Sau khi Triệu Giai Nho vừa đi tìm Phúc Thúc cùng nhóm nữ phó bàn chuyện, một tuần đã trôi qua, có thể nói một tuần này Triệu Nam Phúc vạn phần dày vò.

Triệu Giai Nho ban đêm nằm trên giường cùng hắn, nhưng mới sáng sớm liền nhảy xuống giường hướng căn phòng bí mật kia mà đi tới.

Triệu Nam Phúc cảm thấy mình rất giống cầm thú, biết rõ Triệu Giai Nho không đáp lại tình cảm của mình, lại vẫn nuôi hi vọng hết lòng yêu thương nhung nhớ Triệu Giai Nho. Chẳng lẽ Triệu Giai Nho đã nhận ra và muốn lẩn tránh hắn?

Vào một ngày đêm khuya, từ trong phòng Triệu Nam Phúc truyền ra tiếng hét thảm, rất là thê lương a, làm cho tất cả sinh vật trên đảo đều tỉnh lại.

Rồi không nói một lời, Triệu Nam Phúc liền lên di thuyền rời đảo.

Sau khi Triệu Nam Phúc rời khỏi đảo, Phúc Thúc cùng nhóm nữ phó vây quanh Triệu Giai Nho đang ở trên giường sửng sốt.

“Tiểu lão gia? Vì sao lúc nãy người lớn tiếng kêu như vậy?”

“Không chỉ lớn tiếng a! Còn thực thê lương!”

“Oa ~ dọa người ta đến giờ còn phát run ~ ~ ~”

“Tiểu lão gia? Tiểu lão gia? Hoàn hồn ác!”

Chỉ thấy Triệu Giai Nho nhìn chằm chằm vào bọn họ:”Kia không phải là tiếng của ta, mà là Tiểu Phúc.”

“GÌ????”

Triệu Giai Nho dùng  xong bữa sáng, liền kêu người chuẩn bị đồ để hắn ở lại phòng thí nghiệm.

Lưu lại cả đống dấu chấm hỏi cho Phúc Thúc, nhóm nữ phó, cùng nhóm động vật, hắn ở trong phòng thí nghiệm lo xắp sếp để có thể ở lại.

Mười ngày sau, Tiểu Hoàng là người đầu tiên phát hiện cửa phòng thí nghiệm mở ra, chính là người đi tới có chút làm hắn nhận không ra.

“Tiểu Hoàng ~ hảo ngoan a ~ một mực chờ ta phải không?”

Dáng người cao, thanh âm dễ chịu, đúng là hương vị quen thuộc.

Sờ sờ đầu Tiểu Hoàng, Triệu Giai Nho lúc lắc trong tay ống nghiệm thủy tinh chứa chất lỏng màu hồng, cười cười.