“Sao giờ nầy cậu mới tới?

Bọn mình đợi cầu rất lâu.”

Tràn Hao một tay vòng qua eo một cô gái, tay còn lại thì cầm ly rượu cười nói.

“Không phải giờ đã tới rồi sao?”

Lôi Lạc Thiên ôm eo Trình Lam nói.

Trình Lam vừa nhìn thì đã biết, người vừa mới lên tiếng là Tràn Hao chủ tịch tập đoàn Tràn Thị một tay ăn chơi lão luyện, thường cập với nữ minh tin hoặc người mẩu, thay đổi bạn gái như thay áo, dáng vẽ phong lưu.

người ngồi bên cạnh là Nam Liệt chủ tịch tập đoàn Nam thị, tướng mạo bảnh bao nhưng rất lạnh lùng, cho rằng phụ nữ điều là hồng nhan họa thủy.

Người cò lại là Mạnh Hùng mới vừa gặp lúc sáng.

Giờ nhìn anh có rượu vào, con người còn trầm tỉnh và lạnh lùng hơn lúc sáng.

Trong ánh mắt anh cô có thể thấy được sự buồn bã, phiền muộn, nhớ nhung cùng đau khổ.

Nhưng chỉ trong chóc lác đã bị anh giấu đi với ánh mắt phong tình, bất cần đời.

Họ điều là bạn vào sinh ra tử của Lôi Lạc Thiên.

Anh ôm cô ngồi xuống sofa tay vẫn như cũ để ở eo cô.

“Thiên cô em này thật xinh,“

Tràn Hào cười gian xảo với Trình Lam.

“Em phải cẩn thận với con sói đội lốt cừu non nầy.

27 năm nay cậu ta không có phụ nữ thể lực của cậu ấy rất tốt.

Ha ha ha.”

“Cậu bớt nói nhảm đi.”

Đổi lại là ánh mắt giết người của Lôi Lạc Thiên.

Cùng thời gian nầy, Kiều Nhi vừa nói xong cuộc điện thoại đường xa với ba mẹ cô.

Cô đẩy cửa phòng bước vào.

Dưới ánh đèn mờ ảo sắc đẹp của cô càng thêm kiều điểm, bước đi ẻo lả dịu dàng, với bộ váy bó sát thoát ra vẻ quyến rũ chết người.

Mắt Tràn Hào sáng rực, tay buông cô gái ngồi bên cạnh ra, miệng cười tươi như hoa.

“Xin chào người đẹp anh là Tràn Hao Chủ Tịch tập đoàn Tràn Thị, cũng là Ông chủ của công ty giải trí Minh Hao. “

“Xin chào, em là Betty bạn của anh Thiên.”

Hai từ Anh Thiên thoát ra từ miệng cô làm cho sắc mặt Mạnh Hùng càn thêm nguy hiểm.

“Dáng người em đẹp như vậy, có hứng thú tham gia làng giải trí không?”

Mạnh Hùng ngồi bên cạnh mặt tối xầm.

Tay cầm ly rượu xiết chặt đến nổi gân xanh trên mu bàn tay.

Kiều Nhi nhìn thấy người nào đó đang tức giận tới mặt hết trắng thì xanh, trong lòng không khỏi vui mừng.

Cô nở nụ cười động lòng người,

bước đến ngồi bên cạnh Tràn Hao tay cố tình để lên mu bàn tay anh.

“Tràn Tổng anh thật khách khí quá. Em so với mỹ nhân bên cạnh anh còn thua xa.”

Vừa nói cô vừa cười vui vẻ.

Thầm liếc về phía Mạnh Hùng,

Những cử chỉ giả vờ thân mặt nầy của Kiều Nhi đã lọt vào mắt Trình Lam. phụ nữ thường có giác quan thứ sáu, nên khi Trình Lam thấy, cô liền biết giữa Kiều Nhi và người nào đó hiện tại mặt tối xằm có quan hệ mập mờ.

Nhưng người ta thường có câu “việc người thì sáng, việc mình thi quáng“.

người trong cuộc u mê người ngoài tỉnh táo.

Tràn Hao còn đang bị rượu và người đẹp xoay quanh, nên anh chưa biết có một cơn bảo sắp ập đến nơi.

Lôi Lạc Thiên cùng Nam Liệt ngồi thong thả uống rượu nói chuyện phiếm đang chờ xem kịch vui.

Mà hiện tại người nào đó trong lòng rất khó chiệu, tay cầm ly rượu uống một hơi cạn sạch.

Tràn Hao thấy Kiều Nhi tính tình phóng khoáng, liền mời cô một ly rượu.

“Anh mời em một ly,

Chúc mừng chúng ta lần đầu gập nhau.”

Tiếng hai chiếc ly cụng vào nhau phát ra âm thanh chối tai.

Kiều Nhi uống một hơi hết.

Chất lỏng đi thẳng xuống cổ cô, làm cho nó có một cảm giác thiêu đốt nóng rát rất khó chịu.

Ngoài mặt cô tươi cười rạng rở nhưng thật ra trong lòng như có muôn ngàn mũi dao nhọn đâm từng nhát, từng nhát một vào trái tim cô.

Giống như đêm hôm đó, một đem vô cùng lạnh lẻo.

Cô hít một hơi nhấm mắt lại, đè nén sự đau thường cùng phiền muộn.

Một giọt nước mắt từ khéo mi cô rơi xuống gò má.

Mạnh Hùng ngồi im lặng không nói câu nào chỉ nhìn chầm chầm vào cô.

Anh biết cô đâu lòng, cô tức giận, cô khổ sở.

Nhưng anh thì sao?

Cô đâu lòng, anh còn đâu hơn cô cấp trăm cấp ngàn lần.

Cô khổ sở, anh còn khổ hơn cô.

Trong lòng anh rất tức giận,

sao cô không chịu cho anh cơ hội để giải thích.

Anh điện thoại cho cô, cô không bất máy.

Anh đến nhà cô, đợi cô cả đêm ngoài cửa nhưng cô vẫn không chiệu gặp anh.

Kiều Nhi uống hết ly này đến ly khác,

mặt cô lúc nầy đã phiếm hồng.

Sự nóng của rượu đi vào cơ thể làm trái tim lạnh lẽo của cô càng thêm khó chịu.

Có người thường nói lấy rượu giải sầu, sầu càn sầu hơn.

Đó chính là cảm giác bay giờ của Kiều nhi.

Tràn Hao thấy cô uống liều mạng như vậy thì hết hồn.

“Cô gái nầy muốn chết hay sao mà uống liều mạng như vậy.”

Tràn Hao dùng tay đoạt ly rượu trong tay cô.

Cô tức giận đứng lên. Cơ thể vì bị ảnh hưởng của chất cồn mà đứng không vững.

Tràn Hao đứng lên vòng tay qua eo cô để đỡ cô không ngã xuống.