*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

“Chào mọi người! Đây là sàn thi đấu vòng loại Châu Á khu vực Trung Quốc.”

“Cuộc thi vòng loại trong nước lần này tổng cộng có 24 team dự thi! Trong đó có những team chúng ta hết sức quen thuộc như HOG, FIRE, Đoàn kỵ sĩ, Lioness…”

“Các team lớn sẽ tranh đấu bắt đầu sau hai giờ nữa, cùng nhau tranh đoạt 6 tấm vé đến Phủ Sơn, hiện giờ các team đã lần lượt đến sân, không biết bên ghi hình có thể phát hình ảnh cho các fans tại hiện trường xem các tuyển thủ đang chuẩn bị tới đâu rồi không?”

Vu Dương vừa xuống xe, liền bị mười mấy cái camera cùng một đám fans vây quanh.

Các fan tỷ tỷ giơ băng rôn, bảng tên HOG, nhìn thấy xe in tên team thì mau chóng chen nhau chạy tới, điên cuồng gọi tên các thành viên, Vu Dương lần đầu tiên nhìn thấy cảnh tượng này, suýt nữa xoay người quay vào trong xe.

“Tôi…” Vu Dương không biết ứng phó làm sao, nói lắp, “Tôi thuộc ban hậu cần, đừng phỏng vấn tôi…”

Kỳ Túy không nhịn được mà cười, mẹ em chứ hậu cần gì.

“Tôi không thuộc hậu cần, phỏng vấn tôi.” Kỳ Túy xuống xe, không chút dấu vết chắn Vu Dương ở phía sau, ôn nhu nở nụ cười với fans của mình, “Đã lâu không gặp.”

“A a a a a a a a!!!!!”

“Kỳ thần nhìn em!”

“Youth đâu? Ai là Youth? Tại sao chỉ đến bốn người? Tui có mang quà đến cho cậu ấy!”

“Drunk, em cũng mang quà đến cho anh nè! Chính em viết thư!”

“A a a a a Bốc Na Na nhìn em! Tên béo, em yêu anh cả đời!”

Mấy người tiếp nhận phỏng vấn ngắn, rồi được bảo an hộ tống vào sân.

“Phù…”

Vu Dương thở phào nhẹ nhõm.

“Đây đã là gì, cậu chưa từng xem sau khi thắng thi đấu đâu.” Hạ Tiểu Húc nhíu mày, cười đắc ý, “Ban tổ chức phải  bố trí bảo an cho chúng ta, nếu không chúng ta cũng khó mà ra khỏi hội trường.”

Vu Dương vẫn còn sợ hãi, ngẩng đầu nhìn sân đấu…

Quá hoành tráng.

Khác hẳn với những thi đấu điện tử khác, mỗi trận thi đấu của PUBG phải có gần trăm tuyển thủ tham gia, mỗi lần tổ chức là một bữa thịnh yến, trăm tên tuyển thủ esports của các team trình diện cùng lúc, cùng ngồi vào ghế, vỗ tay một cái, thì có mấy tuyển thủ nổi tiếng đi vào.

“Lúc nữa dẫn cậu đi làm quen mấy người.” Hạ Tiểu Húc nhỏ giọng nói với Vu Dương, “Có thể xin chữ kí.”

Vu Dương không thích tiếp xúc với người khác, lắc đầu.

Bốc Na Na cười, trêu ghẹo: “Cũng đã ở cùng đội với Drunk, còn thèm xin chữ kí người khác à?”

Kỳ đội trưởng đang nhận phỏng vấn cá nhân của ban tổ chức, nghe vậy thì quay đầu lại nhìn rồi cười.

“Giờ bọn họ phải đi làm nóng người trước, ban tổ chức muốn kiểm tra thiết bị của họ, cũng phải mất gần tới một canh giờ, chúng ta đến phòng chờ đi.” Hạ Tiểu Húc kêu cố lên nhằm tiếp sức cho các thành viên rồi gọi Vu Dương, “Đi thôi, đừng có cúi đầu! Ai nha anh trai chụp ảnh ơi…chụp cho một tấm, chụp Youth bên chúng tôi, đúng rồi đúng rồi ha ha ha ha cảm ơn nha, hết cách rồi, các fan rất muốn xem ha ha ha ha…”

Vu Dương nhắm mắt, một đường đến phòng chờ bị chụp ảnh.

“Được rồi, chờ Kỳ thần nắm quán quân đi.” Hạ Tiểu Húc ngồi xuống, thả lỏng nói, “Ai… Thật ra tôi phiền nhất mấy thứ ở phía sau đài, chán muốn chết.”

“Sợ chán thì đi chuẩn bị nước cho bọn họ sớm đi.” Lại Hoa nhìn nước suối mà ban tổ chức chuẩn bị để sẵn trong phòng chờ, nhíu nhíu mày, “Một so với một còn nhiều chuyện hơn, còn chỉ uống mỗi evian, khác người.”[1]

Hạ Tiểu Húc nhún nhún vai: “Hết cách rồi, thành viên team chúng ta khó chiều quá mà, uống nhãn hiệu khác sẽ nôn mửa, sẽ không khỏe, sẽ choáng váng đầu… Các loại tình trạng như say xe.”

Vu Dương cầm một bình nước, cảm thấy rất được, vừa định vặn ra, Hạ Tiểu Húc giơ tay đoạt mất, nói: “Đừng dùng cái này, uống nước chúng ta mang theo.”

“Bốc Na Na hồi trước từng uống ‘trà’.” Lại Hoa ở một bên khẽ giải thích, “Bị bệnh nửa tháng.”

Vu Dương sửng sốt một hồi thì hiểu rõ, thả nước suối trở lại.

Hạ Tiểu Húc giảng giải cho Vu Dương gần một giờ thế nào là lòng người hiểm ác, lại mất gần một giờ ca ngợi team mình nhân tính hòa thuận cỡ nào, thì thi đấu mới sắp bắt đầu.

Vu Dương cùng Hạ Tiểu Húc, Lại Hoa ngồi xem trực tiếp.

Trận đầu tuyến đường bay xuyên qua Z thành, HOG nhảy ở G thành, nhưng bọn họ không mau chóng xuống đất, mà lựa chọn bay theo chiều gió, nhìn phương hướng, hẳn là muốn đến trường bắn.

“Tôi còn tưởng cậu ấy sẽ nhảy khu dân cư, Kỳ Túy rất cẩn thận.” Hạ Tiểu Húc nhìn tuyến bay, lầm bầm lầu bầu, “Nhảy vậy cũng được, chắc muốn tránh chiến trước.”

Lại Hoa nhíu mày, sau đó thoải mái, tự an ủi mình, Kỳ Túy chọn điểm đó cũng được, chắc chắn, an toàn.

Lại Hoa không lạc quan như Kỳ Túy, liên tục đánh mười trận, mấy trận cuối cùng tay của Kỳ Túy sẽ mất linh hoạt, cho nên trong mấy trận đầu bọn họ phải đánh cho thật tốt, tích đủ điểm để ứng phó với mấy trận sau còn chưa rõ sẽ ra sao.

Lại Hoa cũng không tham lam, cũng không hi vọng sẽ đứng đầu, thậm chí hắn từng nghĩ qua, nếu mấy trận đầu chơi tốt, điểm cách xa với team thứ hai, xác định có thể vào trong sáu vị trí đầu, thì sẽ cho Kỳ Túy ra rồi thay Vu Dương vào.

Chỉ cần lấy được tư cách tham dự giải Châu Á Invitational là được, Lại Hoa không muốn mạo hiểm lớn, ảnh hưởng đến thân thể Kỳ Túy.

Chỉ có Vu Dương thì nghĩ không ra.

Điểm Kỳ Túy chọn để rơi xuống đất có thể nói là quá ổn, nhìn tuyến bay này, nếu là cậu thì sẽ chọn nhảy ở sân bay, hoặc sẽ chọn G thành P thành vật tư giàu có, đi mấy điểm nhỏ đánh lẻ…Không phải là chuyện Kỳ Túy sẽ làm.

Không chỉ Vu Dương, chính Kỳ Túy cũng không ngờ anh sẽ tới trường bắn.

“Thiển Hề, tiếp một cái lại tới một cái sai lầm, tôi sẽ không nhân nhượng với cậu nữa, tự cậu đánh lẻ đi.” Kỳ Túy nhanh chóng tìm nhặt vật tư, giọng điệu lãnh đạm, “Tôi chưa lên tiếng mà cậu đã nhảy, sốt ruột đắp mồ mả?”

Trán Du Thiển Hề chảy mồ hôi, nuốt một ngụm nước: “Hơi căng thẳng… Không ngờ sẽ ấn tới F, nhảy sớm…”

“Nhảy cũng nhảy rồi, đừng nói cái này nữa.” Bốc Na Na huýt sáo một tiếng, “Có tỷ tỷ dễ thương đang nghe lén voice trong team hả? Team tui phạm phải sai lầm ngớ ngẩn, xin nhờ xin nhờ, cắt đi đoạn này, cảm ơn nhiều nhiều.”

Lão Khải đi một vòng trong hầm trú ẩn, không chắc chắn lắm, nói: “Có tiếng xe, có lẽ là tới S thành.”

“Đã tới đó.” Kỳ Túy phán đoán vị trí chính xác hơn Lão Khải, anh đẩy tai nghe một cái, rồi mau chóng nói, “Chú ý hướng N, chuẩn bị tiếp khách bất cứ lúc nào.”

Bốc Na Na: “OK, hầm trú ẩn có giàu không?” ( giàu ở đây là vật tư, trong văn là béo, nhưng ở PUBG Việt Nam thì gọi là giàu)

Lão Khải đi ra từ hầm trú ẩn, lắc đầu: “Nghèo lắm, chỉ nhặt được mấy bình dược.”

Kỳ Túy nhanh chóng đổi linh kiện, lạnh nhạt nói: “Điểm đồ.”

Bốc Na Na vội nói: “Hai, một, ba.” (hai túi cấp cứu, một bình nước năng lượng, ba bình thuốc giảm đau)

Lão Khải nói: “Không hai hai, hai thùng xăng.”

Du Thiển Hề: “… Một, ba, hai.”

Bốc Na Na líu lưỡi: “Tôi một ống ngắm holo, Kỳ Túy một holo một reddot, Lão Khải một reddot, Thiển Hề một cái x2… Tôi quỳ, trường bắn từ lúc nào mà nghèo đến vậy? Ngay cả một cái ống ngắm x4 cũng không có, thế này thì sao mà đánh?”[2]

[2] Mấy cái trên đều là ống ngắm hết.

Du Thiển Hề đuối lý, không nói một lời.

Khu an toàn đã quét, vị trí vô cùng xa, bo nằm ở sân bay.

Kỳ Túy không nói gì, để các thành viên hoả tốc chia đều dược phẩm cùng đạn, tìm xe vừa đánh lẻ vừa chạy độc.

Vị trí đáp đất không tốt, vật tư ít đến mức đáng thương, lại còn phải chạy bo độc, HOG bởi vì dược phẩm cùng đạn dược không đủ, chạy tới vòng bo thứ ba bị hao máu chết tươi.

Bảng xếp hạng hiện ra, trong phòng chờ Lại Hoa đứng phắt dậy, cố gắng khắc chế để mình không chửi bậy.

HOG thành tích Squad: thứ 17, Drunk giết 4, Banana giết 2. ( 100 người chia làm 27 đội, 27 tương ứng với 27 xếp hạng).

Tổng cộng team 160 điểm.

“Đừng nóng vội đừng nóng vội, mới trận đầu thôi.” Hạ Tiểu Húc cũng chột dạ, vẫn muốn động viên Lại Hoa, “Đánh xong ba trận sẽ có nửa giờ nghỉ ngơi, tôi sẽ gọi bọn họ lại đây, cậu phân tích từ từ với họ.”

“Phân tích cái gì? Ngay từ đầu không nên nhảy ở trường bắn!” Lại Hoa kiềm chế đã lâu, vừa mở miệng cũng lớn giọng hơn, “Kỳ Túy nghĩ gì thế hả? Cmn cậu ấy cũng sắp tới phế tích, đột nhiên bay tới trường bắn làm quái gì! Bay cái chim chứ bay?! Chưa kể  vừa bay tới trường bắn thì TGC người ta đã bắt được xe chạy tới S thành! Cũng đủ để người ta nã chết!”

Vu Dương không nói một lời.

Kỳ Túy chọn điểm quả thật có vấn đề, nhưng cậu vẫn cảm thấy... có chỗ nào đó không đúng lắm.

Ngày hôm trước Vu Dương đã cùng Kỳ Túy tổ đội 2 người, 4 người, mặc dù là ao cá, nhưng cách nhìn đại cục cùng cách trù tính của Kỳ Túy vẫn làm Vu Dương cảm thấy khiếp sợ, làm sao Kỳ Túy lại đột nhiên... để xảy ra sai lầm lớn như vậy.

Hạ Tiểu Húc không biết đang an ủi Lại Hoa hay là đang an ủi mình, không ngừng lải nhải: “Cũng mới trận đầu, rất bình thường, trận thứ hai ăn một lần gà, điểm sẽ lập tức chạy tới, không có chuyện gì không có chuyện gì...”

Nhưng rất đáng tiếc, hạt giống số một team HOG ở trận đầu nhảy cầu giống như trước nhai sau hạng, hoàn toàn mê loạn cả lên.

Trận thứ hai, tuyến bay từ S sơn đến P cảng, HOG nhảy Y thành, vật tư lần này khẳng định không có vấn đề, nhưng Du Thiển Hề tùy tiện nổ súng, bại lộ vị trí, bị Đoàn kỵ sĩ nhảy ở khu quân sự, sau một trận giao hỏa, chỉ còn dư lại một mình Kỳ Túy.

“Ngu ngốc! Quá là ngu ngốc! Du Thiển Hề đã sai lầm rồi, mấy người bọn họ còn đến giao hàng, đến giao hàng!” Lần này khác với Lại Hoa dự đoán kém quá nhiều, Lại Hoa hoàn toàn tức giận, “Du Thiển Hề ngã ở vị trí này, còn đến đỡ cậu ta! Còn đến đỡ cậu ta! Đúng, từng đứa đến ship hàng, khá lắm, mấy đứa này nghĩ cái quái gì thế?”

(Sau khi bị bắn ngã nếu còn đồng đội sẽ chưa chết luôn, đồng đội đến đỡ sau 10s là có thể đứng dậy chơi tiếp.)

Lại Hoa tức muốn nổ phổi, điên cuồng xả một đống từ thô tục, trong lúc nóng giận nói không biết lựa lời: “Đến cùng là tay cậu ấy gặp sự cố hay là đầu óc gặp sự cố? Hả? Nghĩ gì thế?”

“Đừng nói mò...” Sắc mặt Hạ Tiểu Húc cũng không tốt lắm, theo bản năng nhìn qua Vu Dương, “Kỳ Túy vẫn còn, chí ít vẫn giữ được xếp hạng.”

Lại Hoa bùng nổ: “Muốn hạng thì có ích gì? Bọn họ bây giờ cần phải ăn gà! Hơn nữa chỉ còn mình cậu ấy, hiện giờ còn bị Đoàn kỵ sĩ áp sát, có thể giữ được hạng à? Tôi chỉ muốn biết trong đầu Kỳ Túy đang suy nghĩ cái gì?!”

Trên sàn thi đấu, Kỳ Túy cũng đang hiếu kỳ, trong đầu đồng đội đang suy nghĩ gì.

Kỳ Túy điều khiển súng, mỉm cười: “Giỏi quá, người này nối tiếp người kia, các ngươi muốn như hồ lô cứu ông?”

Bốc Na Na cười gượng, lúng túng: “Thiển Hề nói chỗ cậu ấy gục an toàn, có thể cứu...”

Lão Khải vốn là người điều trị, đồng đội ngã, theo bản năng chạy qua đỡ, chớ nói chi là có người nói ở đó an toàn, hắn không ngờ Hoa Lạc đã tìm thấy tới gần, mới vừa sờ qua, thì...

Du Thiển Hề chảy mồ hôi hột đầy trán, lắp bắp nói: “Tôi sai, nhưng tôi chắc chắn vị trí vừa nãy không thành vấn đề, tôi sợ giảm quân số...”

Kỳ Túy nín hơi, một súng đẩy ngã Hoa Lạc, lạnh nhạt nói: “Câm miệng.”

Mồ hôi lạnh trên chán Du Thiển Hề chảy xuống.

Đồng đội chạy đến nâng Hoa Lạc dậy, ba người HOG đã chết, chỉ còn mình Kỳ Túy, mà Hoa Lạc cũng rất muốn diệt hết team HOG, miễn cho Kỳ Túy sau đó lại âm hắn, nhưng vị trí team của hắn hiện giờ đã bại lộ, đối súng với Kỳ Túy thì vẫn có thể, ở khu dân cư phải luồn lách nhiều, miễn cưỡng công phòng vẫn được, nhất định có thể đánh chết Kỳ Túy, nhưng rất có thể team hắn sẽ bị giảm quân số, Hoa Lạc cân nhắc trước sau, được đỡ dậy xong thì rút lui.

Kỳ Túy làm đầy trạng thái, chờ tí nữa chạy độc.

Hiện giờ chỉ còn mình anh, trong quy định trò chơi, không còn đồng đội thì trong tình huống bị hạ sẽ chết luôn, Kỳ Túy không thể trực tiếp đối súng với người khác, nên chỉ cần giữ được điểm xếp hạng, cũng may suy nghĩ Kỳ Túy siêu quần, miễn cưỡng đứng được ở vị trí thứ 6, giết được 2 người.

Ván thứ hai: 225 điểm.

Bảng thống kê xếp hạng hiện ra, hạng 1 team TGC tổng điểm 940, hạng 2 team Đoàn kỵ sĩ tổng điểm 825, hạng 3 team Lioness tổng điểm 710... Hạng 17 team HOG tổng điểm 385.

Sắc mặt Lại Hoa đen như đáy nồi.

Kế hoạch từ đầu hắn đã tính rất tốt, sáu vị trí đầu, hai lần ăn gà, kéo được nhiều điểm, rồi để Kỳ Túy rời sớm nghỉ ngơi, để Vu Dương thay vào đánh bừa một trận, bảo vệ vị trí sáu người đứng đầu là xem như viên mãn, bây giờ nhìn...

Đừng nói để Vu Dương lên sân khấu, team có thể tiến vào sáu vị trí đầu được không còn đang là vấn đề.

Hạ Tiểu Húc xem qua bảng điểm xong thì vội vã đóng lại, hắn hơi do dự, mở diễn đàn ra…

Sắc mặt Hạ Tiểu Húc biến trắng, đang định tắt app, Vu Dương khẽ nói: “Em xem với.”

“Ai nha, xem cái này làm cái gì.” Hạ Tiểu Húc mau chóng nặn ra một nụ cười, thu hồi điện thoại, “Tất cả đều là bình phun lời rác rưởi.”

Vu Dương không miễn cưỡng, cậu lấy điện thoại của mình ra, ấn vào app xem.

“666, Đoàn thiếu gia lợi hại nhất, đây là muốn ngược gà?”

“Fans TGC gọi tới hỏi thăm, Kỳ thần, muốn cùng tới Phủ Sơn không? Ha ha ha ha có phải không cần chờ anh không?”

“Trước đây tôi từng nói gì nhỉ? Đội trưởng mỗi ngày chỉ huấn luyện có mấy tiếng, thành viên dành cả đêm trực tiếp,  team kiểu thế thì có thể dành được thành tích gì, ăn shi ta đi, đáng đời!” (shit)

“HOG lạnh rồi…”

“Ơ nè? Fans não tàn Kỳ thần đâu rồi? Sao không thấy đâu? Nói mà muốn cười, tay phải của thần ánh sáng điện tử, ở cuộc thi vòng loại trong nước chỉ đứng thứ 17! Chúc mừng chúc mừng!”

Vu Dương nhìn một lúc, ra khỏi phòng chờ, đốt một điếu thuốc.

Ngón tay Vu Dương hơi run.

Đã rất lâu rồi cậu chưa đánh nhau với người khác.

Vừa nãy, cậu rất rất muốn về căn cứ, trở lại trước máy tính của mình, hạ một CH, thịt mấy tên nói linh tinh kia, cùng nhau ngoài đời solo một trận.

Trong game, Vu Dương chỉ sợ một mình Kỳ Túy, ngoài đời tra giá ước giá[3], Vu Dương còn chưa từng biết sợ ai.

[3] là một phương thức giải quyết của đàn ông, kéo bè kéo cánh giải quyết lẫn nhau…đại loại vậy.

Ở trên có từ Trà mà BaNana uống, 喝过’带料’ 的: Mang liêu mình cũng không hiểu nó là loại nước gì nữa, ai biết thì chỉ dùm nha.

[1]  nước tinh khiết evian