*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Lâm Tự Thu cẩn thận quan sát biểu hiện của con gái, nhất thời không đoán ra bé cưng có hứng thú đối với thiếu niên tai mèo này hay không.

Các cô gái đều thích những thứ mềm mại. Hắn nhớ khi còn nhỏ con gái rất thích gấu bông hoặc búp bê đáng yêu, buổi tối chỉ cần ôm gấu bông là ngoan ngoãn ngủ. Nhưng mà mấy con gấu ở Linh Nguyên đại lục quá vạm vỡ, đã vậy còn xấu xí, không ổn áp cho lắm.

Vậy nên ngay từ khi nhìn thấy thiếu niên có đôi tai mèo đáng yêu và dễ thương này, Lâm Tự Thu nghĩ chắc hẳn cậu ta sẽ hợp gu của cục cưng nhà mình.

Hắn lại nhìn sang thiếu niên kia, chẳng lẽ bé cưng không thích ngoại hình của tên đó?

“Con yêu, nếu như con không thích, ba ba sẽ…” 3 chữ “đổi người khác” còn chưa kịp nói ra khỏi miệng, Lâm Dĩ Mạt đã nổi hết cả da gà da vịt, đẩy thiếu niên tai mèo ra: “Anh đừng có cạ vào tôi!”

Từ đôi tai và cái đuôi của thiếu niên, không khó để nhận ra rằng cậu ta là một con mèo thành tinh.

Dù trước đây là mèo, nhưng giờ đã trở thành người rồi. Một người sống sờ sờ, còn xinh đẹp như vậy, ghé vào người cô cọ tới cọ lui. Cảm giác ấy thật là đáng sợ!

Từ trước đến giờ cô chưa từng cùng mấy bạn nam cùng độ tuổi đứng gần thế đâu!

Thiếu niên tai mèo cảm thấy được sự kháng cự của Lâm Dĩ Mạt, rất ngoan ngoãn mà dừng lại, nhưng đôi tai trên đỉnh đầu lại cụp xuống, chiếc đuôi xù cũng ngừng ngoe nguẩy, lặng lẽ nhìn cô bằng đôi mắt xanh ướt át.

Bên trong ánh mắt tràn đầy sự tủi thân.

Mèn đét ơi.

Trong đầu Lâm Dĩ Mạt nhanh chóng loé lên biểu tượng cảm xúc: Meo meo tủi thân.jpg

Cái câu “Ba ba mau đưa anh ấy quay lại đi” cũng không thể thốt ra được.

“Anh… anh ấy tên là gì ạ?” Lâm Dĩ Mạt hỏi Lâm Tự Thu: “Anh ấy có biết nói chuyện không?”

“Cô chủ, tôi tên Li Tâm.” Đôi mắt thiếu niên sáng lên, giọng nói còn du dương hơn cả tiếng mèo kêu, nhưng vẫn có chút mềm mại giống mèo: “Tôi có thể nói chuyện.”

Lâm Dĩ Mạt: “…”

Chủ nhân? Chủ nhân gì, chủ nhân nào???

Cô kinh ngạc nhìn về phía ba ba, Lâm Tự Thu giải thích: “Li Tâm là người ngoài hành tinh được ba mua về. Nếu con không thích hình dáng của nó bây giờ, nó có thể biến thành mèo con.”

Li Tâm thông minh lập tức biến thành một con mèo trắng nhỏ nhắn, bước nhẹ nhảy vào lòng Lâm Dĩ Mạt, dụi đầu vào tay cô, phát ra tiếng meo meo khe khẽ.

So với tiếng mèo kêu lúc trước, lại mang đến cho Lâm Dĩ Mạt một trải nghiệm hoàn toàn khác.

Tay cô mân mê lớp lông mèo mềm mại.

Hầu hết các cô gái đều không thể kháng cự với mèo, một giống loài trời sinh có ưu thế tuyệt đối về ngoại hình.

Thiếu niên tai mèo trông có vẻ không được tự nhiên cho lắm, nhưng mà cô hoàn toàn không mấy bận tâm đến chú mèo con đáng yêu này chút nào cả, cái cảm giác này thật tuyệt vời!

Tại sao lúc trước Lâm Tự Thu không mang nó ra ngoài nhỉ?

Nghĩ kĩ lại thì, đây đều là vật của Lâm Tự Thu, ba ba muốn lấy ra lúc nào thì lấy ra lúc đấy.

Thấy con gái vui vẻ vuốt ve mèo trắng, tâm tình lơ lửng của Lâm Tự Thu rốt cuộc cũng ổn định trở lại, bé cưng rất thích con thú cưng mà hắn tặng nha.

— một thú cưng có thể biến thành nam sủng chỉ trong vòng vài giây.

Tuy nhiên, vị cha già nào đó có thể nhìn ra con gái mình có vẻ kháng cự đối với dạng người của Li Tâm, thôi thì bé cưng cũng còn nhỏ, đợi khi nào nó lớn hơn rồi nói tiếp.

Ở dạng nguyên bản thì là thú cưng.

Biến thành người thì là nam sủng.

Hoàn hảo ~!

Dù sao Lâm Tự Thu cũng đã nuôi rất nhiều “thú cưng” vì con gái, giờ chưa vội lấy ra, hắn cần phải tìm hiểu rõ xem ở bệnh viện đã xảy ra chuyện gì — tại sao “bản thân” trong quá khứ lại phải ra tay với những người phàm kia. Dĩ nhiên, Lâm Tự Thu sẽ không trực tiếp đi hỏi con gái, làm vậy sẽ bị lộ ngay.

Hắn cũng muốn biết những năm qua con bé đã sống như thế nào.

Trên thực tế, Lâm Tự Thu có thể kiểm tra bản thân mình trong quá khứ thông qua sợi dây liên kết linh hồn, từ đó biết được tất cả mọi chuyện sau khi anh ta trở lại – giống như cách Lâm 23 làm với Lâm 13 và Lâm 3 tuổi vậy – nhưng nguyên thần của Lâm 23 đã quá yếu ớt rồi, nếu không chú ý sẽ tiêu tan luôn, cũng không thể chịu thêm bất kì sự kích thích nào, cho nên Lâm Tự Thu không thể làm theo cách đó.

May thay còn có hai Lâm Tự Thu nhỏ khác, chắc hẳn tụi nó biết tình hình cụ thể.

Hai người ngồi xổm ở nhà để trông nhà – Lâm 13 và Lâm 3 tuổi, đang cãi nhau về chuyện đổ rác.

Lâm 13 không muốn di chuyển, liền sai Lâm 3 tuổi đi bỏ rác.

Lâm 3 tuổi nhìn mấy túi rác chất đống trên mặt đất, cái nào cũng cao ngang ngửa mình, thẳng thừng từ chối: “Tui không mang nổi! Ông tự đi đi.”

“Tao cũng không bảo mày phải cầm lên, kéo xuống là được rồi.” Lâm 13 dựa vào ghế sô pha, ngồi đối diện tivi, cầm điều khiển từ xa chuyển kênh liên tục, mặt đầy cáu kỉnh: Cái gã điên kia đã đưa Mạt Mạt đi mấy tiếng rồi, sao còn chưa quay lại nữa!

Chẳng lẽ đã xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn?

Một chút chuyện nhỏ như vậy mà cũng không giải quyết được.

Nếu để mình ra tay, bảo đảm đám người nhà họ Thẩm kia đều nằm bẹp dí dưới đất.

Lâm 3 tuổi tức giận trừng mắt nhìn mấy túi rác: “Mạt Mạt không ở đây một cái là ông chỉ biết bắt nạt tui.”

Lâm 13 cười lạnh một tiếng: “Tao bắt nạt mày thì làm sao, tao đang bắt nạt chính tao nha.”

Lâm 3 tuổi chống eo nhỏ, cảm thấy bản thân mình quá thảm: “Khi nào Lâm 23 trở lại, tui sẽ chuyển nhóm qua với ổng, không cùng nhóm với ông nữa.”

Lâm 13 không xem sự uy hiếp của bé ra gì, chỉ coi đó là lời nói linh tinh, mày muốn cùng nhóm với gã đó á, còn phải xem người ta có đồng ý không đã.

“Mau lên đi.” Cậu thúc giục.

Lâm 3 tuổi đánh không lại chỉ đành mang mũi tên uất hận đau khổ kéo túi rác ra ngoài, bé nhón chân mở cửa rồi đi một mạch xuống tầng.

Trong túi có mấy cái chai lọ rỗng, khi xuống cầu thang sẽ phát ra âm thanh lạch cạch. Lâm 3 tuổi kéo túi xuống tầng 2 thì gặp được ông Trần chủ nhà.

Ông Trần nhìn bé với khuôn mặt đầy dấu chấm hỏi.

Ông là người biết nội tình, đứa bé đang kéo túi rác này thật ra là ba ba của Lâm Dĩ Mạt, là Lâm Tự Thu nhỏ tuổi nhất.

“Nhóc Lâm, cháu đang…?”

Mạt Mạt đã từng nói bé và Lâm 13 ra ngoài không thể nhận mình là Lâm Tự Thu, tránh những rắc rối không cần thiết.

Nhưng mà đối với ông Trần chủ nhà và hàng xóm Tiểu Hứa thì không cần phải giấu, vì họ cũng biết mọi chuyện.

Lâm 3 tuổi đang rầu thúi ruột vì không tìm được ai giúp bé trách mắng Lâm 13, lập tức uất ức nghẹn ngào kể chuyện tên chết bầm kia sai bé đi vứt rác như thế nào, khiến ông Trần suýt bật cười.

Hai nhóc Lâm Tự Thu này đang cãi nhau sao?

Bọn họ gây gổ, thân là người ngoài cũng không biết nên nói gì mới tốt, nhưng ông Trần đã tốt bụng giúp Lâm 3 tuổi vứt túi rác kia đi, làm bé cảm động đến mức nước mắt rưng rưng.

Ông Trần buồn cười mời Lâm 3 tuổi vào nhà mình, nhưng mà bé từ chối, ngồi xổm ở bên cạnh bồn hoa nói: “Cháu sẽ ngồi đây đợi Mạt Mạt trở lại.”

Tránh về nhà để bị Lâm 13 bắt nạt thêm nữa.

Ông Trần quay đầu nhìn thoáng qua cửa sổ tầng ba, liền thấy một Lâm Tự Thu khác đang nhìn ( bí mật quan sát) xuống đây, không khỏi thở dài: Hai cái đứa Lâm Tự Thu này thật là mắc cười.

Nhìn có vẻ như đứa lớn đang bắt nạt đứa bé, nhưng thật ra chỉ là “trêu ghẹo” thôi.

Ông rất thích cô bé Lâm Dĩ Mạt này, cũng đã biết được một chút chuyện trong quá khứ của cô từ Hứa Tri Ngô. Vốn dĩ ông nghĩ con bé có linh căn, nếu được Hứa Tri Ngô chấp nhận là đồ đệ, không cần biết về sau con bé có thể tu tiên thành công hay không, nhưng chí ít nó cũng sẽ thoải mái hơn trong tương lai.

Lớn tuổi rồi, tuổi thọ sắp tận nên rất thích nhìn thấy các hình ảnh hài hoà đẹp đẽ.

Trước khi đến Trái Đất, những người trong gia đình ông Trần đã không còn nữa. Sau khi đến đây, không ít người chọn cách hoà nhập vào thế giới này, kết hôn sinh con như người bình thường.

Ông thì không vướng bận gì, trở thành chủ nhà trọ. Vừa cho người bình thường thuê, vừa cho một số người khác chưa lập gia đình mà vẫn đang nỗ lực tu luyện thuê, mặc dù tu vi của họ cũng đang dần dần biến mất.

Cơ mà Hứa Tri Ngô lại không muốn nhận đồ đệ. Ông Trần có chút tiếc nuối, may thay ba của cô gái nhỏ cũng đã trở về rồi, lại còn không chỉ một người. Kết quả hoàn hảo của cuộc hội ngộ này chính là điều mà ông muốn thấy.

Vừa nhắc đến Hứa Tri Ngô, điện thoại của ông đã nhận được cuộc gọi từ anh.

Điện thoại vừa kết nối, giọng nói nghiêm túc của Hứa Tri Ngô đã truyền tới: “Có người vừa thông qua giới mạch hạ xuống Trái Đất, tu vi của hắn có lẽ đã đạt đến Đại Thừa kỳ. Tôi không tra được tung tích của hắn, ông mau thông báo cho Lý Sơn Hà và những người khác chuẩn bị chiến đấu.”

Vẻ mặt hiền hoà luôn tươi cười của ông Trần lập tức thay đổi — Đại Thừa kỳ sao!

Hứa Tri Ngô không phải là người ăn ốc nói mò, nếu anh đã nói người vừa đến Trái Đất kia có thể là Đại Thừa kỳ, thì khi khẳng định lại, xác suất đúng ít nhất là 80%.

Bọn họ chỉ là mấy lão già còn có chút tu vi, cộng lại cũng không bằng một cái phất tay của người ta.

Nhưng Trái Đất chỉ là một thế giới nhỏ của người phàm. Một người tu luyện đến Đại Thừa kỳ chỉ cần giơ tay nhấc chân là có thể phá huỷ cả một thành phố. Nếu đối phương chỉ là tu sĩ bình thường thì không sao, nhưng lỡ như là ma tu…

Ma tu trước giờ đều không coi mạng sống của người khác ra gì, còn rất thích sử dụng con người để tu luyện. Nếu vậy thì mọi người trên Trái Đất đều đang gặp nguy hiểm!

“Tôi lập tức tới…” Ý thức được tính nghiêm trọng của sự việc, ông Trần còn chưa nói dứt câu, chợt ngẩng đầu lên, gần như ngây người nhìn lên bầu trời.

Mình vừa thấy cái gì vậy!

Trong cuộc đời này mình còn có thể thấy phi hành khí phẩm cấp cao như vậy ở Trái Đất sao!

Phải biết rằng sử dụng phi hành khí cần có linh khí hỗ trợ, mà nhóm bọn họ may mắn đến được Trái Đất thì tu vi đều thụt lùi theo thời gian. Hơn nữa linh khí ở đây thật sự quá ít, khi bọn họ sử dụng đều tiết kiệm từng chút một. Nếu không phải là tình huống đặc biệt, họ sẽ nâng niu trân trọng linh khí như bảo bối.

Hơn nữa, việc đi lại trong thế giới này rất tiện lợi với đủ loại phương tiện giao thông, ai lại hao phí linh khí để sử dụng những thứ vô ích như phi hành khí chứ?

Cùng lúc đó, ông cảm thấy được một loại uy áp đáng sợ vây hãm mình ở bên trong. Đây là uy áp chỉ có những ai là tu sĩ mới có thể cảm giác được, còn người bình thường sẽ không có bất kỳ phản ứng gì.

Ở đầu dây bên kia Hứa Tri Ngô cũng cảm giác được có gì đó không đúng, lập tức hỏi: “Chuyện gì vậy?”

Ông Trần cầm chặt điện thoại, có chút khó khăn trả lời Hứa Tri Ngô: “Tôi nghĩ cậu không cần đi tìm nữa đâu, cái người ở Đại Thừa kỳ mà cậu nói… đang ở trước mặt tôi này.”

Hứa Tri Ngô: “…”

Phi hành khí dừng lại trên mặt đất, Lâm Tự Thu ôm Lâm Dĩ Mạt nhảy xuống. Tiêu Hàng thu hồi phi hành khí, ánh mắt nhìn về phía ông Trần, nhướng mày kinh ngạc: Ơ? Ở đây có tiểu tu sĩ Luyện Khí kỳ này?

Chỉ trong nháy mắt, sự chú ý của anh đã va vào Lâm 3 tuổi đang ngồi xổm ở bồn hoa.

Đây chính là Lâm Tự Thu hồi bé sao?

Tiêu Hàng lách người sang, nắm lấy cổ áo của Lâm 3 tuổi xách lên.

“Ông là ai, buông nó ra!” Lâm 13 đang đứng ở cửa sổ tầng ba, ngẩng đầu mắng Tiêu Hàng, sau đó xoay người chạy xuống tầng.

Lâm 13 không nhìn thấy phi hành khí — người bình thường không nhìn thấy được.

Cậu chỉ thấy con gái cùng với cái gã điên kia trở lại, sau đó một người đàn ông chả hiểu vì sao xách cổ Lâm 3 tuổi lên.

Có bệnh à?!

Lâm 3 tuổi cách mặt đất vùng vẫy một hồi cũng không thoát được nên ngừng giãy giụa. Hai cái vòi trên đầu Tiêu Hàng làm bé sợ đến run lên, lanh lẹ nhìn về phía Lâm Dĩ Mạt cầu cứu: “Mạt Mạt, ba bỉ ở chỗ này ~~”

Một tiếng nói ngây ngô lanh lảnh “ba bỉ” vang lên khiến Tiêu Hàng run tay một cái, suýt nữa quăng luôn bé ra ngoài, quay đầu nhìn Lâm Tự Thu một cách quỷ dị.

Lâm Tự Thu, người một tay che trời ở “Bạo hải tinh vực”, khi còn nhỏ là như thế này hả???

Hai lỗ tai Lâm Tự Thu giờ phút này như bị điếc tạm thời, không còn nghe thấy chuyện gì ngoài kia nữa, chỉ một lòng quan tâm đến bảo bối ở trong lòng mình – bé cưng đã “bay” đến ngất đi rồi!

Hắn nhanh chóng lấy ra một quả màu đỏ đút cho Lâm Dĩ Mạt ăn.

Cô choáng váng một hồi cuối cùng cũng đã hoàn hồn.

“Bé cưng, con thấy đỡ hơn chưa?”

Chân của Lâm Dĩ Mạt vẫn còn hơi run.

Lớn tướng tới vậy rồi mà cô còn chưa ngồi máy bay lần nào. Đây là lần đầu tiên bay trên trời, còn là cái loại lộ thiên như này – phi hành khí của Tiêu Hàng là một cái lá cây phóng to, tốc độ cực nhanh, bên ngoài có trận pháp phòng hộ, có thể ngăn cản tiếng gió.

Nhưng mà nó bay quá nhanh, đối với Lâm Dĩ Mạt mà nói, tốc độ tiếp thu mà võng mạc của cô có thể nhận được hoàn toàn không bằng tốc độ bay của phi hành khí, thế nên tất cả những gì cô thấy bằng mắt thường chỉ là một chuỗi mơ hồ.

Vì vậy, cô bị ngất đi là đúng rồi.

Cũng may là không mất quá nhiều thời gian, nếu không chắc Lâm Dĩ Mạt sẽ nôn ra mất.

Vì bị chóng mặt nên cô không nhìn thấy ông Trần chủ nhà ở đó, nhưng mà ông thì nhìn rất rõ cô nha.

Ông Trần khẳng định không phải là do mình già cả mắt mờ, ông thấy rất rõ ràng cái người Đại Thừa kỳ kia đang ôm Lâm Dĩ Mạt với tư thế hết sức nâng niu, động tác thận trọng, giống như chỉ sợ cô bé sẽ ngã xuống.

Ông không biết diễn tả điều vừa xảy ra qua điện thoại với Hứa Tri Ngô như thế nào, liền dứt khoát chụp một bức ảnh gửi qua cho anh.

Hứa Tri Ngô đang vội vã chạy về phía chung cư, đưa tay nhấn vào tấm ảnh.

Hứa Tri Ngô: “…?”

Đây không phải là Lâm Tự Thu lớn đang bị trọng thương sao?

Lúc này, Lâm 13 cũng đã chạy ra khỏi hành lang, lao tới trước mặt Tiêu Hàng, cướp lại Lâm 3 tuổi, sau đó cả hai đồng thời nhìn thẳng vào Lâm Tự Thu lớn ở phía đối diện.

Bởi vì –

Thông qua dòng chảy linh hồn, hai cái nick phụ Lâm Tự Thu nhìn thấy ở ngay bên cạnh linh hồn ác thú đen thui lại thêm một Lâm Tự Thu khác!!!

Sao chuyện này mãi không dứt vậy hả!

Màu sắc linh hồn của Lâm Tự Thu này không phải là màu trắng như bọn họ, cũng không đen như của Lâm 23, linh hồn của hắn mang đủ loại màu sắc sặc sỡ.

Đủ loại màu sắc nhìn rất đẹp mắt, chỉ là có hơi choé.

Đều là Lâm Tự Thu, tại sao ông lại có thể làm màu làm mè như vậy???

Lâm Tự Thu cũng nhìn thấy bọn họ.

“Xin chào.” Linh hồn đầy màu sắc kia vẫy tay với họ: “Tôi là Lâm Tự Thu.”

Thái độ thân thiện này so với Lâm 23 quả là khác biệt một trời một vực, Lâm 3 tuổi liếc nhìn Lâm 13 bên cạnh, rồi lại nhìn về phía Lâm Tự Thu ở đối diện, đột nhiên dứt khoát lạch bà lạch bạch chạy đến bên cạnh linh hồn đầy màu sắc kia.

Cái người Lâm Tự Thu mới quay về này trông có vẻ rất đáng tin cậy, chắc chắn sẽ không bá đạo uy hiếp muốn giết họ như Lâm 23, cũng sẽ không như Lâm 13 chỉ đợi không có Mạt Mạt ở bên cạnh liền bắt nạt bé.

Đầu óc của Lâm 3 tuổi đang hoạt động hết công suất, quyết định nhanh gọn lẹ: Bé muốn ôm cái đùi to của Lâm Tự Thu mới này!

“Chào nha, tui là Lâm Tự Thu, 3 tuổi rồi!” Lâm 3 tuổi chạy đến trước mặt Lâm Tự Thu nói to: “Tui biết ông nhất định sẽ muốn biết những chuyện về Mạt Mạt, tui có thể nói toàn bộ cho ông nghe, nhưng ông phải đồng ý với tui, không được để ai bắt nạt tui nghen.”

Lâm Tự Thu: “Không thành vấn đề.”

Lâm 13: “…”

Cậu bất lực mở to mắt nhìn Lâm 3 tuổi rời bỏ chiến tuyến, quay sang ôm đùi bự của Lâm Tự Thu mới tới.

Lâm Dĩ Mạt hoàn toàn không biết nhóm Lâm Tự Thu kia nói chuyện riêng tư gì, cuối cùng nhận ra nếu họ tiếp tục đứng ở đây, sớm muộn gì những người khác đi ngang qua chung cư cũng sẽ phát hiện hai cái râu trên trán của Tiêu Hàng mất.

Lâm Dĩ Mạt lập tức dẫn họ lên tầng 3.

Sau đó, cô cuối cùng cũng nhìn thấy ông Trần đang đứng cầm điện thoại cách đó không xa. Nhìn thấy vẻ mặt kì lạ của ông, Lâm Dĩ Mạt liền nhanh chóng giải thích thân phận của Lâm Tự Thu: “Ông Trần, đây là ba ba của cháu, Lâm Tự Thu.”

“??????”

Điện thoại của ông Trần trực tiếp rơi xuống đất.

Lâm Tự Thu trưởng thành thật sự đã xuất hiện!

Tu vi lại còn khủng khiếp như vậy!!!