Buổi sáng, lúc Tần Linh tỉnh dậy, ngửi thấy mùi thơm hấp dẫn của cơm, cậu mang dép lê, tìm tới phòng bếp, kinh ngạc trợn tròn mắt.

Nhà bếp chưa bao giờ được chính thức sử dụng.

Mục Huyền Cảnh đang mặc đồ ngủ, đeo tạp dề, nấu ăn trong bếp. 

Mục Huyền Cảnh lưng cao chân dài, chiều rộng của vai eo nhỏ, trên người có cơ bắp nhưng không hề khoa trương chút nào.

Những đường cơ hoàn hảo trên cánh tay của anh ấy có thể được nhìn thấy khi ống tay áo được xắn lên.

Ngoài ra, anh có khuôn mặt đẹp, vẻ mặt điềm đạm, toát ra khí phách ngang tàng, tính tình lạnh lùng nhắc nhở người khác chớ lại gần.

Người như vậy có thể tiếp thu Tần Linh chăm sóc, nấu ăn? Có thể làm thơm như vậy sao? Nó còn huyền huyễn hơn những người khác nói anh có thể bắt được ma. 

Mục Huyền Cảnh nướng bánh trứng thành một lớp mỏng rồi cuộn với khoai tây cắt nhỏ tẩm gia vị.

Một vài chiếc đã được làm sẵn và chúng được để sang một bên.

Lại nhìn về phía Tần Linh, ánh mắt ôn nhu hỏi: “Tối hôm qua ngủ ngon không?”

Tần Linh sững sờ gật gật đầu.

Mục Huyền Cảnh nhếch miệng lên đến, “Ngày hôm qua tôi khiến cậu bỏ ra không ít tiền, sau này tôi sẽ nấu ăn trả nợ.”

Tần Linh khịt khịt mũi, cảm giác… Có thể được.

Mục Huyền Cảnh cầm nồi, Tần Linh đến gần, “Chuẩn bị làm cái gì?”

“Canh thịt nhiều màu, cậu thích ăn canh không?”

Tần Linh hài lòng gật đầu, từ nhỏ đã rất thích uống canh, mỗi bữa ăn không có canh đều cảm thấy khô khan, sư phụ luôn nói chỉ cần uống nhiều canh mới có thể nuôi lớn được.

Mục Huyền Cảnh liếc nhìn cậu cười, cắt thịt nạc heo băm nhỏ, dưa chuột và cà rốt thành khối vuông, ngâm nấm trắng, nấm cũng cắt thành khối vuông, đổ một chút dầu lạc, xào hành lá và gừng.

Sau đó Mục Huyền Cảnh vớt hết ra hành lá và gừng thì cho thịt băm vào xào. 

Tần Linh ngửi lấy mùi hương, nuốt nước bọt, nhìn Mục Huyền Cảnh rót nước, bày bát đĩa, thành thạo đánh trứng, luôn cảm thấy rất ảo diệu.

Hơn nữa, anh ấy thực sự đã đem hành lá và gừng lấy ra, đặc biệt hợp với khẩu vị của cậu.

Mục Huyền Cảnh thúc giục cậu: “Đi rửa mặt, lập tức ăn cơm.”

Tần Linh quỷ thần xui khiến đi ra ngoài, nghe lời đi rửa mặt, chân so với đầu còn nhanh hơn.

Đến khi nhận ra lý do tại sao mình lại muốn nghe đối phương nói, thì cậu đã rửa mặt xong.

Bánh trứng gà thêm canh thịt đầy màu sắc, mùi thơm rất ngon, Tần Linh cảm thấy đã lâu không được ăn thoải mái như vậy, vừa ăn vừa lòng, số tiền bỏ ra ngày hôm qua cũng không có gì đáng buồn.

Mục Huyền Cảnh nhếch miệng lên, ánh mắt ôn nhu nhìn vết canh trên khóe miệng, theo thói quen muốn vươn tay lau cho cậu, sau khi giơ tay lên, đầu ngón tay lại lấy cho cậu hai cái khăn ăn.

Tần Linh không hề phát hiện, lau miệng mới nhớ tới, “Vương Tử Hoàn làm sao còn chưa dậy?”

Mục Huyền Cảnh hồn nhiên nói: “Chắc là chưa tỉnh ngủ.”

Tần Linh ghét bỏ, “Hắn là heo sao? Hơn chín giờ rồi.” 

Mục Huyền Cảnh đưa cho cậu một cái thìa để cho cậu ăn no, “Chúng ta ăn xong, hắn cũng nên tỉnh.”

Quả nhiên, hai người đã ăn gần hết cơm, Vương Tử Hoàn thấy mùi thơm liền dậy, “Thơm quá!” 

Tần Linh chỉ vào nửa bát canh duy nhất còn lại, “Không thấy cậu dậy, chúng tôi ăn hết rồi.”

Vương Tử Hoàn hối hận vì đã bỏ qua bữa sáng ngon lành vì ngủ quên.

Uống hết nửa canh còn lại, Vương Tử Hoàn đột nhiên nhớ tới, “Ông chủ, tối hôm qua tôi nhìn thấy quỷ đón dâu, hai nam!”

Tần Linh cảm thấy hứng thú hỏi: “Hai nam kết hôn à, quỷ dạo này đều như thế thời thượng sao?”

“Không đúng, không phải bọn họ kết hôn.

Hình như cả hai đều đang đợi cô dâu.

Sau đó… Sau đó…” Vương Tử Hoàn sờ sờ sau đầu, đột nhiên không nhớ ra sau đó đã xảy ra chuyện gì?

Tần Linh bĩu môi, “Cậu không phải đang nằm mơ chứ.” 

Vương Tử Hoàn nhất thời không hiểu, cậu ta thật sự nhìn thấy hay là đang nằm mơ.

Không lâu sau khi cửa hàng mở cửa, đại thúc ngày hôm qua đến mua đồ cưới minh hôn lại đến, “Ông chủ, có mũ phượng khăn quàng vai không?”

Vương Tử Hoàn cười hỏi đại thúc, “Hôm qua không phải mua hộp lớn sao? Sao lại mua thêm rồi?” 

Đại thúc kia bất đắc dĩ nói: “Đây không phải là điều mà người nhà thông gia muốn sao? Không chỉ muốn mũ phượng khăn quàng vai, còn muốn ba chỉ vàng.”

Tần Linh ngồi trên ghế ông chủ cười nói: “Tôi không có mũ phượng khăn quàng vai ở đây, tôi biết nó ở đâu, cho thúc địa chỉ, chính thúc tự đi mua.

Chỗ này tôi có ba chỉ vàng, thúc muốn bao nhiêu?”

Đại thúc kia xua tay, “Người ta không muốn đồ giấy, muốn ba chỉ vàng thật.” 

Tần Linh nhướng mày khó hiểu hỏi: “Vàng thật? Tôi lần đầu tiên nghe nói minh hôn cần ba chỉ vàng thật.

Sẽ đặt ở hộp tro cốt tân nương sao?”

“Ài!” Đại thúc cũng tức giận, “Ai nói không phải đâu? Tôi cũng giúp bạn tôi làm việc vặt.

Con trai ông ấy đã mất năm ngoái, mới hai mươi tuổi còn chưa kết hôn.

Tôi nghe nói rằng nghe nói trấn Bình Kim gần nhất không có một cô gái nào, ông ấy hỏi thăm một chút, tuổi tác thích hợp, liền muốn thành thân cho con trai.

Không ngờ gia đình đó không chỉ đòi quà cưới 200.000 mà còn đòi cả mười cái mười, còn muốn ba chỉ vàng nữa ”.

Vương Tử Hoàn tò mò hỏi: “Mười cái mười là cái gì?”

“Tiểu tử này không hiểu đúng không? Mười thứ, mỗi thứ mười phần.

Ví dụ mười điếu thuốc, mười thùng rượu, mười con gà, mười con cá … Cho họ mười cái.

Riêng mấy thứ này đã có giá mấy chục ngàn.” 

Tần Linh không khỏi chậc lưỡi, so với hôn lễ của người sống còn đắt hơn.

Đại thúc bất đắc dĩ nói: “Bạn tôi nói dù sao cũng tiêu hơn 20 vạn cũng chưa muộn.

Lấy con dâu vinh hiển, để con trai có người bầu bạn.” (Câu này mình chém á, câu raw là thế này: “风风光光的把儿媳妇儿娶进来,省的儿子没伴儿。” ai biết thì cmt giúp mình nha)

Tần Linh viết cho ông ta địa chỉ, đại thúc cầm đi mua mũ phượng khăn quàng vai, Tần Linh chống cằm, trong lòng nói rằng minh hôn thật sự rất tốn kém, người nghèo có chết cũng không lấy được vợ.

Không ngờ buổi chiều có một người khác đến, “Ông chủ, có mũ phượng khăn quàng vai không?” 

Tần Linh kinh ngạc, hiện tại minh hôn đều xa xỉ như vậy sao?

Vương Tử Hoàn nhìn thoáng qua đã nhận ra người bên kia, đây là người hôm qua đã mua đồ minh hôn giống đại thúc kia từ cậu ta.

Vương Tử Hoàn cười haha hỏi: “Thúc không chỉ muốn một mũ phượng khăn quàng vai, mà cô dâu còn muốn ba chỉ vàng, quà cưới 200 ngàn, mười cái mười hay sao?”

Cậu ta vốn là nói đùa, thế nhưng đại thúc gật đầu nói: “Đúng vậy, làm sao cậu biết?”

Cả hai người họ đều choáng váng, thực sự! Có sự trùng hợp ngẫu nhiên như vậy sao? 

Tần Linh suy nghĩ một chút, nghiêm túc nói: “Thúc, cô dâu này là người ở đâu?”

“Từ thị trấn Nguyên Nghĩa,” đại thúc cười khổ, “lần đầu tiên tôi gặp một người bạn đời quá đắt đỏ, ông hàng xóm tôi vay mấy chục ngàn cho con trai cưới cô con dâu này, không ngờ nhà gái còn cần thêm, nể mặt cha mẹ nhà gái mà nói thì chính là bán con gái thôi.

Tần Linh gật đầu, hỏi người trước đó là trấn Bình Kim, hai cô dâu không cùng một chỗ, còn tưởng rằng cùng một người đã thất hứa với hai gia đình rồi lừa tiền.

Tần Linh cũng cho đại thúc này một địa chỉ, cho thúc đi mua mũ phượng khăn quàng vai.

Lúc này, hệ thống phát ra tiếng bíp hai lần, và nhiệm vụ mới được kích hoạt: Tân nương Quỷ!

Thời gian làm nhiệm vụ: 7 ngày.

Sau khi hoàn thành nhiệm vụ sẽ nhận được 100 điểm, số lần cứu được × 10 điểm công đức.

Tất cả thu nhập trong thời gian làm nhiệm vụ đều thuộc sở hữu của ký chủ. 

Tần Linh sắc mặt suy sụp, “Ta vốn là có hứng thú chuyện này, mày nói ra, ta liền không muốn làm.” (Quen quen)

Hệ thống xoa đầu, “Đừng mà, có thể đổi nhiều tiền như vậy.”

Tần Linh không có hứng thú, “Hai ngày nay ta không muốn kiếm tiền, ta muốn ngủ.”

Hệ thống tiếp tục xoa xoa cậu, dùng chân chó vẫy vẫy đuôi, “Cậu không muốn thư giãn sao? Nghe nói đồ ăn nhẹ trong nồi sứ ở thị trấn Bình Kim đặc biệt nổi tiếng.”

Tần Linh đẩy ra, “Ta không muốn, lạnh quá, có mùi gió bắc thổi qua.”

Hệ thống suy nghĩ một chút, nghiến răng nghiến lợi: “Cậu phối hợp với tôi hoàn thành mười nhiệm vụ, tôi cho cậu bazooka thì sao?” 

Tần Linh lấy ra một cục gạch, “Ba lần!”

Hệ thống: “… Chín, chín lần.”

Tần Linh nghiêng đầu, “Bốn lần.”

Hệ thống: “Không được, ít nhất chín lần!”

Tần Linh đem viên gạch nhấc lên đến, “Năm lần.”

Hệ thống run run một cái, “Tám… Bảy lần.”

Tần Linh mỉm cười, “Ta sẽ cho mày một cơ hội nữa để tổ chức lại ngôn ngữ, bao nhiêu lần?”

Hệ thống: “Sáu lần, sau khi hoàn thành sáu nhiệm vụ, tôi sẽ cho cậu một cái.

Không thể ít hơn, nếu ít hơn tôi sẽ phạm quy!”

Tần Linh bỏ gạch đi sờ đầu mèo, “Bé ngoan, nghe lời mày, sáu lần thì sáu lần.”

Hệ thống cảm giác mình muốn chết, rất muốn cởi trói, rất muốn! 

Tần Linh nhẹ giọng nói: “Xem ra mày thật sự có chút đặc quyền.

Phải chi trả tiền vé cho nhiệm vụ này.”

Hệ thống: “Sau khi hoàn thành nhiệm vụ nhận thưởng hậu hĩnh, còn muốn tôi trả tiền?”

Tần Linh kinh ngạc, “Chẳng lẽ để ta trả à?” 

Hệ thống nói nhỏ: “Trong nhiệm vụ mà tôi thông báo, ký chủ vẫn phải chi tiền.”

Tần Linh cười sờ sờ đầu của nó, “Đó là tiền ta kiếm được bằng khả năng của mình.

Liên quan gì đến mày? Mày có nhiều đặc quyền như vậy,  nếu muốn dùng thần quái để kiếm tiền, ta cảm thấy mày khẳng định sẽ kiếm được, ta tin mày mà.”

Nội tâm hệ thống có vô số mmp, cuối cùng nghẹt thở một câu: “… Ông chủ nói đúng, tôi sẽ trả tiền, tôi sẽ nợ trước, sau khi hoàn thành nhiệm vụ sẽ trả lại cho cậu.”

Tần Linh hài lòng, “Nhớ là có lãi, mỗi ngày hai phần trăm.”

Hệ thống: “……” 

mmp: Mụ bán phê (妈卖批): Phát âm là MA-MAI-PI, có thể viết thành từ viết tắt MMP.

Đây là một từ mắng chửi vùng Tứ Xuyên, mang theo tính vũ nhục rất nặng, dịch thô ra tiếng Việt là “Đ-Ĩ M-Ẹ M-ÀY”.

mmp! Muốn cởi trói! muốn chết! Muốn giết ký chủ!

Tần Linh liếc mắt một cái, trong lòng chợt vui vẻ, “Mày vừa nói đồ ăn nhẹ trong nồi sứ ở thị trấn Bình Kim rất nổi tiếng, chính là, ở thị trấn Bình Kim xảy ra chuyện này, đúng không.”

Hệ thống lấy móng vuốt che miệng, kinh ngạc nhìn Tần Linh, nó nói lỡ miệng!

Tần Linh kéo đuôi nó cười: “Ta hiểu được.”

“Vương Tử Hoàn, chúng ta hãy đến trấn Bình Kim để kiếm thêm tiền nào.”

Vương Tử Hoàn sảng khoái nói: “Vâng, ông chủ!” 

Hệ thống: “Cậu tìm được xe rồi, còn muốn tôi trả cái gì?”

“Ta cổ vũ cho người ta không được à? Mời người ta ăn cơm? Đưa tiền lương cho người ta? Đi theo cũng không sao cả!”

Hệ thống: “…  ngài nói đúng.” 

Tần Linh đưa chìa khóa cho Mục Huyền Cảnh, “Tôi đi ra ngoài hai ngày.”

Mục Huyền Cảnh cầm lấy chìa khóa và nói: “Thật trùng hợp, tôi cũng ra khỏi nhà có việc.”

Tần Linh khó hiểu, “Thân thể của anh thế này, còn có việc?”

Mục Huyền Cảnh nghiêm túc nói: “Kiếm tiền đi khám bệnh.”

Tần Linh khó giải thích được có chút đồng cảm, thật không dễ dàng chút nào.

Mục Huyền Cảnh thu chìa khóa và hỏi cậu: “Hãy cẩn thận, về nhớ mang theo đặc sản.”

Tần Linh cười nói: “Được rồi, anh cũng vậy.” 

Ngày thứ hai, cửa tiệm khóa, ai đi đường nấy.

Tần Linh nhìn Mục Huyền Cảnh lên một chiếc xe địa hình màu đen và mỉm cười vẫy tay với cậu, Tần Linh vẫy tay theo và nói với Vương Tử Hoàn, “Chúng ta cũng đi.”

Ngồi bên cạnh Mục Huyền Cảnh cũng là một thanh niên, nhuộm màu xám bà ngoại, nhìn thời trang nhưng hơi cà lơ phất phơ, thoạt nhìn rất không nghiêm túc, tò mò nhìn Tần Linh đang đứng ở cửa, “Cậu ấy thật sự không nhớ ra anh à? “

Khuôn mặt của Mục Huyền Cảnh từ lâu đã mất đi nhiệt độ khi ở cạnh Tần Linh, “Ừ.”

Người đàn ông cười khẩy, “Ồ! Do anh làm.” 

Mục Huyền Cảnh mâu sắc tối sầm lại, “Khi đó tôi nghĩ rằng tôi chắc chắn sẽ chết, tôi muốn em ấy sống thật tốt.”

“Vậy chắc cậu ấy không thể sống thiếu anh được đúng không? Tôi nghĩ cậu ấy khá vui vẻ nên sẽ không chết với anh đâu.”

“Nhóc con ngốc đó, đã điên lên rồi thì không ai có thể ngăn cản.” Mục Huyền Cảnh nhìn Tần Linh lên xe, ánh mắt dịu đi, “Em ấy biết được nhiều cấm thuật như vậy, tôi sợ vì tôi em ấy sẽ đi sai đường, em ấy có một trái tim nhân hậu, nếu như làm tổn thương những người vô tội, em ấy sẽ rất đau khổ.

” 

Nhan Khang nhìn ánh mắt của anh cũng mất ý đùa bỡn, khuyên nhủ: “Đã rất tốt rồi.

Anh đã chịu nhiều tội lỗi như vậy, từ địa ngục bò lên không phải để trở về cùng cậu ấy sao? Cùng lắm thì lại theo đuổi một hồi, không lâu thì có thể ôm mỹ nhân về rồi.”

Mục Huyền Cảnh sờ sờ cục đá trên cổ tay, đột nhiên đổi lời, “Gần đây có bán kẹo không?”

“Anh mua kẹo làm gì? Nhân tiện, tôi nghe nói mấy ngày trước cậu ấy dùng đại bác cực mạnh, dùng cấm thuật đánh một pháp sư phạm pháp.”

Mục Huyền Cảnh vẻ mặt lạnh lùng, ánh mắt bất thiện, “Vậy thì sao?” 

Nhan Khang nhắc nhở hắn: “Đó là cấm thuật! Vạn nhất thương tổn người vô tội…”

Mục Huyền Cảnh ngạo nghễ nói: “Điều đó chứng minh em ấy thông minh, phế vật muốn học cũng không học được.”

Nhan Khang dở khóc dở cười, “Người trong tổng bộ chỉ muốn hỏi theo lệ một chút.”

Mục Huyền Cảnh ánh mắt lạnh lùng, trên người có chút tà khí, có chút không tự chủ được, “Cảnh cáo cậu, đừng để em ấy dính líu đến tổng bộ, giấu thông tin của em ấy đi.

Chỉ cần tôi còn sống, tôi sẽ không để em ấy gánh chịu toàn bộ trách nhiệm của tổng bộ, em ấy muốn làm gì thì làm.

“Được, không hỏi, không hỏi được chưa.” Nhan Khang mệt mỏi nói: “Chuyến này anh tính giải quyết thế nào? Nghe nói rất gian trá.

Mấy đồng nghiệp đã chết rồi.”

Mục Huyền Cảnh không có chút nào kiên nhẫn, “Tốc chiến tốc thắng, cứ giết đi, tôi trở về còn có việc, sau này nếu có chuyện gì tự mình giải quyết, tôi không phải cha của cậu.”

Nhan Khang nhún vai một cái, “Đúng, ai cũng không có thể làm lỡ việc anh theo đuổi vợ, theo đuổi vợ là chuyện nghiêm túc.”

Mục Huyền Cảnh mặt lạnh: “Đây là chuyện nghiêm túc nhất của tôi.”

Nhan Khang thở dài, hắn rất khó xử, tổng bộ của họ là cơ quan bí mật quốc gia và bao gồm những huyền thuật sư chuyên môn giải quyết sự kiện linh dị và một số trường hợp tồn đọng không có giấy tờ.

Tuy nhiên, trong số thế hệ trẻ này có quá ít người thực sự có năng lực làm những việc nguy hiểm, từ khi các bộ trưởng, thứ trưởng trước đây nghỉ hưu nên trong bộ phân tán, nhiều người năng lực kém vì sự an toàn của bản thân, tất cả đều đã lui về, nhân viên bộ quá khan hiếm, vụ án chất thành một đống lớn, Vương Chính Cát gây ra chuyện lớn như vậy, bọn họ cũng không phát hiện.

Bây giờ họ quá thiếu một huyền thuật sư như Tần Linh.

Kỳ thực hắn cũng biết, Tần Linh, sau khi thương thế lành đến cái trấn nhỏ này, mở một cửa hàng nhỏ, chính là chủ ý của sư phụ cậu.

Bộ trưởng cuối cùng, một trong những người sáng lập bộ phận này, là sư phụ của Tần Linh.  Có thể thấy, sư phụ cậu cũng không muốn Tần Linh tiếp nhận nhiệm vụ trong bộ, gánh chịu trách nhiệm nặng như vậy, cứ để cậu muốn làm gì thì làm, sống tự do tự tại.

Cùng với sự bảo vệ chặt chẽ của tên sát tinh Mục Huyền Cảnh, ngay cả ký ức của bộ phận của Tần Linh cũng bị phong ấn, dường như không muốn Tần Linh quay lại. 

Lúc này, Mục Huyền Cảnh đột nhiên mở miệng: “Dừng xe.”

Tài xế nhanh chóng cho xe đậu vào lề đường.

Nhan Khang không rõ, “Làm sao vậy?”

Mục Huyền Cảnh mở cửa xe, nắm lấy cổ áo Nhan Khang, ôi kéo ném xuống xe, lực đạo ghìm Nhan Khang mạnh mẽ có chút nghẹt thở.

Nhan Khang ôm cửa xe, “Anh nổi điên cái gì?”

Mục Huyền Cảnh sắc mặt lạnh lùng, trong mắt lộ ra vẻ dọa người, nhấc chân dài, dùng chân đạp Nhan Khang một cước, sau đó đóng cửa xe, “Lái xe, hắn dám cản lại, trực tiếp va vào hắn.”

Tài xế căng thẳng quay đầu lại nhìn một chút, bị ánh mắt Mục Huyền Cảnh trừng, nhanh chóng lái xe.

Nhan Khang nhìn chiếc xe thật sự lái đi, tức giận đuổi theo: “Đây là xe của tôi! Tài xế của tôi! Tôi sẽ không nhắc tới nữa, không được sao!”