Trình Lam buồn chán không muốn làm kỳ Đà cản mũi nên một mình muốn đi lấy một ly nước trái cây.

“Chị dâu, để tôi đi cùng chị, lão đại căn dặn tôi phải châm sóc tốt cho chị.”

“Không cần, tôi đi một mình là được rồi, ở đây rất an toàn. Cậu cứ ở lại cùng Đường Tam đi.”

Trình Lam nói một cách nghiêm túc.

Tề Phong do dự một chút rồi nhìn sang Đường Tam, cuối cùng anh cũng đồng ý.

Trình Lam đi qua lấy một ly nước trái cây trên bàn.

Mạc Gia Yến từ phía sau đi đến chặn trước mặt Trình Lam.

“Tại sao cô lại ở đây, đừng có sấu hổ mà bám theo anh Thiên của tôi.”

Mạc Gia Yến nói bằng giọng khinh thường.

Trình Lam ghét nhất là loại người kêu căng như Mạc Gia Yến, cô cố tình tỏa ra bộ dạng một người ham mộ hư vinh.

“Ai là anh Thiên của cô, cô mới là không biết sấu hổ.

À đúng.... tôi bám theo anh ấy là vì tiền đó thì làm sao? Cô làm gì được tôi. Ai bảo anh ấy lại có nhiều tiền như vậy.”

Mạc Gia Yến tức đến nói không ra lời. Thường ngầy cô hay làm ra vẽ dịu dàng yếu đuối, nhưng giờ phút nầy cô không còn cách nào, tỏa ra vẽ tao nhã được nữa.

“Đúng là một con chim sẽ muốn bay lên cành cao làm phượng hoàng, sao cô không tự mình nhìn lại bản thân.

Cô có thân phận gì mà muốn bước vào Lôi Gia làm Lôi phu nhân, phụ nữ ham tiền tôi đã gặp nhiều rồi nhưng mặt dậy như cô thì là lần đầu tiên.”

Mạc Gia Yến nói một tràn, Trình Lam không hề tức giận mà còn ngược lại tỏ ra vẽ, không sao cô muốn nói gì không liên quan gì đến tôi.

Thái độ Trình Lam càng không quan tâm thì Mạc Gia Yến càng thêm tức giận.

“Lôi Lạc Thiên,Mạnh Hùng và Tràn Hao cùng nhau ngồi trên ghế Salon ở bên cạnh trò chuyện.”

“Chúc mừng cậu.”

Tràn Hao sảng khoái cụng ly với Lôi Lạc Thiên.

Mạnh Hùng lấy trong túi ra một bao thuốc Lá đưa cho mỏi người một điếu.

Mạnh Hùng tao nhã hít vào một hơi rồi phung ra một ngụm khói.

Mùi thuốc Lá làm tin thần anh tỉnh táo hơn.

“Tôi bất được tin có người muốn mạng của cậu.

Nếu cậu cần giúp gì cứ lên tiếng.”

Giọng nói trầm tỉnh của Mạnh Hùng vang lên.

Lôi Lạc Thiên không nói gì, tay mân mê điếu thuốc.

Con ngươi sau thẩm vang lên sự tàn ác nhưng đồng thời cũng có vài phần do dự, anh biết có người muốn mạng của anh, đó là chuyện nhỏ, từ trước tới giờ anh điều không quan tâm,nhưng bây giờ anh có nhược đểm để họ công kích, anh chỉ sợ họ sẽ làm hại đến Trình Lam.

Vừa suy nghĩ cập mắt anh bất giác nhìn xung quan tìm kiếm bóng dáng của cô. Anh muốn nhìn thấy cô, anh muốn ôm cô vào lòng, giờ khắc nầy trong lòng anh quan tâm nhất chính là cô.

Thấy cô cùng Mạc Gia Yến đứng một bên nói chuyện, anh biết chắc Mạc Gia Yến cố tình tìm cô gây sự. Anh biết Trình Lam không phải là người dể để người khác bất nạt.

“Thiên, Trình Lam của cậu bị người ta quấy rầy kìa.”

Tràn Hao ngồi bên cạnh nhìn theo ánh mắt của Lôi Lạc Thiên, nhìn thấy hai người đẹp, anh cười gian xảo nói.

“Không sao, chúng ta cứ ngồi đây đợi xem kịch hay.”

Lôi Lạc Thiên thích tú nói. Chờ xem Trình Lam chỉnh Mạc Gia Yến ra sao.

Mạnh Hùng và Tràn Hao hứng thú nhìn về phía Trình Lam.

Mạc Gia Yến giận tới mức phồng mang trợn mắt, không biết phải làm gì hơn,

Tay chỉ vào mặt Trình Lam,chân thì giậm mạnh xuống đất.

“Cô cô... Ông nội Lôi đã nói chỉ có mình tôi mới có từ cách làm con dâu của Lôi gia. Cô hẩy rời khỏi anh Thiên nay lập tức đi.”

Trình Lam nhìn dáng vẽ giận dữ của cô, trong lòng vui vẽ vô cùng, vài phút trước cô còn thầm nghĩ, nơi nầy thật buồn chán, nhưng bay giờ lại ở đâu chuôi ra một người để cô đùa bỡn.

“Mạc tiểu thư, chắc cô lầm rồi, người mà tôi muốn là Lôi Lạc Thiên chứ không phải là ông nội của anh ta.

Chỉ cần anh ta đồng ý thì người khác có phản đối tôi cũng không quan tâm.”

Lôi Lạc Thiên nghe lời nói của Trình Lam, ý cười đã hiện rõ trên khuôn mặt Tuấn tú của anh.

Lời nói sắc bén của Trình Lam bất giác làm Mạnh Hùng nhớ tới Kiều Nhi.

Sắc mặt giễu cợt cùng với lời nói sắc bén làm cho Mạc Gia Yến cứng miệng không biết phải nói gì hơn.

Kỳ thật, Cô ta nói đúng chỉ cần Lôi Lạc Thiên đồng ý, thì dù trời có sập xuống cũng không thể nào thay đổi được.

Cứng không được Mạc Gia Yến đành phải dùng chiêu mềm.

Giọng nói nhỏ nhẹ mang thao vài phần khổ sở, sắc mặt đau lòng, muốn làm cho Trình Lam tong cảm.

“Côi như tôi van xin cô đi. Tôi yêu anh Thiên từ lức tôi 15 tuổi tới bay giờ, anh ấy là tính mạng của tôi, nếu mắt đi anh ấy chắc tôi sẽ chết.”

Kèm theo lời nói là vài giọt nước mắt, người ngoài nhìn vào còn tưởng Trình Lam đang bất nạt cô ta.

Đúng là một con hồ ly, đóng kịch một cách tài tình. Được cô muốn chơi thì để Trình Lam tôi chơi với cô.

Sắc mặt Trình Lam trở nên ôn nhu, giọng nói nhẹ nhàn, với vài phần cảm động.

“Vậy cô muốn tôi phải làm sao đây?”

“Nếu cô chỉ muốn tiền, thì tôi có thể cho cô. Đây là tờ chi phiếu $500 ngàn, đủ để cô sống một thời gian.

Cô cầm tờ chi phiếu nầy rời khỏi anh Thiên, tìm một người đàn ông thích hợp với mình.”

Mạc Gia Yến nói lời quan tâm, lấy trong bớp ra một tờ chi phiếu đưa cho Trình Lam.

“Ha ha ha. Thiên cô gái của cậu bán cậu đi kìa.”

Tràn Hao cười nói.

Mạnh Hùng nhìn Trình Lam, anh thấy cô không phải là một cô gái tầm thường.

Lời nói sắc bén, cử chỉ không chút sợ sệt mà ngược lại khí thế của cô, không hề thua kém mấy người bọn họ.

“Hao cậu chờ thêm một chút sẽ thấy còn màn đặc sắc hơn.”

Mạnh Hùng nói với ý cười trong mắt.

Trình Lam cầm tờ chi phiếu trong tay nói.

“Mạc tiểu thư chắc cô nhầm lẫn điều gì.

Theo cô nghĩ anh Thiên của cô chỉ đáng giá bao nhiêu sao?”

Trình Lam quơ quơ tờ chi phiếu trên tay.