Mạc Vũ bước vào phòng khép cửa lại, tỉ mỉ quan sát một lượt mới thắp cây đèn dầu gắn trên vách tường lên. Mang túi hành lý quần áo bỏ vào tủ, túi chăn mền cậu để cả lên giường đá. Xong đâu đó cậu mới tháo túi vải thắt ở đai lưng bỏ lên bàn, cẩn thận lấy ra cái lồng nhốt tổ ong, treo nó lên song cửa sổ nhỏ duy nhất mở thông ra bên ngoài lâu đài, thuận tiện cho chúng tự do bay ra ngoài tìm đồ ăn.

Qua mấy tháng Mạc Vũ đã quen dần với tập tính của bầy ong, thường sáng tinh mơ chúng sẽ rời tổ kiếm ăn, đến khi mặt trời đứng bóng mới chịu quay về tổ. Mấy ngày ở khách sạn cậu giữ chúng luôn trong lồng, phải cho chúng ăn độc dược thực vật rất tốn kém, chỉ thoáng vài ngày đã tiêu tốn hết nửa cân. May mắn trước đó ở thôn Ba Đất, Lý Tiềm Xuân tích trữ giúp cậu hơn chục cân độc dược thực vật mới không sợ thiếu thốn.

Mạc Vũ treo cẩn thận tổ ong lên song cửa sổ, quay lại giường đá sờ qua một lượt thấy mặt nhẵn thín, lạnh như băng phiến không khỏi rùng mình.

Ngày thường công việc trải chăn mền đều do Diễm Lan phụ trách, cậu không đụng tay đến nhưng suốt mấy tháng tự lập đã quen ra. Trải chăn dày đâu đó, cậu nằm xuống thấy không lạnh như mình tưởng mới thở phào một tiếng.

Mạc Vũ ngã lưng ngủ một giấc thì tiếng chuông ngân thình lình vọng lên, cậu giật mình ngồi choàng dậy, nhìn ra cửa sổ thấy trời tối đen như mực. Đoán chắc tiếng chuông vừa rồi thông báo giờ ăn tối, bụng vừa lúc đói meo, cậu mang giầy, chỉnh lại y phục mới bước ra ngoài, khóa cửa cẩn thận.

Hành lang tầng hai trăm lẻ một, lạnh lẽo không một bóng người, trên vách đá vài đốm sáng lờ mờ soi đường. Mạc Vũ nhìn kỹ thấy đó chính là đá ‘đăng lân’ nhỏ chỉ bằng hạt gạo, kém xa viên đá bà nội cho cậu lần trước rất nhiều, được khảm sâu vào vách đá.

Như lời Lâm Vương Hạo, tầng hai trăm lẻ một không có một người nào tá túc, cảm giác như bị bỏ rơi giữa hoang mạc lạnh lẻo nào đó rất khó chịu. Mạc Vũ bước vội qua mấy chục căn phòng liền kề, hướng bậc thang đi xuống nằm ở tận phía cuối hành lang. Chợt một cánh cửa mở tung ra, Mạc Vũ giật thót mình kêu lên: “Ai vậy?”

“Mi hỏi ta!”, Một người trung niên to cao, lạnh lùng bước ra khép cửa đánh rầm một tiếng.

Người đó ghé sát vào mặt Mạc Vũ, cậu lùi lại một bước cười nói: “Không, không…! Tôi còn tưởng tầng này không có ai tá túc. Nghe tiếng mở cửa mới giật mình hỏi. Không biết anh là học viên cũ hay học viên mới?”

Người trung niên lạnh giọng nói: “Mi mù à!”

Mạc Vũ vừa rồi giật mình, không để ý tới y phục mặc trên người trung niên chính là đồng phục của võ quán Hữu Quan. Nghe hắn nói cười khổ đáp: “Ồ, xin lỗi anh! Tôi là học viên mới nên không biết.”

Người trung niên không nói câu nào đã xoay người bỏ đi, Mạc Vũ ngẩn ra một lúc, đến khi thấy hắn đi khuất mới vội vàng rượt theo.

Đi một mạch xuống hơn hai trăm tầng lầu thật khủng khiếp, càng đi dần xuống học viên càng đông, Mạc Vũ mới không thấy bối rối như gặp phải người trung niên vừa rồi.

Mạc Vũ theo đám học viên cũ đi tới một đại sảnh rộng, bàn ghế kê thành hàng dài tăm tắp không thấy đầu bên kia, phải hơn mấy trăm dãy. Chẳng biết hữu ý hay vô tình mà các học viên mới đều ngồi cả ở hai dãy phía bên trái. Mạc Vũ đi lại một chỗ trống nằm ở giữa dãy bàn mới ngồi xuống. Bên cạnh cậu là một lão già khụ hơn trăm tuổi, người rút lại nhỏ thó, ngồi gác chân lên ghế dáng điệu không xem ai ra gì, thấy Mạc Vũ nhìn tới thì quát: “Mi nhìn cái gì!”

Mạc Vũ vội quay sang chỗ khác tránh đi, học viên mới ngồi vào ghế hầu như không có mấy người nói chuyện với nhau, chỉ lắng tai nghe bên học viên cũ nói chuyện là chính.

Tiếng chuông lại gõ lên một lần nữa, các học viên vội vàng đều ngồi xuống cả. Hơn chục giảng viên dạo quanh quát tháo ầm ĩ ai chậm chân bước vào chỗ, một thiếu niên hớt hơ hớt hải chạy bổ tới cạnh chỗ Mạc Vũ ngồi xuống, miệng thở hồng hộc vừa hay một giảng viên trỏ tay gã mắng: “Tên ngu ngốc kia, mi không nghe rõ tiếng chuông à.”.

“Xin lỗi! Xin lỗi thầy…!”, Gã thiếu niên mặt trắng bệch cúi đầu xin lỗi lia lịa.

Giây lát sau, từ hành lang từng cỗ xe được mấy chục học viên nam đẩy dọc các dãy bàn, đi tới đâu học viên lần lượt đứng dậy cầm lấy suất ăn của mình. Lão già ngồi cạnh Mạc Vũ thấy cỗ xe đẩy tới cười khì khì đứng dậy lấy ngay một suất, thấy Mạc Vũ cùng gã thiếu niên vẫn còn thở hổn hển ngồi ì ra đó thì quát: “Bọn mi không nhanh lên được à!”

Cả hai vội vàng cảm ơn lão đứng dậy lấy suất ăn của mình, tay học viên đẩy cỗ xe lạnh giọng nói: “Lần sau thì nhanh lên nhé, đầu tiên tôi bỏ qua cho đó.”

Mạc Vũ và gã thiếu niên gật đầu nói ‘vâng’ một tiếng.

Cả hai đưa mắt nhìn nhau cười khẽ một tiếng.

Suất ăn chỉ có cơm trắng, rau xào, một quả trứng, một miếng thịt mỡ. Mạc Vũ đã nghe Nguyễn Thị Hồng kêu ca ăn uống ở võ quán rất khắc khổ, tận mắt thấy mới tin là thật, bỏ vào miệng nhai mấy miếng đã muốn ọe ra. Cơm vẫn còn sượng rất khó nuốt, vài tiếng kêu ca vang lên ngay sau đó.

Một số học viên cũ la lối ầm ĩ: “Nhà bếp làm ăn gì thế này.”

“Mong các vị thông cảm cho.”, Một học viên đẩy cỗ xe, nghe tiếng càm ràm, cười khì khì nói.

Một giảng viên xem qua suất ăn bực mình quát: “Các cậu làm ăn bê tha thế hả! Phạt cấm túc ba ngày!”

Cả bọn đẩy cỗ xe nghe vậy mặt mày ỉu xìu. Gã thiếu niên ngồi cạnh Mạc Vũ nuốt được mấy miếng mặt mày nhăn nhó nói: “Mỗi năm nợp một nghìn năm trăm kim ngân học phí, ăn uống thế này thì ai nuốt trôi cho nổi.”

Mạc Vũ bụng đói cồn cào nhưng không sao ăn nổi đành bỏ chén đũa xuống. Lão già ngồi cạnh cười nói: “Chỉ mới thế này đã không chịu nổi thì làm sao rèn luyện thành tài được. Rời khỏi đây quay về nhà quách cho xong!”

Mạc Vũ nghe lão già nói lấy làm chột dạ, ăn được mấy miếng nữa thì lắc đầu chịu thua. Đại sảnh đã có hơn mấy trăm học viên cũ rời đi. Gã thiếu niên quay sang Mạc Vũ lắc đầu: “Chịu thôi!”, Nói rồi đứng dậy bỏ đi.

Mạc Vũ đi theo gã ra đến cửa thì nghe.

“Này, chú em đồng hương.”

Mạc Vũ quay lại thấy đó là Lâm Vương Hạo thì cúi đầu chào một tiếng.

“Thế nào?”

Mạc Vũ gật đầu: “Tạm ổn ạ!”

Lâm Vương Hạo vỗ vỗ bụng cười nói: “Chuyện này xảy ra như cơm bữa ấy mà! Hôm nay xem như là ngày xui xẻo đầu năm hi hi...”

Mạc Vũ cùng hắn đi tới bậc thang, thì chào Lâm Vương Hạo mới xoay người bước lên thì nghe hắn nói: “Cậu có muốn đổi tầng không?”

Mạc Vũ nghe vậy thì hỏi lại: “Đổi tầng ư?”

Lâm Vương Hạo gật đầu: “Chú ở tâng trên đó không có ai tá túc rất bất tiện. Tôi quen biết với vị giảng viên trưởng có thể xin giúp cậu xuống tầng thấp hơn…”, Hắn vừa nói vừa đưa hai ngón tay ‘xoẹt xoẹt’ ra dấu đếm tiền “…chú có cái này thì nhanh lắm!”

Mạc Vũ ‘à’ lên một tiếng lắc đầu: “Tôi thấy ở đó ổn lắm, không cần phải đổi ngay đâu.”

Lâm Vương Hạo hơi thất vọng ợm ờ nói: “Chú em đừng có ngại, hôm sau có đổi ý thì đến gặp tôi nhé.”

Mạc Vũ gật đầu rồi cáo từ hắn bỏ đi về phòng của mình.

Mạc Vũ vừa đi khuất thì một học viên gầy gò, mặt chuột nhắt nấp sau vách tường đi ra cười khì khì nói với Lâm Vương Hạo: “Chú còn kém lắm, với đám học viên mới muốn moi được tiền của chúng thì phải từ từ.”

Lâm Vương Hạo gãi gãi đầu nói: “Lúc này tôi còn nợ nhiều lắm, không mau mau kiếm chát chút đỉnh bọn khác nẫng mất tay trên thì sao.”

Tên mặt chuột cười cười nói: “Chúng ta đã đóng cho lão giảng viên trưởng phí chuyển phòng rồi. Cậu không phải lo mất phần. Ít nhiều cũng chèo kéo được mười người là đủ lời to rồi.”

Lâm Vương Hạo tặc lưỡi nói: “Tôi phải kiếm thêm mới được, không khéo thì cái tên đầu quỷ ấy đánh qué giò tôi mất!”

“Cậu chừa ngay cái thói đánh bạc của mình đi nhé. Tên Trịnh Văn Hán đó là chúa bịp bợm, chỉ có ngu mới dính dáng đến hắn thôi!”, Tên mặt chuột dậm chân nói.

“Tôi biết vậy nhưng cái máu đó nổi lên thì không kìm được.”, Lâm Vương Hạo cau có nói.

Tên mặt chuột bá vai hắn kéo đi: “Cậu im ngay cái mồm thối của mình lại đi.”

Cả hai vừa đi khuất thì lão già nhỏ thó trước đó ngồi cạnh Mạc Vũ, miệng nhóp nhép cây tăm cười mỉm: “Cái lũ phế vật này thật đáng ghét.”

Mạc Vũ không hay biết gì cứ một mạch đi về phòng của mình, ghé mắt nhìn qua tổ ong thấy chúng chưa quen ngay với không khí trong phòng thì lấy một nhúm nhỏ độc dược thực vật cho chúng ăn thêm.

Mạc Vũ mở tủ lôi túi hành lý ra, bên trong túi lớn đựng một túi vải nhỏ rách nát chứa hơn bốn chục cái bảo rương trước kia của Mai Đình Tú ném sang một bên đầu giường. Cuốn Xuân Cung Đồ cậu xem đã phát chán, thuận tay nhét luôn nó xuống tấm chăn trải giường. Cậu vừa thấy cái hộp mứt nhét kỹ trong đống quần áo thì cầm lấy mang đến bàn mở nắp ra. Bên trong vẫn còn một ít mứt, cùng mấy cân bánh lương khô tẩm thảo dược chính tay Lý Tiềm Xuân làm lấy. Mạc Vũ vừa rồi ở đại sảnh ăn được mấy miếng, bụng còn đói lã, ăn mấy miếng lương khô lúc đói lại thấy ngon miệng lắm.

Mạc Vũ cầm cái bình không cất trong túi hành lý, đi ra hành lang lấy nước từ cái vòi cơ quan gắn trên vách tường uống no mới thở dài một tiếng khoan khoái. Vừa hay người trung niên từ dưới bậc thang đi lên, tay mang theo một cái chén bước đến vòi nước cơ quan bên cạnh Mạc Vũ lấy đầy chén uống một hơi.

“Thấy tôi kỳ cục lắm à?”

Mạc Vũ lắc đầu: “Không!”

“Ở đây sống không dễ dàng đâu, cậu phải cẩn thận mới được!”

Người trung niên nói dứt lời, phảy phảy cái chén cho ráo nước rồi bỏ đi về phòng của mình.