***

Đoàn xe chở lương vào đến phố chính, bắc thị trấn thì tập kết tại khu chợ đầu mối. Mạc Vũ, Đinh Bật xuống xe đi bộ về phía tây thị trấn. Cả hai đi chưa bao lâu thấy phía xa một toán quân trị an từ hướng đông đi lại. Đoàn đi đầu hơn năm mươi người đều cưỡi bò đen to lớn dữ tợn, thân phủ kín chiến giáp. Theo sau là chục cỗ xe chiến, mỗi cỗ xe chở hơn chục quân binh do một con bò to lớn bất thường kéo. Đám quân binh rầm rập lao qua con phố. Dân chúng vội vàng nép cả vào lề đường tránh, tiếng quát tháo ầm ĩ, tiếng kèn báo hiệu vọng vang chói tai.

“Không biết đã xảy ra chuyện gì mà gấp gáp như vậy?” Một người đi đường tò mò hỏi.

Người bên cạnh lầm bầm nói: “Chắc là bọn tặc khấu gây rối ở đâu đó rồi.”

Vừa hay lại thấy ba người cưỡi bò trắng, sừng bịt sắt nhọn hoắt, thân phủ chiến giáp đen bóng toàn một màu đi tới. Người đi đầu không ai khác chính là Nguyễn Thái Đảng đội trưởng đội trị an thị trấn Diễn Châu. Theo sau là hai phó đội trưởng đều mặc quan phục đen tuyền, đầu bịt khăn thêu con bò đen lớn.

Ba người không nhanh không chậm theo sau đoàn quân, dân chúng không ít người hâm mộ gọi lớn tên vị đội trưởng trị an, tiếng tán dương rôm rả, ngay đến Mạc Vũ, Đinh Bật cũng phấn khích hò reo tán dương vị đội trưởng đội trị an đó.

“Chẳng lẽ tặc khấu tập kích phía nam thị trấn chúng ta chăng?” Đinh Bật quay sang người thương buôn đứng bên cạnh hỏi.

Người thương buôn lắc đầu: “Tôi nghe nói là có tặc khấu xuất hiện chứ không biết rõ phương hướng nào. Họ xuống phía nam chắc là tặc khấu đánh tới đó rồi. Gớm thay cái đám cướp táo tợn này chán sống rồi mới bén mảng tới tận đây.”

Một người bên cạnh hô hô cười lớn nói xen vào: “Thị trấn ta có đội trưởng Đảng bảo vệ thì chẳng việc gì phải sợ đám tặc khấu nhãi nhép đó.”

Mạc Vũ từ lúc biết được Nguyên Hồng, tuy nói chuyện không nhiều nhưng thấy rõ người này bản tính ngay thẳng, quân tử, không phải là phường ác bá ghê tợn như người ta đồn thổi. Ác cảm với họ không như trước, nhưng nghe mọi người đều chửi rủa họ thậm tệ cũng không dám phản bác bừa. Tiếng tăm vị đội trưởng an ninh Nguyễn Thái Đảng được Mạc Lâm, Mạc Minh thường xuyên nhắc tới thành ra cậu dần xem đó là thần tượng: y thực lực đứng đầu Diễn Châu, bản lĩnh hơn người, dân chúng trong thị trấn người người ngưỡng mộ, làm sao không động tâm đến cậu. Chỉ là lần này cậu chợt nhớ tới Nguyên Hồng thân mang trọng thương vẫn ra sức bảo vệ Lý Tiềm Xuân, hiện tại họ thế nào? Vẻ ngoài phấn chấn được tận mắt trông thấy thần tượng của mình diễu hành trên đường vậy mà biến mất, cậu tự hỏi: “Y đem quân binh dẹp tặc khẩu chẳng may trong số họ có người tốt như Nguyên Hồng thì thật đáng buồn biết bao!”

Đinh Bật thấy Mạc Vũ bỗng ngẩn ra thì vỗ vai cậu nói: “Họ đi rồi! Chúng ta mau quay lại quán rượu xem cô Hồng còn ở đó không?”

“Giờ này chắc chị Hồng và chú Long bỏ về rồi!” Mạc Vũ thở dài một tiếng nói.

Cả hai vừa bỏ đi thì vừa hay thấy phía sau có một toán người chạy lại, nhìn kỹ hóa ra họ đều là gia đinh nhà họ Mai. Đi đầu không ai khác chính là Mai Đình Tú, mặt mày hắn tái nhợt.

“Con bà mẹ nó. Tránh hết ra!”, Một tay gia đinh xô người phụ nữ trung tuổi đi đường té lăn quay ra đất quát tháo ầm ĩ.

“Mẹ kiếp! Ta bảo bọn mi mang theo thú cưỡi vậy mà không nghe, họ đi nhanh vậy làm sao ta đuổi theo kịp.” Mai Đình Tú quát lớn.

Người đi đường thấy đám người nhà họ Mai hống hách xô đẩy, không xem ai ra gì bực chửi rủa nhưng không dám lên tiếng lớn. Mạc Vũ cùng Đinh Bật chớm thấy Mai Đình Tú chạy tới đã lẩn vào đám đông tránh đi. Đinh Bật thấy chúng chạy khuất mới nói: “Đi mau, để chúng nhận ra thì phiền phức lắm!”

Mạc Vũ gật đầu, cả hai hướng về phía quán rượu đi được không bao lâu thì thấy phía trước một toán người chạy lại cũng tạo nên không ít náo nhiệt. Người đi đầu là một tên đại hán, mặt mày bậm trợn, râu quai nón xồm xoàm, đi bên cạnh y chính là Lê Long. Người đại hán bậm trợn đó là vị đội trưởng gia đinh của biệt phủ Mạc gia Tô Vũ Hộ. Đinh Bật trông thấy Tô Vũ Hộ từ xa mặt mày đã biến sắc, còn chưa kịp tránh đi thì đã nghe.

“A, họ kia rồi!”, Lê Long trỏ tay về phía Mạc Vũ mừng rỡ nói lớn.

Mạc Vũ mắt nhắm mắt mở chưa nhận ra đám người đó là ai, nhưng nghe tiếng Lê Long thì không khỏi cười khổ. Vốn Mạc Vũ cùng Đinh Bật muốn lẩn đi đâu đó thay đổi y phục, sơ cứu vết thương trên mặt rồi hẳn đi tới quán rượu, xem ra không còn kịp nữa rồi. Cả hai chưa kịp định thần bọn Tô Vũ Hộ đã đi lại.

“Cái tên này, mi đi đâu để bọn ta khổ sở cả một buổi trưa đi tìm thế hả?”. Giọng nói chan chát, đau nhức cả tai của Tô Vũ Hộ thét lên.

Mặt mày Đinh Bật vô cùng khó coi, còn Mạc Vũ thì vẫn còn sưng húp đủ thê thảm lắm rồi. Lê Long chạy lại thấy vậy “ồ” lên kinh hãi: “Anh Vũ sao lại ra nông nổi này?”

Tô Vũ Hộ mặt mày hầm hầm, y vừa thấy mặt mày sưng húp biến dạng của Mạc Vũ cũng suýt chút nữa nhảy dưng lên: “Cái này…cái…này là sao?”. Y khiếp sợ trỏ tay về phía Mạc Vũ, mắt thì hướng nhìn Đinh Bật hỏi.

Đinh Bật mặt mày đỏ bừng bừng, mồ hôi túa ra như tắm miệng mấp máy không biết nói sao cho phải. Mạc Vũ cùng gã đã bàn bạc kỹ lưỡng đối sách ứng phó từng câu hỏi khi quay về nhà. Chỉ là Đinh Bật không giỏi ăn nói, vừa gặp Tô Vũ Hộ gã đã cuốn lên rồi. Mạc Vũ thấy không xong liền nói: “Chỉ gặp chút tai nạn nhẹ thôi, chúng ta về trước đã.”, Nói rồi đưa tay áo che mặt.

Lê Long tới gần kéo vạt áo Mạc Vũ ra tặc lưỡi: “Anh bị ai đánh? Người nào lại tàn nhẫn như vậy chứ! Anh nói ra thử xem!”

“Ai dám đánh tôi chứ!” Mạc Vũ đẩy tay Lê Long ra hàm hồ.

Tô Vũ Hộ lại giữ chặt lấy tay cậu mím môi hỏi: “Ai đánh cậu, mau nói ra!”

Đinh Bật vội bước tới nói: “Cậu Vũ không bị ai đánh đâu, chỉ là…”

Gã còn chưa nói hết câu Tô Vũ Hộ đã trừng mắt nhìn, quát: “Tôi sẽ tính sổ với chú sau.”, Nói rồi lườm mắt nhìn Mạc Vũ: “Cậu nói xem ai dám đánh cậu ra nông nổi này? Tôi lập tức tìm hắn tính sổ. Hừ, ông chủ mà thấy bộ dạng này của cậu thì nổi điên lên mất. Nói mau đi!”

Người qua đường thấy cả bọn tụ tập lấy làm tò mò đứng lại nhìn, thành ra Mạc Vũ không dám nói ra. Cậu ra hiệu cho Tô Vũ Hộ ghé tai lại gần. Tô Vũ Hộ mặt mày vốn bậm trợn vậy mà nghe xong đã tái ngắt đi, liền hướng mọi người nói: “Về nhà nói chuyện! Chú nữa, lần này tôi sẽ không tha cho chú đâu!” Tô Vũ Hộ trỏ Đinh Bật quát lớn.

Tô Vũ Hộ quay sang Lê Long gật đầu nói: “Cảm ơn cậu Long đã nhọc công một phen rồi, cậu nên quay về nhà nghỉ ngơi thôi.”

Lê Long còn muốn đến Mạc gia xem thế nào, nghe vậy không khỏi thất vọng. Cậu quay sang hỏi Mạc Vũ đã xảy ra chuyện gì, thì thấy từ xa một toán người khác đi tới. Lần này người dẫn đầu là Nguyễn Thị Hồng, cô vừa thấy Mạc Vũ từ xa thì mặt mày hầm hầm quát luôn: “Cậu đi đâu để chúng tôi…ái da!”. Biểu hiện kinh hãi của cô không khác bao nhiêu đám gia đinh trong nhà, cả bọn nhảy dựng lên khi đã thấy rõ mặt mày Mạc Vũ: “…thế này là…trời ơi! Cậu không sao chứ?”. Nguyễn Thị Hồng mặt mày tái ngắt tưởng như muốn bật khóc tới nơi.

Mạc Vũ cười khổ lắc đầu: “Chút vết thương nhỏ đó thì đáng gì chứ!”

“Ai đánh cậu ra nông nổi này thế?” Nguyễn Thị Hồng nghe vậy nổi giận hỏi.

Tô Vũ Hộ lắc đầu nói: “Mau, quay về Mạc gia thôi!”

Nguyễn Thị Hồng thấy Tô Vũ Hộ khẩn trương thì lấy làm nghi hoặc. Cô hòng quay sang Đinh Bật hỏi nhưng thấy gã lắc đầu thở dài thì thôi.

Tô Vũ Hộ cùng cả bọn vội vàng quay về biệt phủ Mạc gia, Lê Long cùng bốn gia đinh lưu lại thấy họ đi khuất rồi, một người nói: “Cậu Long, chúng ta quay về nhà thôi!”

Lê Long gật đầu bỏ đi thì thấy một người cưỡi dị thú lạc đà chạy lại. Trông kỹ thì ra đó là lão quản gia Lê Văn Viễn. Lão thấy Lê Long phía trước thì mừng rỡ ghìm thú cưỡi lại nhảy xuống nói: “Cậu ra ngoài từ sớm làm mọi người trong nhà lo lắm. Tôi định đến Mạc gia một chuyến, không ngờ lại gặp cậu ở đây. Bên ngoài hiện giờ loạn lắm, cậu không nên đi lung tung khéo lại gặp nguy.”

Lê Long cười đáp: “Đa tạ lão quản gia nhắc nhở. Chúng ta về thôi!”

Lão Lê Văn Viễn vội nói:

“Ờ, khoan đã! Ông chủ nói trên đường đón cậu tiện thể mua vài thứ cần thiết. Sắp tới cậu phải đến võ quán rèn luyện cần phải sắm sửa vài thứ trước.”, Lão Lê Văn Viễn nói dứt liền đưa dây cương cho một tên gia đinh thêm. “Chú theo tôi đến chợ đầu mối, những người còn lại đưa cậu Long về nhà chớ để xảy ra chuyện gì đó.”

Lão nói rồi rảo bước đi về phía chợ đầu mối.

Lê Long theo y lời lão nói gật đầu: “Lão yên tâm!”, Nói rồi lo lắng hướng nhìn về phía đám người Mạc gia vừa đi khuất trước đó lắc đầu không thôi. Cậu biết thừa lần này Mạc Vũ khó tránh được trận đòn roi, chỉ biết thở dài một tiếng.

Cách đó không xa về phía nam thị trấn Diễn Châu, một toán người mặc y phục hỗn tạp nhưng đầu đều chít khăn thêu bạch cốt vây kích quân binh triều đình tiêu diệt không thương xót chút nào.

Một tên mặt rỗ, mắt hí, râu mép dựng ngược lên. Hắn ngồi thong dong trên lưng con nai đốm đực, sừng đen, cười khoan khoái khi tận mắt nhìn xác tên quan binh cuối cùng thân một nơi, đầu một nẻo.

“Ha ha…chỉ là một đám phế binh. Chết hay lắm!”. Một tên đại hán trọc đầu ngồi trên lưng con bò đen toàn thân bọc chiến giáp, chiến lợi phẩm hắn cướp được từ đám quan binh trước mặt cười khà khà nói.

Tên mặt rỗ trỏ tay về phía trước hỏi: “Thị trấn phía trước có phải là Diễn Châu không?”

“Đúng vậy thưa ngài.” Tên trọc gật đầu nói.

“Chúng ta đi quá xa căn cứ địa rồi, rút về thôi!” Tên mặt rỗ trầm ngâm, vẻ tươi cười trước đó biến mất nói.

Tên đầu trọc lấy làm lạ nói: “Chúng ta đã vượt qua hai thị trấn Diễn Ngưu và Diễn Mão không gặp chút khó khăn gì. Không bằng đánh thẳng vào đó cướp bóc một hồi rồi hãy rút đi. Tôi nghe nói thị trấn Diễn Châu này giàu có thuộc hạng nhất nhì chỉ thua kém thành phố Nghệ Bắc một chút thôi.” Tên trọc đầu vừa nói vừa trông mong nhìn vẻ mặt của tên mặt rỗ.

Tên mặt rỗ không nói không rằng, hướng mắt nhìn đám thuộc hạ thu vét sạch sẽ chiến lợi phẩm trên người đám quan bình. Một số tên chạy lại bẩm báo, ánh mắt thèm thuồng nhìn về phía thị trấn Diễn Châu chờ chỉ thị.

Tên mặt rỗ đường đường là đại thủ lĩnh sao không nhìn ra tâm tư của đám thuộc hạ. Nhưng hắn vẫn quyết liệt phất tay nói: “Tạm thời rút quân chớ khinh xuất.”

“Ngài…”, Tên trọc đầu không nỡ định nói gì đó thì tên mặt rỗ lại ngăn lại nói: “Mi thừa biết hai thị trấn Diễn Ngưu và Diễn Mão như rắn mất đầu đã nhiều năm không có người cai quản, quân binh rệu rã, chúng ta mới dễ dàng đánh chiếm. Còn Diễn Châu này là nơi trọng yếu, lại có không ít gia tộc thế phiệt án ngữ, mi nghĩ dễ dàng xâm ngập được hay sao.”

Hắn vừa dứt lời thì nghe phía sau tiếng thú cưỡi chạy rầm rập, tiếng người quát tháo thô tục vang tới. Tên đầu trọc cười khạch khạch nói: “Hai người họ đến rồi.”

Vừa hay lúc đó xuất hiện sau cánh rừng hơn mấy trăm người cưỡi đủ các loại đầu thú hỗn tạp chạy lại, cờ hiệu phấp phới. Ba người đi đầu tướng mạo dữ tợn, y phục bám đầy huyết tích rõ ràng vừa trải qua một trận chém giết thống khoái, trên mặt vui vẻ thúc thú cưỡi chạy mau lại phía tên mặt rỗ.