Kỷ Ngự Trình sau khi nhận được điện thoại của Diệp Gia Thành vội vàng lao ra khỏi xe hỏi người xung quanh xem bọn bắt cóc đã mang Lô Ái Thi đi hướng nào. Mọi người xung quanh nhốn nháo.

“Anh ơi anh có thấy một cô gái mặc quần đen áo sơ mi xanh đứng ở đây không? Tóc cô ấy cột cao, rất xinh đẹp chiều cao tới vai cháu...” Kỷ Ngự Trình bắt lấy tay chú bảo vệ shop thời trang gần đó.

“Có... cô ta vừa bị một người đàn ông bắt lên xe rồi, tôi đang chuẩn bị báo cảnh sát đây...” Chú bảo vệ trả lời, không phải một mình chú ta thấy mà xung quanh có nhiều người nhìn thấy nhưng không ai dám can ngăn vì bọn người đó trông rất dữ tợn kéo ngay cô gái lên xe.

“Đây là điện thoại cô ấy đánh rơi nè, anh là bạn trai cô ấy à?” Ông chú bảo vệ đưa chiếc điện thoại đang cầm trên tay cho Kỷ Ngự Trình.

“Cám ơn ông, không cần báo cảnh sát đâu ạ, mọi chuyện để gia đình cháu tự giải quyết!” Kỷ Ngự Trình gật đẩu cám ơn sau đó nhìn ông chú bảo vệ.

“Chú có thấy bọn chúng đi hướng nào không?”

“Kia, hướng đó” Ông chú bảo vệ chỉ tay sang bên phải, Kỷ Ngự Trình vội vàng chạy vào xe phóng vụt đi.

Diệp Gia Thành gọi điện cho Mạch Chỉ Đình yêu cầu PW tra xem tính hiệu định vị trên người Lô Ái Thi đang ở nơi nào. Trên tay Lô Ái Thi có đồng hồ định vị, trong giày cũng có thiết bị định vị, hoa tai, dây chuyển đều có.

Kỷ Ngự Trình báo cho Diệp Gia Thành biết hướng đi của bọn người đã bắt Lô Ái Thi, anh vẫn không ngừng tăng tốc đuổi theo. Thiết bị liên lạc chung được bật lên, âm thanh Cao Triệt vang lên bên tai mọi người:

“Sếp Diệp, sếp Lô hiện đang ở vị trí đường XX, đang có dấu hiệu di chuyển đến một con đường vắng vẻ, tôi sẽ gửi bản đồ cho các anh!”

“Ngự Trình, tiếp tục theo sát...” Diệp Gia Thành nhấn ga vọt nhanh về phía trước, cảnh sát giao thông đã phát hiện ra có người vượt quá tốc độ nhưng vẫn không đuổi theo vì biển số xe của quân đội nên họ cũng nể mấy phần.

Lô Ái Thi hiện tại rất an nhàn, không bị dán mồm bằng băng keo cũng không bị trói tay hay trói chân mà yên lặng ngủ say trong lòng một người đàn ông. Người đàn ông mỉm cười nhìn cô gái trong lòng rồi đưa bàn tay giật phăng sợi dây chuyển trên cổ cô, tiếp đến anh ta nheo mắt rồi lột luôn đôi hoa tai, gỡ cả chiếc đồng hồ trên tay Lô Ái Thi rồi hạ cửa kính thảy tất cả ra ngoài.

Cao Lực Kỳ híp mắt sờ từ cổ Lô Ái Thi cho tới eo, sau khi chắc chắn không còn bất kỳ thiết bị nào trên người Lô Ái Thi anh ta mới nhếch môi mỉm cười đặt đầu Lô Ái Thi lên vai mình để cô tiếp tục ngủ. Cao Lực Kỳ nhìn vào vòng ba Lô Ái Thi, anh ta đang nghĩ xem có nên xem thử bên trong có thiết bị gì không? Nhưng thật may anh ta đã bỏ cái ý định biến thái đó.

Chiếc xe màu đen rẽ vào một con đường vắng vẻ rồi chạy vào một con đường hẹp hơn sau đó dừng ở một nhà kho bỏ hoang rất lớn. Cao Lực Kỳ ôm Lô Ái Thi xuống xe đi vào một ngôi nhà bỏ hoang. Anh ta đặt Lô Ái Thi dựa tường sau đó quay đầu nháy mắt ra lệnh cho người phía sau. Lần lượt có từng người đưa cho anh ta băng keo, còng tay, chất lỏng màu đỏ, kéo...

Cao Lực Kỳ ngồi xuống trước mặt Lô Ái Thi trên tay cầm một cuộn băng keo màu vàng, hắn nhẹ nhàng gỡ băng keo sau đó động tác rất dịu dàng dán băng keo lên miệng Lô Ái Thi. Đưa tay kéo lấy Lô Ái Thi vào người mình, để đầu cô tựa vào vai mình rồi đưa hai cánh tay Lô Ái Thi ra phía sau lưng dùng còng khóa lại.

Xong xuôi mọi việc hắn có vẻ rất hứng thú với những gì mình vừa làm nhếch mép cười thích thú. Xõa tung tóc Lô Ái Thi ra lại còn dùng tay xoa xoa cho nó rối bù, đổ đầy chất lỏng màu đỏ lên người Lô Ái Thi, hắn không thèm dùng kéo mà tự tay xé lấy áo sơ mi Lô Ái Thi ra. Chiếc cáo bung nút, rách tay để lộ áo thun trắng bên trong là bầu ngực đang phập phồng. Cao Lực Kỳ cười âm hiểm.

Cao Lực Kỳ đưa mắt nhìn cô gái có vẻ rất thê thảm đang dựa tường gục đầu xuống đất lần cuối rồi đi khỏi căn nhà hoang bằng cửa sau. Bọn đàn em của Cao Lực Kỳ cũng lẽo đẻo theo sau hắn để lại một mình Lô Ái Thi hôn mê trong căn nhà hoang.

Từ phía xa đứng trên đỉnh núi Cao Lực Kỳ thông qua ống nhòm nhếch mép cười đểu.

“Không ngờ bọn họ tìm đến nhanh thật, chắc lúc nảy tôi đã bỏ sót thiết bị định vị trên người Lô Ái Thi!”

“Ngài Cao, bây giờ tôi có thể gọi điện cho Diệp Gia Thành chưa?” Trình Yến Linh nôn nóng.

“Có thể rồi, nếu để anh ta vào tới nơi thì còn gì vui nữa!” Cao Lực Kỳ nhếch môi.

Trình Yến Linh cười độc ác, cô ta nhanh chóng gọi điện cho Diệp Gia Thành. Diệp Gia Thành vừa bắt máy thì cô ta đã vội vàng lên tiếng:

“Diệp Gia Thành, tôi đã cảnh cáo anh. Mọi việc như ngày hôm nay tất cả là do anh!”

“Trình Yến Linh, là cô làm sao? Tại sao cô lại thay đổi đến như vậy? Mau nói tôi biết cô đã làm gì Ái Thi?” Diệp Gia Thành gắt gỏng.

“Làm gì? Lát nữa anh sẽ biết! Mau đến nơi mà nhặt xác người anh yêu đi!” Trình Yến Linh cúp máy làm Diệp Gia Thành lòng nôn nóng như lửa đốt.

Diệp Gia Thành khởi động hết tốc lực xe.

Kỷ Ngự Trình dừng xe trước ngôi nhà hoang, anh nhanh chóng chạy vào trong. Cảnh tượng trước mắt khiến anh không thể nào tin được, Kỷ Ngự Trình há mồm tim đập bang bang trong lồng ngực, hai nắm tay anh siết chặt lại như muốn bấu vào da thịt.

Diệp Gia Thành vừa xông vào đã nhìn thấy Kỷ Ngự Trình đứng như một pho tượng, anh vội lên tiếng:

“Ngự Trình, Ái Thi đâu? Có....” Vốn dĩ định hỏi “Có phải chổ này không” nhưng Diệp Gia Thành im bặt khi nhìn thấy cảnh tượng kinh hoàng đập vào mắt mình.

Lô Ái Thi đầu gục xuống đất, hai tay dường như bị trói ra phía sau, người cô toàn là máu, dưới đất tràn ngập máu. Nói đúng hơn Lô Ái Thi đang ngồi trên một vũng máu, quần áo rách tả tơi, tóc rối bù xù. Cô ngồi đó không một tiếng động, lặng im thinh thít không nhúc nhích. Diệp Gia Thành mở to đôi mắt nhanh chóng lao về phía Lô Ái Thi ôm lấy cô gọi to:

“Ái Thi, Ái Thi... em làm sao vậy? Em mau tỉnh lại đi!”

Diệp Gia Thành ôm chặt Lô Ái Thi, Kỷ Ngự Trình cũng hoàn hồn ra phía sau bẻ lấy chiếc còng đang khóa hai tay Lô Ái Thi. Hai tay thoát khỏi xiềng xích nhưng lại buông thỏng rơi trên mặt đất. Diệp Gia Thành thấy thế càng hốt hoảng hơn, tâm đau như muốn vỡ tung, lòng đau như cắt, tim như muốn ngừng đập. Anh ôm lấy mặt Lô Ái Thi gọi to, đôi mắt đã nhòe vì lệ.

“Ái Thi, em không được chết, em mau tỉnh lại đi!” Diệp Gia Thành gỡ miếng băng keo bịt kín miệng Lô Ái Thi ra.

Kỷ Ngự Trình lòng nóng như lửa đốt nhưng hiện tại lại là người sáng suốt nhất hiện tại anh nhìn chổ máu trên mặt đất rồi ngẩng đầu:

“Mau xem cô ấy bị thương ở đâu để còn sơ cứu kịp lúc!”

Diệp Gia Thành tỉnh hồn vội vàng sờ lung tung trên người Lô Ái Thi, Kỷ Ngự Trình đỏ mặt quay đầu ra sau. Một lúc sau Diệp Gia Thành mừng rỡ la lên:

“Không có bị thương, cô ấy chỉ hôn mê sâu!”

Kỷ Ngự Trình xoay đầu lại hớn hở “Thật ư? Vậy tốt quá... em cứ ngỡ....” câu cuối sếp Kỷ im bặt không nói. Diệp Gia Thành xúc động ôm chặt lấy Lô Ái Thi vào lòng.

“M* nó, biến thái mà! Chỉ có kẻ biến thái mới làm những trò như thế này! Làm em giật cả mình đến giờ vẫn còn rung!” Kỷ Ngự Trình chống tay mắng chửi.

Ngay cả sếp Diệp uy nghiêm còn sợ muốn vỡ mật huống chi là sếp Kỷ. Điện thoại trong túi Diệp Gia Thành đổ chuông, anh cau mài đưa tay lấy điện thoại, nhìn số hiện lên màn hình Diệp Gia Thành gương mặt đầy sát khí bắt máy:

“Alo, Gia Thành, món quà em tặng cho anh có phải vừa bất ngờ vừa đau khổ mà lại vừa vui hay không?” Giọng nói yểu điệu của Trình Yến Linh vang lên trong máy. Diệp Gia Thành nộ khí xung thiên.

“Cuối cùng cô muốn gì?”

“Em ư? Em chẳng muốn gì chỉ muốn chúng ta trở về như xưa mà thôi!” Trình Yến Linh bật dậy từ sô pha gương mặt sắc sảo hiện lên vẻ kiên quyết.

“Cô nằm mơ cũng đừng tưởng sẽ có chuyện đó!” Diệp Gia Thành cao giọng.

“Vậy thì anh chuẩn bị nhặt xác cô vợ bé bỏng của mình đi. Anh đừng tưởng thế lực của anh là hùng mạnh, tôi cho anh biết bên cạnh tôi còn có một thế lực mạnh ngang anh, chuyên dùng để tiêu trừ anh đó!” Trình Yến Linh hét lớn trong điện thoại.

“Hóa ra cô còn có hậu thuẩn, cám ơn cô đã cho tôi biết một manh mối lớn rằng có một thế lực ngầm đang đe dọa đến sự tồn tại của PW chúng tôi!” Diệp Gia Thành bật cười.

“Anh..... đó chỉ là màn cảnh cáo, anh thử đi... nếu anh không rời xa cô ta tôi sẽ khiến cô ta vĩnh viễn không nhìn thấy ánh mặt trời!” Trình Yến Linh tức giận hít một hơi dài giọng điệu tàn ác.

“Cô dám!” Diệp Gia Thành lớn tiếng.

“Anh cứ thử xem tôi có dám không?” Trình Yến Linh nghiến răng.

“Diệp Gia Thành, anh có bản lĩnh thì cột cô ấy bên mình vĩnh viễn không rời, nếu có một giây anh rời mắt khỏi cô ta thì cô ta sẽ phải chết. Chết dưới tay của tôi!” Trình Yến Linh tiếp tục khua môi múa mép, cuối cùng hét lên thật to.

“Trình Yến Linh, cô thay đổi rồi!” Diệp Gia Thành nhắm mắt thở dài.

“Đúng, anh có thể thay đổi, anh thay lòng và đổi dạ yêu người khác thì vì sao tôi lại không thể thay đổi? Tôi không có quyền thay đổi à? Hay chỉ anh mới có cái quyền đó?” Trình Yến Linh nhếch mép.

“Trình Yến Linh, đến bao giờ cô mới chịu hiểu ra...”

“Anh im đi, tôi nhắc lại một lần nữa hôm nay chỉ là cảnh cáo. Tôi cho anh 1 tháng, trong một tháng này anh phải ly hôn với Lô Ái Thi và đuổi cô ta ra khỏi cuộc sống của anh... nếu không... hậu quả anh tự biết rồi đấy!” Trình Yến Linh cúp máy, siết chặt chiếc điện thoại trên tay, đôi mắt căm hờn cô ta cắn chặt đôi môi đến chảy cả máu.

Kỷ Ngự Trình ngồi sát Diệp Gia Thành đã nghe hết cuộc đối thoại giữa Diệp Gia Thành và Trình Yến Linh. Anh vô cùng tức giận:

“Trên đời này sau lại có loại người độc ác như vậy? Muốn chiếm lấy người mình yêu làm đủ mọi cách chia rẻ kẻ khác trong khi người ta chẳng hề yêu mình! Anh Thành, anh tính thế nào bây giờ?”

Diệp Gia Thành im lặng một lúc rồi cười khẽ “Theo cậu tôi nên làm thế nào mới tốt?”