***

Bên ngoài cổng lớn biệt phủ Mạc gia, bốn năm người túm tụm nói chuyện, một người trong đó mặc y phục trắng, trời tối vẫn nhìn rõ đầu hắn chít khăn thêu Lê gia. Người nói chuyện cùng hắn là vị đầu lĩnh gia đinh Tô Vũ Hộ, mặt mày y có mấy phần lo lắng khác xa bình thường. Còn những người đứng cạnh đều là gia đinh Mạc gia phụ trách việc canh cổng. Một người râu rậm nói: “Không ngờ tới đám tặc khấu đó lại lộng hành đến vậy.”

Người mặc y phục trắng tay khoanh trước ngực thở dài một tiếng: “Bọn chúng gây kinh động lớn như vậy ít ngày tới hẳn quân triều đình sẽ đến. Tình hình chắc chắn không yên ổn, vậy mà trong trụ sở vẫn im lìm không thấy động tĩnh ban bố tình trạng cấp bách gì.”

“Tôi đã cho người đến trụ sở nghe ngóng tình hình, có tin gì mới sẽ về báo ngay. Chúng ta là người làm ăn, mấy tin tức loạn lạc này không nắm chắc sẽ rất nguy hiểm. Hai thị trấn Diễn Ngưu và Diễn Mão bị cướp phá, không sớm thì muộn sẽ ập đến thị trấn chúng ta. Không biết Lê gia có tính toán gì chưa?”, Tô Vũ Hộ lo lắng hỏi người áo trắng.

“Ông chủ sai tôi đến đây là vì việc này! Nghe nói cậu Vũ nhà ta bị tặc khấu đánh trọng thương, không biết nặng nhẹ thế nào?”, Người áo trắng lại hỏi.

Tô Vũ Hộ ừm giọng: “Chỉ bị thương một chút ngoài da thôi. Hiện tại ông chủ ở nhà, mời chú vào!”

Người áo trắng gật đầu: “Phiền anh dẫn đường cho vậy.”

Tô Vũ Hộ quay sang tay râu rậm phân phó: “Chú cùng anh em canh gác cẩn thận, hiện tại bên ngoài không yên ổn chớ xuề xòa như ngày thường.”, Y nói rồi phất tay mời vị áo trắng đi vào.

Khi ấy trong phòng khách, Mạc Vũ đã ăn xong bát cháo, vừa bưng chén trà lên húp một ngụm thì một gia đinh chạy vội vào nói khẽ: “Bà cả nói cậu Vũ mau về phòng đi, ông chủ sắp đến đây tiếp khách. Mau đi thôi! Khéo ông thấy mặt cậu lại nổi trận lôi đình thì khổ. Cậu đi cửa sau, ông sắp đến rồi kìa.”, Tay gia đinh nói dứt lời, thì thấy cô người hầu vừa lúc quay lại thì thúc: “Cô Diễm Lan dìu cậu Vũ đi nhanh thôi, để mấy thứ này cho tôi!...”, Hắn vừa nói vừa giật lấy thau nước ấm trên tay cô người hầu xua tay rối lên: “…mau…mau đi!”

Mạc Vũ uống vội chén trà làm đổ cả lên người. Diễm Lan chạy lại dìu lấy một bên vai Mạc Vũ đi ra cửa sau phòng khách, vừa lúc Mạc Lâm cùng Mạc Minh vào cửa trước.

“Dũng Quân đến chưa?”, Mạc Lâm nhìn thấy tên gia đinh đứng ở cửa hỏi.

“Thưa ông đang đến ạ!”, Tên gia đinh vâng dạ đáp. Thấy Mạc Minh nháy mắt ra hiệu liền lui đi. Vừa hay Mạc Lâm quay sang định hỏi gì đã thấy hắn đi mất rồi. Ông quay sang Mạc Minh hỏi: “Thằng Vũ nó đi đằng nào rồi?”

“Chắc là đến chỗ bà nội!” Mạc Minh ừm giọng nói.

“Cái thằng này giỏi lắm, tôi chưa tha cho nó kia mà, hừm!”, Mạc Lâm hậm hực bước vào phòng khách thì nghe bên ngoài có tiếng người bước vào thì hỏi: “Đến rồi à?”

Mạc Minh chạy ra thì Tô Vũ Hộ bước lại thưa: “Chú Dũng Quân đến cần thưa với hai ông chút chuyện.”

Dũng Quân bước vào hướng hai người Mạc Lâm, Mạc Minh vái chào. Tô Vũ Hộ nghiêm nghị chào hai người rồi tự động đi ra ngoài. Mạc Minh cười nói với Dũng Quân: “Chú ngồi đi, không cần khách sáo.”

Cả ba người theo thứ tự ngồi xuống thì bên ngoài một người nhà mang trà nước lên. Mạc Lâm thấy vẻ mặt của Dũng Quân có phần nôn nóng thì nói: “Chú đến có việc gì xin cứ nói.”

Dũng Quân không phải khách lạ ở biệt phủ Mạc gia, hắn liền hỏi qua thương thế Mạc Vũ một lượt rồi mới nói đến chuyện chính. Mạc Lâm trầm ngâm một lúc mới trả lời: “Chú Lê Trị lo lắng vậy là đúng lắm, nhưng trụ sở chưa có động tĩnh gì cả. Chú Mạc Minh đã cho người đến đó dò la rồi, xảy ra việc khẩn cấp thì quay về báo rõ.”

“Tôi đã nghe anh Tô Vũ Hộ nói qua rồi. Gì thì gì thị trấn Diễn Châu chúng ta là nơi dễ xảy ra động binh nhất, hiện tại rất nguy hiểm. Quân triều đình từ thành phố chưa điều đến thì sớm hay muộn gì đám giặc Hắc Cốt Sơn sẽ đánh tới thôi. Chúng ta lo sớm để liệu việc cẩn thận là điều ông chủ tôi nhắc tới.”

Mạc Minh gật đầu: “Lo thì lo vậy nhưng Diễn Châu vốn là nơi trung chuyển kinh tế của đất Nghệ Bắc, địa thế hiểm trở để xảy ra việc gì thành chủ sẽ không bỏ qua đâu.”

“Tin tức quân tặc khấu hiện tại thắng trận liên tục, hai thị trấn phía nam Diễn Ngưu và Diễn Mão dân chúng đã di cư cả về phía tây đến đất Quảng Hóa tránh nạn rồi. Đất Quảng Hóa hơn phân nửa đều là sa mạc, dân cư thưa thớt hóa ra lại là đất lành. Thành thử đất Nghệ Bắc chúng ta đứng mũi chịu sào. Các cơ sở kinh doanh không mau thu xếp chỉ sợ đến lúc đó trở tay không kịp. Ông chủ chính yếu là đến hỏi hai ông chính kiến trước, hôm sau ông sẽ đích thân đến nhà nói rõ thêm.”, Dũng Quân một mực nói rõ ràng, hai người Mạc Lâm, Mạc Minh càng thêm trầm ngâm lo lắng.

Hòn Xạ Đảo nằm phía tây địa cầu Ngũ Châu ngoài Lưỡng Quy Quốc, còn có hai tiểu quốc khác là Tiềm Quy Quốc và Xạ Viễn Quốc. Lưỡng Quy Quốc so với hai tiểu quốc lâng ban phát triển vượt bật, quân sự hùng mạnh nhưng xảy ra nội loạn không lâu, tình trạng một nước năm thế lực giằng co kéo dài dẫn tới nạn phiệt quân xuất hiện khắp nơi. Ở phía bắt Lương Quy Quốc phiệt quân Hắc Cốt Sơn là hùng mạnh nhất, thậm chí đánh chiếm hai thành phố Tô Khất và Nhĩ Tán Hoa. Các thế lực trong nước Lưỡng Quy Quốc mang thế giằng co khư khư giữ mình, thành thử Hắc Cốt Sơn càng hư trương thanh thế, phát triển mạnh mẽ. Thậm chí đã vươn thế lực sang biên giới phía bắc, đánh chiếm mấy thị trấn nhỏ của Xạ Viễn Quốc. Thành chủ Nghệ Bắc đã hai lần đem quân xua đuổi nhưng quân Hắc Cốt Sơn vẫn một mực quấy nhiễu đánh cướp làm tình hình biên giới vô cùng căn thẳng, mấy năm qua còn có giấu hiệu tăng dần.

Chiến sự làm ảnh hưởng không nhỏ đến các gia tộc phụ thuộc nhiều vào vận tiêu, giao thương xa. Mạc gia, Lê gia là một trong số ít gia tộc chịu ảnh hưởng trực tiếp, biên giới không ổn đã cắt đi phân nửa thu nhập. Gần đây họ hướng lên phương bắc phát triển đã lấy lại chỗ đứng, nhưng tình hình bất ổn đã lan đến thị trấn Diễn Châu làm hai nhà lo lắng là chuyện không phải bàn cải.

Ba người đang bàn bạc thì nghe bên ngoài có người chạy lại báo. Người nghe ngóng ở trụ sở Diễn Châu có tin cần thưa. Cả ba lập tức cho gọi vào hỏi chuyện. Tay gia đinh trẻ tuổi, mặt mày ranh mãnh, nhanh nhẹn bước vào cửa chào ba người một lượt. Mạc Lâm xua tay ra hiệu không cần lề mề cứ thấy tận mắt những gì thì kể ra cả. Tên gia đinh vâng dạ kể rành rành một lượt cho ba người nghe. Nửa giờ sau Mạc Lâm mới phất tay cho lui đi.

“Vậy là quân trị an thật sự đánh lớn với đám tặc khấu Hắc Cốt Sơn chứ không phải xua đuổi vài tên như Tô Vũ Hộ báo lúc trước.”, Mạc Minh hít dài một hơi.

Mạc Lâm bồn chồn lo lắng, không còn ngồi yên vị trên ghế nữa mà đi đi lại lại trong phòng suy tư nghe hai người Dũng Quân, Mạc Minh bàn luận, lúc sau mới nói: “Không được, các cơ sở làm ăn của chúng ta ở Diễn Châu xem chừng ngày mai phải tạm thời đóng cửa. Chú Minh sáng mai lập tức đến ngân hàng ‘Đại Lợi’ rút hết vốn đầu tư của chúng ta ở đó đi. Cái gì có thể gặp rủi ro thì phải lập tức tính toán trước. Ngày mai tôi với chú Lê Trị sẽ bàn bạc vài thứ rồi mới tính tiếp.”

Mạc Minh hơi lo ngại nói: “Việc đóng các cửa hàng sẽ gây thiệt hại lớn, người ăn kẻ ở biết phải tính sao?”

“Chú cứ bảo họ an tâm, chúng ta chỉ nghỉ buôn bán vài ngày thiệt hại không bao nhiêu đâu. Người nào có việc nhà thì tranh thủ những ngày này chu cấp cho họ ít tiền về quê. Bằng không thì nửa tháng tới sẽ cùng đoàn vận chuyển đến thành phố Nghệ Bắc sớm hơn dự kiến một chút.”. Mạc Lâm phân phó ngắn gọn, Dũng Quân là người ngoài nghe vậy cũng có phần ngưỡng mộ lắm. Việc đóng cửa hàng sớm, bề ngoài thì thấy thiệt hại nhưng trong biến loạn hàng hóa thiết yếu sẽ khang hiếm lúc đó sẽ kiếm lợi mấy khi. Mạc gia phần lớn buôn thực phẩm thiết yếu thì càng phải hiểu đến yếu tố này.

Thị trấn Diễn Châu, Mạc gia và Lê gia chỉ là hai gia thế buôn bán trung bình, không có chút thủ đoạn trong kinh doanh thì khó mà cạnh tranh với nhưng gia tộc sở hữu chuỗi cung ứng hàng hóa lớn khác được.

Dũng Quân lưu lại Mạc gia đến tận khuya mới ra về. Tô Vũ Hộ đứng ngoài cổng thấy hắn đi ra thì chạy lại hỏi: “Các vị bàn bạc xong chuyện rồi à?”

“Tôi với anh đều mang trách nhiệm lớn trong nhà, việc hiện tại liên quan đến rất nhiều anh em không lo sớm khéo lại hỏng cả. Nhà anh có ông chủ rất quyết đoán, mọi việc đều lo chu toàn cả. Anh cũng xem như đỡ vất vã.”, Dũng Quân cười cười vỗ vai Tô Vũ Hộ nói.

Tô Vũ Hộ lắc đầu: “Lê gia trên dưới đều là học giả am tường mọi việc đâu thua kém gì. Ha ha chúng ta người nào lo chủ đó, chữ duyên phận không thể miễn cưỡng được.”

Quân Dũng nói qua loa với Tô Vũ Hộ mấy câu rồi tạm biệt rời đi.