Không biết đã qua bao lâu.
Dần dần, nước mắt trên mặt bé con Dĩ Mạt biến mất, những ký ức đã mất khi cô trở về hình dạng lúc nhỏ đột nhiên quay lại, cùng lúc đó, cơ thể nhỏ nhắn bắt đầu co giật, nhưng chỉ trong chớp mắt đã biến về hình dạng lúc lớn.
Lâm Dĩ Mạt xoa xoa huyệt thái dương hơi đau nhức của mình, trong đầu vang lên giọng nói quen thuộc từ hệ thống:
“Chúc mừng ký chủ kết thành Nguyên Anh, đừng ngạc nhiên nha, chính là đơn giản như vậy đó!”
“Để chúc mừng thành công này, tôi sẽ tặng một bao lì xì công pháp Nguyên Anh kỳ được chế tạo riêng cho cô. Đảm bảo phù hợp 100% ~ “
Lâm Dĩ Mạt không mở bao lì xì mà đi kiểm tra kho đồ, quả nhiên không còn [ bao lì xì thu nhỏ ] nữa.
“Rõ ràng tôi không dùng bao lì xì thu nhỏ, chuyện gì đã xảy ra?”
Hệ thống im lặng.
“Đồ của mình mà tôi còn không thể tự chủ sử dụng là sao hả?!”
Nhận ra Lâm Dĩ Mạt thật sự nổi giận, hệ thống yếu ớt lên tiếng, nhưng lại nói sang chuyện khác: “Ký chủ dễ dàng kết Nguyên Anh như vậy, không thấy vui hở?”
Lâm Dĩ Mạt: “…”
Cơn giận bị chặn lại.
Dưới sự tích lũy các loại tiên dược của cha ruột và sự trợ giúp từ hệ thống, cô đã kết Kim Đan một cách dễ dàng. Nhưng muốn đi lên cảnh giới cao hơn, không phải cứ có linh đan tiên dược là được, nhất định phải có cảm ngộ, nếu cảm ngộ không theo kịp thân thể, Lâm Dĩ Mạt cũng chẳng thể đột phá thoải mái như thế.
Bây giờ, cô vượt qua một cách tự nhiên mà không có bất cứ gánh nặng nào.
Có lẽ Lâm Dĩ Mạt không phải tu sĩ kết thành Nguyên Anh nhanh nhất, nhưng nhất định là người đột phá nhẹ nhàng nhất.
Nhận được chỗ tốt, Lâm Dĩ Mạt cũng không phát giận với hệ thống nữa, chỉ nói: “Sau này có tình huống đặc biệt thì hãy thông báo trước cho tôi biết.”
Cô nhanh chóng chuyển sự chú ý sang Quy Trần, thần thức quét qua liền biết đối phương đang bị thương nặng, vội vàng lấy linh đan thượng phẩm trong nhẫn không gian ―― sau khi bị thu nhỏ Lâm Dĩ Mạt chẳng hiểu gì cả, tất nhiên không thể sử dụng nhẫn không gian.
Đây là lần đầu Lâm Dĩ Mạt chữa thương cho tu sĩ, may là có hệ thống hướng dẫn, đầu tiên là làm tan lớp băng trên người Quy Trần, sau đó nhét các loại linh đan vào trong miệng y, dù sao cũng chẳng có hại gì.
Trong chốc lát, tình trạng của Quy Trần bắt đầu tốt lên, khuôn mặt hồng hào khoẻ mạnh hơn trước.
Lâm Dĩ Mạt thở phào nhẹ nhõm, lại nhìn đối phương, thái độ si mê với Quy Trần lúc bị thu nhỏ chợt hiện lên trong đầu cô, Lâm Dĩ Mạt ngại đến mức rùng mình.
Hình tượng lạnh nhạt của cô bay mất rồi!
Sau khi tốn mấy giây để bình tĩnh lại sự xấu hổ trong lòng, Lâm Dĩ Mạt vừa nghe hệ thống giới thiệu thông tin cơ bản về Bạo Hải Tinh Vực, vừa nghĩ đến ông bố đang mất tích của mình.
“Đừng nói là ba lại đến thế giới khác rồi nhé?”
Hệ thống: “Không đâu.”
Lâm Dĩ Mạt: “Vậy ổng đi đâu rồi?”
Cái vấn đề này hệ thống cũng không trả lời được.
Thôi, với sức mạnh của Lâm Tự Thu, hắn sẽ không gặp nguy hiểm gì. Còn cô thì…
Nghe xong những lời hệ thống nói về Bạo Hải Tinh Vực, Lâm Dĩ Mạt cảm thấy có lẽ bản thân sẽ dừng lại ở chỗ này.
Thân là một thanh niên hiện đại được giáo dục theo hướng hoà bình dân chủ trên Trái Đất, con cá lớn nhất mà cô từng giết là một con cá trê già. Bây giờ đi tới thế giới khác, phải đối mặt với vô số “quỷ cá” hình thù kì lạ đáng sợ dưới biển, đôi bên “không phải ngươi chết chính là ta ngỏm”… Chờ đến lúc về Trái Đất, sợ là không thể nhìn mấy con cá một cách bình thường nữa.
Cái đầu nhỏ đang suy nghĩ thì đáy thuyền rung lắc dữ dội, thần thức của Lâm Dĩ Mạt vẫn luôn bao phủ xung quanh, lúc này có thể thấy rõ con “quỷ cá” đâm vào thuyền trông như thế nào.
Đầu nhọn, răng nhọn, thân dài 10 mét, Kim Đan trung kỳ, có vẻ là một con cá ngừ phiên bản siêu to khổng lồ.
Tu vi thấp hơn mình.
Không cần hệ thống nhắc nhở, Lâm Dĩ Mạt lập tức phóng ra uy áp, con “cá ngừ” kia vốn tưởng rằng có thể nhặt của hời, không ngờ đá phải “ván sắt”, nhanh chóng vẫy đuôi chạy lẹ.
Dây thần kinh cẳng thẳng của Lâm Dĩ Mạt hơi thả lỏng xuống.
“Cá” lớn như vậy, nếu muốn giết thật thì cô còn phải chuẩn bị tâm lý một lúc.
May là đối phương biết điều.
Tuy nhiên, nghĩ đến việc Quy Trần đã là Hóa Thần kỳ rồi mà còn bị thương nặng, có thể thấy con đường phía trước nguy hiểm dày đặc, vừa nãy mới chỉ gặp được một con tôm tép nhỏ thôi, Lâm Dĩ Mạt càng đề phòng hơn.
Một tiếng ho nhẹ vang lên.
Quy Trần tỉnh rồi.
Lâm Dĩ Mạt nhanh chóng xoay người.
Quy Trần vừa mở mắt đã đối mặt với một gương mặt lạ, lập tức rút kiếm, Lâm Dĩ Mạt nhanh nhẹn lùi về phía sau, tránh luồng kiếm khí lạnh như băng đang lao về phía mình.
Phát hiện trong ngực trống không, sắc mặt y đột nhiên thay đổi, mũi kiếm nhắm thẳng vào người đối diện, lạnh lùng nói: “Giao đứa bé ra đây.”
Lâm Dĩ Mạt cũng không muốn đối phương chém mình, lập tức tỏ rõ thân phận: “Ta là Mạt Mạt.”
Lại nhắm mắt bổ sung thêm một câu: “Ta phiên bản trưởng thành.”
Quy Trần: “…”
Yên lặng buông kiếm xuống.
Vừa rồi y cảm nhận được khí tức của nhóc Dĩ Mạt từ người đối diện, cơ thể khựng lại mấy giây, kiểm tra vết thương của mình, gần như khỏi hẳn.
Hai người trố mắt nhìn nhau, cuối cùng vẫn là Lâm Dĩ Mạt đánh vỡ bầu không khí ngại ngùng lúng túng này: “Vết thương của ngươi sao rồi?”
Quy Trần vô thức lắc đầu: “Không đáng ngại.”
Lâm Dĩ Mạt: “May mắn là đan dược ta mang theo hữu dụng.”
Quy Trần mang theo công cụ có chức năng tính giờ, y nhìn qua, phát hiện rằng mới vài giờ trôi qua kể từ lúc bản thân tự chữa thương mà thôi.
Lại nhìn Lâm Dĩ Mạt, tu vi của đối phương đã đến Nguyên Anh kỳ.
Như vậy, cách giải thích duy nhất là ―― bé gái Mạt Mạt lúc trước là do Lâm Dĩ Mạt tu luyện công pháp gây ra.
Quy Trần hỏi trực tiếp để chứng thực.
Lâm Dĩ Mạt suy nghĩ một chút, cô biến thành bản thân lúc nhỏ, khi hồi phục lại kết thành Nguyên Anh, quả thật có thể gọi là một phương pháp tu luyện.
Thế nên cô vui vẻ gật đầu.
“Vậy ngươi có tín vật để liên hệ với tiền bối không?” Nếu Lâm Dĩ Mạt khôi phục như cũ, đương nhiên Quy Trần không cần duy trì “lời nói dối thiện ý” nữa.
Lâm Dĩ Mạt lấy điện thoại ra khỏi nhẫn không gian, điện thoại vẫn chưa hết pin, nhưng nơi này không có tín hiệu, còn những phương thức liên lạc khác, Lâm Tự Thu cũng chưa đưa cho cô.
Quy Trần không hỏi “điện thoại” là thứ gì, thấy Lâm Dĩ Mạt lắc đầu thì thần sắc dửng dưng, chẳng luống cuống hay sợ hãi chút nào, lộ ra phong thái của một tu sĩ Nguyên Anh, khác hẳn với dáng vẻ dịu dàng ôn hoà trong ký ức của bé Dĩ Mạt, khiến cô hơi sững sờ.
“Tiếp theo ngươi có tính toán gì không?” Quy Trần muốn tiếp tục đi sâu vào Bạo Hải Tinh Vực, nhưng Lâm Dĩ Mạt không còn là đứa trẻ 2 tuổi, y không thể không hỏi ý kiến của cô.
Lâm Dĩ Mạt hơi nhức đầu, thực ra cô muốn quay về Truyền Tống Trận để về lại Trái Đất, nhưng truyền tống trì nằm trong địa bàn của Nguyệt Luân tông, đến đó khác gì dê vào miệng cọp?
Cái thế giới này có thể giết người bừa bãi.
Giải pháp duy nhất bây giờ là cố gắng tu luyện tăng sức mạnh cho đến khi không cần bận tâm tới Nguyệt Luân Tông rồi về, hoặc là chờ cha già quay lại.
Giờ phút này, thân ở nơi nguy hiểm trùng trùng như Bạo Hải Tinh Vực, vì cái mạng nhỏ của mình, cô vẫn nên đi cùng Quy Trần thì hơn.
Lâm Dĩ Mạt vẫn còn đang suy tư xem nên trả lời thế nào thì Quy Trần lại nói: “Hay là chúng ta đồng hành đến khu an toàn gần nhất, đến đó chờ tiền bối đi.”
Y nói là “đồng hành”, nghĩa là xem cô như đồng bạn, mà không phải là đứa bé luôn cần bảo vệ, dành cho Lâm Dĩ Mạt sự tôn trọng cơ bản nhất.
Lâm Dĩ Mạt cũng không cần sắp xếp ngôn ngữ, cứ gật đầu là được.
“Mạt… Lâm đ*o hữu.” Ánh mắt Quy Trần quét về phía trước, sự lạnh lẽo ngưng tụ dưới đáy mắt: “Có người tới.”
Lâm Dĩ Mạt bị hai chữ “đạo hữu” kích thích đến mức nổi da gà, vội nói: “Quy Trần… sư huynh, gọi ta là Mạt Mạt đi.”
Hai chữ “ca ca” kia thật sự không nói nổi!
Nghe vậy, khoé miệng Quy Trần hơi cong, cảm giác xa lạ giữa hai người biến mất hơn phân nửa.
Sau vài hơi thở, rất nhiều tu sĩ dừng lại trên mặt biển, nhìn thoáng qua cũng không dưới 100 người, khí tức mà bọn họ phát ra khiến cho không gian xung quanh dường như vặn vẹo.
Hệ thống: “Ký chủ không cần lo lắng, đám người này đa số là Kim Đan kỳ, có một phần nhỏ là Nguyên Anh, không có gì đáng sợ cả.”
Lâm Dĩ Mạt: “Còn lại thì sao?”
Hệ thống: “Khụ… Còn lại 3 tên Hóa Thần kỳ, 2 tên Hợp Thể kỳ, 1 tên Đại Thừa kỳ.”
Lâm Dĩ Mạt: “… Giờ tôi nên viết di ngôn đúng không?”
Quy Trần nhíu chặt mày, tiến lên một bước, chắn trước người Lâm Dĩ Mạt, nhét một vật vào tay cô: “Đây là truyền tống phù trong khoảng cách ngắn, đợi lát nữa ngươi tìm cơ hội sử dụng nó.”
Lâm Dĩ Mạt đang lục lọi trong nhẫn không gian, tìm những thứ có ích, thấy Quy Trần đưa truyền tống phù cho mình liền hỏi: “Còn ngươi thì sao?”
Quy Trần lắc lắc đầu, không nói gì.
“Xoẹt” một tiếng, kiếm ra khỏi vỏ, nhiệt độ trong không khí chợt hạ xuống, bọt sóng sôi trào dưới thân thuyền, dọc theo mặt biển chạy thẳng tới nhóm người.
Đối mặt với rất nhiều tu sĩ cấp cao, Quy Trần không khiêm tốn cũng không hống hách, tóc trắng tung bay, vẻ mặt bình tĩnh.
“Các vị, có gì chỉ giáo?”
Mây đen nhanh chóng tụ lại trên vùng biển, tia sét loé lên, giật đùng đùng.
Tu sĩ Đại thừa kỳ dẫn đầu là một
mạo điệt lão giả*, chân đạp lên một cái hồ lô, hắn không để ý đến Quy Trần, lại làm một hành động bất ngờ ―― đối phương hướng về phía Lâm Dĩ Mạt chắp tay khom lưng, cất cao giọng nói: “Đông Phương Thuật của đảo Ly Cảnh cung nghênh công chúa điện hạ.”
*Mạo điệt: 80 tuổi ( trong hoàn cảnh này thì ý của tác giả là một tu sĩ có vẻ ngoài như một ông lão 80 tuổi)Vừa dứt lời, một đám tu sĩ sau lưng hắn cũng đồng thời khom lưng, đồng thanh hô: “Cung nghênh công chúa điện hạ.”
Âm thanh lớn đến mức vang vọng ra xa, át cả tiếng sấm, đám yêu thú dưới mặt biển hoảng sợ bỏ chạy.
Lâm Dĩ Mạt: “…???”
Lão giả Đông Phương Thuật đứng thẳng người, nhìn về Lâm Dĩ Mạt với nụ cười hiền lành: “Công chúa điện hạ, đại nhân đang đàm đạo với bạn cũ, tạm thời không thể đến, nên đặc biệt phái lão phu tới tiếp đón ngài.”
Giọng nói quen thuộc vang lên bên tai Lâm Dĩ Mạt: “Bé cưng, cưỡi Đông Phương Thuật qua đây, ba ba ở trên đảo chờ con.”
Lâm Dĩ Mạt: “…”
Chờ chút, cưỡi á?
Đông Phương Thuật lắc mình một cái, hóa thành một con
Kim Sí Điểu*, bay tới mạn thuyền, chân đạp trên mặt biển, chờ Lâm Dĩ Mạt leo lên.
*Kim Sí Điểu: Một nhân vật trong phim Tây Du Ký, nguyên hình là con đại bàng cánh vàng, con trai của Phượng Hoàng, cậu của Như Lai, em trai của Khổng Tước Đại Minh Vương Bồ Tát. Sử dụng một cây kích. Sau khi thắng Tôn Ngộ Không thì định đánh với Như Lai nhưng bị 500 A La Hán chặn đánh. Cuối cùng bị Như Lai thu phục, hiện về nguyên hình đậu trên vai ngài. Có khả năng 1 lần vỗ cánh bay 9 vạn dặm, chỉ cần vỗ hai cái là vượt Tôn Ngộ Không.Quy Trần đã thu kiếm, không có bất kỳ phản ứng nào với hành vi của Đông Phương Thuật.
Bởi vì một giây sau, y cũng nhận được truyền âm từ Lâm Tự Thu.
Cha mình đang làm cái quái gì vậy!
Đừng nói với mình là ổng mất tích mấy ngày nay chỉ để cùng bạn cũ đi “so tài” nha!
Lâm Dĩ Mạt bước lên lưng Kim Sí Điểu, Quy Trần thu hồi thuyền bè, cũng bước lên. Những tu sĩ còn lại thì chia thành hai hàng, Kim Sí Điểu giang cánh bay đi, bọn họ theo sát phía sau, Lâm Dĩ Mạt nghiêng đầu liếc nhìn, chợt hiểu ra tác dụng của đám người này ―― mấy ông to bà lớn đi lại bên ngoài cũng cần vệ sĩ mà, như vậy mới có thể diện.
Những tu sĩ này chính là “thể diện”.
Sau khi khu vực này an tĩnh lại, dưới mặt biển vô cùng náo nhiệt, đa số yêu thú tuy không thể hóa thành hình người, nhưng tu vi tăng lên thì trí khôn của chúng không thua gì loài người, cũng có ngôn ngữ giao tiếp riêng.
Lúc này, đám yêu thú đang chia sẻ thông tin quan trọng mà chúng vừa thu thập được ――
Con mẹ nó, tên điên mất tích trong bí cảnh bị đồn đã chết trăm năm trước lại về rồi! Trực tiếp chiếm lĩnh đảo Ly Cảnh – hòn đảo lớn nhất ở vùng đất phía Bắc, cũng sai phái chủ cũ của đảo – Đông Phương Thuật đến nghênh đón con gái cưng của mình!
Câu nói “cung nghênh công chúa điện hạ” của đám tu sĩ cấp cao kia gần như đã truyền khắp vạn dặm, yêu thú không muốn nghe cũng khó.
Ngay sau đó, chân dung con gái bé bỏng của “tên điên” Lâm Tự Thu nhanh chóng được lan truyền.
Nhớ hết rồi.
Về sau cứ nhìn thấy người này thì đi đường vòng!