Người đàn ông này chịu đòn là vì vẫn luôn cố gắng bảo vệ cho những món đồ trang sức kia sao?

Phương Thanh Di biết Lâm Húc Dương không phải là người giỏi nhẫn nhịn, nhưng anh đã chịu hai cái bạt tai của Melina và những cú đánh của tên vệ sĩ, dường như tất cả đều đang chỉ rõ ra Lâm Húc Dương đã một lòng nghĩ cho lợi ích của công ty.

Anh biết được tầm quan trọng của việc hợp tác với Melina.

Lại nhìn ánh mắt vừa tiếc nuối vừa mất mát của các nhân viên xung quanh, Phương Thanh Di không khỏi suy nghĩ, đuổi việc Lâm Húc Dương là lựa chọn đúng đắn sao?

“Cô Melina đừng làm khó tổng giám đốc Phương nữa, tôi xin từ chức, chuyện này đều là lỗi của tôi, mong cô cứ yên tâm mà hợp tác với Ngự Mỹ Ưu Phẩm đi!”

Lâm Húc Dương bình thản nói, rồi chuẩn bị rời khỏi.

Chính vì hiểu được việc hợp tác cùng Melina lần này quan trọng với Phương Thanh Di cỡ nào, nên anh thấy có lẽ tự từ chức còn giữ lại được chút thể diện, trong lòng cũng thấy được an ủi phần nào, bèn mở lời thay cho Phương Thanh Di.

Nếu không đến lúc cô ấy thật sự nói sa thải anh, bản thân sẽ khó mà cảm thấy dễ chịu được.

“Tổng giám đốc Phương, cô nghe thấy chưa, cậu ta đã chủ động nhận sai và từ chức, tôi nghĩ chúng ta có thể tiến hành thảo luận chuyện hợp đồng được rồi đấy.”

Melina cười đắc thắng.

“Lâm Húc Dương! Khoan đã! Chúng ta không thể giải quyết như vậy được!”

Chuyện không ai ngờ chính là, Phương Thanh Di lại bất ngờ gọi Lâm Húc Dương quay về.

Lâm Húc Dương dừng chân, khó hiểu nhìn Phương Thanh Di, ý của cô ấy là sao? Chẳng lẽ anh từ chức còn chưa đủ? Còn phải quỳ xuống xin lỗi Melina hay sao? Nghĩ vậy, trong lòng anh có chút khó chịu.

Thấy Lâm Húc Dương đã dừng bước, Phương Thanh Di nghiêm mặt nhìn Melina, nói một cách thẳng thừng: “Cô Melina, tôi rất vinh dự khi mời được cô đến công ty tôi để khảo sát thực tế, cũng vô cùng hy vọng chúng ta sẽ ký được hợp đồng, nhưng ban nãy chúng ta cũng thấy camera giám sát rồi đấy, Lâm Húc Dương đã giúp cô, nhưng cô lại lấy oán báo ân, không những sỉ nhục mà còn đánh cậu ấy, tôi nghĩ cô nên xin lỗi cậu ấy!”

Melina nghe xong thì ngẩn ra, không chỉ vậy, các nhân viên xung quanh cũng sửng sốt, bọn họ đều không ngờ được rằng Phương Thanh Di sẽ nói như vậy.

Khi Melina lấy lại tinh thần, thì vừa xấu hổ vừa tức giận, nhìn chằm chằm vào người phụ nữ trước mặt, thảng thốt nói: “Tổng giám đốc Phương, cô có nhầm không vậy? Cô bảo tôi xin lỗi anh ta? Đường đường là một ngôi sao lớn, vậy mà tôi phải đi xin lỗi một tên bảo vệ? Đúng là trò hề mà! Cô không muốn hợp tác với tôi nữa chứ gì?”

“Không! Ngược lại! Tôi thật lòng muốn hợp tác với cô, nhưng sự phát triển của công ty với sự nỗ lực của nhân viên là không thể tách rời được. Tôi không thể đuổi nhân viên của mình chỉ vì cô gây sự vô lí được, nếu cậu ấy thật sự làm sai, thì tôi sẽ xử lí mạnh tay cho cô xem, nhưng mọi người đều nhìn thấy, là Lâm Húc Dương không sai, người sai là cô, nên mong cô có thể xin lỗi cậu ấy. Việc này không liên quan đến thân phận, không liên quan đến chuyện hợp tác của chúng ta, đúng là đúng, mà sai là sai!”

Phương Thanh Di trả lời đâu vào đấy.

“Đúng! Melina nên xin lỗi đi!”

“Đúng vậy! Dù có là ngôi sao đi nữa, thì làm sai cũng phải xin lỗi!”

“Tôi bảo mà, anh Lâm luôn là người chính trực ngay thẳng, sao có thể làm ra loại chuyện đó được, rõ ràng là cô ta cố tình gây sự.”

“Uổng công tôi yêu thích cô ta, không ngờ Melina lại là người như vậy.”

“Xin lỗi đi, xin lỗi anh Lâm đi!”

Các nhân viên xung quanh cũng nháo nhào lên tiếng.

“A!”

Nghe xung quanh bàn tán ầm ĩ, Melina không chịu nổi, hét lên một tiếng, sau đó điên cuồng gào lên: “Điên rồi! Điên hết rồi! Một lũ điên! Cả công ty này là đồ ngu à? Bảo tôi xin lỗi cậu ta ư! Không bao giờ!”

“Thanh Di, bỏ đi, không cần đến mức này đâu!”

Lâm Húc Dương đến gần khuyên Phương Thanh Di, trong lòng thầm cảm động.

“Trong việc này cậu không sai, cứ để đó đi. Cô Melina, tôi nghiêm túc mời cô xin lỗi Lâm Húc Dương!”

Phương Thanh Di lắc đầu, rồi bình tĩnh nhìn Melina.

“Phương Thanh Di! Cô có còn là người kinh doanh nữa không? Lựa chọn đơn giản như vậy mà cũng không biết ư? Nhân viên của cô đã đồng ý từ chức rồi, cô còn không chịu? Chẳng lẽ cô không hiểu ý của tôi hả?"

"Cậu ta mà đi, thì tôi sẽ giảm giá phí đại diện, chỉ nhận tám mươi phần trăm, à không! Sáu mươi phần trăm cũng được! Tôi sẽ ký hợp đồng với cô! Đại diện cho cô! Tuyên truyền với người hâm mộ của tôi!"

"Cô chỉ việc đuổi thẳng cổ cái tên bảo vệ này đi thôi!"

"Vậy mà giờ cô lại bảo tôi là cô không muốn! Cô còn muốn tôi xin lỗi cậu ta, cô điên à? Không muốn hợp tác nữa phải không?”

Melina dường như không thể tin được chuyện đang xảy ra trước mắt, thân phận và địa vị của cô ta thế mà lại không bằng một tên bảo vệ nho nhỏ.

“Không hề! Tôi vô cùng tỉnh táo, và cũng không có ý định thay đổi!”

Phương Thanh Di bình tĩnh trả lời.

“Tỉnh táo? Tôi thấy đầu óc cô có vấn đề thì có! Nếu cô đã không biết phải trái như vậy, thì cô nên biết hậu quả khi đắc tội tôi là gì đi. Tôi có thể bảo người hâm mộ của tôi chống lại công ty của cô, kể cả là bôi nhọ cũng không khó! Đến lúc ấy thì ai sẽ thèm làm ăn với các cô chứ! Chờ ngày công ty của cô phá sản đi! Đây chính là hậu quả của việc đắc tội với tôi đấy!”

Melina như phát điên lên.

“Cô nói xong rồi? Vậy thì tôi nghĩ chúng ta cũng không còn khả năng hợp tác nữa rồi. Đã vậy, thì mời cô xin lỗi nhân viên Lâm Húc Dương của chúng tôi đi, nếu không tôi sẽ báo cảnh sát, buộc tội cô cố ý gây thương tích đấy!”

Giọng của Phương Thanh Di lạnh lùng hơn rất nhiều.

“Tôi cố ý gây thương tích? Con mắt nào của cô nhìn thấy vậy? Nếu cô mà muốn báo thì báo đi, cùng lắm thì A Long sẽ bị bắt vào, nhưng bảo lãnh cho cậu ta cũng chẳng phải chuyện khó khăn gì!"

Melina lạnh lùng cười.

“Đây là loại người gì thế này?”

“Cô ta làm sao vậy? Chẳng giống trên phim chút nào!”

“Không thể tin nổi, đây mới là bộ mặt thật của Melina này!”

“Thật đáng thất vọng, tôi phải bảo các thím các cô đừng có hâm mộ cô ta làm gì nữa!”

“Tôi từ hâm mộ chuyển sang anti đây!”

Các nhân viên lại bắt đầu chỉ trỏ về phía Melina.

“Vậy thì… cô Melina, mời cô đi cho! Công ty chúng tôi không chào đón cô đâu! Chúng tôi không đón tiếp khách hàng không đàng hoàng như cô!”

Phương Thanh Di ra lệnh đuổi khách.

“Cô đuổi tôi đi? Được! Được lắm! Cô giỏi lắm! Dù sao tôi cũng chẳng thèm ở lại cái nơi ghê tởm này nữa! Nhưng Phương Thanh Di, cô nhớ đấy! Là cô đuổi tôi đi! Sau này dù cô có cầu xin tôi, thì tôi cũng không bao giờ hợp tác cái gì với các người! Còn nữa! Lần này tất cả là do các người, tôi sẽ không trả lại tiền cọc đâu!”

Melina nói xong liền bỏ đi, vệ sĩ của cô ta cũng rất phối hợp đi trước mở đường.

“Khoan đã! Cô cởi bỏ quần áo ra đã rồi hẵng đi! Cô đang mặc đồ do công ty chúng tôi thiết kế đấy!"

Lâm Húc Dương nhắc nhở một câu.

“Mớ quần áo rách nát, làm như là tôi muốn mặc lắm ấy? Nó xứng với tôi chắc?”

Melina lạnh lùng cầm quần áo của mình đi thay.

“Bộ đồ này trị giá hai trăm nghìn tệ! Lúc thay cô nhớ cẩn thận, rách chỗ nào thì phải đền đấy!”

Không biết là ai hét lên câu này.

Nhưng cũng khiến cho Melina sững lại, rồi lại tức tối đi vào phòng thay đồ, nhưng lúc đi đường cũng cẩn thận hơn rất nhiều.

Một lúc sau, Melina cùng vệ sĩ của mình tức giận về lại xe.

Cô ta phẫn nộ gào lên: “Đi! Tôi nhớ vẫn còn một công ty khác là đối thủ cạnh tranh của cái công ty rách rưới này! Tới đó! Tôi sẽ đại diện cho bọn họ! Dù lấy giá thấp tôi cũng làm! Tôi muốn bọn họ phải hối hận! Đúng rồi! Thông báo cho bên quan hệ công chúng, đăng bài trên Weibo đi! Bôi nhọ công ty đó cho tôi! Thật mạnh mẽ vào!”