Đảo mắt, một năm đã trôi qua, trong một năm này Thước Mộng vẫn rất cố gắng học tập, bây giờ y ngoại trừ học chính khóa đã bắt đầu tham gia học những hạng mục đại cương ở đại học. Y hi vọng chính mình có thể học xong nhanh một chút, sau đó thì có thể làm điều mình muốn. Hơn nữa công ty của Úy Minh Tuyệt cũng vừa mới đi vào hoạt động, rất cần người hỗ trợ, y cũng hi vọng mình có thể sớm ngày trợ giúp được người yêu mến.

Hôm nay, đến giờ tan học, Thước Mộng vẫn lui cui chưa vội về nhà, mà vẫn tiếp tục ở lại trường, cố gắng tự học. Mặc dù về nhà vẫn có thể học bài, nhưng mà Thước Mộng thích cảm giác học trong trường, học ở trường thì hiệu suất cao hơn, tốt hơn so với ở nhà rất nhiều.

Trời tối dần, Thước Mộng duỗi duỗi người, mỉm cười gấp sách lại,

– Hôm nay học được nhiều quá, cứ theo đà này có lẽ mình sẽ rất nhanh hoàn thành chương trình học rồi.

Vừa nói Thước Mộng vừa thu thập sách vở, nhẹ nhàng đi ra khỏi phòng học.

– Tôi, tôi không có tiền… Thật đó… Các người tha cho tôi đi…

Ngoài cổng trường, một cô gái co rúm lại vì sợ hãi lui vào trong góc. Trước mặt cô là tên côn đồ mặt mũi gian xảo.

– Cái gì, không có tiền? Vậy có thứ gì đáng giá không…

Nhìn cô gái này cũng có vài phần nhan sắc, tên côn đồ bắt đầu động tay động chân với cô,

– Thật sự không có vậy thì đi chơi với anh cũng được!

Cô gái liều mạng lắc đầu, chạy vào trong hẻm, tên kia vẫn không tha cho cô, cũng chạy theo áp đảo.

– Đừng làm như vậy… Có ai không…

Cô cố đẩy cánh tay cơ bắp đang cầm lấy cánh tay bé nhỏ mềm mại của mình ra,

– Mày kêu gì, lúc này đã chẳng còn ai đâu, xem ai tới cứu mày.

Vừa nói, đó liền đưa bộ mặt nộn như heo hướng đến hôn lên mặt cô gái. Cô gái liều mạng giãy dụa, khóc, nhưng chẳng có biện pháp, đang lúc tuyệt vọng thì cứu tinh bỗng nhiên xuất hiện.

Thước Mộng dọc theo hành lang đi ra khỏi trường, Mộ Dung Xuyên lúc trước rất muốn phái người mang xe chuyên đưa đón Thước Mộng đi học, nhưng mà Thước Mộng cự tuyệt, trường học của y chỉ là một trường bình thường, nếu mỗi ngày đều có xe riêng đưa đón dường như không tốt lắm, huống hồ y cũng không thích đi xe, dù sao từ trường về nhà cũng có rất nhiều phương tiện công cộng, cũng không cần phiền toái tài xế đưa đón mỗi ngày. Đi một mình có cái vui riêng của nó mà, chỉ cần ngẩng đầu lên là có thể thấy bầu trời đầy sao… Trời sao? Oái, có vẻ như đã tối rồi, Thước Mộng vội vàng bước nhanh hơn, khi y đi ngang qua một hẻm vắn, nghe bên trong vọng đến tiếng nói, nhiệt tâm nổi lên không khỏi đi nhanh lại xem có chuyện gì.

– Đừng tay, các người làm gì cô ấy?

Giọng nói Thước Mộng không lớn, nhưng vừa cất lên vẫn ngăn được hành động tục tĩu của tên phì nộn. Tên phì nộn hốt hoảng, quay đầu lại thấy thì ra chỉ là một thiếu niên yếu ớt, đắc ý cười he he,

– Gà con mà cũng bày đặt là anh hùng cứu mĩ nhân sao? Ha ha, đừng có làm cho người khác chết vì cười chứ… Xem ra cưng lớn lên cũng không tệ lắm đâu, lại đây làm cho đại gia sung sướng đi, đại gia sẽ không truy cứu cưng nữa.

Nghe tên phì nôn nói lời hạ lưu, Thước Mộng nổi giận thật sự,

– Bại hoại, mày là thằng cặn bã!

– Cái gì? Thằng lõi mày chửi ta? Lá gan mày lớn quá đó…

Tên phì nộn bị Thước Mộng đả kích, thả cô gái ra đi tới trước mặt Thước Mộng, muốn cho y một bài học ra trò. Nắm tay vừa giơ lên định đánh xuống mặt Thước Mộng thì bụng đã bị một đá như trời giáng, tên phì nộn đau đớn ngồi xổm xuống đất, ngay sau đó Thước Mộng nện thêm một cước nữa, đem tên kia đá ngã lăn ra đất.

– Hừ, một đá cũng không chịu nỗi, lại còn không biết xấu hổ đi làm côn đồ…

Thước Mộng nhặt túi xách của mình lên, phủi phủi hai tay, khi bỉ nhìn cái tên đang lầm rầm chửi bới trên mặt đất kia, nhìn cũng được, một năm qua cùng Úy Minh Tuyệt cũng học được mấy chiêu phòng thân. Xoay người nghĩ định rời đi, nhưng lại phát hiện cô gái được mình vô tình cứu kia bây giờ đang ngồi co ro lại một nhúm, run rẩy.

– Cô không sao chứ?

Thước Mộng đi lên trước, vỗ vỗ bả vai cô, cô gái thoáng cái cứng cả người, làm cho Thước Mộng cũng giật mình.

– Không sao, xin lỗi…

Thấy rõ trước mặt là người đã cứu mình, cô gái thoáng cái thả lỏng, ngồi ngã phịch xuống đất,

– Tôi còn tưởng rằng… Cảm ơn anh!

– Không cần khách sáo… nhưng mà cô không sao chứ? Bây giờ có tốt không?

Nhìn bộ dáng nhũn chi chi của cô gái, Thước Mộng lo lắng hỏi.

Cô gái thử đứng lên lần nữa, cố gắng vài lần nhưng lại phát hiện ra một vấn đề dọa người,

– Chân, chân tôi mềm nhũn rồi, không đứng được…

– Vậy làm sao bây giờ… Đành vậy, tiễn Phật tiễn tới Tây Thiên, tôi đưa cô về nhà… Nhưng cô về như vầy, cha mẹ cô có lo lắng không?

Thước Mộng len lén liếc nhìn cô gái một cái, cái tên phì nộn kia sức lực quả lớn thật, đem quần áo trên người cô xé nham nhở, Thước Mộng đỏ mặc, cởi áo khoác của mình ra cho cô phủ thêm,

– Nếu cô không ngại, tôi đưa cô về nhà tôi, lấy quần áo của mẹ tôi cho cô thay đỡ, cô sửa sang lại rồi hãy về nhà.

Cô gái nhìn Thước Mộng một chút, đỏ mặt gật đầu.

– Như vậy đành làm phiền anh.

Tới lúc cô gái đồng ý, Thước Mộng tiện thể khom người xuống, vốn định bắt chước Úy Minh Tuyệt hay ôm mình mà bế cô gái lên. Nghĩ đến bộ dáng Úy Minh Tuyệt ôm mình, Thước Mộng lúc nào cũng cảm thấy động tác đó thật đẹp, cũng rất muốn thử, nhưng mà thân hình y rất mảnh dẻ cho dù là làm kiểu gì cũng chẳng ôm nổi Úy Minh Tuyệt, hôm nay cuối cùng cũng có cơ hội trải nghiệm rồi, trong lòng Thước Mộng len lén hát nho nhỏ. Kết quả… Thật là mất mặt mà, ráng nâng lên mấy lần, vẫn không thể bế cô gái lên được, ôi, cũng chỉ có thể tự trách tay chân mình vô lực. Bất đắc dĩ, hôm nay không thể làm ra được cử chỉ đẹp rồi, đành phải xoay người để cô gái dựa vào lưng cõng đi. Lúc la lúc lắc bước được vài bước, cô gái cũng lo lắng theo,

– Có gì anh thả tôi xuống đi, để tôi tự đi xem sao…

– Không sao, tôi cõng cô được!

Thước Mộng mỉm cười nói, trong lòng lại đang tự mắng chính mình, này! con người ta nhỏ xíu như vậy đem người ta cõng trên lưng mà còn làm không nỗi thì mi có còn là đàn ông không đó?! Nghĩ đến đó, Thước Mộng cuối cùng cũng đào ra được thêm chút sức lực, thật vất vả đi ra ngoài đường lớn, kêu taxi về.

Sau khi cô gái tắm rửa xong đi vào phòng khách, Thước Mộng mới nhìn được rõ mặt mũi của cô, hóa ra đây là bạn học cùng trường với mình tên là Lương Y Thanh. Lương Y Thanh ở trường rất nổi tiếng, học tập giỏi, lớn lên cũng rất xinh đẹp, tính tình cũng rất tốt, cũng giống như Thước Mộng chính là nhân vật phong vân ở trong trường. Ở trường bạn học không biết chuyện giữa Thước Mộng với Úy Minh Tuyệt, thành ra vẫn đem 2 người ghép đôi, còn nói bọn họ chính là “Kim Đồng Ngọc Nữa, trời sinh một đôi”. Nhưng mà Thước Mộng chỉ vài lần nhìn thấy cô ở xa xa, không nghĩ hôm nay lại gặp cô đang bị trấn lột.

– Cảm ơn bạn nhiều lắm, nếu như không có bạn…

Nghĩ đến hoàn cảnh lúc nãy, Lương Y Thanh hai mắt lại đỏ hồng.

– Không có gì đâu, gặp chuyện bất bình rút đao tương trợ là chuyện nên làm mà!

Thước Mộng nói chuyện phi thường khí khái, đột nhiên thấy trên cổ cô có dấu cắn,

– Úi, chỗ này của bạn có cái gì kìa?

Thước Mộng một tay chỉ vào Lương Y Thanh, một tay chỉ vào vị trí trên cổ mình cho cô biết.

Lương Y Thanh khó hiểu nhìn Thước Mộng, Thước Mộng kéo cô đến trước gương, Lương Y Thanh mới nhìn thấy trên cổ có cái gì, cô mặc dù tuổi không lớn, nhưng cũng không phải cái gì cũng không hiểu, cô ra sức chà chà lên cổ, muốn đem dấu vết nhục nhã này xóa tan, nhưng mà càng chà thì càng đỏ ửng lên, cô cảm thất rất xấu hổ chỉ biết ôm mặt khóc.

Tới đây, Thước Mộng mới hiểu được cái vết trên cổ Lương Y Thanh là cái gì, thì ra đó là dấu hôn để lại, giống như Úy Minh Tuyệt vẫn để lại trên người mình. Nhưng mà, Lương Y Thanh là bị ép buộc, trong lòng nhất định không thoải mái rồi.

Thước Mộng ôm lấy Lương Y Thanh, nhẹ giọng an ủi cô. Mỗi lần tâm trạng của mình sa sút, tất cả mọi người đều ôm mình an ủi, sau đó mình cũng rất nhanh lấy lại tinh thần. Cho nên, Thước Mộng kiên trì tin tưởng cái ôm sẽ cho người ta sức mạnh!

– Các người đang làm cái gì đó?

Đang trong lúc Lương Y Thanh trong lòng dần nín khóc, Thước Mộng vừa định buông cô ra thì âm thanh lạnh lùng của Úy Minh Tuyệt từ phía sau vang lên. Thước Mộng vội vã buông Lương Y Thanh, xông đến trước mặt Úy Minh Tuyệt, lấy lòng nói:

– Tuyệt, anh đến rồi? Hi hi…

Úy Minh Tuyệt lúc này rất tức giận, bận rộn cả ngày, tranh thủ chạy qua gặp người yêu bé nhỏ ai dè đâu lại thấy người yêu bé nhỏ của mình đang gắt gao ôm một cô gái xa lạ, trong lòng chợt nổi lên tư vị rất chi khó nói. Lại vừa nhìn thấy vẻ mặt muốn lấy lòng của Thước Mộng như làm sai chuyện gì, càng làm cho Úy Minh Tuyệt khẳng định Thước MỘng len lén ăn vụng sau lưng mình. Một cảm giác bị phản bội kéo đến trong lòng, anh không để ý đến Thước Mộng, quay đầu định bỏ đi, lại bị Thước Mộng kéo lại.

– Tuyệt, như thế nào mới đến đã về rồi, anh chẳng phải đợi lâu rồi sao?

– Hừ, không cần nữa, không muốn quấy rầy chuyện tốt của người khác.

Úy Minh Tuyệt hừ lạnh, nghiêng mắt liếc Lương Y Thanh ở một bên, xem ra tốt lắm, không khí thì ngưng trọng. Trên cổ Lương Y Thanh lại có dấu đỏ đỏ như dấu hôn, không cần nghĩ cũng biết đó là chuyện gì rồi. Không ngờ, bọn họ đã tiến triển đến mức này rồi. Úy Minh Tuyệt siết tay lại, rồi lại buông ra,

– Xin lỗi đã quấy rầy các người, tôi bây giờ phải đi, các người cứ tiếp tục.

Mắt thấy Úy Minh Tuyệt bỏ đi, Thước Mộng cũng chẳng còn quan tâm đến có người ngoài ở đây hay không, vội vàng dùng tứ chi quấn lấy thân thể Úy Minh Tuyệt,

– Tuyệt, đừng đi mà, người ta đã mấy ngày không được gặp anh rồi, còn chưa có nhìn đủ, không cho phép đi…

Lương Y Thanh đứng bên trong chưa bao giờ thấy bộ dạng kiều mị dây dưa của Thước Mộng như vậy? Như thế nào mà trên mặt Thước Mộng cũng hiện ra phong tình, nhưng chẳng hề có một tia phản cảm, ngược lại làm cho người ta thầm nghĩ muốn hung hăng dấu y vào trong ngực để yêu thương. Phát giác bản thân lại có suy nghĩ hạ lưu như vậy, Lương Y Thanh xấu hổ đến cực điểm, cúi đầu vặn vẹo ngón tay, che dấu sự chột dạ của mình.

Úy Minh Tuyệt lạnh lùng nhìn Thước Mộng đang đu trên người,

– Em không nhìn thấy anh thì liên quan gì, không phải còn có mĩ nhân trong lòng sao?

– Mĩ nhân? Mĩ nhân nào?

Thước Mộng kì quái hỏi, nhìn theo ánh mắt Úy Minh Tuyệt nhìn thấy Lương Y Thanh đứng ở đó, mới hiểu ra tất cả, Úy Minh Tuyệt hóa ra là đang ghen nha. Ha ha, anh càng ghen chẳng phải càng nói rõ anh rất yêu mình sao! Trong lòng Thước Mộng lúc này tràn ngập cảm giác ngọt ngào, tứ chi lại ra sức quấn lấy Úy Minh Tuyệt,

– Tuyệt, anh hiểu lầm rồi, cô ấy là đàn em ở trong trường em, hôm nay bị tên côn đồ kia quấy rối, em tình cờ cứu được cô ấy. Nhưng bộ dạng cô ấy lúc đó không được tốt lắm, sợ về thẳng nhà sẽ làm cho cha mẹ cô ấy lo cho nên em mới đưa về nhà để có thể sửa sang lại một chút. Không phải như anh nghĩ đâu.

Nghe Thước Mộng giải thích, sắc mặt Úy Minh Tuyệt mới tốt hơn được một chút, nhưng vừa nghĩ đến chuyện 2 người lúc nãy ôm nhau cùng dấu hôn trên cở, Úy Minh Tuyệt lại thấy khó chịu,

– Em cứu cô ta cho nên cô ta định lấy thân báo đáp sao? Em cũng tiếp nhận luôn?

– Làm gì có, Tuyệt, anh đừng nói bậy, con gái người ta da mặt mỏng…

Thước Mộng che miệng Úy Minh Tuyệt, quay đầu nhìn Lương Y Thanh một chút, phải hiện cô đang cúi đầu suy nghĩ, không chú ý đến bọn họ đang nói chuyện với nhau, yên lòng rút tay về.

– Không phải như anh nghĩ đâu mà… Anh thấy dấu hôn trên cổ cô ấy, để bụng chuyện em ôm cô ấy sao?

Thấy Úy Minh Tuyệt không tình nguyện gật đầu, Thước Mộng nũng nịu nói:

– Thật ra là như vầy… Ai, Tuyệt, anh cũng ôm em đi, nếu không em đu trên người anh cũng rất mệt mà…

Nhìn thấy Thước Mộng đang làm nũng, Úy Minh Tuyệt không nhịn được cười, vươn tay vững vàng ôm lấy Thước Mộng, để cho y đu chắc lên người mình. Tới lúc Úy Minh Tuyệt đáp lại, Thước Mộng hài lòng dựa đầu lên vai Úy Minh Tuyệt,

– Em chẳng đã nói cô ấy bị tên côn đồ khi dễ sao, cái dấu hôn đó chắc là của tên kia để lịa, lúc nãy cô ấy thấy cảm giác rất khó chịu nên mới khóc, em an ủi nên mới ôm mà, chỉ là an ủi đơn thuần thôi!

Nghe Thước Mộng giải thích xong, sắc mặt Úy Minh Tuyệt rốt cuộc mới trở lại bình thường, anh hôn lên môi Thước Mộng một cái,

– Lần sau không cho phép em dùng phương pháp này an ủi người khác.

– Dạ, em biết rồi, thiệt tình, ăn dấm chua bậy nha!

– Yêu mới ghen không phải sao? Ngoài miệng nói anh ăn dấm chua, nhưng trong chẳng chẳng phải đang nở hoa sao?

Úy Minh Tuyệt ôm gọn Thước Mộng vào người, thân mật nhéo mũi y, làm động tác hoa lệ như đang ôm công chúa để ôm Thước Mộng vào lòng, đối với Lương Y Thanh một bên không khác sáo cũng chẳng lạnh nhạt mở miệng nói:

– Cũng trễ rồi, nếu không có xe thì ở lại đây một đêm đi, phòng trống rất nhiều, ở phòng nào cũng được, xin phép chúng tôi về phòng trước.

Nói xong cũng chẳng chờ Lương Y Thanh phản ứng liền bế Thước Mộng về phòng.

Chờ hai người đi một hồi, Lương Y Thanh mới lấy lại tinh thần. Mới vừa rồi cô thấy cái gì? Người đàn ông cao lớn kia ôm bạn học giống như ôm người yêu đi? Bạn học trước giờ nhìn kiểu nào cũng chẳng phải rất “đàn ông” sao? Tại sao người đàn ông kia lại hôn bạn học? Trời ạ, đừng nói hôm nay mình bị kích động tới mức bị ảo giác nha.

Buổi sáng, Thước Mộng rề rề đi vào lớp, thật vất vả mới mò được tới bàn học của mình, lấy hai tay chống bàn chậm rãi ngồi xuống, sau đó thì nhe răng há miệng mà hớp không khí. Bạn học sát bên nhịn không được giễu cợt y:

– Làm sao vậy đại minh tinh, sáng nay ngủ dậy phát hiện bị trĩ?

Thước Mộng không có trả lời, chỉ xấu hổ cười trừ, một bên đem cặp sách để lên bàn, một bên trong lòng không nhịn được mắng ai kia hôm qua làm chuyện “thú hành”. Biết rõ y sáng nay còn phải đi học, cho dù mấy ngày không gặp cũng đâu cần làm như như vậy? Đã vậy còn chế giễu mình, hôm nay thần thanh khí sảng le te chạy đi làm, báo hại mình phải chịu đau, bò được tới trường còn bị giang hồ chê cười bị trĩ…

– Mộ Dung Thước Mộng, bên ngoài có mĩ nữ kiếm kìa!

Một bạn học là nam đứng trước cửa kêu Thước Mộng cười xấu xa.

Thước Mộng thở dài, hai tay chống bàn từ từ đứng lên, lại rề rề đi ra ngoài lớp/

– Lương Y Thanh? Là bạn à… Đúng rồi, tối hôm qua sao không ở lại mà lại về vậy?

– À chuyện đó, nếu như không về mẹ tôi sẽ rất lo lắng… À, đúng rồi, tôi đem quần áo đến trả cho bạn, hôm qua cảm ơn bạn nhiều lắm!

Lương Y Thanh mặt đỏ ửng trên tay theo một túi đồ đưa qua,

Thước Mộng nhận lấy túi nhìn một chút, đây là quáo quần hôm qua nhờ người mua giúp Lương Y Thanh, y đưa túi trả lại cho Lương Y Thanh,

– Tôi không có chị em gái, giữ nó lại làm gì? Nếu hôm qua đã đưa bạn rồi thì bạn cứ giữ đi.

Lương Y Thanh suy nghĩ một chút, nhận quần áo, nhìn thoáng qua Thước Mộng, lại cúi đầu thật nhanh,

– Có chuyện này, hôm nay tan học tôi mời bạn đi ăn kem được không? Coi như là để tôi cảm ơn bạn hôm qua đã cứu tôi!

Thước Mộng cười rạng rỡ như ánh mặt trời,

– Tôi sao có thể từ chối được… Vậy tan học gặp nhau ở cổng trường nhé. Tôi vào lớp trước, bái bai!

Nói xong, Thước Mộng vẫy vẫy tay với Lương Y Thanh, lại rề rề quay vào lớp.

Lương Y Thanh nhìn theo bóng lưng Thước Mộng, ôm túi vào trong lòng, cảm thấy thật ngọt ngào rời đi.

Thước Mộng vừa vào trong lớp ngồi xuống, gần hết nam sinh đều ùa lại gào rú:

– Trời ơi, cậu lúc nào lại thân với Lương mĩ nhân như vậy hả?

– Tên trời đánh, không có vòng vo, nói mau hai người quen nhau lúc nào!

– Đúng rồi, đúng rồi! Chia sẻ kinh nghiệm cho anh em đi, để bọn này còn tìm được bạn gái xinh đẹp giống như Lương mĩ nhân nha!

Vẻ mặt Thước Mộng rất buồn cười nhìn bọn họ,

– Mấy người nói gì đó? Chúng tôi không như mấy người nghĩ đâu?

– Vậy sao? Vậy là sao? Thước Mộng, giải thích chính là che dấu. Lương mĩ nhân con nhà người ta sao lại đến hẹn cậu chứ, ngươi có nhờ vả gì sao?

Nam sinh lúc nãy giúp Lương Y Thanh gọi Thước Mộng cười xấu xa.

Thước Mộng bất đắc dĩ cười,

– Các cậu nói thế nào cũng được, chúng tôi biết không phải là được! Ha, chuông vào lớp rồi, mấy cậu cũng về chỗ của mình đi.

Sau khi tan học, Thước Mộng cùng Lương Y Thanh đến một cửa hàng kem khá nổi tiếng ở gần trường, hai người gọi kem rồi chọn một vị trí gần cửa sổ ngồi xuống.

– Thật ngại quá để bạn mời rồi!

Thước Mộng ăn kem, vui vẻ nói,

– Không có gì, nên làm mà, bạn là đại ân nhân của tôi mà…

Lương Y Thanh thẹn thùng xua tay. Vừa ăn kem vừa lén nhìn Thước Mộng mấy lần. Đối với Thước Mộng, Lương Y Thanh đã sớm nghe tiếng, cũng tình cờ gặp vài lần xa xa. Không nghĩ tới ngày hôm qua lại được y cứu. Nhất là không thể ngờ được người y nhìn gầy yếu như vậy lại rất anh dũng, chẳng khác nào thiên thần hạ phàm trước mặt mình. Rồi sau đó mình lại còn được Thước Mộng đưa về, nhìn thấy bộ dáng kiều mị của y. Hôm nay,y ngồi trước mặt mình, nhìn qua rất nhã nhặn tuấn tú. Một nam sinh như vậy, rốt cuộc có bao nhiêu bộ mặt mà người ta chưa nhìn thấy đây?

Ăn kem, hai người thỉnh thoảng trò chuyện vài câu. Lương Y Thanh nhìn hai mắt Thước Mộng tràn ngập ý cười, bất tri bất giác trầm mê trong đó:

– Thước Mộng, bạn…

Hạ quyết tâm, Lương Y Thanh hít sâu một hơi,

– Tôi thích bạn, chúng ta có thể hẹn họ với nhau không?

Thước Mộng còn chưa kịp trả lời, bên tai đã vang lên giọng nói quen thuộc.

– Không thể!

Trong lời nói mang theo tia tức giận mơ hồ, mà chủ nhân của giọng nói này đúng là Úy Minh Tuyệt. Giờ phút này anh giống như là ông chồng đang nổi giận đi bắt gian bà vợ ngoại tình. Ban đầu anh nghĩ tới hoan ái tối hôm qua nhất định làm Thước Mộng bị thương, học cả ngày y nhất định sẽ rất mệt cho nên có lòng đến đón về nhà. Ai ngờ đi ngang qua chỗ này lại thấy bọn họ ngồi nói cười với nhau, mình vừa đến gần lại nghe câu nói như dội bom kia. Hừ, hóa ra cũng có dũng khí câu dẫn người của Úy Minh Tuyệt nha, tuyệt đối không thể tha thứ.

Lương Y Thanh nghe Úy Minh Tuyệt nói “Không thể”, kinh ngạc ngẩng đầu. Hóa ra là người đàn anh ngày hôm qua, ông ta tại sao lại ở đây? Anh ta với Thước Mộng…

– Tại… tại sao?

Lương Y Thanh mặc dù có chút e ngại Úy Minh Tuyệt, lớn mật đặt câu hỏi.

Úy Minh Tuyệt nhìn cô gái trước mặt rõ ràng đang rất sợ mình lại làm bộ tỏ ra không phải này, đột nhiên cảm thấy mặt nhìn rất quen, chungqui cứ có cảm giác được đã từng gặp ở đâu đó, nhưng anh cũng không nghĩ nhiều, chỉ liếc nhìn Thước Mộng đang sững sờ một chút, hôm nhẹ lên môi y một cái,

– Tại sao? Còn tưởng rằng tốt qua cô đã biết rồi… Vậy bây giờ cô đã hiểu rồi chứ?

Lương Y Thanh mặt “bùm” một cái trở nên trắng bệch, bắt đầu nói không ra hơi:

– Sao, sao lại có thể… các người, các người đều là, đều là… nam, là nam, như thế nào se…

Bị Úy Minh Tuyệt nhẹ nhàng hôn Thước Mộng liền lấy lại tinh thần, thấy rõ cục diện bây giờ, vẻ mặt khẩn cầu nhìn Lương Y Thanh,

– Lương Y Thanh, tôi xin bạn, ngàn lần vạn lần bạn đừng nói cho người khác có được không? Nếu như để trong trường biết…

– Sợ cái gì? Chúng ta ở với nhau ngay cả cha mẹ em cũng đồng ý rồi, trường học quản được sao?

Úy Minh Tuyệt vẻ mặt như không. Thước Mộng trừng mắt liếc anh một cái, lại bị anh hung hăng trừng mắt nhìn lại, Thước Mộng cúi đầu một chữ cũng không nói được ngoan ngoãn ngồi một bên, Úy Minh Tuyệt tiếp tục nói:

– Tóm lại, cô nếu nghĩ rằng muốn uy hiếp chúng tôi, chúng tôi chả việc gì phải sợ. Ngược lại, nếu cô dám đắc tội chúng tôi, thì Úy Minh Tuyệt tôi không phải là người dễ bị khi dễ đâu!

Nói xong liền lôi Thước Mộng đi không hề quay đầu nhìn lại.

Nhìn bóng lưng hai người rời đi, Lương Y Thanh thương tâm che mặt khóc nhỏ, tình cảm vừa nảy nở của mình thế là chết yểu rồi sao? Thước Mộng thật sự thích người đàn ông gọi là Úy Minh Tuyệt kia sao?… Chờ một chút, Úy Minh Tuyệt? Lương Y Thanh đột nhiên ngừng bặt. Anh ta chính là Úy Minh Tuyệt sao?

Lương Y Thanh vẻ mặt không yên ngồi trong nhà Thước Mộng, hai tay đặt trên đùi không ngừng vò gấu váy, mượn chuyện này làm dịu bớt tâm tình đang khẩn trương của mình.

– Nói như vậy Tuyệt chính là cùng mẹ khác cha với bạn sao?

Thước Mộng bị Úy Minh Tuyệt ôm gọn vào lòng, vừa nghe Lương Y Thanh nói xong hết sức ngạc nhiên.

– Uh, nếu như không có người thứ hai tên “Úy Minh Tuyệt” có cùng hoàn cảnh ấy, thì đó chính là anh tôi…

Lương Y Thanh không dám nhìn thẳng Úy Minh Tuyệt, chỉ là lâu lâu ngẩng đầu liếc Úy Minh Tuyệt một chút, người đàn ông lãnh khốc này thật sự là người con mà mẹ lúc nào cũng tâm tâm niệm niệm hay sao?

– Tôi không có em gái, cũng không có mẹ.

Úy Minh Tuyệt vẫn nghiêm mặt lạnh lùng một bên mở miệng nói.

Thước Mộng giật lấy chéo áo anh,

– Tuyệt, anh sao lại nói như vậy, mẹ anh bà…

Mẹ anh vẫn còn đang trên thế gian này không phải sao? Trước kia cũng nghe anh Hình Hòa nói sơ về thân thế của Úy Minh Tuyệt, tại sao bây giờ anh lại muốn phủ nhận mẹ của mình?

– Mẹ của tôi, từ năm tôi 10 tuổi đã chết rồi, cha tôi yêu bà, sau khi bà rời đi cũng đã đi theo rồi, cho nên tôi là cô nhi không có cha lẫn mẹ, sao tự nhiên lại lòi đâu ra một bà mẹ cùng một đứa em gái thế này?

Úy Minh Tuyệt cố nén tức giận trong lòng, lạnh mặt nhìn thẳng Lương Y Thanh.

Mẹ của anh, người yêu anh, yêu cha anh nhưng mà bà đã qua đời năm anh 10 tuổi rồi, cái người gọi là “Mẹ” kia, chỉ có được thân xác của mẹ mạ thôi. Úy Minh Tuyệt trước sau không thể quên được cái chết của cha, sự đau thương tuyệt vọng trên mặt cha khi đó. Bởi vì không cách nào cho người mình yêu cuộc sống giàu sang để cuối cùng bị người thương yêu bỏ rơi, mà người đó bỏ đi khiến cho cuộc sống của ông chỉ còn lại toàn là bi thương cùng tự trách, làm cho ông lựa chọn tự kết thúc cuộc sống trần gian ngắn ngủi…

– Anh, anh…

Lương Y Thanh sợ hải mở miệng gọi Úy Minh Tuyệt, khi đó cô chưa ra đời, cũng chẳng thể biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, cho nên cô cũng không hiểu tại sao Úy Minh Tuyệt nói ra những lời như vậy, mẹ vẫn rất nhớ anh, nhưng anh tại sao không có một chút nào muốn gặp lại người mẹ đã xa cách 18 năm như vậy chứ?

– Câm miệng, nơi này không có ai là anh cô.

Rốt cuộc thì đã hiểu tại sao trong quán kem lại cảm thấy Lương Y Thanh rất quen mắt, nhìn kĩ lại thì ra hai mẹ con cô ta thật giống nhau hết sức. Nhìn người này liền có thể nhớ đến khuôn mặt của người kia. Úy Minh Tuyệt giống như là thấy được tang chứng mẹ phản bội cha, trong lòng giống như bị dao đâm, không ngừng rỉ máu…

– Mộng, anh về trước, không khác anh trở lại gặp em!

Thước Mộng vội vàng đứng lên kéo lấy Úy Minh Tuyệt đang định chạy trốn, vẻ mặt khẩn cầu lắc lắc đầu:

– Tuyệt, đừng đi có được không? Nghe Lương Y Thanh nói xong đã, em nghĩ, có lẽ mẹ anh có nỗi khổ gì đó cũng không chừng? Với lại bà cũng biết mình đã sai rồi, chuyện gì cũng có cách giải quyết mà, em xin anh, đừng trốn tránh như vậy, chúng ta cùng nhau đối mặt được không…

Vừa nói Thước Mộng vươn tay nắm lấy Úy Minh Tuyệt,

– Có em nữa mà, để cho em nhìn thấy người em yêu dũng cảm đối mặt với gút mắc trong lòng anh ấy lúc nhỏ ra sao đi, được không?

Bị Thước Mộng giữ lại, tình cảm ấm áp từ bàn tay y truyền đến, từ từ lan tràn khắp toàn thân mình, làm cho trái tim Úy Minh Tuyệt từng chút một dần ấm lại, dùng bàn tay to xoa mặt Thước Mộng, vẻ mặt tràn ngập nhu tình:

– Mộng, anh đáp ứng em…

Ôm Thước Mộng lần nữa ngồi xuống, đối mặt với Lương Y Thanh mặc dù thái độ có chút không kiên nhẫn cùng lạnh lùng nhưng ít ra cũng tốt hơn trước,

– Vậy cô hôm nay đến đây chắc không chỉ định nói tôi là anh cô thôi phải không?

Trong từng chữ Úy Minh Tuyệt nói ra, Lương Y Thanh nghĩ đến tình huống trong nhà mình lúc này, không khỏi khổ sở cúi đầu,

– Có lẽ trước đây mẹ thật sự làm ra chuyện có lỗi với anh, nhưng mà anh có biết mấy năm nay mẹ không có khỏe nữa…

Năm nó, bà Úy trong một dịp tình cờ quen biết cha của Lương Y Thanh. Mặc dù bà Úy đã lập gia đình khá lâu nhưng vẻ đẹp trời sinh trên người bà vẫn hấp dẫn ánh mắt ông Lương. Ông Lương không tiếc tiền bạc vung tay hào phóng theo đuổi bà Úy, nhiều năm sống trong nghèo khó khiến cho bà Úy đối với việc tiêu xài hoang phí cùng tướng mạo phong độ của ông Lương nảy sinh tình cảm, cuối cùng lựa chọn bỏ chồng vứt con. Nhưng mà, cùng ông Lương chung sống một thời gian, bà Úy mới biết được ông Lương hóa ra đã có gia đình, mà cũng chẳng phải đã li dị như lời ông ta nói trước kia. Trong lòng rất tức giận bà ta nghĩ muốn rời khỏi ông Lương nhưng lại bị ông ta lời ngon tiếng ngọt vỗ về, bà ta tin tưởng ông ta sớm muộn gì rồi cũng li hôn với vợ, sau đó kết hôn cùng với mình. Thời gian dần trồi qua, những lời nói dối dần bắt đầu có sơ hở, bà Úy lúc này mới hiểu được căn bản ông Lương kia sẽ không bao giờ cưới mình. Nhưng mà lúc này bà ta lại có thai rồi. Sau khi biết bà ta có thai, số lần ông Lương ghé qua nhà càng ngày càng ít. Đến khi Lương Y Thanh ra đời, rất lâu sau ông Lương mới xuất hiện, vứt cho hai mẹ con một chút tiền rồi từ đó chẳng bao giờ thấy nữa. Bà Úy chỉ còn biết lấy nước mắt rửa mặt, sám hối vì hành động trước kia, nhưng mà bà ta cũng biết, cho dù bà ta có hối hận cách mấy cũng chẳng ai tha thứ nữa…

– Mẹ không phải không muốn tìm anh, nhưng mà thật sự là tìm không được, sau khi sinh tôi ra, thân thể của bà rất yếu, cho nên bà chỉ có thể buông xuôi…

Lương Y Thanh lẳng lặng ngồi trên ghế salon, sâu kín thở dài nói:

– Anh, mẹ thật sự rất nhớ anh, mặc dù sau này buông tay không tìm anh nữa, nhưng bà ngày nào cũng nhớ đến anh. Mỗi năm đến ngày sinh nhật anh, chúng tôi đều nấu rất nhiều thức ăn, bà nói đó đều là những món anh thích; năm mới bà đều nói “Tiểu Tuyệt lại thêm một tuổi rồi, cao lên nhiều lắm đi, nói không chừng bây giờ có đứng trước mặt mẹ thì mẹ cũng không nhận ra anh nữa rồi!”, còn có…

– Đủ rồi!

Úy Minh Tuyệt cắt ngang lời Lương Y Thanh, nếu không yêu thật nhiều thì làm sao có hận chứ? Đúng là bởi vì mình rất yêu kính mẹ, cho nên mới không có cách nào tha thứ cho sự phản bội của bà. Nhưng mà bây giờ, nghe Lương Y Thanh nói, thì ra trái tim tưởng đã đóng băng với cái gọi là “mẹ” kia lại bắt đầu sụp đổ từng mảng.

Thước Mộng luôn là người giàu tình cảm, nghe Lương Y Thanh nói xong không kềm được mà rơi nước mắt, Úy Minh Tuyệt thương tiếc lau nước mắt cho y, y nhưng lại nắm lấy bàn tay to lớn của Úy Minh Tuyệt,

– Tuyệt, đi gặp mẹ anh một chút đi, bà nhất định rất nhớ anh, chúng ta đi gặp bà một chút đi?… Chuyện quá khứ cũng đã qua nhiều năm như vậy rồi, em tin cha anh ở trên thiên đàng cũng đã sớm tha thứ cho mẹ anh rồi…

Nghe được Thước Mộng nói như vậy, Lương Y Thanh hướng ánh mắt cảm kích nhìn Thước Mộng,

– Đúng vậy, anh, xin anh đến gặp mẹ một chút đi…

Đây là mục đích quan trọng nhất của cô, chúng là muốn đưa Úy Minh Tuyệt về gặp mặt mẹ, nhưng mà bản thân cũng hết sức e ngại Úy Minh Tuyệt, không dám nói ra khỏi miệng. Bây giờ Thước Mộng đã mở lời, mà Úy Minh Tuyệt lại rất yêu Thước MỘng, ít ra cũng sẽ vì xem trọng cảm xúc của Thước Mộng mà đến gặp mẹ…

Úy Minh Tuyệt nhìn Trương Y Thanh vẻ mặt khẩn trương, lại nhìn thật sâu vẻ mặt chờ mong của Thước MỘng, trái tim dần dần mềm đi… Cha, con có nên gặp bà không? Người đã làm cho cha tuyệt vọng đến như vậy, cha có tha thứ cho bà không?

Giờ phút này, trong lòng Úy Minh Tuyệt trở nên bấm loạn. Vừa là hận ý đối với với người mẹ này chẳng thể nào tiêu trừ chỉ trong chốc lát; nhưng mặc khác, nghe nói mẹ mấy năm nay vẫn sám hối chuyện ngày xưa, trong lòng cũng trở nên mềm yếu, chỉ là không biết phải dùng tâm tình gì để đối mặt với bà. Cứ thế mà tự hỏi, anh cũng không đồng ý đi thăm mẹ mình, mà yên lặng đi về phòng.

Nhìn Úy Minh Tuyệt không lên tiếng nhưng vẫn cự tuyệt, Lương Y Thanh hai hốc mắt đỏ ửng lên khổ sở, đứng dậy định rời đi.

Thước Mộng tiễn Lương Y Thanh ra cửa, mở miệng an ủi:

– Bạn cũng đừng suy nghĩ nhiều quá, tôi nghĩ Tuyệt chỉ là nhất thời không tiếp nhận được, dù sao anh ấy cũng hận mẹ mình nhiều năm như vậy… Bạn cứ để anh ấy bình tĩnh nghĩ lại, tôi sẽ giúp bạn khuyên anh ấy.

Lương Y Thanh gật đầu,

– Cảm ơn bạn… Những lời tôi nói ở quán kem hôm nay bạn cứ xem như là tôi nói sảng trong lúc ấm đầu nha…

Lương Y Thanh xấu hổ cúi đầu, xoay người rời đi. Trong lòng có chút khổ sở, dù sao đây cũng là lần đầu tiên mình thích một người, nhưng thật không ngờ y lại là người yêu của anh mình. Về tình về lí cô chẳng có khả năng tranh đoạt cùng với Úy Minh Tuyệt, bất quá thì… bắt đầu từ bây giờ cứ xem Thước Mộng như là anh của mình vậy.

Thước Mộng lên lầu đi vào phòng của mình, Úy Minh Tuyệt đang đứng trước cửa sổ nhìn về nơi xa xăm, Thước Mộng nhẹ nhàng đến gần Úy Minh Tuyệt vòng tay ôm anh từ sau lưng,

– Tuyệt, anh đang nghĩ gì vậy?

Úy Minh Tuyệt gỡ hai tay Thước Mộng ra đùa nghịch với nó, thở dài, hồi lâu mới mở miệng nói chuyện:

– Mộng, anh có nên đi gặp bà không? Anh không thể dễ dàng tha thứ cho bà như vậy. Nếu không vì bà, cha cũng sẽ không chết, sau khi cha chết bà lại cự tuyệt không thừa nhận anh… Anh nên hận bà, đúng không?

Thước Mộng cảm nhận được sự cô đơn trong lời nói của Úy Minh Tuyệt, có chút hiểu được tại sao Úy Minh Tuyệt lại trở thành người lãnh khốc vô tình như vậy, ôm lấy hay tay của anh nắm lại thật chặt,

– Tuyệt, đừng như vậy mà… đừng nói những lời cô đơn như vậy…

Úy Minh Tuyệt xoay người đem Thước Mộng ôm vào trong lòng, vùi mặt vào cổ Thước Mộng, hít sâu mùi hương thoang thoảng trên người y,

– Mộng, lòng anh lúc này loạn lắm… Anh nếu không đi gặp bà, em có nghĩ anh là kẻ nhu nhược không?

– Không có đâu, Tuyệt của em là người đàn ông dũng cảm thứ hai trên đời này, em tin tưởng anh sớm muộn gì cũng sẽ tháo mở được khúc mắc của mình thôi.

– Mộng…

Úy Minh Tuyệt xúc động nhìn Thước Mộng, khẽ cọ mũi của mình lên mũi của y,

– Tại sao anh chỉ xếp thứ hai, đệ nhất là ai?

– Hi hi, tất nhiên là em rồi, đối với người ngoài mà nói, anh rất chi là lãnh khốc vô tình, em thế nhưng lại có can đảm ở bên cạnh anh, làm người yêu của anh, em không phải là người dũng cảm nhất sao!

Thước Mộng nghịch ngợm le lưỡi, bộ dáng đángyêu làm cho Úy Minh Tuyệt thoáng cái quên đi tất cả những chuyện không hài lòng cùng phiền não.

Đến đêm, Úy Minh Tuyệt nằm trên giường, Thước Mộng thì đang tắm rửa trong phòng tắm. Trong phòng có một cửa sổ rất rộng, gió đêm mát lạnh thổi vào trong phòng, mang theo mùi hương của cỏ xanh. Ngoài cửa sổ tiếng côn trùng kêu phá tan màn đêm yên tĩnh. Ánh trăng xuyên thấu qua khe cửa lọt vào trong, khiến cho trong phòng cảm giác nhu hòa tĩnh lặng dâng lên… Ở trong khung cảnh bình yên ấy, Úy Minh Tuyệt rất nhanh rơi vào mộng đẹp.

Trong mộng, anh trở về lại năm 10 tuổi, có cha đôn hậu, có mẹ ôn nhu, một nhà ba người tuy nghèo khó nhưng cuộc sống lúc nào cũng tràn ngập tiếng cười. Mẹ mỉm cười mở rộng vòng tay gọi anh, anh chạy ào lại lao vào lòng mẹ, đột nhiên lại không thấy mẹ đâu, anh tìm mẹ, nhưng lại phát hiện mẹ rúc vào lòng một người đàn ông xa lạ, vẻ mặt khinh bỉ nhìn cha con anh, rồi nghênh ngang bỏ đi. Một làn sương trắng dâng lên, sau khi tan ra Úy Minh Tuyệt nhìn thấy cha toàn thân đẫm máu ngã trên mặt đất, anh muốn đỡ cha dậy, rồi lại phát hiện ra người nằm trong lòng mình không phải cha mà là mẹ, mặt bà tiều tụy, nhưng ngọn đèn dầu sắp cạn bi thống cầu xin Úy Minh Tuyệt tha thứ… Lại một làn sương trắng dâng lên, cái gì cũng không còn nữa, Úy Minh Tuyệt đơn độc trong đó chẳng nhìn thấy được gì, chỉ nghe phía sau vọng đến tiếng bước chân, quay đầu nhìn thấy cha một thân đồ trắng đang đứng đó, vẫn là khuôn mặt tuấn lãng giống như vài chục năm về trước, ông cứ đứng đó, ôn hòa nhìn Úy Minh Tuyệt.

Úy Minh Tuyệt kích động mở miệng:

– Cha, cha… Người là cha?

Cha hiền hòa mỉm cười gật đầu, vươn tay vỗ nhẹ vai Úy Minh Tuyệt:

– Con trai, con đã trưởng thành rồi, đã thành một người đàn ông rồi… Cha rất xin lỗi con, lúc trước bỏ con mà đi như vậy, con nhất định rất oán hận cha.

– Không có, cha, con không có trách cha… Cha ở nơi đó, có tốt không?

Úy Minh Tuyệt ôm chặt lấy cha mình, sợ hãi chỉ một giây nữa thôi ông sẽ biến mất không thể gặp lại nữa, cũng giống như bao nhiêu năm trước mãi mãi rời xa mình.

Ông Úy vỗ nhẹ lưng Úy Minh Tuyệt, hình như cái ôm này giống như là tự ôm chính mình, hay là giống như cha mẹ đang muốn xí gạt con nhỏ,

– Cha tốt lắm, tất cả đều tốt, cha cũng không hận mẹ con… Nói gì nói, cũng là cha vô dụng, luôn để cho bà chịu khổ… Cha không hận bà, con trai, con cũng đừng hận bà nữa.

– Cha, con…

Úy Minh Tuyệt nhìn cha, không nói thành lời.

Ông Úy vuốt ve tóc Úy Minh Tuyệt, giống như vài chục năm trước,

– Đừng hận bà, bà dù sao cũng là mẹ của con… Con ngoai, tha thứ cho bà đi, tha thứ cho bà…

Đang lúc nói chuyệ, thân thể ông Úy dần dần trở nên trong suốt, chậm rãi hòa tan vào không khí, biến mất không thể nhìn thấy nữa.

Úy Minh Tuyệt muốn giữ cha lại, nhưng mà một cái bóng cũng chẳng thấy đâu, anh cứ một mình chạy trong nơi ngập tràn sương giăng tai tái ấy, hét gọi cha mình, nhưng không có bất kì lời nào đáp lại.

– Cha, cha về đi, con tha thứ cho mẹ rồi, cha trở về đi, đừng rời khỏi chúng ta, cha…

– Cha, trở về, đừng rời khỏi chúng ta, cha…

Úy Minh Tuyệt nằm ở trên giường, hai mắt ướt át nói mớ.

– Tuyệt, tỉnh lại anh, Tuyệt, anh làm sao vậy…

Thước Mộng vừa tắm rửa bước ra, nhìn thấy Úy Minh Tuyệt giống như đang gặp ác mộng, liền nhảy lên lay anh tỉnh lại.

Úy Minh Tuyệt trợn trừng hai mắt, nhìn thấy Thước Mộng lại nhầm thành hình ảnh cha xuất hiện trong trí nhớ, anh ôm lấy Thước Mộng, vẻ mặt khẩn trương kêu:

– Cha, con tha thứ cho mẹ rồi, cha đừng rời khỏi chúng ta…

Thước Mộng xấu hổ giãy ra khỏi lòng Úy Minh Tuyệt,

– Tuyệt, anh nói gì vậy… Em là Mộng, không phải là cha của anh, không phải là cha…

Bị gọi là cha thật là chẳng quen chút nào, nhất là còn bị cái người lớn hơn mình 10 tuổi gọi “cha” thì càng quái dị hơn.

Úy Minh Tuyệt ý thức dần dần thanh tỉnh, phát hiện chính mình lại nhầm Thước Mộng thành cha, vẻ mặt có chút xấu hổ,

– Xấu hổ quá, anh lúc nãy nằm mơ gặp cha…

– Oh, dạ…

Thước Mộng nhìn thấy bộ dáng cô độc của Úy Minh Tuyệt nhất thời không biết phải nói sao.

– Ông nói ông tha thứ cho mẹ rồi, muốn anh đừng hận bà nữa…

Úy Minh Tuyệt thì thào.

– Thật sao? Vậy anh…

Thước Mộng ngẩng đầu, vẻ mặt chờ mong nhìn Úy Minh Tuyệt

Úy Minh Tuyệt kéo tay Thước Mộng, đưa lên môi hôn một chút,

– Ngày mai mình đến thăm bà!

– Dạ, ngày mai cùng đến thăm mẹ!

Thước Mộng vui vẻ cười, kiên định gật đầu.

Giờ phút này, trong lòng Úy Minh Tuyệt trở nên bấm loạn. Vừa là hận ý đối với với người mẹ này chẳng thể nào tiêu trừ chỉ trong chốc lát; nhưng mặc khác, nghe nói mẹ mấy năm nay vẫn sám hối chuyện ngày xưa, trong lòng cũng trở nên mềm yếu, chỉ là không biết phải dùng tâm tình gì để đối mặt với bà. Cứ thế mà tự hỏi, anh cũng không đồng ý đi thăm mẹ mình, mà yên lặng đi về phòng.

Nhìn Úy Minh Tuyệt không lên tiếng nhưng vẫn cự tuyệt, Lương Y Thanh hai hốc mắt đỏ ửng lên khổ sở, đứng dậy định rời đi.

Thước Mộng tiễn Lương Y Thanh ra cửa, mở miệng an ủi:

– Bạn cũng đừng suy nghĩ nhiều quá, tôi nghĩ Tuyệt chỉ là nhất thời không tiếp nhận được, dù sao anh ấy cũng hận mẹ mình nhiều năm như vậy… Bạn cứ để anh ấy bình tĩnh nghĩ lại, tôi sẽ giúp bạn khuyên anh ấy.

Lương Y Thanh gật đầu,

– Cảm ơn bạn… Những lời tôi nói ở quán kem hôm nay bạn cứ xem như là tôi nói sảng trong lúc ấm đầu nha…

Lương Y Thanh xấu hổ cúi đầu, xoay người rời đi. Trong lòng có chút khổ sở, dù sao đây cũng là lần đầu tiên mình thích một người, nhưng thật không ngờ y lại là người yêu của anh mình. Về tình về lí cô chẳng có khả năng tranh đoạt cùng với Úy Minh Tuyệt, bất quá thì… bắt đầu từ bây giờ cứ xem Thước Mộng như là anh của mình vậy.

Thước Mộng lên lầu đi vào phòng của mình, Úy Minh Tuyệt đang đứng trước cửa sổ nhìn về nơi xa xăm, Thước Mộng nhẹ nhàng đến gần Úy Minh Tuyệt vòng tay ôm anh từ sau lưng,

– Tuyệt, anh đang nghĩ gì vậy?

Úy Minh Tuyệt gỡ hai tay Thước Mộng ra đùa nghịch với nó, thở dài, hồi lâu mới mở miệng nói chuyện:

– Mộng, anh có nên đi gặp bà không? Anh không thể dễ dàng tha thứ cho bà như vậy. Nếu không vì bà, cha cũng sẽ không chết, sau khi cha chết bà lại cự tuyệt không thừa nhận anh… Anh nên hận bà, đúng không?

Thước Mộng cảm nhận được sự cô đơn trong lời nói của Úy Minh Tuyệt, có chút hiểu được tại sao Úy Minh Tuyệt lại trở thành người lãnh khốc vô tình như vậy, ôm lấy hay tay của anh nắm lại thật chặt,

– Tuyệt, đừng như vậy mà… đừng nói những lời cô đơn như vậy…

Úy Minh Tuyệt xoay người đem Thước Mộng ôm vào trong lòng, vùi mặt vào cổ Thước Mộng, hít sâu mùi hương thoang thoảng trên người y,

– Mộng, lòng anh lúc này loạn lắm… Anh nếu không đi gặp bà, em có nghĩ anh là kẻ nhu nhược không?

– Không có đâu, Tuyệt của em là người đàn ông dũng cảm thứ hai trên đời này, em tin tưởng anh sớm muộn gì cũng sẽ tháo mở được khúc mắc của mình thôi.

– Mộng…

Úy Minh Tuyệt xúc động nhìn Thước Mộng, khẽ cọ mũi của mình lên mũi của y,

– Tại sao anh chỉ xếp thứ hai, đệ nhất là ai?

– Hi hi, tất nhiên là em rồi, đối với người ngoài mà nói, anh rất chi là lãnh khốc vô tình, em thế nhưng lại có can đảm ở bên cạnh anh, làm người yêu của anh, em không phải là người dũng cảm nhất sao!

Thước Mộng nghịch ngợm le lưỡi, bộ dáng đángyêu làm cho Úy Minh Tuyệt thoáng cái quên đi tất cả những chuyện không hài lòng cùng phiền não.

Đến đêm, Úy Minh Tuyệt nằm trên giường, Thước Mộng thì đang tắm rửa trong phòng tắm. Trong phòng có một cửa sổ rất rộng, gió đêm mát lạnh thổi vào trong phòng, mang theo mùi hương của cỏ xanh. Ngoài cửa sổ tiếng côn trùng kêu phá tan màn đêm yên tĩnh. Ánh trăng xuyên thấu qua khe cửa lọt vào trong, khiến cho trong phòng cảm giác nhu hòa tĩnh lặng dâng lên… Ở trong khung cảnh bình yên ấy, Úy Minh Tuyệt rất nhanh rơi vào mộng đẹp.

Trong mộng, anh trở về lại năm 10 tuổi, có cha đôn hậu, có mẹ ôn nhu, một nhà ba người tuy nghèo khó nhưng cuộc sống lúc nào cũng tràn ngập tiếng cười. Mẹ mỉm cười mở rộng vòng tay gọi anh, anh chạy ào lại lao vào lòng mẹ, đột nhiên lại không thấy mẹ đâu, anh tìm mẹ, nhưng lại phát hiện mẹ rúc vào lòng một người đàn ông xa lạ, vẻ mặt khinh bỉ nhìn cha con anh, rồi nghênh ngang bỏ đi. Một làn sương trắng dâng lên, sau khi tan ra Úy Minh Tuyệt nhìn thấy cha toàn thân đẫm máu ngã trên mặt đất, anh muốn đỡ cha dậy, rồi lại phát hiện ra người nằm trong lòng mình không phải cha mà là mẹ, mặt bà tiều tụy, nhưng ngọn đèn dầu sắp cạn bi thống cầu xin Úy Minh Tuyệt tha thứ… Lại một làn sương trắng dâng lên, cái gì cũng không còn nữa, Úy Minh Tuyệt đơn độc trong đó chẳng nhìn thấy được gì, chỉ nghe phía sau vọng đến tiếng bước chân, quay đầu nhìn thấy cha một thân đồ trắng đang đứng đó, vẫn là khuôn mặt tuấn lãng giống như vài chục năm về trước, ông cứ đứng đó, ôn hòa nhìn Úy Minh Tuyệt.

Úy Minh Tuyệt kích động mở miệng:

– Cha, cha… Người là cha?

Cha hiền hòa mỉm cười gật đầu, vươn tay vỗ nhẹ vai Úy Minh Tuyệt:

– Con trai, con đã trưởng thành rồi, đã thành một người đàn ông rồi… Cha rất xin lỗi con, lúc trước bỏ con mà đi như vậy, con nhất định rất oán hận cha.

– Không có, cha, con không có trách cha… Cha ở nơi đó, có tốt không?

Úy Minh Tuyệt ôm chặt lấy cha mình, sợ hãi chỉ một giây nữa thôi ông sẽ biến mất không thể gặp lại nữa, cũng giống như bao nhiêu năm trước mãi mãi rời xa mình.

Ông Úy vỗ nhẹ lưng Úy Minh Tuyệt, hình như cái ôm này giống như là tự ôm chính mình, hay là giống như cha mẹ đang muốn xí gạt con nhỏ,

– Cha tốt lắm, tất cả đều tốt, cha cũng không hận mẹ con… Nói gì nói, cũng là cha vô dụng, luôn để cho bà chịu khổ… Cha không hận bà, con trai, con cũng đừng hận bà nữa.

– Cha, con…

Úy Minh Tuyệt nhìn cha, không nói thành lời.

Ông Úy vuốt ve tóc Úy Minh Tuyệt, giống như vài chục năm trước,

– Đừng hận bà, bà dù sao cũng là mẹ của con… Con ngoai, tha thứ cho bà đi, tha thứ cho bà…

Đang lúc nói chuyệ, thân thể ông Úy dần dần trở nên trong suốt, chậm rãi hòa tan vào không khí, biến mất không thể nhìn thấy nữa.

Úy Minh Tuyệt muốn giữ cha lại, nhưng mà một cái bóng cũng chẳng thấy đâu, anh cứ một mình chạy trong nơi ngập tràn sương giăng tai tái ấy, hét gọi cha mình, nhưng không có bất kì lời nào đáp lại.

– Cha, cha về đi, con tha thứ cho mẹ rồi, cha trở về đi, đừng rời khỏi chúng ta, cha…

– Cha, trở về, đừng rời khỏi chúng ta, cha…

Úy Minh Tuyệt nằm ở trên giường, hai mắt ướt át nói mớ.

– Tuyệt, tỉnh lại anh, Tuyệt, anh làm sao vậy…

Thước Mộng vừa tắm rửa bước ra, nhìn thấy Úy Minh Tuyệt giống như đang gặp ác mộng, liền nhảy lên lay anh tỉnh lại.

Úy Minh Tuyệt trợn trừng hai mắt, nhìn thấy Thước Mộng lại nhầm thành hình ảnh cha xuất hiện trong trí nhớ, anh ôm lấy Thước Mộng, vẻ mặt khẩn trương kêu:

– Cha, con tha thứ cho mẹ rồi, cha đừng rời khỏi chúng ta…

Thước Mộng xấu hổ giãy ra khỏi lòng Úy Minh Tuyệt,

– Tuyệt, anh nói gì vậy… Em là Mộng, không phải là cha của anh, không phải là cha…

Bị gọi là cha thật là chẳng quen chút nào, nhất là còn bị cái người lớn hơn mình 10 tuổi gọi “cha” thì càng quái dị hơn.

Úy Minh Tuyệt ý thức dần dần thanh tỉnh, phát hiện chính mình lại nhầm Thước Mộng thành cha, vẻ mặt có chút xấu hổ,

– Xấu hổ quá, anh lúc nãy nằm mơ gặp cha…

– Oh, dạ…

Thước Mộng nhìn thấy bộ dáng cô độc của Úy Minh Tuyệt nhất thời không biết phải nói sao.

– Ông nói ông tha thứ cho mẹ rồi, muốn anh đừng hận bà nữa…

Úy Minh Tuyệt thì thào.

– Thật sao? Vậy anh…

Thước Mộng ngẩng đầu, vẻ mặt chờ mong nhìn Úy Minh Tuyệt

Úy Minh Tuyệt kéo tay Thước Mộng, đưa lên môi hôn một chút,

– Ngày mai mình đến thăm bà!

– Dạ, ngày mai cùng đến thăm mẹ!

Thước Mộng vui vẻ cười, kiên định gật đầu.

Úy Minh Tuyệt đứng trước cửa nhà Lương Thanh y, bề ngoài như rất bình tĩnh nhưng sâu trong nội tâm lại hết sức khẩn trương, cho dù là lần về ra mắt cha mẹ Thước Mộng cũng không khẩn trương đến như vậy. Nhìn căn nhà này, xem ra vài chục năm trước người kia cũng xem như là có lương tâm, ít ra cũng để lại cho bà một mái nhà, không thì chắc bà chỉ có nước ra ngoài đường mà ở. Chỉ là sau khi cánh cửa này mở ra, sẽ phải dụng bộ dạng gì để đối mặt với người phụ nữ bên trong đây?

– Anh, chúng ta đi vào thôi.

Lương Y Thanh móc ra chìa khóa mở cửa, vui vẻ nói. Sáng hôm nay, Thước Mộng đến tìm mình, nói cho cô biết xế chiều bọn họ sẽ đến thăm mẹ. Chuyện xảy ra quá đột ngột, Lương Y Thanh cũng không kịp báo cho mẹ, cũng tốt, xem như là làm cho mẹ ngạc nhiên một chút.

– … Được.

Úy Minh Tuyệt xấu hổ đáp lại, mặc dù anh quyết định buông tay với sự hận thù trước kia dành cho mẹ, nhưng mà khi Lương Thanh Y gọi mình là “anh” thì nhiều ít cũng có chỗ không quen. Trước năm 10 tuổi, anh là con trai duy nhất trong nhà, không có em trai hay em gái để gọi mình là “Anh”, sau năm 10 tuổi anh trở thành trẻ mồ côi, mặc dù trong cô nhi viện lớn nhỏ gì đều có đủ, nhưng anh suốt ngày lạnh lùng, trừ Hình Hòa ra căn bản cũng không có ai dám tới gần, tự nhiên chẳng có ai gọi anh là “Anh” rồi.

– Mẹ, con về rồi… Mẹ xem con đưa ai về này?!

Vừa mới mở cửa, Lương Y Thanh chẳng thể chờ được liền tíu tít gọi mẹ, trong lời nói tràn ngập sự hưng phấn.

– Thanh Thanh, khụ khụ… về rồi, về rồi à, khụ… Con đưa ai về vậy?

Trong phòng, một người phụ nữ gầy yếu đi ra, một bên trả lời Lương Y Thanh, một bên không nhịn được mà ho khan.

– Mẹ, mẹ lại ho rồi à?… Có sao không?

Lương Y Thanh lo lắng đi lại gần vỗ lên lưng mẹ.

– Uh, tốt hơn nhiều rồi…

Bà Úy hiền từ nhìn con gái mình,

– Con lúc nãy nói đưa ai đó về à?

– A, đúng rồi!

Lương Y Thanh vẫy vẫy tay, đi tới cửa đem Úy Minh Tuyệt cùng Thước Mộng đẩy mạnh vào trong phòng, lại kéo Úy Minh Tuyệt đến trước mặt mẹ,

– Mẹ, mẹ biết anh ấy là ai không?

Bà Úy nhìn người đàn ông cao lớn trước mặt, nước mắt chợt rơi như mưa, vươn một tay muốn xoa lên mặt Úy Minh Tuyệt, rồi lại do dự mà không dám chạm vào, tay cứ vậy mà dừng lại ở không trung,

– Là, là Tiểu Tuyệt phải không? Là con sao?

Úy Minh Tuyệt nhìn người mẹ đang đứng trước mặt mình, đây là người mẹ xinh đẹp trước kia sao, là cuộc sống bức bách bà tiều tụy đến mức này sao? Mấy nay nay, sống trong cừu hận, luôn cho rằng mẹ cũng giống như những mệnh phụ phu nhân khác sống trong nhung lụa ăn sung mặc sướng, cho dù có nghe Lương Y Thanh nói sơ qua, cũng không nghĩ tới bà lại trở nên thê thảm như thế này. Cho dù lúc đầu đối với mẹ vẫn còn một tia phật ý, bây giờ cũng đã hoàn toàn biến mất.

Úy Minh Tuyệt trầm tư, nhưng lại quên mất cánh tay của mẹ đang vươn ra, mà bà Úy lúc này, tay vẫn còn dừng trong không khí, buông ra cũng không được và chạm tới cũng không xong. Thước Mộng đứng một bên nhìn thấy bà Úy xấu hổ, vội vàng đi lên phía trước, cầm lấy tay bà Úy,

– Bác gái, bác khỏe không, con là bạn học của Lương Thanh Y, cũng là Tuyệt… dạ, là bạn của… Úy Minh Tuyệt, con là Mộ Dung Thước Mộng, bác gọi con là Thước Mộng là được rồi, rất vui được biết bác.

– A? Khụ khụ, chào con… khụ khụ…

Bà Úy cảm kích nhìn Thước Mộng, may quá, Thước Mộng kịp thời cầm tay mình, nếu không chính mình cũng không biết phải làm sao, thật là một đứa trẻ lanh lợi.

Thước Mộng thả tay bà Úy ra, lặng lẽ kéo góc áo Úy Minh Tuyệt, muốn nói anh tỉnh táo lại, Úy Minh Tuyệt hồn phách cũng đã quay về, nhìn mẹ của mình,

– Mấy năm nay… mẹ… mẹ khỏe không?

Nghe được Úy Minh Tuyệt gọi mình là mẹ, bà Úy che miệng khóc nấc, vừa yên lòng, vừa tự trách, vừa cao hứng,

– Tiểu Tuyệt, mẹ, khụ khụ… Mẹ tốt lắm, chỉ là rất nhớ con, khụ khụ… chuyện năm đó mẹ rất xin lỗi con…

– Cũng qua rồi, mẹ, đừng tự trách nữa… Con không phải đã đến gặp mẹ rồi sao…

Úy Minh Tuyệt lau nước mắt cho mẹ,

– Con không còn hận mẹ nữa, thật đó, con tin, ba ở trên trời cũng nhất định đã tha thứ cho mẹ.

Bà Úy vừa khóc vừa gật đầu, mình sám hối nhiều năm như vậy cuối cùng cũng có kết quả rồi, bà vui vẻ nhìn ba người trước mặt,

– Các con ngồi đi, khụ… Tiểu Tuyệt, mẹ đi nấu cho con mấy món ăn mà con thích, các con, khụ khụ… các con chờ một lát nha, khụ khụ…

Thước Mộng kéo bà Úy đang ho khan ngồi xuống, để bà ngồi lại trên ghế salon,

– Bác gái, nhiều năm như vậy đã không gặp lại con mình rồi, nhất định có rất nhiều lời muốn nói, các người cứ an tâm trò chuyện với nhau đi, hôm nay cứ giao cho con, bác gái nếm thử tay nghề của con nha.

Lương Y Thanh cảm động nhìn hết thảy xung quanh, anh hình như thật sự đã tha thứ cho mẹ rồi, thật tốt quá, nhìn sắc mặt nhiều năm tái nhợt của mẹ rốt cuộc cũng hồng hào một chút, Lương Y Thanh giờ phút này cảm động không thôi. Sau một lúc, này thật sự kêu lên thành tiếng, nhưng không phải vì xúc động nữa…

Bà Úy đột nhiên bất tỉnh, gọi như thế nào cũng không tỉnh, cả ba người đều sợ hãi, vội vàng đưa bà vào bệnh viện. Nôn nóng đứng đợi ở bên ngoài, Úy Minh Tuyệt im lặng ngồi trên ghế băng, Thước Mộng bên người anh lo lắng đi tới đi lui không ngừng, Lương Y Thanh đứng trước cửa phòng cấp cứu nghĩ muốn nhìn vào bên trong một chút. Trên mặt ba người tràn ngập sự lo lắng nói không thành lời.

– Mẹ có chuyện gì?

Úy Minh Tuyệt mở miệng hỏi Lương Y Thanh.

– Em, em cũng không biết rõ lắm… Mẹ trước giờ thân thể vẫn không tốt, nhưng ngất xỉu đây là lần đầu tiên…

Nghĩ đến mẹ giờ phút này vẫn còn trong phòng cấp cứu, sống chết không rõ, Lương Y Thanh khổ sở khóc thút thít. Chính mình thật sự là bất hiếu mà, cơ thể mẹ suy yếu như vậy nhưng mà mình lại không hay biết gì cả.

Một lúc lâu, bác sĩ từ phòng cấp cứu đi ra, ba người cùng tiến đến vây lấy hỏi han.

– Các người tại sao bây giờ mới đưa bà ấy đến bệnh viện?

Tiếp theo là sự trách cứ ngập tràn,

– Chúng tôi cũng hết cách rồi, bệnh nhân đã rất suy nhược, đại khái thời gian sống cũng không còn bao lâu nữa.

Một lời bác sĩ nói, chẳng khác nào tuyên án tử hình cho bà Úy.

Úy Minh Tuyệt một tay túm lấy áo vị bác sĩ,

– Ông không phải là bác sĩ sao, chẳng lẽ không có cách nào sao? Tiền không phải là vấn đề, chỉ cần có thể chữa trị cho bà, bao nhiêu tiền cũng không thành vấn đề…

Nhìn vẻ mặt hung ác của Úy Minh Tuyệt, bác sĩ cũng có chút sợ hãi, nuốt nuốt nước miếng, nơm nớp lo sợ nói:

– Này, đây không phải vấn đề có tiền hay không, chúng tôi là bác sĩ, không phải là thần… Có thể cứu thì chúng tôi nhất định ra sức là, nhưng không thể cứu thì chúng tôi, chúng tôi cũng đành bó tay…

Thước Mộng cũng giật Úy Minh Tuyệt lại, một bên gật đầu với bác sĩ xin lỗi, một bên khuyên Úy Minh Tuyệt:

– Tuyệt, anh đừng như vậy… Em biết anh không dễ chịu gì, nhưng mà… Tóm lại chúng ta vào thăm mẹ một chút đi, mặc kệ mẹ còn lại được bao nhiêu ngày, chúng ta cùng nhau cùng bà trải qua những ngày vui vẻ…

Úy Minh Tuyệt khó chịu ôm Thước Mộng, rầu rỉ lẩm bẩm:

– Tại sao lại có thể như vậy, như thế nào lại… Anh vừa mới tha thứ cho bà, bà còn chưa bù đắp những tổn thất bao nhiêu năm qua cho anh, tại sao…

Thước Mộng vỗ nhẹ Úy Minh Tuyệt giống như đang dỗ trẻ con,

– Em biết anh rất khổ sở, nhìn anh như vậy em chịu không nổi… Nhưng mà, nếu anh để mẹ nhìn thấy, nhất định sẽ làm cho bà rất đau khổ.

Thước Mộng đưa tay lau đi bọt nước nơi khóe mắt Úy Minh Tuyệt,

– Trước kia đều là anh an ủi em, lau nước mắt cho em, bây giờ sao lại đổi thành em phải làm rồi…

Úy Minh Tuyệt nắm chặt tay Thước Mộng, đưa lên môi hôn nhẹ:

– Được, anh không suy nghĩ nhiều nữa, chúng ta vào thăm mẹ trước.

Nhìn Lương Y Thanh bên cạnh khóc không thành tiếng, Úy Minh Tuyệt an ủi cô:

– Đừng khổ sở nữa, Mộng nói rất đúng, chúng ta mà để mẹ nhìn thấy như vậy, bà sẽ rất đau lòng… lau nước mắt đi, đi gặp mẹ trước.

Lương Y Thanh vội vã lau nước mắt, đi theo bọn họ vào phòng bệnh.

Bà Úy tỉnh lại được một lúc, cả ba người cùng vây quanh giường nhìn bà, bà mệt nhọc mở miệng,

– Làm sao vậy, làm như mẹ đã chết rồi không bằng…

Lương Y Thanh cả mũi chua xót, thiếu chút nữa lại khóc,

– Mẹ, mẹ đừng nói bậy… Mẹ nhất định sống lâu trăm tuổi.

– Con bé ngốc nghếch, cơ thể của mình như thế nào mẹ còn không biết sao?

– Mẹ, mẹ em tâm, chúng con sẽ nghĩ cách, nhất định sẽ chữa trị cho mẹ thật tốt.

Úy Minh Tuyệt cầm tay mẹ, kiên định nói. Thật hi vọng có thể thông qua cái nắm tay này truyền sức khỏe qua cho mẹ, đem sức mạnh của mình chuyển qua cho mẹ một chút.

– Tiểu Tuyệt, mẹ biết rõ… thân xác này, cũng sớm phải đi rồi, chỉ là, mẹ chưa tìm được con… Bây giờ rốt cuộc cũng đã gặp con rồi, con cũng đã tha thứ cho mẹ, tảng đá trong lòng cũng đã buông xuống được. Bây giờ, cũng nên đến sám hối với cha con.

– Mẹ, đừng nói bậy…

Úy Minh Tuyệt nghẹn ngào, che miệng mẹ, không cho bà tiếp tục nói những lời xui xẻo nữa.

Bà Úy cố sức cầm tay Úy Minh Tuyệt, hiền hòa nhìn anh,

– Tiểu Tuyệt, mẹ có chút chuyện muốn nói với Tiểu Mộng…

Úy Minh Tuyệt nhìn mẹ một chút, lại nhìn Thước MỘng,

– Y Thanh, chúng ta ra ngoài mua ít thức ăn về cho mẹ, nói xong cũng lôi Y Thanh ra ngoài.

Chỉ còn lại một mình Thước Mộng hồi hộp nhìn bà Úy, không biết bà có chuyện gì muốn nói riêng với mình.

– Tiểu Mộng, con lại gần đây một chút…

Bà Úy vươn tay đến Thước Mộng, Thước Mộng cũng đưa tay nắm lấy tay của bà.

– Con ngoan, con thành thật nói cho bác biết, con và Tiểu Tuyệt… chính là người yêu của nhau?

Bị bà Úy phát hiện quan hệ của bọn họ, vẻ mặt của Thước Mộng trở nên kinh hoảng thất thố, có chút nói không nên lời.

– Bác gái, bọn con… thật ra… Con cùng anh ấy… Chúng con thật ra…

– Con đừng lo lắng, bác không phải muốn tách các con ra…

Bà Úy vỗ nhẹ lên lưng Thước Mộng trấn an,

– Bác chỉ muốn biết, con thật sự thương nó phải không, sẽ thương nó cả đời sao?

Thấy bà Úy cũng không có ý định ngăn cản bọn họ, Thước Mộng có chút an tâm, y ngượng ngùng nhưng vẫn kiên định trả lời:

– Con yêu anh ấy, con sẽ dùng mọi khả năng để yêu anh ấy, trừ khi anh ấy không cần con nữa, nếu không nhất định cả đời này con vẫn sẽ yêu anh ấy!

Nghe Thước Mộng nói như vậy, trái tim bà Úy rốt cuộc cũng có thể mỉm cười, bà mặc dù chỉ mới biết Thước Mộng, nhưng bà vẫn cảm giác được Thước Mộng là một đứa trẻ ngoan, có thể mang lại hạnh phúc cho Úy Minh Tuêệt. Chính mình cũng không muốn nhúng tay vào chuyện tình cảm của con cái, mà tự mình cũng không có tư cách nhúng tay vào. Chỉ cần đó là một người tốt, thật tâm yêu thương Úy Minh Tuyệt, mà Úy Minh Tuyệt cũng thích thì người làm mẹ như bà kiếp này cũng có thể an tâm rồi. Bà từ trong cổ kéo ra một sợi dây kết bằng chỉ đỏ, trên đó có đeo một chiếc nhẫn, bà gỡ nhẫn xuống, trịnh trọng giao cho Thước Mộng.

– Đây là chiếc nhẫn gia truyền dành riêng cho con dâu nhà họ Úy, những chuyện mẹ đã làm đã không còn xứng đáng làm một người vợ, cũng không có tư cách đeo nó nữa… Con tuy là nam, nhưng là người mà Tiểu Tuyệt yêu thương, cho nên bây giờ chiếc nhẫn này chính là của con.

Thước Mộng nhận nhẫn, chiếc nhẫn nhỏ bé giờ phút này nằm trong tay y trở nên thật nặng. Giờ đây nó chẳng phải là một chiếc nhẫn bình thường, mà là lời chúc phúc sâu sắc nhất mà bà Úy dành cho hai người.

– Mẹ, con sẽ mãi mãi yêu Tuyệt, mẹ yên tâm!

Không lâu sau đó, bà Úy nhắm mắt xuôi tay. Lúc bà ra đi, không còn theo một tia nuối tiếc nào nữa. Con mình đã tha thứ cho mình, cũng đã tìm được hạnh phúc của mình, về phần Lương Y Thanh, bà tin tưởng Úy Minh Tuyệt cùng Thước Mộng nhất định sẽ chăm sóc cô chu đáo. Cái chết, bà sớm đã không còn sợ hãi với nó, đối với bà mà nói, cái chết ngược lại chính là một cách để chuộc tội và giải thoát.

Tang lễ trôi qua không bao lâu, cha ruột Lương Y Thanh không biết là do lương tâm lương tâm cắn rứt hay là như thế nào, phát người tìm Lương Y Thanh, hi vọng có thể đưa cô trở về để cha con đoàn tụ, để bù đắp lại những nợ nần mà ông ta đã thiếu cô bao nhiêu năm nay. Lương Y Thanh không để ý Úy Minh Tuyệt cùng Thước Mộng cố sức giữ lại, cố ý quay về sống với cha mình.

Trước khi đi một đên, Úy Minh Tuyệt một lần nữa vẫn muốn giữ Lương Y Thanh lại, nhưng cô lại khóc:

– Anh, anh cũng biết em rất thích Thước Mộng, em đến bây giờ vẫn rất thích anh ấy, hơn nữa càng lúc càng thích. Cho nên em không thể ở lại nữa rồi, anh hiểu không?

Úy Minh Tuyệt nhìn người em gái cùng mẹ khác cha này, không giữ lại nữa, chỉ nhẹ nhàng ôm lấy cô.

– Vậy em nhớ tự chăm sóc bản thân, khi nào rảnh thì về đây thăm bọn anh… Nếu không có nơi nào để đi, thì nơi đây mãi mãi là nhà của em.

Tất cả mọi chuyện rồi cũng trôi qua, hai người lại trở lại cuộc sống bình thản.

Ban đêm, Úy Minh Tuyệt ngẩng đầu nhìn lên những ngôi sao trên trời,

– Anh nhìn gì vậy, Tuyệt?

– Những người chết đi, sẽ biến thành sao… Anh đang nghĩ ngôi sao nào là linh hồn của cha mẹ?

Úy Minh Tuyệt ánh mắt vẫn không ngừng tìm kiếm.

Thước Mộng cũng ngẩng đầu nhìn lên, trong chốc lát y chỉ vào hai ngôi sao lóe lên trên bầu trời.

– Tuyệt, anh xem, kia nhất định là cha mẹ…

Úy Minh Tuyệt nhìn theo tay chỉ của Thước Mộng, hai ngôi sao đứng cạnh nhau sáng ngời, chợp lóe lên những tia sáng nhu hòa. Đúng vậy, đó nhất định là linh hồn của cha mẹ, giờ phút này rốt cuộc cũng đã gặp được nhau, mãi mãi không bao giờ xa cách nữa.

Hai người ngồi nhìn trời đêm, Thước Mộng đột nhiên rời vào vòng tay ôm ấm áp.

– Mộng, may mà anh còn có em…

Ôm người yêu mến, hít vào mùi hương quen thuộc của y, Úy Minh Tuyệt xúc động nói.

Thước Mộng sờ sờ lên chiếc nhẫn trên tay, dúi người sâu vào lòng Úy Minh Tuyệt.

– Đúng vậy, còn có em…

Đúng vậy, còn có em, đời này trừ khi sinh li tử biệt, em sẽ không bao giờ rời xa anh nữa…