Tới trước sân huấn luyện, Hạ Tranh mới ý thức được, sự bất đồng giữa học viện quân đội Hoa Đô Tinh và các trường đại học khác.

Sân huấn luyện xa hoa như vậy, nhất định là rất tốn kém!? Ngân sách Liên minh trích ra cho quân giáo khẳng định khiến cho những học viện khác phải đỏ mắt.

“Phốc.” Hạ Khâm vùi đầu Hạ Tranh vào ngực nghiêm khắc xoa xoa, “Em tới là để xem quân giáo Hoa Đô Tinh tiêu tốn mất bao nhiêu ngân sách sao?”

Hạ Tranh ngượng ngùng cười cười: “Đại ca, cơ giáp ở đâu?”

Hạ Khâm dẫn Hạ Tranh tới trung tâm sân huấn luyện, anh đã sớm đem cơ giáp lấy ra.

Cơ giáp của Hạ Khâm mặc dù chỉ là cơ giáp lỗi thời dùng trong huấn luyện, nhưng vẻ ngoài đen nhánh mang theo ánh kim loại sáng bóng huyễn khốc, để cho Hạ Tranh nhìn thấy mà đỏ mắt không thôi.

Cậu cũng muốn có một cơ giáp như thế, lái đi ra ngoài nhất định rất uy phong.

“Nếu em có thể theo học ở đây, thì đại ca cũng đã tốt nghiệp rồi nhỉ!?” Hạ Tranh cẩn thận vuốt ve vỏ ngoài của cơ giáp, xúc cảm lạnh như băng thật khiến cho người ta mê muội, “Nếu như em có thể điều khiển cơ giáp, thì có thể dùng cơ giáp của anh không?”

Sau khi Hạ Khâm tốt nghiệp nhất định sẽ có cơ giáp riêng, cơ giáp dùng cho huấn luyện này sẽ bị đào thải!

Ánh mắt Hạ Khâm lóe lên, nhẹ giọng đáp: “Cơ giáp dùng trong huấn luyện có thể ủy thác làm tài sản độc quyền của học viện…, cũng có thể tự mình đem tặng lại cho người khác. Nếu Tiểu Tranh tới học viện này, đại ca đương nhiên đem cơ giáp lưu lại cho em.”

“Nó tên gọi là gì?” Hạ Tranh vòng quanh cơ giáp vài vòng, hai mắt lóe lên sao nhỏ nhấp nháy.

“Cơ giáp huấn luyện rất ít cái có trí năng,” Hạ Khâm ngừng một lát, “Bất quá cơ giáp này của anh lại sở hữu trí năng, về sau đổi cơ giáp anh sẽ đem trí năng dời qua. Nó tên là Đậu Đen.”

Hạ Tranh: “… Đại ca? Đen trong “màu đen”? Còn cái gì đậu?”

“Đậu trong “cây đậu”.” Dáng vẻ nghiêm túc của Hạ Khâm không giống như đang đùa.

Hạ Tranh: “Đại ca, anh đặt tên này, cơ giáp của anh nếu biết được sẽ khóc mất.”

Hai mắt cơ giáp màu đen chợt lóe lên một cái.

“Ồ?” Hạ Tranh sợ đến lùi ra sau một bước.

“Đậu Đen, cậu tỉnh?” Hạ Khâm vỗ vỗ đồng bạn của mình.

Cơ giáp màu đen hai mắt lại lóe lên lần nữa.

“Anh quên mở âm tần rồi.” Hạ Khâm có thể dùng tinh thần lực câu thông với cơ giáp của mình, nhưng nếu cơ giáp muốn giao lưu với người khác không phải chủ nhân thì phải thông qua hệ thống âm thanh mới được, “Tới, Đậu Đen, để tôi giới thiệu với cậu, đệ đệ tôi Hạ Tranh, làm quen đi.”

Hạ Tranh tò mò nhìn cơ giáp vừa khởi động: “Chào cậu.”

“Chào cậu.” Giọng nam máy mọc y hệt bề ngoài của nó, vô cùng huyễn khốc, “Tôi cũng hiểu được cái tên Đậu Đen này thực sự là quá khôi hài. Bất quá bản thân chủ nhân còn không thấy thẹn, tôi tự nhiên càng không sao cả.”

Hạ Tranh chợt quay đầu nhìn Hạ Khâm, đại ca! Cơ giáp của anh còn biết giễu cợt nè! Trí năng thật là cao!

Hạ Khâm đại khái đã quen bị cơ giáp của mình trào phúng, trực tiếp chuyển đề tài: “Đại ca trước hết lên cơ giáp biểu diễn cho em xem vài động tác mẫu, sau đó dẫn em đi sân đấu giả lập.”

“Sân đấu giả lập?” Hạ Tranh hỏi, “Không đối chiến ngay tại nơi này sao?”

“Người bị thương coi như đáng đời, nhưng cơ giáp bị tổn thương thì lấy tiền đâu ra để bồi thường.” Hạ Khâm vỗ vai Hạ Tranh, “Huấn luyện giả lập áp dụng hình thức tinh thần lực cũng giống như thực chiến, chủ yếu là khi thực chiến thì tâm lý sẽ bất đồng.”

Hạ Tranh gật đầu. Dù trong sân đấu giả lập cũng mô phỏng lại cảm giác khi bị thương, nhưng tiềm thức biết đó là giả, khẳng định tâm lý cũng bất đồng.

Cho nên lợi hại trên chiến trường giả tưởng, trong hiện thực không nhất định cũng sẽ lợi hại. Rất nhiều người khi chân chính điểu khiển cơ giáp, liền tâm thần hoảng hốt.

“Cơ giáp thực chiến ở đây trên cơ bản đều diễn ra trong không gian ảo, còn luyện tập bình thường thì vẫn tiến hành trong hiện thực.” Hạ Khâm dứt lời liền để cơ giáp tiến tới đón anh lên. Tuy Đậu Đen hay chế giễu Hạ Khâm, nhưng động tác vẫn rất phối hợp.

Hạ Tranh ngồi xuống vị trị quan sát, nhìn Hạ Khâm điều khiển cơ giáp, mở ra chế độ huấn luyện bình thường.

Tránh né chướng ngại vật, tiêu diệt mục tiêu, một loạt động tác lưu loát sinh động như nước chảy mây trôi, đại gia hỏa cồng kềnh dưới sự điều khiển của Hạ Khâm, tựa như một vật thể có sinh mệnh, động tác linh hoạt mẫn tiệp, một chút dáng vẻ của máy móc cũng không có.

Chướng ngại vật xuất hiện trên không trung ngày càng dày đặc, cơ giáp màu đen trên không lưu lại từng đường tàn ảnh, cuối cùng đã nhìn không rõ bản thể.

Trước đài quan sát hiện lên màn sáng bảo hộ màu lam nhạt, âm thanh bạo liệt đập vào màn sáng, lưu lại từng đường hoa văn như những gợn sóng.

Hạ Tranh nắm chặt tay vịn, đáy mắt rực lửa.

Chỉ là huấn luyện mà thôi, chỉ mới là huấn luyện mà thôi, đã khiến cho người ta nhiệt huyết sôi trào đến vậy. Hạ Tranh tưởng tượng, chính mình ngồi trong cơ giáp, điều khiển cơ giáp, tự do bay lượn trên không trung, cái loại cảm thụ đó, quả thực khiến cho trái tim trong lồng ngực cũng muốn nhảy ra ngoài.

“Thật là lợi hại.” Về sau mình cũng có thể lợi hại như vậy sao?

“Quả thực rất lợi hại. Trong không gian nhỏ hẹp mà có thể đem cơ giáp tăng tốc đến tốc độ của âm thanh, đồng thời hoàn thành nhiệm vụ huấn luyện, dù là trong quân đội cũng không có mấy ai làm được.”

Hạ Tranh nghe thanh âm vang lên bên cạnh, bèn quay đầu nhìn.

Lúc này Hạ Khâm đã hoàn thành một loạt động tác huấn luyện, từ trong cơ giáp bước ra: “Hiên Cảnh? Cậu không phải đang làm nhiệm vụ sao?”

Hiên Cảnh? Hạ Tranh hai mắt ngắm kĩ, dường như là thật. Đầu đội mũ lưỡi trai che khuất một nửa khuôn mặt, cậu cũng không thể nhận ra.

“Con trai chú Hiên và dì Vân của em,” Hạ Khâm cho là Hạ Tranh không nhận ra, bèn giới thiệu, “Em kêu cậu ấy một tiếng Hiên Cảnh ca a! Năm trước mới gặp qua, sao hiện tại đã quên rồi.”

Hạ Tranh nghĩ nghĩ một lúc, dường như một năm trước lúc tới nhà chú Hiên dùng cơm quả thực đã gặt mặt. Hiên Cảnh cùng đại ca nhị ca nói chuyện ở trường học, mình bị một đám chú dì vây quanh nhu niết xoa nắn khuôn mặt, cũng chỉ chào hỏi qua với Hiên Cảnh mà thôi.

“Hiên Cảnh ca.” Hạ Tranh một bên ngoan ngoãn kêu, một bên không ngừng hướng ánh mắt hiếu kỳ nhìn về phía Đậu Đen bên kia.

Thật muốn đi vào ngồi thử một chút, đáng tiếc cơ giáp dùng cho huấn luyện không thể để người ngoài ngồi vào.

“Đợi đại ca đổi cơ giáp khác sẽ dẫn em ra ngoài vũ trụ ngắm cảnh.” Hạ Khâm liếc mắt đã nhìn ra ý nghĩ trong lòng đệ đệ.

“Còn có thể đi vũ trụ ư? Ngồi cơ giáp đi?” Hạ Tranh thật cao hứng. Đương nhiên, nếu có thể tự mình tọa cơ giáp ra ngoài vũ trụ, vậy thì càng thêm cao hứng.

“Bằng lái vũ trụ cũng không dễ lấy như vậy, ít nhất phải tham gia quân ngũ được một năm, đồng thời biểu hiện tốt lập công lớn mới được.” Hiên Cảnh hiển nhiên vô cùng quen thuộc với Hạ Khâm, không chút khách khí phá đám ngay trước mặt đệ đệ bảo bối của người ta, “Cậu lười biếng thế kia, không biết tới bao giờ mới có thể hoàn thành hứa hẹn. Hạ Tranh phải không? Cha mẹ vẫn hay nhắc tới em, gọi Cảnh ca là được rồi.”

Hạ Khâm cười lạnh một tiếng “Gọi Hiên ca, đệ đệ tôi lại không quen cậu.”

Hạ Tranh không chút do dự kêu: “Hiên ca.”

Hiên Cảnh sờ mũi: “Tôi mang bảo bối đệ đệ đi dạo vũ trụ được không? Gọi Cảnh ca đi.”

“Không cần.” Hạ Khâm nghĩ nghĩ, nếu không thì chịu khó một thời gian, nhận một nhiệm vụ cấp cao, sớm ngày mang Hạ Tranh ra ngoài vũ trụ dạo chơi.

Hoặc không thì… Nhưng nếu ba mà biết Hạ Tranh muốn ngồi cơ giáp đi chơi vũ trụ, chắc chắn sẽ đoạt mất việc này.

May mà người nhà đều cho rằng tiểu đệ đệ chỉ yêu thích nấu ăn mà thôi, đối với cơ giáp không có hứng thú.

Hạ Tranh nhìn đại ca nhà mình, lại nhìn Hiên Cảnh. Thì ra đại ca và Hiên Cảnh quan hệ cũng không tệ nha? Cậu còn không biết đấy.

Bất quá cậu quả thực không mấy rõ ràng chuyện giao lưu kết bạn của đại ca nhị ca.

“Mời vừa rồi tôi còn nhắc tới việc cậu được nghỉ hè mà không trở lại bồi chú Hiên và dì Vân, không nghĩ tới cậu cư nhiên còn biết tự mình trở về, mặt trời mọc từ đằng Tây rồi sao?” Hạ Khâm hỏi.

“Có nhiệm vụ ở Đế đô.” Cũng không phải là nhiệm vụ cơ mật, nên Hiên Cảnh chẳng thèm che giấu, “Tôi sớm một chút thu công huân vào tay, về sau cũng có thể sớm một chút được điều về Hoa Đô Tinh. Cậu lười nhác như thế, sau khi tốt nghiệp hẳn phải ở bên ngoài ngốc tới mấy năm.”

Hạ Khâm lười biếng đáp: “Tôi có ba mẹ, có thể đi cửa sau, vì sao lại không đi? Có quyền mà không dùng, quá thời hạn liền biến thành phế thải.”

Hiên Cảnh bị á khẩu. Rõ ràng có thể dựa vào bản lĩnh lăn lộn, lại không chút tị hiềm biểu thị chính mình muốn đi cửa sau, bạn thân này của hắn thực sự khiến cho người ta nói không nên lời.

“Trở về thấy hơi buồn chán, vốn tôi còn muốn mượn sân huấn luyện của trường luyện tay một chút, không nghĩ tới cậu cũng ở đây.” Hiên Cảnh tỏ vẻ không muốn dây dưa vấn đề này thêm nữa, miễn cho bản thân lại nghẹn lời, “Tới đối chiến giả lập một trận không? Hay là sợ mất mặt trước đệ đệ bảo bối của cậu?”

Hạ Tranh vừa nghe vậy liền mất hứng. Người này nói gì đó, cứ như đại ca nhất định sẽ thua ấy.

“Đại ca, thắng liền làm cho anh bánh phô-mai dâu tây.” Hạ Tranh lôi kéo góc áo Hạ Khâm, “Ngang tay làm cho anh bánh dâu tây sữa đặc, thua thì làm cho anh bánh thạch dâu tây.”

cach-lam-banh-dau-tay-ngon-chuyen-nghiep-11

nguongoc3

“Em đối với dâu tây nhớ mãi không quên như vậy? Điểm tâm chiêu bài của quán cà phê học viện thực sự khó ăn đến thế sao?” Hạ Khâm bất đắc dĩ nói, “Thắng thì cả ba loại điểm tâm đều làm cho anh ăn có được không?”

Tỉ số thắng bại của Hạ Khâm và Hiên Cảnh khi đối chiến trên giả lập là 5-5, anh vẫn có lòng tin chiến thắng.

Khả năng thực chiến của Hạ Khâm so với Hiên Cảnh thì kém hơn một chút. Hiên Cảnh hay làm nhiệm vụ, có nhiều cơ hội rèn luyện. Hạ Khâm cơ bản còn chưa nhậm chức, tự nhiên thực chiến sẽ yếu kém hơn.

“Tốt.” Hạ Tranh vội vã gật đầu, “Đại ca cố gắng lên.”

“Uy uy.” Hiên Cảnh thấy hai huynh đệ một bộ cùng chung mối thù, cảm thấy rất buồn cười, “Nếu tôi đây thắng thì sao? Tiểu Tranh cũng làm cho tôi một bàn bánh dâu tây nhé?”

“Em liền cáo trạng với chú Hiên, nói Hiên ca xúi ca ca em không về nhà vào kì nghỉ.” Hạ Tranh nghiêm túc nói.

Hiên Cảnh: “… Quản tốt đệ đệ của cậu.”

Hạ Khâm cười nói: “Đệ đệ tôi rất ngoan, tới chiến nào.”

Hiên Cảnh đem mũ lưỡi trai cởi xuống, phóng tới trên đầu Hạ Tranh: “Tôi thắng cũng muốn ba loại bánh dâu tây, tôi cũng là ca ca của em nha, không nên nhất bên trọng nhất bên khinh.”

Dứt lời, hai người hằm hè xoa tay cùng tiến vào khoang giả lập. Hạ Tranh không phải học viên, không thể đăng nhập vào khoang giả lập của trường, nhưng có thể quan sát trên màn hình lớn.

Cậu lấy mũ lưỡi trai nằm lộn xộn trên đầu xuống, cả hai nhân vật trọng điểm đều đã gặp được, đúng là thần kỳ.

Tính cách Ninh Quân không giống như truyền thông đồn đại tích cực lạc quan hướng về phía trước. Tính cách Hiên Cảnh cũng không như mọi người nhận định trầm mặc ít nói lạnh lùng vô tình.

Chỉ là xem bộ dáng Hiên Cảnh, e là cũng không biết mình và hắn có hôn ước a. Hay là nói, lúc này hôn ước giữa hai người bọn họ vẫn chưa được thiết lập?

Bất quá chuyện hôn ước đến cùng phải tra ra từ đâu. Hạ Tranh trước đây chưa từng chú ý, nên không biết.

“Trở về xem lại rốt cục là từ chỗ nào mới có thể tra ra, nhanh nhanh đem hủy đi.” Hạ Tranh lầm bầm.

Tuy cảm giác đối với người này cũng không tính là chán ghét, nhưng cùng một người xa lạ đính hôn gì đó thực là khó xử mà.

dsc_1332copy