Lâm Húc Dương nghe vậy thì ngừng bước, nghiêng đầu nhìn Cung Ấu Hi: “Sao nào? Còn việc gì ư?”

Cung Ấu Hi do dự một chút, quay đầu lại nhìn quán bar mình mới chạy ra, cứ định nói nhưng lại thôi.

“Nè, khoan đã... Đừng nói là cô định nhờ tôi vào cùng cô để giữ thể diện đó nha? Như vậy không thích hợp đâu?”

Lâm Húc Dương nhìn thấy vẻ mặt của Cung Ấu Hi thì ngạc nhiên nói.

“Làm gì có! Anh nghĩ nhiều quá rồi, cho dù bây giờ tôi muốn dẫn anh quay vào thì anh ăn mặc như vậy cũng không thích hợp!”

Mặt Cung Ấu Hi đỏ lên phản bác.

“Vậy thì tốt rồi... Tuy tôi cảm thấy hình tượng của tôi cũng rất khá, đi theo cô vào quán bar cũng không làm cô mất mặt, nhưng ít nhất cô cũng phải chờ đến khi tôi thay một bộ quần áo khác được không? Hơn nữa cho dù tôi có vào cũng không có cách nào ra vẻ giúp cô cả, tôi không biết cái gì hết! Hiện tại mệt đến nổi người không còn sức, giúp cô đánh nhau cũng không đánh lại, cho nên! Tốt nhất cô đừng bao giờ có cái suy nghĩ cẩu huyết kia!”

Lâm Húc Dương nghiêm túc gật đầu.

“Phụt... Anh thật thú vị...”

Cung Ấu Hi không nhịn được bật cười.

“Nhìn đi, cô cười lên đẹp biết bao nhiêu, rảnh rỗi thì cười nhiều một chút, khóc xấu muốn chết! Cô cười lên xinh đẹp như thế, không biết sẽ mê chết bao nhiêu thanh niên nữa.”

Thấy Cung Ấu Hi cười, Lâm Húc Dương nhanh chóng nịnh nọt.

Nhưng mà hình như mấy lời nịnh nọt này lại nịnh không đúng chỗ, Cung Ấu Hi nghe anh nói thế thì sắc mặt tối đi một chút.

“Ôi... Tôi nói sai gì rồi ư? Hay là cô nghĩ đến chuyện buồn lòng gì đó?”

Thấy vẻ mặt của Cung Ấu Hi, Lâm Húc Dương lúng túng nói.

“Thôi, không có việc gì, anh... anh có thể đi cùng tôi một lúc không?”

Cung Ấu Hi nhìn Lâm Húc Dương với vẻ chờ mong.

“Đi một lúc ư? Bây giờ cũng không còn sớm nữa, cô là con gái thì nên nhanh chóng về nhà mới đúng...”

Lâm Húc Dương như có chút do dự.

“Vậy anh đưa tôi về nhà được không? Nhà tôi cũng không xa, ở mấy con phố đằng trước thôi, đi về nhà cùng tôi được không?”

Cung Ấu Hi nhanh chóng nói.

“Được rồi, vừa lúc chỗ tôi cũng ở mấy con phố đằng trước, đi cùng thôi.”

Lâm Húc Dương gật đầu.

Thấy người đàn ông trước mặt đã đồng ý rồi, Cung Ấu Hi lập tức cười tươi, lẳng lặng đứng bên cạnh Lâm Húc Dương, bước đi từ từ trên phố.

Có lẽ hai người đi quá yên lặng, hoặc cũng có lẽ là do Lâm Húc Dương phát hiện cảm xúc của cô gái đi cạnh vẫn không vui vẻ, anh thản nhiên nói: “Có một số việc đã trải qua, nếu như cảm thấy ấm ức thì nói ra sẽ tốt hơn, bây giờ có thời gian, cô cũng có thể kể cho tôi nghe thử.”

Lâm Húc Dương nhìn Cung Ấu Hi đi bên cạnh mình, trong mắt anh tuy cô gái trẻ này rất xinh đẹp, nhưng lại giống một cô em gái hơn.

“Ừ...”

Cung Ấu Hi đáp, nhưng lại không nói tiếp nữa.

Sắp đi hết một dãy phố rồi, cô gái này mới bình tĩnh mở miệng nói: “Hôm nay tôi vốn đi tham gia một bữa tiệc cùng bạn bè.”

“Ồ...”

Lâm Húc Dương lên tiếng, tỏ vẻ anh đang nghe.

“Trong đó có một bạn nam, tôi có chút cảm tình với cậu ấy, hoặc nói là có chút thích, cho nên khi bọn họ mời tôi đi dự tiệc tôi cũng rất vui vẻ, còn cố ý trang điểm nữa.”

“Chỉ là tôi cũng không ngờ rằng bữa tiệc lần này là kế hoạch của một cô gái khác, mời tôi đến là vì muốn ra oai với tôi, cậu trai kia là bạn trai của cô ta, bọn họ nhục mạ tôi ở trước mặt nhiều người...”

Khi Cung Ấu Hi nói những lời này thì có chút nức nở.

“Chỉ chuyện này thôi, sau đó thì cô đau lòng chạy ra ngoài? Còn ngồi xổm bên đường khóc nữa hả?”

Lâm Húc Dương như có hơi ngạc nhiên hỏi.

“Ừ... Có phải tôi rất mất mặt không?”

Cung Ấu Hi ngẩng đầu nhìn Lâm Húc Dương.

“Ừ... Nếu để tôi nói thì đúng là mất mặt thật đó...”

Lâm Húc Dương gật đầu.

Nghe Lâm Húc Dương nói, khóe miệng Cung Ấu Hi lại mếu máo, chuẩn bị khóc lên.

“Nhưng mà cô có nghĩ đến, vì sao cô không chửi ngược lại ngay lúc đó không? Bọn họ nhục mạ cô ư? Vậy vì sao cô không chọc tức lại bọn họ? Bạn nam ấy, chỉ là một thằng nhóc con thôi, với điều kiện của cô muốn tìm một người bạn trai thì dễ dàng biết bao nhiêu? Cô hoàn toàn có thể chọn lựa tùy ý mà! Nghe cô kể thì cái cô gái lừa gạt cô cũng là một cô gái có tâm cơ, chỉ cần con trai trưởng thành thì sẽ nhìn thấy rõ, kết quả cuối cùng cũng chỉ bị đàn ông chơi đùa mà thôi, cô nghĩ lại đi, chuyện này có gì đáng để đau lòng, để tức giận chứ?”

Thấy Cung Ấu Hi sắp khóc, Lâm Húc Dương lập tức nhanh chóng nói thêm.

“Hơn nữa cô còn xinh đẹp thế này, nếu tôi trẻ lại vài tuổi, chắc chắn tôi sẽ là một thành viên trong đội quân bảo vệ cô, cho nên cô cũng không cần thiết vì một cái cây lệch tán mà bỏ toàn bộ khu rừng, đúng không?”

“Mấy cô gái trẻ các cô đúng là quá đa sầu đa cảm.”

“Nếu như là tôi, dùng chút tâm cơ, mấy thằng con trai ai mà chả có bạn đúng không? Châm ngòi ly gián một chút, lấy nhan sắc của cô chắc chắn thuộc cấp hồng nhan họa thủy, làm chuyện này vô cùng đơn giản, khiến bọn họ chia tay, có thể báo thù lớn rồi!”

Lâm Húc Dương an ủi nói.

“Ha, anh vừa an ủi tôi vừa bày mưu tính kế cho tôi à! Nói tôi là cô gái trẻ, làm như anh già lắm rồi đấy!”

Cung Ấu Hi cười nói.

“Đừng nói, tôi là người sắp ba mươi rồi, quả thật đã già, không có sức sống và tinh thần như mấy người trẻ các cô đâu, tôi mới đi vận chuyển một ngày, mệt tới mức đau lưng mỏi eo, chỉ muốn về nhà ngủ.”

Lâm Húc Dương có chút nghiêm túc.

“Ông chú, anh sắp ba mươi rồi ư? Công việc của anh là vận chuyển à?”

Cung Ấu Hi hỏi.

“Đúng đó, cô nhìn tôi ăn mặc lôi thôi lếch thếch thế này, cũng đâu giống người làm mấy công việc có mặt mũi đâu.”

Lâm Húc Dương gật đầu.

“Công việc cũng không có chia ra đắt rẻ sang hèn, chỉ nhìn tinh thần trách nhiệm, hơn nữa tôi cũng đâu có chê anh!”

Cung Ấu Hi nghiêm túc nói.

“Ặc... Được rồi, cô không chê tôi...”

Lâm Húc Dương nghe vậy thì trợn trừng mắt.

“Hơn nữa, hình như tôi quên nói, tôi tham gia tiệc của bạn học cũ, tôi đã hai mươi hai, tôi có công việc, không phải là cô gái trẻ nữa!”

Mặt Cung Ấu Hi vô cùng nghiêm túc nhìn Lâm Húc Dương.

“Được rồi, được rồi, chỉ là bề ngoài của cô còn trẻ, tôi nghĩ như vậy thôi, nhưng mà chắc chắn công việc của cô sẽ rất nhẹ nhàng, thậm chí còn không cần giao tiếp với quá nhiều người.”

Lâm Húc Dương nhùn vai.

“Sao anh biết?”

Cung Ấu Hi hỏi.

“Rất đơn giản là, sau khi sinh viên tốt nghiệp ra ngoài xã hội đều sẽ có một quá trình trưởng thành, nếu thường xuyên giao tiếp với người khác sẽ học được cách giao tiếp, tâm tư cũng sẽ phức tạp, cô nhìn cô đi, chính là ngực... khụ... chính là bộ dạng tùy tiện thiếu mất sợi dây thần kinh, không có chút tâm tư nào.”

Lâm Húc Dương vốn định nói Cung Ấu Hi ngực to không não, nhưng mà hình như nói ra thì không phù hợp lắm, huống chi Cung Ấu Hi thật sự không thể nào có liên quan đến hai chữ ngực to được.

“Tôi biết, tôi chỉ cảm thấy làm người không cần nghĩ quá phức tạp, như vậy cuộc sống sẽ quá mệt mỏi, ngày nào cũng nịnh nọt lừa gạt, mệt muốn chết!”

Cung Ấu Hi giải thích.

“Tôi biết, làm như vậy đúng là rất mệt, nhưng đây là một xã hội tàn khốc, nếu như tâm tư của cô quá đơn giản, dễ dàng để người khác đoán được, vậy thì cô sẽ rất thiệt thòi!”

Lâm Húc Dương khuyên bảo.

“Tôi biết, nhưng mà thiệt thòi cũng là phúc...”

Cung Ấu Hi nói xong câu này thì đột nhiên dừng lại.

“Sao thế?”

Lâm Húc Dương hỏi.

“Nhà của tôi ở bên kia...”

Cung Ấu Hi chỉ một tiểu khu hạng sang cách đó không xa, nhìn sơ thì giá nhà chỗ này cũng không rẻ.

“Hử? Sau đó thì sao, cô phải về đúng không?”

Lâm Húc Dương cười nói.

“Ừ... Anh... cái đó...”

Cung Ấu Hi đột nhiên có chút ngại ngùng, không dám nhìn thẳng vào Lâm Húc Dương.

“Đừng nói là cô định mời tôi vào nhà cô ngồi chơi đó nhé?”

Lâm Húc Dương bỗng ngạc nhiên hỏi.