Mọi người cũng đã đến đầy đủ, nên ông chủ Vương cũng sắp xếp cho ba người lên xe để đến nơi cần đến.

“May là có cậu, nếu không thì không biết hôm nay phải dỡ hàng như thế nào đây!”

Ông chủ Vương ngồi trên xe nói.

Lâm Húc Dương mỉm cười, rồi tự hỏi có khi nào ban đầu ông chủ Vương đã hẹn trước ai đó, chỉ là người ta không đến nên mới hẹn lại anh.

Nhưng cũng chỉ là suy đoán của Lâm Húc Dương, không đáng nói ra để khiến ông chủ Vương mất mặt.

Nhìn đường đi của xe tải, Lâm Húc Dương hỏi: “Ông chủ Vương, chiếc xe này đang đi đến công trường lần trước sao?”

“Ừ, vẫn là công trường lần trước họ cần!”

Ông chủ Vương gật đầu.

Lâm Húc Dương cau mày, anh đã kiệt sức khi dỡ hàng lần trước.

Vốn dĩ cho rằng nghỉ ngơi một chút sẽ không sao, nhưng lại khiến ông chủ Vương không vui.

Mặc dù nói bị người thi công thúc giục, nhưng có lẽ cũng còn nguyên nhân khác.

Vì hôm nay xe xuất phát muộn nên đến trưa vẫn còn cách khá xa công trường.

Ông chủ Vương sắp xếp cho mọi người ăn trưa tại một quán nhỏ ven đường, nên có thể nghỉ ngơi ở trên xe, sau đó đến công trường mới trực tiếp làm việc được.

Không ăn cơm ở công trường, cũng không có giám sát thi công, ngoài Lâm Húc Dương ra, những người còn lại đều uống rượu, ngay cả ông chủ Vương cũng uống một chai.

Người làm tài xế như ông chủ Vương đáng lý ra không nên uống rượu, Lâm Húc Dương khẽ cau mày nhưng không có ý ngăn cản, dù sao hai gã kia cũng đang uống rất vui vẻ với ông chủ Vương, bản thân anh cũng không muốn làm mất hứng.

Ăn xong, xe chạy thêm khoảng hơn một tiếng đồng hồ mới đến nơi.

Lâm Húc Dương nhìn người thi công đang bàn giao với ông chủ Vương, anh nhận ra vẫn là người đợt trước.

Với đôi tai khá thính của mình, dường như anh có thể nghe được người thi công nói một câu “nhanh lên, lát nữa tôi phải tan ca.”

Nghe xong, Lâm Húc Dương biết lần này có thể sẽ có chút phiền phức.

Đi thay quần áo với hai người kia xong, cả ba cũng bắt đầu dỡ hàng.

Có lẽ do hai lần dỡ hàng và nghỉ ngơi trước, nên cơ bắp Lâm Húc Dương đã có sự thích ứng nhất định, lần này, Lâm Húc Dương bắt đầu dỡ hàng cảm thấy dễ dàng hơn rất nhiều, tiến độ so với hai người kia cũng coi như là có kinh nghiệm.

Sau khi dỡ gần hai mươi tấn một lúc, Lâm Húc Dương cảm thấy hơi khó thở, anh nghĩ rằng khuân thêm mười tấn nữa rồi nghỉ ngơi, chắc không có vấn đề gì đâu nhỉ.

Tuy nhiên, Lâm Húc Dương cảm thấy kiệt sức khi khuân thêm mười tấn nữa.

Khó khăn lắm mới đến giờ nghỉ ngơi, anh lại có chút đứng không vững.

Mặt khác hai anh chàng kia, dường như việc khuân ba mươi tấn không phải là vấn đề lớn, họ vẫn có thể đứng trò chuyện vui vẻ và hút thuốc cùng nhau.

Hai người họ chỉ nghỉ ngơi mười phút, không nói năng gì với Lâm Húc Dương liền đứng dậy tiếp tục làm việc.

Lâm Húc Dương cảm thấy thể lực còn chưa hồi phục, vốn dĩ muốn nghỉ ngơi thêm một lát, nhưng thấy người khác đã bắt đầu làm việc rồi, làm sao bản thân có thể tiếp tục ngồi chứ?

Anh nhanh chóng đứng dậy, đi đến chỗ xe tải và tiếp tục dỡ hàng.

Không được nghỉ ngơi hợp lý, nên khi Lâm Húc Dương khuân xi măng một lần nữa, anh cảm thấy bản thân như một nhân vật bị thiếu máu trong game, đồng thời phải đối mặt với những chiêu thức có sức ép của BOSS, bất kỳ lúc nào cũng có thể mất mạng.

Sau khi nghiến răng chịu đựng thêm mười tấn, Lâm Húc Dương mới cảm thấy bản thân không ổn rồi.

“Nghỉ ngơi một lát! Chịu không nổi nữa!”

Lâm Húc Dương vác xong một bao nữa rồi vẫy tay nói.

“Ừ, cậu nghỉ ngơi đi, chúng tôi tiếp tục!”

Nhưng hai người còn lại không hề có ý định nghỉ ngơi, mặc dù thiếu người sẽ chậm hơn một chút, nhưng họ vẫn tiếp tục khuân.

Nhìn thấy cảnh này, Lâm Húc Dương sao có thể không biết xấu hổ mà tiếp tục nghỉ ngơi được.

Sau khi người còn lại dỡ thêm ba bao nữa, Lâm Húc Dương lại đứng dậy đi về phía xe tải.

Sau khi bị người đàn ông trên xe đặt bao xi măng lên người, Lâm Húc Dương suýt chút nữa bò xuống mặt đất.

Anh nghiến răng, dồn sức ổn định bước chân, rồi mới chậm rãi đi đến chỗ dỡ hàng.

Lâm Húc Dương không ngờ rằng lần dỡ hàng này còn đau khổ hơn lần trước.

Những hạt mồ hôi to như hạt đậu không ngừng chảy xuống đất theo mỗi bước chân của anh.

Lâm Húc Dương nghiến chặt răng, trán nổi gân xanh như muốn nổ tung, hai mắt lồi ra, bộ dạng có chút đau khổ và dữ tợn.

Anh nén hơi thở lại, chỉ muốn dốc toàn sức lực để chuyển xi măng đến chỗ dỡ hàng.

Đặt một bao xuống, Lâm Húc Dương cảm thấy hơi choáng váng khi đứng dậy, nhìn thấy người trên xe còn đang đợi mình nhanh chóng qua đó.

Thêm một bao nữa đè lên người Lâm Húc Dương, hai mắt anh suýt chút nữa là bay ra ngoài, hơi thở kìm nén trong miệng cũng bị sặc ra.

Cơ thể Lâm Húc Dương run lên, trống ngực anh đập thình thịch, nhìn về phía chỗ dỡ hàng cách đó năm mét, không biết tại sao anh lại cảm thấy đây là một khoảng cách không thể nào đạt tới được, vậy nên anh định thần lại để có thể vượt qua khó khăn phía trước.

Nhưng đi chưa được hai bước, Lâm Húc Dương đã lảo đảo ngã nhào trên mặt đất.

Xi măng đè lên người, giống như anh là một cô gái yếu ớt, muốn bò dậy nhưng chẳng còn chút sức lực nào.

Hai người xung quanh thấy Lâm Húc Dương ngã xuống đột ngột liền chạy nhanh tới, dỡ xi măng ra rồi dìu anh lên, hỏi: “Người anh em, không sao chứ?”

“Sao thế?”

Ông chủ Vương và người thi công thấy có chuyện xảy ra cũng nhanh chóng đến xem.

“Anh ấy đột nhiên ngã xuống!”

Một người trả lời.

“Ngã ư?”

Người thi công cau mày, tiến lên kiểm tra rồi nói: “Chắc là say nắng rồi, đưa cậu ta đến văn phòng đi, tôi cho cậu một ống Hạ Hương Chính Khí!”

“Cảm ơn! Để tôi, hai người tiếp tục khuân phần còn lại đi!”

Ông chủ Vương nhanh chóng cảm ơn, đồng thời tiến đến đỡ Lâm Húc Dương đi tới văn phòng cách đó không xa.

“Ông chủ... xin lỗi...”

Lâm Húc Dương nhìn thấy ông chủ Vương đang dìu mình, anh đáp lại một cách yếu ớt.

Mặc dù bây giờ anh không còn chút sức lực nào, nhưng vẫn không đến mức hôn mê.

“Không sao, cậu nghỉ ngơi một chút đi!”

Ông chủ Vương vô cùng bình tĩnh, sau khi dìu Lâm Húc Dương vào văn phòng, người thi công nhanh chóng lấy một ống Hạ Hương Chính Khí đưa cho anh.

Loại thuốc này rất đắng, nhưng Lâm Húc Dương cảm thấy tốt hơn nhiều sau khi uống nó.

Sau khi thu xếp ổn thỏa cho Lâm Húc Dương, người thi công và ông chủ Vương lại đi ra ngoài để xem những người còn lại dỡ hàng.

Xét cho cùng, công trường là nơi rất chú trọng về vấn đề an toàn, một khi xảy ra tai nạn, thì sẽ có rất nhiều thứ liên quan đến trách nhiệm xảy ra.

Không ngờ bản thân lại quá sức đến vậy, điều này khiến Lâm Húc Dương muốn phát cáu.

Anh nhanh chóng điều chỉnh nhịp thở, chỉ muốn hồi phục càng sớm càng tốt để tiếp tục làm việc.

Nhưng khi Lâm Húc Dương cảm thấy cơ thể có sức khỏe trở lại, hai người bên ngoài đã khuân xong đống xi măng kia rồi.

Ông chủ Vương đang cười và ký kết với người thi công.

Lâm Húc Dương có chút xấu hổ, thấy hai người kia đang rửa ráy, anh cũng chỉ có thể đi theo rửa sơ, sau đó lên xe ông chủ Vương để về thành phố.

Hầu như không ai nói chuyện trên đường đi, nhưng Lâm Húc Dương dường như cảm nhận được hai người hôm nay đối với anh có chút bất mãn.

Khi trở lại thành phố, ông chủ Vương bắt đầu tính tiền công ngày hôm nay.

Lúc đếm tiền cho Lâm Húc Dương, rõ ràng chỉ có đến tờ tiền màu đỏ thứ tư mà thôi, nhưng sau đó lại đếm thêm hai tờ nữa cho Lâm Húc Dương.

Lâm Húc Dương nhận tiền, nhìn thấy vẻ mặt khó chịu của hai người kia, anh suy nghĩ một lúc rồi tiến về phía trước.