Dương Tiểu Song nhìn mẹ đang trò chuyện vui vẻ với Hác Mãnh, cái mũi nhỏ nhăn lại, nàng cũng không ngốc, nhận biết không kém so với người khác. Mẹ mình xinh đẹp như vậy, thiếu gì người muốn theo đuổi, chỉ có điều trong tiềm thức của nàng không thích, hoặc có thể nói là kháng cự lại điều đó.
"Làm sao vậy?" Tiểu Phượng tò mò hỏi.
Dương Tiểu Song đánh mắt về phía hai người, bĩu môi nói: "Ngươi xem!"
Tiểu Phượng quay sang nhìn, hơi sửng sốt, quay đầu lại nhỏ giọng nói: "Không thể nào? Mẹ ngươi nhiều tuổi hơn Mãnh ca mà!"
Dương Tiểu Song chu miệng nhỏ, hậm hực: “Nhiều tuổi hơn thì sao, thời đại bây giờ chuyện tuổi tác còn quan trọng à? Nếu đại minh tinh Lưu Đức Hoa để ý tới ngươi, muốn hẹn hò với ngươi, ngươi có nguyện ý hay không?”
"Điều này thì…hì hì, khó nói nha!" Tiểu Phượng cười đùa.
Dương Tiểu Song trừng mắt, tức giận nói: "Chính là vậy đấy! Với tuổi tác của Lưu Đức Hoa thì có thể làm ông nội ngươi được rồi, nhưng trông người ta dường như vẫn trẻ mãi không già, đám thiếu nữ đều thích như thường”
Tiểu Phượng không hiểu liền hỏi: “Vậy thì có quan hệ gì với mẹ ngươi chứ? Mẹ ngươi cũng đâu phải là Lưu Đức Hoa!”
Dương Tiểu Song càng tức giận hơn: “Mẹ ta và Lưu Đức Hoa có đặc điểm giống nhau, chính là tuổi tác đều đã nhiều, nhưng vẫn còn sức quyến rũ rất lớn, có thể hấp dẫn ánh mắt người khác.”
Tiểu Phượng sờ trán Dương Tiểu Song, cười nói: “Ngươi phát sốt rồi sao?”
“Xéo, ngươi mới phát sốt ấy!” Dương Tiểu Song trừng mắt với tiểu Phượng.
Gọi xong món ăn, do có Dương Lam ở đây nên đám bạn học của Dương Tiểu Song cũng không dám càn rỡ uống rượu, chỉ uống nước ngọt và trà. Về phần Hác Mãnh là trường hợp đặc biệt thì được cấp cho 2 chai bia, nhưng cũng chỉ được đúng 2 chai mà thôi, muốn uống nhiều hơn cũng không có.
“Lên nào, cạn chén vì web điện tử Tiểu Song, không có nó thì hôm nay chúng ta đã không được ngồi ở đây!” Đợi sau khi đồ ăn được bưng lên hết, Dương Tiểu Song liền nâng cốc, đứng dậy cười nói.
“Chúc web điện tử Tiểu Song ngày càng phát đạt…”
“Tiền vào như nước, sinh ý thịnh vượng!”
“Vĩnh viễn không có lời nhận xét kém!”
Dương Tiểu Song cao hứng cười: “Ha ha, ta thích những lời này, mọi người cùng cạn chén nào!”
“Cạn chén!”
Tất cả mọi người đều đứng dậy, ngửa đầu uống cạn cốc!
Dương Tiểu Song đi tới bên cạnh Hác Mãnh, quàng tay ôm vai hắn, cười nói:
“Mọi người biết người này là ai không? Hắn là Hác Mãnh, mọi người có thể gọi hắn là Mãnh ca. Mãnh ca chính là nhà cung cấp số một của web điện tử Tiểu Song, có thể nói, nếu không có hắn thì cũng sẽ không có web Tiểu Song. Mãnh ca trước kia là một kẻ buôn đồng nát, có điều… hì hì, hiện tại bản thân đã có giá trị bạc triệu rồi. Biết cái gì là ‘nhà nghèo vượt khó’* không (điểu ti nghịch tập)? Đây chính là ví dụ trên thực tế đấy. Mọi người đừng quên chụp ảnh chung với hắn nha!”
Hác Mãnh sửng sốt, trong lời nói của nha đầu này đầy ý đá đểu, mình trêu chọc gì nàng à?
Nhà nghèo vượt khó? Có ý gì đây?
“Con nói linh tinh gì thế?” Dương Lam trừng mắt với tiểu Song, nàng đương nhiên là đã nhận ra ý tứ trong đấy.
“Đâu có gì đâu, con chỉ muốn cho mọi người biết kỳ tích của hắn thôi mà!” Dương Tiểu Song khẽ lè lưỡi cười đùa.
Hác Mãnh ngồi đó vẫn giữ nguyên nụ cười trên mặt, lấy đũa gắp một con tôm, bóc vỏ, bỏ vào miệng nhai hai cái, nuốt xuống, tay chỉ vào cốc bia nói:
“Rót bia!”
Trong phòng dần trở nên yên tĩnh, đám bạn học của Dương Tiểu Song đều dời tầm mắt về phía Hác Mãnh, như thể muốn cảm nhận sự khác biệt trên người hắn. Hình dung một cách trừu tượng thì chính là tựa như có vô số ánh sáng tập trung vào người Hác Mãnh, biến hắn thành một vầng mặt trời rực rỡ.
Dương Tiểu Song sững sờ, trợn trừng hai mắt, đứng ngây ra như phỗng.
“Rót bia!” Hác Mãnh lặp lại lần nữa.
“Thể diện lớn nhỉ!” Dương Tiểu Song nhỏ giọng lầm bầm, cầm chia bia rót đầy cốc cho Hác Mãnh.
“Biết cái gì gọi là nhà nghèo không? Nhà nghèo chính là đứng bên ngoài cửa nhìn vào, khao khát được dùng cơm ở đây một lần, ở đây hưởng thụ. Không sai, trước kia ta rất nghèo, nhưng các ngươi không có quyền cười nhạo ta, có lẽ đến khi tốt nghiệp các ngươi còn nghèo hơn ta nữa. Ta chưa bao giờ tự ti về nghề nghiệp của mình, ta chính là người buôn đồng nát, hiện tại là vậy, sau này cũng vẫn vậy, sẽ không thay đổi cho dù có nhiều tiền, mà điều thay đổi sẽ chỉ là ánh mắt của các ngươi đấy.
Hiện giờ ta có vốn liếng vài triệu bạc, chỉ có thể mua bán điện thoại di động, máy vi tính loại second hand, nhưng đến lúc ta có mấy trăm triệu, ta sẽ mua bán máy móc, nhà xưởng, và khi có tiền tỷ thì ta sẽ mua bán tập đoàn, máy bay chiến đấu, hàng không mẫu hạm. Bất cứ đồ vật nào cũng đều có hàng mới và hàng cũ, từng bị người khác sử dụng thì có thể gọi là hàng second hand, đương nhiên cũng bao gồm cả con người trong đó, chính là dạng như mọi người vẫn hay gọi là ‘vợ già’ ấy.”
“Ha ha!” Lời của Hác Mãnh khiến cho vài người bật cười.
Hác Mãnh xua tay nói: “Đừng cười, có cái gì đáng cười chứ, ta cũng không nói là hàng second hand không tốt, trong đó bao gồm cả ‘vợ già’ nhé!”
Dương Lam ngồi bên cạnh Hác Mãnh, liếc xéo hắn một cái, cười mắng: “Ta không thích điều này, cái gì mà bao gồm cả ‘vợ già’ chứ, chẳng lẽ sẽ không bao gồm đám ‘chồng già’ các ngươi sao?
“Ha ha, đương nhiên là có, cháu không nói là không bao gồm nhé. Đồ second hand chưa chắc là sẽ không tốt, mà đồ mới cũng không thấy chưa từng có sản phẩm lỗi!” Hác Mãnh gật đầu cười.
“Rốt cuộc ý ngươi là gì, đừng làm mọi người đau đầu nữa!” Dương Tiểu Song hậm hực hỏi.
Hác Mãnh nhún vai một cái, nói: “Ta muốn nói, hiện tại các ngươi rất ‘mới’, nhưng tốt nhất đừng nên coi thường second hand, cái gì gọi là ‘nhà nghèo’? Với giá trị quan của bản thân các ngươi thì ‘nhà nghèo’ nghĩa là ‘đồ second hand’ hay là ‘đồ mới’? Cá ướp muối vẫn có thể trở mình, thì huống chi là ‘nhà nghèo’. Không nên cười nhạo nhà nghèo, có lẽ có một ngày ‘nhà nghèo’ sẽ ‘thượng đế’ của các ngươi, là ông chủ cho các ngươi cơm ăn đấy…!”
Hắn hơi ngừng lời, quay đầu lại nhìn Dương Tiểu Song, như cười như không, nói:
“Ví dụ như ngươi, vừa rồi ngươi cười nhạo ta trước kia là kẻ nhà nghèo, vậy ngươi có nghĩ tới hiện giờ đang ăn từ ai, chi tiêu từ ai, kiếm tiền từ ai hay không? Không có ta thì ngươi là gì? Hiện tại ‘đủ cánh’ liền dám quay lại cười nhạo ông chủ của mình ư?”
Dương Tiểu Song là người hiền lành sao? Tất nhiên là không rồi. Nàng thở phì phì, trừng mắt với Hác Mãnh, nói: “Nhưng sao ngươi lại có thể ‘tán’ mẹ ta?”
“Cái gì? ‘Tán’ mẹ ngươi?” Một câu nói khiến Hác Mãnh thiếu chút nữa rớt hàm.
Dương Lam ngồi cạnh cũng trợn mắt há mồm, không ngờ con gái lại kéo cả mình vào, và ngay sau đó mặt liền ửng đỏ.
Hác Mãnh không nhịn được, hỏi: "Ngươi vừa nói gì?"
Dương Tiểu Song tức giận, nhìn chằm chằm vào hắn, nói: "Ngươi tưởng ta ngu sao? Lúc nãy ngươi và mẹ ta nói nói cười cười, đó không phải là muốn tán mẹ ta thì là gì? Mẹ ta xinh đẹp như vậy, ngươi có thể không thích sao? Đừng bày ra bộ mặt vô tội, ta thấy rất bực mình!”
“Ha ha!"
Hác Mãnh cười phá lên, nhìn Dương Tiểu Song nói: “Ta thì cũng không bận tâm lắm, nhưng ngươi làm trò trước mặt nhiều bạn học như vậy, có nghĩ đến cảm giác của mẹ ngươi không? Dương Tiểu Song ngươi cảm nhận được rất nhiều chuyện nha, ngươi cũng không còn nhỏ nữa đúng không? Những lời của ngươi rất đáng bị đánh đòn!
“Đánh đi, ngươi đánh thử xem!” Dương Tiểu Song trừng mắt, thở phì phì, tay nắm chặt lại, nói: “Để coi hôm nay rốt cuộc là ngươi đánh ta, hay ta đánh ngươi đây! Ngươi cũng không nhìn một chút xem đây là chỗ nào?”
Hác Mãnh buồn cười đáp: “Làm sao, muốn chơi kiểu số đông à?”
Dương Lam ngồi một bên dở khóc dở cười nói: “Nha đầu này cũng bởi ta dạy hư!”
Dương Tiểu Song liếc xéo Hác Mãnh một cái, không để ý tới lời của mẹ mình, nói: “Đúng vậy đấy, chỉ cần ta hô một tiếng thì mọi người sẽ đấu với ngươi. Ngươi chọn đi, một mình đấu lại bọn ta, hay là bọn ta đấu một mình ngươi đây!”
“Ngươi giỏi!” Hác Mãnh ngửa đầu tu hết cốc bia, đứng dậy dắt tay Quả Quả, cười nói: “Chúng ta nhanh đi thôi, bằng không lát nữa lại bị ăn đòn mất!”
“Đi đi, cứ kệ hắn đi, cho dù không có hắn thì chúng ta vẫn tìm được nhà cung cấp khác. Hắn tưởng bản thân là cái rốn của vũ trụ chắc!” Dương Tiểu Song nhìn chằm chằm Hác Mãnh.
“Con nổi điên vì điều gì vậy? Mẹ..mẹ và tiểu Mãnh cách nhau nhiều tuổi như vậy, chúng ta làm sao có thể có chuyện đó được, con muốn làm mẹ tức chết ư?” Dương Lam cũng trở nên tức giận.
Dương Tiểu Song ánh mắt khẽ đảo, lóe lên tia giảo hoạt, nhưng rất nhanh che dấu đi.
“Hác Mãnh, ngươi đứng lại đó cho ta, hiện tại muốn đi cũng không được phép, ngươi trả lời cho ta. Ngươi có tình cảm với mẹ ta không, có phải muốn tán bà hay không?” Dương Tiểu Song ngăn Hác Mãnh lại, hỏi.
-
"Hiện tại ta chẳng muốn gì ngoài việc đánh ngươi!" Hác Mãnh nhìn nàng, cười nói.
Dương Tiểu Song đột nhiên biến đổi sắc mặt, nghiêng đầu cười hỏi: "Ngươi thật sự không muốn tán mẹ ta?"
Hác Mãnh há mồm phun ra mấy chữ: “Tán con em ngươi ấy!”
-
"Hì hì!" Dương Tiểu Song cũng không tức giận, trái lại còn nở nụ cười, lôi kéo Hác Mãnh trở về bàn ăn, nói: “Ta đã bảo các ngươi sao có thể như vậy được chứ. Tiểu Phượng cứ nói là ngươi không có ý tốt, muốn tán mẹ ra, cho nên ta mới lừa ngươi một chút, xem thử ngươi có ý xấu đó hay không. Không có gì thì thật sự là tốt quá, kỳ thực ta chỉ muốn sớm làm rõ chứ không có ý gì khác đâu!”
Tiểu Phượng ngồi ở phía xa liền lấy hai tay che mặt, như này phải chăng là 'nằm ngủ cũng bị trúng đạn' trong truyền thuyết! Đkm, ta nói Mãnh ca muốn tán mẹ ngươi hồi nào, là ngươi nói đấy chứ.
Chẳng nhẽ tác dụng của chị em tốt chính là thay người chịu tội sao?
“Hiện tại không có chuyện gì rồi, hiểu lầm được hóa giải, chúng ta tiếp tục uống chén thứ hai thôi. Chén này ta kính Mãnh ca, chúc ngài long tinh hổ mãnh, hàng đêm xài Viagra, một mạch đến già!” Dương Tiểu Song nâng cốc, cười nói.
Hác mãnh liếc mắt, dở khóc dở cười mắng: "Đây là ngươi đang rủa ta hay chúc phúc cho ta vậy?"
Dương Tiểu Song nháy mắt một cái, cười nói: "Tự hiểu đi!"
“Hay!”
“Ha ha, Mãnh ca, nhà ta mở hiệu thuốc đó, nếu cần Viagra thì cứ nói với ta một câu. Ngoài Viagra còn có nhiều loại bổ thận tráng dương khác, tuyệt đối chỉ lấy giá gốc!”
Một gã béo cười ha ha, xen lời vào.
Hác Mãnh mặc dù không hiểu Dương Tiểu Song rốt cuộc có ý gì, nhưng cũng không thể tức giận với nàng được, dù sao mẹ của nàng còn đang ngồi cạnh, ít nhiều cũng phải cho chút mặt mũi!
Hắn nâng cốc, nhún nhún vai nói: “Vậy được, trước hết cứ bán cho ta 50 cân (1 cân = 0,5 kg), để ta từ từ bồi bổ!”
“50 cân? Mãnh ca, đây chính là Viagra đấy, không phải là canxi, dùng một viên là có tác dụng rồi, xài nhiều… dễ ‘nổ’ chết lắm!” Gã mập sợ đến choáng váng.
Hác Mãnh liếc mắt xem thường, nói: “Ca kháng thuốc mạnh lắm, xài hàng phải tính bằng cân!”
------------------------------------------------------
*屌丝逆袭 – Điểu ti nghịch tập:
Điểu ti: (nghĩa gốc) cơ quan sinh dục nam, âm mao nữ =))
Cả cụm: Nghĩa đen mang ý thô tục, chê đàn ông có ‘cái đó’ nhỏ. Nghĩa bóng mang ý châm chọc những người bần cùng tự dưng phất lên sau 1 đêm.