"Phương diện nghiệp vụ chế tạo điện thoại đồng hồ, đã có Lam tổng phụ trách, cụ thể Lam Lam cũng không rõ lắm, nhưng hiện giờ mỗi tháng chế tạo khoảng 100 ngàn chiếc, cũng không phải quá ít. Dù sao điện thoại Lam Mị cũng vừa mới đưa lên thị trường, hơn nữa giá cả cũng thuộc hàng cao cấp, nên số lượng người dùng cũng hạn chế, hơn nữa còn có các ràng buộc, mỗi tháng tiêu thụ 100 ngàn chiếc tuy không phải cực hạn nhưng cũng gần như rồi." Lam Lam giải thích.
Một chiếc điện thoại Lam Mị A1 có giá là 5888 tệ, giá cả này cũng không phải tất cả những người sử dụng trí năng tiểu Lam có thể chịu được, đối với nhiều người thì điện thoại Lam Mị là một loại hàng xa xỉ.
Đồng hồ Phong Bạo có giá so với điện thoại còn cao hơn, mỗi tháng tiêu thụ 100 ngàn chiếc cũng đã là cực hạn.
"Ý của ngươi là điện thoại Lam Mị cần có một loại mẫu máy giá rẻ để chiếm lĩnh thị trường?" Hác Mãnh cau mày hỏi.
Lam Lam gật đầu, sau đó lại lắc đầu: "Phương diện này thì còn cần ông chủ cân nhắc, smart phone cao cấp thì kiếm được nhiều tiền, nhưng smart phone cấp thấp thì hơn ở số lượng người dùng. 'Trí năng Tiểu Lam' là một hệ điều hành độc nhất mà lại rất tốt, đối với người sử dụng rất có sức hút, tuy không cần dùng smart phone cấp thấp để lôi cuốn người dùng, thế nhưng đối với thị trường của những đối thủ mà nói, số lượng người sử dụng điện thoại Lam Mị mà chúng ta không chiếm được thì tuyệt đối không phải là hiện tượng tốt.
Trong việc nắm giữ thị phần tiêu thụ, khoa kỹ Lam mị đã đánh tới ngành nghề chế tạo điện thoại di động rồi, nhưng đối với phần lớn các doanh nghiệp mà nói, độ uy hiếp của điện thoại Lam Mị cũng không cao, bởi vì Lam Mị có tầm nhìn là những người sử dụng cao cấp, có độ cao như công ty Apple vậy.
Loại thị trường này không phải tất cả hàng hiệu đều có thể tiêu thụ tốt, được người sử dụng đánh giá cao.
Thấp hơn chút là trung tầng cùng tầng dưới cùng của thị trường, hầu như 80% các doanh nghiệp đều dựa vào 2 thị trường này để tồn tại. Hai thị trường này cũng chiếm số lượng 70% toàn thị trường.
"Máy cấp thấp, ngươi có phương án thiết kế không?" Hác mãnh bình tĩnh hỏi. Đối với khoa kỹ Lam Mị mà nói, phần mềm cùng phần cứng giống như hai chiếc xe ngựa, Hác mãnh cũng không muốn bỏ chiếc nào.
"Có" Lam Lam gật đầu: "Tổng cộng có 4 mẫu máy, 2 mẫu là ở tầm trung, 2 mẫu là thuộc cấp thấp. Máy tầm trung định giá là 2999 tệ và 1999 tệ. Hàng cấp thấp định giá là 1288 tệ và 888 tệ. Nhưng sản phẩm cấp thấp lợi nhuận rất thấp, muốn kiếm được tiền thì phải dựa vào số lượng nhiều mới được."
Bốn mẫu máy xuất hiện trên màn hình, cùng với các tham số cụ thể.
"Bây giờ có thể đưa ra thị trường được không?" Hác Mãnh hỏi.
lam Lam cân nhắc mấy giây, lắc đầu nói: "Tạm thời không thể, nhanh nhất cũng phải chờ tới sang năm. năm nay chúng ta nên tập trung vùi đầu vào điện thoại Lam Mị A1 cùng đồng hồ Phong Bạo. Chúng ta không chỉ cần lượng thị trường lớn, còn cần đứng vững trong một lĩnh vực. Còn đặt chân thêm thị trường khác thì không phải vấn đề nên cân nhắc trong thời gian ngắn"
Hác Mãnh bị Lam Lam đề tỉnh, cũng cảm thấy mình có chút quá nóng ruột. Một miếng không thể thành người mập ngay được, bước từng bước thì mới vững chắc.
Ở phương diện danh tiếng, điện thoại Lam Mị khẳng định không nổi tiếng cao như điện thoại của Apple, việc tuyên truyền điện thoại Lam Mị kỳ thực đều từ 'Trí năng Tiểu Lam'
Trí năng Tiểu Lam có 80 triệu người sử dụng. Tuyệt đối không phải đùa, số lượng này đều sắp bằng với lão đại QQ trong giới ngành thông tin rồi. Bất quá, trước mặt công ty QQ thì trí năng Tiểu Lam vẫn chỉ là chú lùn nhỏ bé, không có cánh tay thô hay bắp chân lực lưỡng như người ta.
Khoa kỹ Lam Mị hiện tại có chính sách mở rộng quan hệ, địch mạnh thì ta lùi, tuyệt đối không giao phong chính diện, tích góp thực lực, hợp tác với người hoan nghênh, người đối địch thì tạm thời không nên trêu chọc, hắn mạnh thì mặc hắn. Trước tiên cần phải ổn định số lượng người sử dụng.
Công ty đầu tư Sam Mộc, tập đoàn Soft Bank, công ty Business Angel cùng với nhiều công ty khác đã tung cành ô liu với khoa kỹ Lam Mị, muốn có được cổ phần của khoa kỹ Lam Mị.
Tất cả đều bị Hác mãnh từ chối.
Khoa kỹ Lam Mị không thiếu tiền, cũng không cần gấp đối tác đầu tư, nó cần thời gian, trong khoảng thời gian ngắn chỉ vài tháng, khoa kỹ Lam Mị đã hiện ra tư thế vương giả của chính mình.
"Có cuộc gọi tới, xin hỏi có tiếp không?" Âm thanh nhắc nhở từ đồng hồ trên tay Hác Mãnh vang lên.
Đồng hồ Phong Bạo F1, có thể nói là kết tinh của công nghệ tối cao trong khoa kỹ Lam Mị, ít nhất là đối với người ngoài có cảm giác như vậy.
Giá bán: 8888 tệ, giá cao khiến nhiều người yêu thích nó phải dừng lại.
Đồng hồ Phong Bạo có công năng thông tin, ngoài ra còn mang công năng hình chiếu, định vị vệ tinh, máy thu hình, tự động quay chiếu chụp, ghi âm dài đến 48h, không thấm nước, có thể kết nối máy tính, điện thoại và mạng internet. Chỉ cần download một phần mềm hỗ trợ là có thể kết ối.
Ngoài ra, trong nó còn có trí năng Tiểu Lam, được trao quyền có thể tiếp quản các loại thiết bị điện tử, bao quát đèn, cửa điện tử, TV và thậm chí là ô tô.
Công năng ngữ âm, có thể cho phép bắt chước giọng nói, lưu trữ thông tin về chủ nhân... Nói cách khác, đồng hồ Phong bạo có thể điều khiển bằng giọng nói, đồng thời công năng hình chiếu cho phép thao tác sử dụng rất dễ dàng. Đã từng thử dùng giọng nói điều khiển máy bay mô hình, ô tô mô hình, thậm chí là chơi game?
Đồng hồ Phong Bạo đều có thể làm được.
Trên mạng đối với đồng hồ Phong Bạo có đánh giá rất cao, cao tới 98% nhất trí cho rằng, F1 không có lỗi với giá trị của chính bản thân, trong đó 89% người sử dụng hy vọng có thể có thêm thiết bị trí năng tương tự như thế.
"Điện thoại của ai?" Hác mãnh hỏi.
"Tên: Vương Ngọc Khôn" Âm thanh đáp lại chỉ sau 1s đã đưa ra kết quả, phương diện này nếu không phải cùng kết hợp với trí năng Tiểu Lam thì không làm được. Một mặt là phần cứng, đồng thời cũng cần phần mềm có công năng lớn.
"Chuyển"
"Keng" Đồng hồ Phong Bạo phát sinh thông báo, đèn chỉ thị màu xanh lục trên đồng hồ lóe lên.
"Vương đại ca"
"Ha ha, Hác Mãnh lão đệ, lão gia tử nhà ta vừa nói, đồ gỗ kia đã được điêu khắc ra, bảo ngươi tới lấy. Tốt nhất là nhanh lên chút, nếu tới chậm sẽ bị người nuốt mất. Không còn gì nữa, buổi trưa đến đi, đúng lúc cùng ăn bữa cơm. Chị dâu ngươi thường xuyên nhắc tới ngươi." Vương ngọc Không cười phóng khoáng.
Tượng gỗ trầm hương ngàn năm được rồi? hác Mãnh cười nói: "Được, lúc nữa ta qua"
"Nhớ kỹ đưa cả bạn gái đại minh tinh của ngươi theo, chị dâu ngươi nhắc ngươi vậy." Vương Giác Khôn nói.
Hác mãnh cười khổ: "Cái này e rằng không được rồi, Từ Manh đã về trường học rồi, ta đi đâu tìm đây. Phải đến kỳ nghỉ đông mới được nghỉ."
Vương Giác Khôn sửng sốt, nói: "Vậy à, vậy ngươi tự đến giải thích với chị dâu ngươi đi"
Cúp điện thoại, Hác Mãnh cười lắc đầu, đối với gỗ trầm hương ngàn năm, hắn cũng không quá để ý, nhưng nam nhân cũng cần chút trang sức để lúc nào cần khoe thì khoe, mang dây chuyền vàng, nhẫn ngọc là có thể trang điểm được nhưng quá tục. Gỗ trầm hương ngàn năm này thành đồ trang sức thích hợp với giá trị bản thân Hác Mãnh hơn.
Rời công ty, hắn rẽ vào cửa hàng hoa quả mua chút hoa quả, không phải đồ đắt giá gì. Trong nhà Vương Ngọc Không cũng không thiếu những thứ này, nhưng không thể đến tay không, lễ nghi tối thiểu, lại nói Tiền mãn Đường, Tiền lão gia tử là trưởng bối. Hắn với Vương Giác Khôn có thể ngang hàng nhưng Tiền lão gia tử thì không thể.
"Leng keng"
Vương Băng Ngọc mở cửa, nhìn Hác Mãnh lè lưỡi một cái, con ngươi đảo chút, nói: "Chỉ mình ngươi thôi à?"
Hác Mãnh gật đầu cười: "Từ Manh tỷ của ngươi đến thủ đô học rồi."
Đối với con gái của Vương Ngọc Không, Hác Mãnh cũng có nghĩ tới, nhưng không phải là về phương diện nam nữ kia, mà là đối với tài hoa của nàng, phải biết, Vương Băng Ngọc có thể tính là đệ tử cuối cùng của ông ngoại nàng Tiền Mãn Đường, nói cho cùng cũng là truyền nhân của Thạch Thành Điêu Vương Tiền lão gia tử. Hiện tại tuy tuổi còn nhỏ, nhưng qua vài năm trong giới điêu khắc ai dám coi thường? Sau này nếu như Tiền lão gia tử phong đao, vậy thì nếu có vật liệu tốt, muốn điêu khắc gì đó thì chỉ có thể hi vọng tiểu nha đầu này ra tay rồi.
"Không phải người ngoài, tới là được rồi, còn mang theo đồ làm gì." Tiền Phương quở trách, nhận lấy giỏ hoa quả từ tay Hác mãnh.
Hác Mãnh cười không nói gì, chỉ chào hỏi TIền Phương một chút, theo Vương Băng Ngọc tới phòng làm việc của Tiền lão gia tử, còn Vương Giác Khôn đang bận việc Kim Ngọc Hiên, lát nữa mới trở về.
"Đến rồi à?" Tiền lão gia tử đẩy gọng kính trên mũi, nghe tiếng mở cửa ngẩng đầu lên nhìn Hác Mãnh chút, rồi lại cúi đầu cầm dao trổ khắc: "Nha đầu, lấy đồ vật đưa cho hắn đi, nhìn xem có hài lòng không"
Vương Băng Ngọc nhìn Hác Mãnh, cười nói: "Đồ điêu khắc kia cho ngươi, ông ngoại ta nói cả đời này ông không có nhiều tinh phẩm trong tinh phẩm đó, không nỡ cho ngươi đâu."
Hác Mãnh sờ mũi, không nỡ cũng cho chứ, đó là của mình mà.
Ở góc phòng có két bảo hiểm, Vương Băng Ngọc ngồi xổm xuống mở mã an toàn, từ bên trong lấy ra gói vải trắng, đóng két bảo hiểm lại rồi đi tới đưa gói vải trắng cho Hác Mãnh.
Trong gói vải trắng có mấy món đồ, một chuỗi dây chuyền, rất nặng, gần 500g thì phải, nhìn đồ vật không lớn nhưng phân lượng lại không nhẹ. Một chuỗi hạt châu nhỏ xuyên thành dây xích, phía dưới là điêu khắc một khối long bài, trông rất sống động.
"Đẹp quá"
Hác Mãnh cảm thán.
"Hừ, ngươi biết cái gì chứ, đẹp chỗ nào mà đẹp? Vật này mang trên người ngươi còn không bằng để trong két bảo hiểm của ta" Tiền Mãn Đường hừ lạnh.
Hác Mãnh cũng không tức giận, nhếch miệng cười khà khà: "Vậy sao được, vật này mang trên người ta tuy là hơi tiếc, nhưng dù sao vẫn hơn là đặt trong két bảo hiểm của lão nhân gia ngài chứ, tuy rằng ta không biết nó đẹp chỗ nào, nhưng nó chính là rất đẹp, nhìn là thấy thích rồi."
Tiền lão gia tử không nhịn được cười mắng: "Thằng nhóc láu cá nhà ngươi, được rồi, đồ đã cho ngươi, ta trong lòng cũng yên tâm. Gỗ trầm hương ngàn năm này, trải qua ngàn năm đánh bóng không cần bàn tới, chỉ cần ngươi mang trên người, lấy người dưỡng mộc, ngược lại, lấy mộc dưỡng người, có nhiều chỗ tốt, sau này không được lấy xuống, tận lực mang trên người"
Hác Mãnh nghiêm túc gật đầu
...