như thế a, không sợ mẹ ngươi nhìn thấy?" Hác Mãnh vẫn là lựa chọn đem Từ Manh đưa về, chứ nếu thật sự buổi tối ngủ cùng hắn, không biết còn loạn thành gì đây.
"Có sắc tâm không có sắc đảm, hừ, ta sợ cái gì, nếu mẹ ta nhìn thấy, cũng là đánh ngươi." Từ Manh trên lóe lên chút không vui, tức giận nói.
Hác Mãnh tức rồi, đem xe đạp điện quay đầu lại, đi ngược lại hướng nhà nàng, trong miệng lầm bầm: "Từ Manh, đây chính là ngươi ép ta, cái gì gọi là ta có sắc tâm không có sắc đảm a, lời này của ngươi động chạm tới lòng tự ái của ta, chúng ta trước tiên liền đi tìm nhà nghỉ, thuê phòng, để xem ta có ăn ngươi hay không, ngươi dám trêu chọc ta, ngươi dám nói ta không có sắc đảm, ngày hôm nay Mãnh gia liền để cho ngươi mở mang cái gì gọi là sắc đảm!"
Từ Manh đỏ mặt, từ phía sau đấm hắn, cười mà không sợ, nhẹ giọng nói: "Ngươi cũng chỉ biết nói sướng miệng, ta có thể nói cho ngươi biết nha, Trần Vũ Tình cũng về nghỉ, ta tính hai ngày nay sẽ trở lại, ngươi muốn ra tay cũng phải nhanh một chút, đừng léo nha léo nhéo, đến thời điểm quần áo đều cởi sạch, còn do dự không quyết định, không dám hạ 'Thương' !"
Ầm ầm!
Hác Mãnh đem xe đạp điện dừng lại, cười khổ nói: "Từ đại tiểu thư của ta, Từ đại mỹ nhân, chuyện xấu của ta trước đây, có thể đừng nói ra hay không? Hiện tại cũng đã qua rất nhiều, rất nhiều năm rồi!"
Từ Manh cười nói: "Nhiều năm thì làm sao, nhiều năm lẽ nào liền không phải ngươi làm ra rồi?" Nàng nói, đều là khi hai người còn học trung học, chuyện đã xảy ra, cùng đi nhà nghỉ thuê phòng, hai người quần áo đều thoát sạch sẽ, qua một đêm, kết quả chuyện gì cũng không làm, nguyên nhân, Trần Vũ Tình liên tục gọi điện thoại, nửa giờ một lần, một lần tán gẫu hai phút, khiến hai người đều không làm được gì cả, nhưng đến sáng ngày thứ hai khi nhìn thấy Trần Vũ Tình, người ta đều không có việc gì dù chỉ một chút, còn Hác Mãnh thì hai vành mắt đen giống như quốc bảo đại hùng miêu vậy!
Việc này vẫn bị Từ Manh xem là trò cười, nhân lúc Hác Mãnh đắc ý, liền lấy ra trào phúng hắn. Hác Mãnh cũng thấy hơi nhục, mất mặt nam nhân a!
Hác Mãnh lườm một cái!
Từ Manh cũng sợ bức hắn quá, hắn thật sự đem mình làm thật thì hỏng, cười duyên nói: "Được rồi, không đấu với ngươi, nếu đưa ta về nhà, vậy ta liền về nhà đi, không để ngươi lo lắng đến sợ như vậy!"
"Ta lo lắng cái gì chứ, lo lắng phải là chính ngươi mới đúng?" Hác Mãnh nói thầm, quay đầu đi về hướng nhà Từ Manh, nói thực, hắn hiện tại vẫn không dám trêu chọc Từ Manh, nếu như thật sự dám đem nàng ăn đi, như vậy nàng liền dám đem chuyện này nói cho mọi người, kể cả người nhà nàng, người ta cái gì cũng không sợ, ăn nàng rồi, người ta tất nhiên muốn ngươi phụ trách.
Chỉ có một con đường, kết hôn, không cưới nàng không thể!
Đương nhiên, Hác Mãnh không phải sợ chịu trách nhiệm, hắn sợ Trần Vũ Tình biết rồi sẽ liều mạng hắn, còn có một nữ nhân khác sẽ tự sát!
Tình tay ba, tay bốn, cứ bận tâm thì hư thận a!
Trước đây trẻ tuổi, không hiểu chuyện, có thể hiện tại tuổi tác hắn cũng không nhỏ, hiểu rõ cái gì gọi là yêu, Từ Manh nếu như thật vì hắn, từ bỏ tiến vào giới giải trí làm minh tinh, phỏng chừng Hác Mãnh đời này đều sẽ tự trách. Cô bé nào mà không có cái giấc mộng minh tinh a, đừng nói cô gái, Hác Mãnh năm đó cũng nằm mơ muốn làm minh tinh, thật vất vả mới có một cơ hội tiến vào giới giải trí, nếu lãng phí như thế thì rất đáng tiếc.
Hác Mãnh vẫn cao hứng vì Từ Manh có thể thi học viện điện ảnh kinh thành, nhưng nàng luôn nói Hác Mãnh không hiểu được nữ nhân, lại càng không hiểu tâm của nữ nhân.
"Ngươi có muốn đi lên ngồi một chút hay không?" Từ Manh bước xuống xe, lấy xuống va li đồ của mình, lấy xuống kính mát, hướng hắn nháy mắt một cái, cười hỏi.
Hác Mãnh liếc nhìn lên nhà nàng, lắc đầu nói: "Ngươi xem ta cả người mồ hôi thế này, đi nhà ngươi liệu mẹ ngươi có tình nguyện tiếp đãi ta hay không ấy chứ, không đi, hôm nào đi!"
Từ Manh suy nghĩ một chút nói: "Vậy cũng tốt, buổi chiều ta rảnh rỗi, liền gọi điện thoại cho ngươi đi tìm ngươi chơi."
"Được!" Hác Mãnh quay đầu cưỡi xe đạp điện đi rồi, chuyện gì cũng không vội được, nếu Từ Manh trở về, trong hai tháng này không ít cơ hội gặp mặt. Trong lòng có bao nhiêu nhớ nàng, vào lúc này cũng không thể biểu hiện ra!
Nhìn bóng lưng hắn đi xa, Từ Manh lầm bầm lầu bầu: "Thằng ngốc, nhiều cơ hội tốt cũng không biết quý trọng, ta một cô gái đều làm đến một bước này, ngươi còn muốn ta thế nào đây!" Nếu như hôm nay Hác Mãnh chịu giữ nàng lại, hoặc là ép buộc đem nàng mang đi, Từ Manh chắc chắn sẽ không phản kháng.
Chọc thủng tầng 'Cửa sổ giấy' kia, liền khó như vậy sao? Chính mình một cô gái đều không để ý, ngươi nói Đại lão gia như ngươi còn suy nghĩ vớ vẩn cái gì đấy, đẩy ngã, bắn vài cái là xong!
"Chính mình đang làm gì vậy nhỉ!" Từ Manh đỏ mặt dậm chân, chính mình thật giống có chút dấu hiệu tư xuân a.
Trên đường trở về, Hác Mãnh cười khổ lắc đầu, tâm ý của Từ mỹ nhân hắn có thể không hiểu sao, có thể, thật sự làm rồi, được không? Hay là duy trì mối quan hệ 'Thuần thuần' này, đánh lộn, cảm tình vĩnh viễn sẽ tốt như thế, thật sự làm rồi, không chừng hai người sau đó sẽ càng chạy càng xa, trái lại thành người dưng.
Chưa kịp về đến nhà Hác Mãnh, điện thoại di động lần thứ hai vang lên. Dừng xe đạp điện, lấy điện thoại di động ra nhìn một chút, lần này không phải Từ mỹ nhân gọi tới, mà là Trần Vũ Tình!
Trần Vũ Tình xinh đẹp, tuyệt đối là xinh đẹp, vóc người, tướng mạo, khí chất đều là thật tốt, thế nhưng người ngoài có thể không biết, nhưng Hác Mãnh rất rõ a, Trần đại mỹ nữ này tuyệt đối là người 'Tàn nhẫn', không những đối với người khác tàn nhẫn, mà đối với mình cũng tàn nhẫn.
"Vũ Tình a, nghỉ rồi?" Hác Mãnh tiếp điện thoại, cười bồi nói. Nếu như có người quen ở bên cạnh, nhất định sẽ mắng hắn 'Tiện', giống như cẩu nô tài vậy.
"Đưa Từ Manh về nhà rồi chứ?" Đầu bên kia điện thoại trực tiếp mở miệng hỏi.
Hác Mãnh đầu toát mồ hôi, trong lòng thầm nói mình đi đón Từ Manh, Trần Vũ Tình làm sao biết a? Chẳng lẽ vừa nãy Từ Manh gọi điện thoại cho Trần Vũ Tình? Mịa nó, hai cô nàng này hợp lại đùa mình a!
"Đừng nghĩ linh tinh, vừa nãy ta cũng ở trạm xe lửa, đúng lúc thấy hai ngươi, nếu chưa đưa nàng về, liền mau mau đưa trở về, đã đưa về rồi, liền lập tức tới trạm xe lửa đón ta, chờ ngươi!" Nói xong, cũng không để Hác Mãnh nói chuyện, đem điện thoại đóng lại. Hác Mãnh lại gọi tới, người ta đều không tiếp!
Hác Mãnh vẻ mặt đưa đám lầm bầm: "Ta đời trước mắc nợ các ngươi sao!"