Rời khỏi Đại Phú Hào, Hác Mãnh gọi điện thoại cho người phụ nữ kia.
"Honey, khanh khách, nhớ người ta sao?" Tôn Nhiêu giọng nói nũng nịu, cười duyên vang lên trong điện thoại, khiến Hác Mãnh không nhịn được rùng mình, tự nhủ ngươi cứ làm như thân quen lắm ấy. Hai người nhiều nhất cũng chỉ là tình một đêm, buổi tối hôm đó Hác mãnh cũng không nhớ rõ cụ thể như thế nào, có hay không còn không biết.
"Ngừng, đừng có gọi như thế, chúng ta không phải người yêu, ngươi là ngươi mà ta là ta, sau này đi đường hay đi cầu không liên quan tới nhau" Hác Mãnh bình thản nói, đối với loại phụ nữ này, hắn cũng không muốn dây dưa nhiều, đối phương bẩm sinh tính cách muốn ăn đòn như thế, hắn cũng không chịu được.
Tôn Nhiêu đang đi dạo phố cùng với bạn, nghe khẩu khí của Hác mãnh thì sắc mặt không tốt, lạnh giọng nói: "Nếu không có quan hệ gì, vậy tại sao còn gọi điện cho ta, ngươi nghĩ thế nào ta còn không biết sao, không phải muốn trêu ta thì là muốn ngủ với ta, hay nhớ ra ta có thai với ngươi rồi? Đàn ông các ngươi trong lòng nghĩ gì, ta đã sớm biết rồi, hừ ngươi cho rằng chuyện lần trước cứ thế là xong sao? Tinh hoa của ngươi ta đều hứng trọn rồi, nếu như tháng sau kinh nguyệt của ta không có đến, nếu ngươi không cưới ta thì ngươi chờ ngồi tù đi."
Hác Mãnh sờ mũi, cười khổ: "Ngươi trâu bò, nói cho ngươi biết ta chỉ là một tên đồng nát, một là không tiền, hai là không thế, cưới ngươi thì ngươi đồng ý sao? Ít cùng ta nói những lời vô nghĩa thế, chiếc xe đạp leo núi của ta đâu?"
"Ngươi là đồng nát?" Tôn Nhiêu sửng sốt, trầm mặc một lát rồi nhẹ giọng hỏi: "Chu Minh nói nhà ngươi làm quan, ngươi là ...Nhị đại sao?"
(ND: Nhị đại ý nói cậu ấm nhà giàu, có cha mẹ giàu có hoặc làm quan to)
"Nhị đại cái lông ấy, ngươi thấy đồng nát là con ông cháu cha chưa, ai thèm lừa ngươi, không tin ngươi hỏi lại nàng xem. Nhanh lên, đừng lằng nhằng, chiếc xe đạp leo núi của ta bị ngươi tông hỏng đâu?" Hác Mãnh hỏi.
"Tất nhiên là ném đi rồi, hỏng như vậy rồi, ngươi còn muốn nó làm gì?" Tôn Nhiêu vẫn không tin Hác Mãnh. Một tên đồng nát, có thể lăn lộn cùng Đại thiếu gia tập đoàn Đại Chu sao?
Hác Mãnh nhíu mày, nói: "Ném đi thật à?"
"Ừm... nhưng mà vẫn còn có thể tìm lại được, ngươi vẫn muốn sao?" Tôn Nhiêu cười khanh khách nói.
"Muốn chứ, đưa tới cho ta, ta đang ở cửa Đại Phú Hào đây" Hác Mãnh trầm giọng. Thế nào đi nữa cũng là đáng giá trăm mấy chục ngàn, đồ của mình tại sao lại không muốn.
"Người ta hiện đang ở siêu thị đây, thích một chiếc túi LV, ngươi mua cho ta đi, ta sẽ mang xe lại cho ngươi." Tôn Nhiêu ra điều kiện, một chiếc túi LV mấy chục ngàn tệ, đối với nàng mà nói thì không dám mua, mặt khác muốn thử thách tài lực của tiểu tử này. Vừa có thể có được đồ mình thích vừa thử thách được hắn, không thể để hắn chiếm tiện nghi không được.
Hác Mãnh tức giận nói: "Ta nói ngươi không nghe rõ sao? Hiện tại ngươi lập tức mang chiếc xe đạp kia tới cho ta rồi cút, còn đòi túi LV nữa chứ. Ngươi chỉ biết tới túi LV thôi à. Cho ngươi nửa giờ, không tới thì tự gánh hậu quả."
Sau đó rất trâu bò cúp điện thoại. Đối phương có tới hay không thì Hác Mãnh chỉ có thể nhún vai mà thôi. Ngươi ta mà không tới thì hắn cũng chả làm gì được.
Bạn của Tôn Nhiêu thấy sắc mặt nàng khó coi, hỏi nàng làm sao. Tôn Nhiêu lắc lắc đầu, miễn cưỡng cười nói: "Các ngươi cứ tiếp tục đi dạo đi, ta có chút việc gấp muốn đi làm. Chờ ta có thời gian, ta lại mời các ngươi ăn uống." Nói xong, xoay người đi ra khỏi trung tâm thương mại, để lại mấy chị em tốt đứng nhìn nhau.
Không thể không nói, Tôn Nhiêu là người ham muốn hư vinh, ái mộ người có thế lực, có lúc rất hay nói khoác, trong đám bạn bè đều biết nàng tán được một tên Phú Nhị Đại, đã sắp bàn luận chuyện cưới hỏi rồi.
Hác Mãnh mười mấy ngày không gọi điện thoại cho nàng thì thôi, vất vả lắm mới gọi một cuộc, ngữ khí lại còn không thoải mái, Tôn Nhiêu trong lòng rất bất mãn. Hơn nữa, Hác Mãnh lại làm trái tim của nàng phập phồng lo sợ, nghề đồng nát so với thân phận Phú Nhị Đại cách biệt rất lớn đó.
Tôn Nhiêu thậm chí không dám tưởng tượng, nếu Hác Mãnh nói là thật, vậy nàng nên làm gì đây.
Lời nói khó nghe, nàng đã khoe khoang khắp nơi rồi, bây giờ Hác Mãnh từ Phú Nhị Đại biến thành Bần Nhị Đại thì nàng biết giấu mặt vào đâu, vì thế nàng cần phải làm rõ điều này.
Mặc kệ ngươi là Bần Nhị Đại hay Phú Nhị Đại, nàng đều phải gặp Hác Mãnh nói rõ ràng. Còn xe đạp của Hác Mãnh, nàng đương nhiên không dám vứt, Tôn Nhiêu tuy thích hư vinh, nhưng cũng rất khôn khéo, đặc biệt là một vài việc nhỏ nàng rất là chú ý.
Hác Mãnh chờ một lúc mà chưa thấy, đang chuẩn bị rời đi thì Tôn Nhiêu gọi điện tới, khiến Hác Mãnh không nhịn được mỉm cười, mặt hàng này cũng biết nghe lời nhỉ.
"Ngươi ở chỗ nào?" Tôn Nhiêu nhẹ nhàng hỏi, điệu bộ chỉ lo chọc giận Hác Mãnh vậy.
Hác Mãnh nói địa chỉ cho nàng, sau khi nhìn thấy xe của Tôn Nhiêu, hắn đi tới mở cửa xe rồi ngồi vào, trầm mặt nói: "Tiện đường đưa ta tới thị trường đồ cũ đi"
"Ồ" Tôn Nhiêu thành thật, dĩ nhiên chẳng có hỏi gì, lái xe đi tới thị trường đồ cũ, dọc đường đi con mắt thỉnh thoải len lén liếc nhìn Hác mãnh, thế nhưng lại không nói gì.
Sau khi đến thị trường đồ cũ, Tôn Nhiêu nhẹ giọng hỏi: "Ngươi muốn mua gì vậy, ta đưa ngươi đi, xe đạp của ngươi ở sau cốp xe đó, không có chỗ để, thật không tiện."
Nếu chưa thấy nàng hung hăng càn quấy, ngang ngược không nói lý, kỳ thực cảm giác bây giờ là xinh đẹp, ôn nhu. Nhưng vì Hác Mãnh có ấn tượng từ trước rồi nên cảm thấy nàng giả trang thật giống đó.
Không thể nói chó không được ăn cứt, thế nhưng muốn một người lập tức thay đổi tốt thì tuyệt đối không dễ dàng như vậy.
Ba ngày không gặp con người đã thay đổi khác xưa, đó cũng tùy từng người, tùy từng hoàn cảnh.
Hác Mãnh suy nghĩ một chút, nếu nàng muốn cùng đi, vậy cũng được, đúng lúc muốn cho nàng nhìn rõ mình là dạng gì, để cho nàng đừng có nằm mộng giữa ban ngày nữa, cha hắn chỉ là một cái tổ trưởng dân phố, cũng tính là quan sao?
Đến thị trường đồ cũ, Hác Mãnh cũng không mua gì cụ thể, tùy tiện đi dạo là một chuyện, chuyện khác là bổ sung nguồn hàng cho cửa hàng đồ cũ. Với lại cũng muốn hiểu rõ giá cả các đồ vật trong thị trường đồ cũ, dù sao cũng là nghề của hắn mà.
"Tủ lạnh loại này bao nhiêu tiền một chiếc?"
"800"
"650 được không? Ba mươi chiếc, nếu được thì cho người đưa đến địa chỉ này đi, 2000 tệ đặt cọc đây."
Đi một vòng, tủ lạnh cũ, TV, máy giặt, lò vi sóng... vừa ý liền mua, lúc đi ra đã tiêu tốn hơn 60-70 ngàn tệ, cũng là mua bán lớn rồi, mỗi tội đồ vật đa dạng nhiều chủng loại.
Tôn Nhiêu vẫn ở bên cạnh Hác mãnh, mặt dày mày dạn ôm cánh tay hắn, nhưng chỉ xem mà không nói gì, chờ đến khi đi ra mới không nhịn được hiếu kỳ hỏi: "Ngươi mua những đồ điện cũ này làm gì vậy?"
"Ta sửa lại rồi bán đi" Hác Mãnh bình tĩnh nói.
Sửa rồi bán đi? Đây cũng quá vất vả chứ? Tôn Nhiêu trong lòng lại không yên. Hác ãnh không cho nàng cơ hội nghĩ nhiều, hỏi: "Ngươi bây giờ đi hay đưa ta về rồi đi?"
"Đưa ngươi về chứ, ngươi gọi xe cũng không tiện mà." Tôn Nhiêu làm bộ thông tình đạt lý.
Hác Mãnh trong lòng cũng đang muốn như vậy, bất quá cũng không thể nói rõ ràng ra.
Những đồ vật cũ này, Hác Mãnh để bọn họ đưa tới bên thôn Thành Trung, gian nhà cấp bốn hắn thuê vẫn còn. Hắn coi đây là kho để hắn thu thập đồ, rồi sau đó chuyển vào trong Trạm Thu Mua, bí mật lớn nhất của Hác Mãnh tuyệt đối không thể lộ ra bên ngoài.
"Đây là nhà ngươi?" Nhìn sân um tùm, gian nhà cũ ba gian, Tôn Nhiêu sửng sốt trừng hai mắt hỏi.
Hác Mãnh trong lòng cười thầm, trên mặt cũng không biểu hiện gì cả, bình tính gật đầu nói: "Đúng, đây chính là nhà ta, Chu Minh trêu ngươi đó, ta làm gì có con nhà quan, lừa ngươi mà ngươi cũng tin, ta là một người kinh doanh đồ cũ bình thường thôi."
"Bần dân?" Tôn Nhiêu quay lại nhìn Hác Mãnh, nghiến răng nghiến lợi hỏi.
Hác Mãnh cũng không tức giận, cười nói: "Chuẩn"
Tôn Nhiêu không tin nói: "Ngươi là bần dân sao có thể đi xe đạp trăm mấy chục ngàn được chứ? Dù là ông chủ bình thường cũng không nỡ đi xe đạp đắt tiền như vậy?" Trong lời nói còn ôm mấy phần hi vọng.
"Ta trước đây là đồng nát, sau đó đổi nghề thu mua phế phẩm, cái xe đạp kia là lúc ta làm đồng nát mua về, một món hời đó. Ngươi thật sự cho rằng ta bỏ hơn trăm ngàn mua xe đạp sao?" Hác Mãnh cười nhúng vai.
Tôn Nhiêu cắn môi, hỏi: "Ngươi là bần dân, sao có thể xưng huynh gọi đệ với Chu đại thiếu chứ?"
"Trước đây ai biết hắn là Chu đại thiếu chứ, chúng ta là bạn học, lúc đi học buổi sáng không có gì ăn, hắn cướp của ta mấy cái bánh bao ta mua 5 tệ, khi đó hắn còn bần hơn ta, sau này mới biết hắn là người thừa kế tập đoàn Đại Chu, rất có tiền đó." Hác Mãnh cười, lời này cũng không phải nói dối, khi đó cho dù là ăn mặc hay bất cứ chuyện gì cũng không nhìn ra Chu Đào là con nhà có tiền, hoặc có thể nói, mặt hàng này rất biết ẩn nhẫn.
"Vậy thì, vậy thì ... Ngươi bây giờ có bao nhiêu tiền?" Tôn Nhiêu hỏi.
Hác Mãnh sờ sờ mũi, nói: "Cái này khó nói, nhưng mấy chục ngàn thì vẫn có, bất quá hiện tại không nhà, không xe, cái nhà này là ta đi thuê, trong nhà còn có 1 chị gái, một em gái, cha mẹ đều là công nhân bình thường."
"Ngươi nói đều là thật chứ?" Tôn Nhiêu vẫn chưa có tin.
"Ta có thể thề" Hác Mãnh làm bộ lưu manh.
Oa.
Tôn Nhiêu ngồi dưới đất gào khóc, khóc đến tan nát cõi lòng, nghe vô cùng thê thảm, thật nhiều oan ức. Hác Mãnh nhìn nàng mà há hốc mồm.
Mẹ kiếp, chả lẽ không chịu nổi kích thích mà điên rồi sao?
"Ngươi khóc cái gì, nín ngay, bị người ta nghe thấy còn tưởng ta làm gì ngươi đó." Hác Mãnh đi qua, muốn kéo nàng đứng dậy.
Tôn Nhiêu khóc càng lớn, cho dù Hác Mãnh có đấm đá đi chăng nữa vẫn cứ ngồi dưới đất thà chết không chịu đứng lên, khóc như chết đi sống lại vậy. Oan ức kia giống như, giống như... đồ vật yêu quý nhất bị người ta cướp đi mất, nghe rất đau lòng...
...