Cuối cùng rồi cũng đến ngày nhập học, bọn Mạc Vũ, Lê Long, Nguyễn Thị Hồng, Lý Tiềm Xuân, Lê Anh Thư vừa ăn cơm sáng xong, chào tạm biệt Nguyễn Bành Thái, Đinh Bật đã vội vã đi thẳng đến võ quán Hữu Quan.

Năm người đi nửa giờ thì thấy phía trước một tòa lâu đài lớn, mái sơn xanh, tường cao bao quanh, cửa chính mở rộng, ngươi đi vào mỗi lúc một đông.

Ngô Vũ Nam đứng trước một cánh cửa phụ đóng kín, tay chắp sau lưng quan sát học viên lần lượt đi qua cổng chính. Có không ít học viên cũ chạy lại chào hỏi gã rất thân mật. Nguyễn Thị Hồng bước đến gần thấy gã đưa tay chào hỏi thì ‘hừ’ một tiếng sãi bước đi thẳng qua cổng, không thèm nhìn lại.

“Con bé này có hiềm khích gì với cậu à?”, Một học viên đứng cạnh Ngô Vũ Nam thấy thái độ của Nguyễn Thị Hồng phì cười hỏi.

“Tôi nào dám hiềm khích với cô ta chứ, hê hê…!”, Ngô Vũ Nam đưa tay vuốt vuốt hai hàng ria mép, cười híp mắt nói.

Cả bọn thấy gã sảng khoái bật cười cũng thôi không để ý tới nữa.

Mạc Vũ hôm trước cùng Nguyễn Bành Thái đến khu rừng phía tây nghe hướng phát triển đội phản ứng nhanh Hiệp Hội Vệ Quốc, ít nhiều đã nói chuyện với gã mấy câu, thấy rất hợp. Cậu đi tới liền hướng gã chào hỏi một tiếng.

“Chúc mừng chú đến với võ quán Hữu Quan, sớm ngày đạt được thành tựu nhé.”, Ngô Vũ Nam phất tay chào Mạc Vũ, miệng nói trơn tuột.

“Cảm ơn anh!”, Mạc Vũ gật đầu cảm ơn.

“Không có gì! Chú mau đi vào thôi, khéo lại bị người khác dành mất chỗ tốt.”, Ngô Vũ Nam xua tay cho Mạc Vũ đi mau vào cổng.

Mạc Vũ đi qua cổng vẫn còn nghe Ngô Vũ Nam miệng nói liến thoắng: “Chúc các chú đạt thành tựu! A ha, chúc mừng! Chức mừng! Các bạn sớm đạt được thành tựu nhé!”

Qua cổng lớn là khoảng sân lát đá xanh trải rộng tít tắp. Đây được xem là quảng trường chính của võ quán Hữu Quan, giữa quảng trường còn có sáu võ đài lớn hình lục lăn. Đi qua hết quảng trường là đến một cái đài cao đặt giữa một bệ đá hình ngôi sao bốn cánh, phân rõ đông, tây, nam, bắc. Bên trên đứng hơn mấy chục người, phía dưới đài, học viên cũ đều mặc y phục tím, đầu chít khăn thêu đầu bò, tay đeo băng trắng thêu chữ Hữu Quan nằm dưới hình đầu bò màu tím, đã sắp xếp thành mấy trăm hàng dài ngăn nắp. Học viên mới như bọn Mạc Vũ chỉ cần nhìn qua đã biết, mỗi người một vẻ, ăn mặc chẳng ai giống ai, đứng tứ táng khắp nơi.

Lúc này người từ cổng chính vẫn tiến vào không ngớt, quảng trường phải trên vạn người, dần dần tụ tập xung quanh đài cao.

Nguyễn Thị Hồng không biết đã chạy đi đằng nào, Mạc Vũ, Lý Tiềm Xuân, Lê Anh Thư, Lê Long đứng ở một góc quảng trường, đưa mắt nhìn quanh không khỏi có chỗ ngỡ ngàng.

Mạc Vũ, Lê Long đã quen ở chốn đông người thành thử không mấy bận tâm, chỉ hướng mắt nhìn lên đài cao. Một trung niên tướng mạo bình thường, đầu chít khăn đen, mặt mày cau có ngồi thất thần trên một cái ghế tựa lớn bằng bạc, đứng quanh là người quản lý khách sạn lùn tịt và vị phó hiệu trưởng, cùng tám, chín vị giảng viên đều mặc y phục tím, ngực đeo huy hiệu có dòng chữ giảng viên rõ lớn. Bọn Mạc Vũ chỉ gặp qua mấy người nên không biết rõ hết nhưng chắc chắn người trung niên ngồi trên ghế là vị hiệu trưởng võ quán Hữu Quan, Trần Quang Vinh.

“Chị ta chạy đằng nào rồi nhỉ?”, Mạc Vũ bực bội hỏi.

“Chị Hồng nói thay đồng phục võ quán xong sẽ đến ngay thôi.”, Lê Anh Thư đưa mắt nhìn quanh tìm kiếm.

“Không nghĩ tới võ quán lại nhiều học viên mới đến vậy.”, Lê Long tặc lưỡi, lắc đầu. Cậu đưa tay trỏ đám người ăn mặc đủ sắc màu, già có, trẻ có, đủ loại hạng người đi lẫn lộn trong quảng trường.

“Nhìn cảnh tượng này tôi mới biết rõ lời chị Hồng nói trước kia còn khiêm nhường quá lắm. Chị ấy lưu lại đây ba năm vẫn không được vào nhóm năm trăm người ưu tú nhất hàng năm, được nhận quà Rèn Luyện Trường cấp một không phải do mình kém cỏi.”, Mạc Vũ thở dài nhìn từng nhóm người vẫn không ngừng đi vào quảng trường thêm: “Ít ra mỗi năm phải hơn một nghìn học viên mới ấy nhỉ!”

Lý Tiềm Xuân bật cười: “Cậu Vũ cố gắng tự khắc sẽ có thành tựu, quan tâm nhiều hay ít để làm cái gì!”

Lê Long gật đầu nói: “Chị Xuân nói phải lắm, càng nhiều người tranh đua, ta càng phải cố gắng. Ba năm không được thì mười năm chắc chắn phải được.”

“Anh nói hay lắm!”, Lê Anh Thư cười hì hì hướng ngón cái về phía Lê Long.

“Hay cho mươi năm chắc chắn phải được!”

Cả bốn giật mình quay lại nhìn thì thấy một nhóm sáu người, đều ăn mặc theo lối giang hồ đi lại, người vừa lên tiếng là một phụ nữ, đầu đội nón che kín nửa mặt không nhìn ra tuổi tác.

“Các vị là người từ đâu tới?”, Người phụ nữ lại hỏi.

Lý Tiềm Xuân là người lớn nhất bọn, liền hướng người phụ nữ đáp: “Chúng tôi đến từ thị trấn Diễn Châu.”

“Ồ, vậy chúng ta là hàng xóm rồi.”, Người phụ nữ nhìn qua Lý Tiềm Xuân một lượt không khỏi gật đầu, nói thêm: “Chúng tôi đến từ thị trấn Diễn Mão.”

Diễn Mão, Diễn Ngưu là hai thị trấn liền kề nằm giáp biên giới với Lưỡng Quy Quốc, phía bắc đều giáp với thị trấn Diễn Châu. Trong cuộc chiến với Hắc Cốt Sơn vừa rồi đều bị tàn phá rất nặng nề, dân chúng tha hương đi khắp nơi. Được xem là hai vùng đất nghèo nàn nhất thuộc địa giới Nghệ Bắc.

“Chúng tôi nghe nói vừa rồi hai thị trấn Diễn Ngưu và Diễn Mão bị tàn phá rất dữ, chẳng biết hiện tại hai nơi đó thế nào rồi?”, Lý Tiềm Xuân quan tâm hỏi.

Người phụ nữ lắc đầu ngao ngán nói: “Chúng tôi chạy nạn sang đất Quảng Hóa đã lâu, tin tức ở nhà thật sự không biết rõ cho lắm. Cách đây không lâu chúng tôi từ Quảng Hóa đi ngược lên phương bắc Tiềm Quy Quốc, sau mới quay về thị trấn Diễn Ngọc, đúng dịp võ quán Hữu Quan tiếp nhận học viên mới. Cả bọn bàn nhau nên lưu lại đây nghe ngóng tình hình ở quê hương sau đó mới tình tiếp. Mấy hôm trước nghe được tình hình ở nhà, biến giới vẫn chưa thật sự yên ả nên quyết định đóng học phí ở lại võ quán rèn luyện thực lực thành tài mới quay về cố hương góp sức chống giặc. Vừa rồi nghe các vị nói đến quyết tâm rèn luyện thực lực, trong lòng tự nhiên rạo rực mới bạo miệng xen vào, xin các vị chớ cho là tôi vô lễ nhé!”

Mạc Vũ xua tay: “Không, không…chúng tôi nào dám.”

Cả bọn chào hỏi qua một lượt mới biết người phụ nữ hóa ra chỉ lớn hơn Lý Tiềm Xuân không bao nhiêu tuổi tên là Vương Thị Loan. Năm người kia có ba phụ nữ đều đã đứng tuổi, một phụ nữ mập mạp tên Lưu Thẩm Linh, một người gầy ốm tên Tăng Long Nhã, người còn lại tuy ở tuổi bốn mươi nhưng tướng mạo cực kỳ xinh đẹp tên Lã Phi Châu. Hai người đàn ông còn lại là anh em sinh đôi, một người tên Lê Tấn, một người tên Lê Tạ. Cả bọn chào hỏi qua một lượt thì nghe trên đài tiếng chuông đánh vang mười hai hồi dài.

Tiếng chuông vừa dứt đám học viên cũ còn tản mát quanh quảng trường lập tức tập hợp nhanh. Còn đám học viên mới thì đứng đông một nhóm, đứng tây một nhóm không theo hàng lối nào cả.

Bọn Mạc Vũ, Vương Thị Loan còn chưa biết đi đằng nào thì một học viên cũ chạy lại quát lớn: “Mọi người tập hợp phía tây đài! Nhanh chân cho!”, Nói rồi chạy đến một nhóm khác.

Cả bọn nhắm hướng tây đài đi tới thì Nguyễn Thị Hồng chạy lại nói: “Đi theo tôi!”

“Chị đi đâu bây giờ mới tới!”, Lê Anh Thư mặt lạnh nói.

“Tôi bận chút việc! Nào đi mau!”

Mạc Vũ rảo mau bước theo sau Nguyễn Thị Hồng, bỗng giật thót mình khi thấy một người mặt mày hầm hầm nhìn mình đi ngang qua. Lý Tiềm Xuân không khỏi ồ lên một tiếng: “Võ Thừa Lịch!”

“Chuyện gì thế?”, Nguyễn Thị Hồng quay lại hỏi.

“Không có gì.”, Mạc Vũ nắm lấy bàn tay Lý Tiềm Xuân kéo đi, khẽ nói vào tai cô: “Chúng ta việc gì phải sợ hắn.”

Lý Tiềm Xuân giữ chặt lấy tay Mạc Vũ khẽ gật đầu một cái.

Học viên cũ đứng kín quanh đài cao theo bốn mũi ngôi sao đông, nam, bắc. Riêng một mặt mũi ngôi sao phía tây là học viên mới đứng. Nguyễn Thị Hồng cho mình là học viên cũ nên chẳng nể nang gì ai, rẽ đám đông phía trước dẫn bọn Mạc Vũ, Vương Thị Loan tiến đến gần đài mới thở phào một tiếng: “Mọi người lý ra phải đến đây từ sớm. Mệt chết đi được!”

Lê Long bật cười nói: “Đều do chị chậm trễ cả đó thôi, còn kêu ca gì nữa.”

Vị phó hiệu trưởng tay chắp phía trước bụng, đưa mắt đảo quanh một lượt thấy tất cả học viên đã xếp thành hàng lối chỉnh tề mới phất tay một cái. Một hồi chuông lại gõ lên. Dứt hồi chuông vị phó hiệu chưởng mới nói, thanh âm không thua kém gì tiếng chuông đánh, vang vọng khắp quảng trường.

“Xin chào tất cả các học viên võ quán Hữu Quán chúng ta!”

Đám đông học viên hướng tay lên trời hô lớn: “Võ quán Hữu Quán muôn năm…!”

Bọn Mạc Vũ nghe đám học viên cũ hô lớn, trống ngực đập rộn, phấn khích hô hào hưởng ứng, đến khi vị phó hiệu trưởng đưa tay ngăn lại mới chịu thôi.

“Lại một học kỳ mới lại đến! Trước tôi mong các học viên cũ phấn đấu tấn tới ngày càng làm rạng danh cho võ quán chúng ta, sau nữa là các học viên mới sớm ngày bắt nhịp tốt với võ quán, chăm chỉ rèn luyện sớm đạt được thành tích cao. Tôi có vài lời như vậy với các học viên, bây giờ hiệu trưởng sẽ có vài lời dặn dò.”, Vị phó hiệu trưởng nói rồi hướng Trần Quang Vinh thêm: “Xin mời ngài!”

Trần Quang Vinh vươn người một cái, đứng dậy sửa lại y phục mới bước lên mấy bước, hướng học viên bên dưới nói: “Các học viên chắc đã biết Xạ Viễn Quốc chúng ta vừa trải qua đại nạn tặc khấu Hắc Cốt Sơn rồi? Tôi không muốn nói nhiều đến nỗi đau đớn này nữa. Nhưng có vài lưu ý cần nhắc cho các học viên hiểu rõ hiện tại tình hình địa giới Nghệ Bắc chúng ta rất phức tạp, an ninh lỏng lẻo, các học viên phải chú ý cẩn thận.”, Hắn nói đến đây, đưa cặp mắt cau có nhìn quanh một lượt mới nói thêm: “Năm này vì tình hình trong nước biến động thành ra võ quán Hữu Quan chúng ta cũng có vài thay đổi nhỏ. Các cuộc khảo thí cuối năm như trước sẽ tạm thời hủy bỏ...”

Đám đông học viên nghe vậy không khỏi bàn tán xôn xao cả lên. Hắn đưa tay lên quát “Im lặng!”, tiếng ồn ào mới lắng xuống.

Hắn ‘ừm’ giọng tiếp: “…các học viên không cần phải lo lắng, võ quán sẽ tổ chức một cuộc khảo thí khác do đích thân chấp chính sứ thành phố Nghệ Bắc sát hạch, phần thưởng sẽ lớn hơn gấp nhiều lần…”

Hắn vừa nói đến đây đám động lại phấn khích hô lớn. Vị phó hiệu trưởng sốt ruột đưa tay ra ngăn lại nói: “Các học viên im lặng để cho hiệu trưởng nói nào.”

Đám đông học viên nghe vậy mới chịu im lặng.

“…những năm trước chỉ chọn ra năm trăm người đứng đầu sau khảo thí để ban thưởng Rèn Luyện Trường, một trăm người đứng đầu được nhận trực tiếp vào võ trường Nghệ Bắc, nhưng sắp tới quy chế đó sẽ mở rộng ra hơn, phần thưởng sẽ do đích thân chấp chính sứ ban thưởng. Khảo thí không thông qua đấu trường như trước mà sẽ có nửa năm thời gian vượt khu rừng Ngọc Sơn Trà làm móc nhiệm vụ.”

Đám đông học viên không khỏi kinh hãi. Rừng Ngọc Sơn Trà nằm ngay phía sau khách sạn Hữu Quan. Trước nay học viên vẫn thường xuyên ra vào săn bắn, nhưng vượt qua khu rừng này thì chưa từng ai dám nghĩ tới. Bên kia rừng chính là lãnh thổ của Tiềm Quy Quốc, nghe nói nới đó còn tiếp giáp với một cánh rừng khác còn quỷ dị hơn nữa. Do đó thị trấn Diễn Ngọc mang danh tiếng là vùng đất giáp biến giới nhưng chưa từng xảy ra tranh chấp nào cũng vì do địa thế này mà có.