App Diễn Viên Phim Kinh Dị

Chương 83: Ngôi nhà bị ám 1552 (15)

“Kỳ lân”

App bắt đầu đếm ngược, Tạ Trì không hề do dự mà gia nhập phe động vật.

Sau khi nói chuyện xong, ba người ra khỏi căn phòng, Nhậm Trạch và Lục Văn đi tới những nơi có thể có thi thể để tìm kiếm, Tạ Trì thì đi tới căn phòng “dê sữa nướng than” kia để tìm bảng tên món thứ hai.

Nhờ có Du Cảnh, mọi người tản ra khắp nơi tìm răng, Tạ Trì dễ dàng vào trong phòng của món ăn kia.

Ngoài óc khỉ ăn sống, chuột bao tử, dê sữa nướng than, ba món ăn còn lại theo thứ tự là thịt lừa tưới, ba ba thiết bản, canh thai nhi.

Thi thể nằm giữa giường, không người ngó ngàng tới.

Tạ Trì đang chuẩn bị bắt tay vào tìm kiếm, lại trông thấy một sợi dây đỏ trên cổ thi thể.

Trí nhớ của anh không tệ, trước đó trên cổ thi thể không có thứ này.

Tạ Trì nhẹ nhàng kéo ra, sợi dây đỏ liền tuột xuống, phía cuối sợi dây màu đỏ có một bảng tên, trên mặt bảng viết―― Dê sữa nướng than.

Trong lòng Tạ Trì cảm thấy thật may mắn, bảng tên đổi ở nơi dễ nhìn thấy như vậy, nếu không phải anh lấy, bị người khác nhanh chân lấy được thì phiền phức rồi.

Cất bảng tên thứ hai vào hành lý trong app, Tạ Trì chuẩn bị tụ hội với nhóm Lục Văn, nhưng vừa ra khỏi phòng, chiếc đèn trong hành lang lấp lóe mấy lần rồi đột nhiên tắt ngúm, bốn phía tức khắc tối om om.

Chỗ bên cạnh cầu thang ở tầng hai lóe lên tia sáng nhàn nhạt, Tạ Trì cảnh giác, nắm chặt lưỡi dao ác linh rồi đi về phía đầu cầu thang, bốn phía yên tĩnh vắng vẻ, gần tới góc rẽ, Tạ Trì đang định quay người, phía cầu thang đột nhiên vang lên tiếng Nhậm Trạch hét lên: “Cẩn thận!”

Ở điểm mù trong góc rẽ, một con kỳ lân toàn thân trắng phau đột nhiên lao tới như một tia chớp, tốc độ nhanh chóng, Tạ Trì không kịp phản ứng.

Thứ kia gần như thành một cái bóng trắng, Tạ Tinh Lan chỉ có thể lựa chọn tránh để bị đâm vào chỗ hiểm, dùng lòng bàn tay cản lại, lúc chiếc sừng trên đầu con kỳ lân kia sắp đâm vào eo anh, thời gian đột nhiên dừng lại.

Da dẻ vốn đã cảm nhận được cảm giác đâm đau đớn, nhưng chỉ trong phút chốc, con kỳ lân lại lùi về phía sau một chút.

Có không phẩy mấy giây hòa hoãn, đến khi con kỳ lân kia lại lao lên, Tạ Tinh Lan không tốn sức lực túm lấy chiếc sừng của con kỳ lân kia.

Bấy giờ hắn mới nhìn rõ, đó là một con lừa, một con lừa trắng toàn thân không có lông, chỉ là trên đầu mọc sừng, khiến trông nó giống kỳ lân.

Trên sừng con lừa… treo bảng tên món ăn.

Con lừa vẫn còn đâm tiếp, phần hổ khẩu trên bàn tay Tạ Tinh Lan bị rách chảy máu, hắn nhanh chóng giật bảng tên trên sừng con lừa xuống, sau đó buông tay ra.

(Hổ khẩu: Kẽ giữa ngón tay cái và ngón tay trỏ.)

Dường như con lừa không cam lòng, lại đâm mấy lần nữa, lúc này Tạ Tinh Lan đã chuẩn bị trước, tránh né từng lần một, không mảy may tổn thương.

Cuối cùng con lừa lao vào trong bóng tối rồi biến mất.

Bảng tên trong lòng bàn tay, Tạ Tinh Lan nhìn vào lòng bàn tay qua khe hở ngón tay, trông thấy rõ ba chữ “Thịt lừa tưới” trên bảng tên.

Chỉ trong khoảng thời gian ngắn ngủi mà bọn họ đã tìm được bảng tên thứ ba.

Tạ Tinh Lan cất bảng tên món thứ ba “Thịt lừa tưới” vào trong hành lý.

“Tiểu Trì à? Vẫn ổn chứ?”

“Anh à,” Giọng Tạ Trì hơi trầm xuống, “Chúng ta vốn là nạn nhân chết vì món ăn thứ ba.”

“Sao cơ? Bữa tối qua không chỉ “khiếu hoa kê” có vấn đề? Còn có món nào nữa?”

Tạ Trì nhớ lại tên các món ăn có được từ chỗ Triệu Cẩm Hoa: “Em ăn thịt gà thái miếng tưới canh dầu, đây có lẽ là biến thể của món “thịt lừa tưới”.”

(Thịt lừa tưới: trói con lừa sống lại, bên cạnh có nước sôi. Người ăn chỉ định bộ phận muốn dùng, đầu bếp lột da, để lộ phần thịt tươi, sau đó dùng gáo gỗ múc nước sôi dội lên miếng thịt, dội đến khi thịt chín rồi thì cắt miếng, đưa lên đĩa.)

Vậy là thực ra trên bàn ăn tối hôm qua có đến hai món ăn có vấn đề.

Tiếng động bên này rất lớn, tất cả mọi người đều chú ý tới, may mà Tạ Tinh Lan nhanh chóng kéo bảng tên xuống, không ai phát hiện ra.

Nhậm Trạch và Lục Văn chạy tới: “Không sao chứ?”

Tạ Trì vẫn còn nhớ rõ chuyện lạ thường ban nãy, “Hình như ban nãy thời gian quay ngược lại, mọi người dùng đạo cụ à?”

Lục Văn chỉ sang Nhậm Trạch, bừng tỉnh nói: “Ban nãy cậu ta nghịch đồng hồ.”

Ánh mắt Tạ Trì rơi xuống chiếc đồng hồ trên người Nhậm Trạch, thầm nghĩ, hóa ra đó là đạo cụ của cậu ta.

“Đừng cảm ơn tôi, là em gái bảo tôi dùng, không phải tôi.”

Tạ Trì thầm nghĩ tới cái tính kỳ quặc của cậu ta, ho khan một tiếng, hỏi rằng: “Có tác dụng gì vậy?”

Nhậm Trạch cũng không che giấu, lấy chiếc đồng hồ trên cổ tay xuống ném cho Tạ Trì, “Anh xem là biết liền.”

Tạ Trì nhận lấy, đưa mắt nhìn chiếc đồng hồ, trong mắt ánh lên vẻ kinh ngạc.

Trên mặt đồng hồ có mười hai vạch, không khác đồng hồ bình thường là bao, nhưng trên mặt chỉ có một chiếc kim, hiện tại chiếc kim đang chỉ vào vị trí số tám.

Nhậm Trạch giải thích, “Chiếc đồng hồ này có tên là “Mười hai giây”, chỉ có thể quay ngược lại, mỗi lần một giây, thời gian sẽ quay ngược lại một giây.”

Tạ Trì hiểu ra: “Ban nãy cậu quay ngược một giây à?”

Nhậm Trạch gật đầu, nhướng mày lên, đợi Tạ Trì khen đạo cụ của mình bá đạo.

Tạ Trì khen ngợi mấy câu bài bản, trông thấy cậu ta hài lòng, mới tiếp tục hỏi, “Có phải vật phẩm tiêu hao không, chỉ có mười hai giây?”

“Ừm,” Nhậm Trạch hơi tiếc nuối, “Dùng xong là hết.”

Cậu ta nhún vai, “Có điều với tôi mà nói món đồ này rất cùi bắp, nếu tôi rơi vào cảnh ngàn cân treo sợi tóc thật, còn rảnh đâu mà dùng đồng hồ? Đến khi tôi dùng xong thì đã chết từ đời tám ngoánh nào rồi.”

Lục Văn suy nghĩ có vẻ đúng là như vậy thật, mãi mới dừng cười được, đến nhận được ánh mắt sắc lẻm của Nhậm Trạch mới nghiêm túc nói, “Có thể dùng đạo cụ này của cậu để cứu người ta.”

Nhậm Trạch liếc mắt nhìn anh ta, “Đã hiểu lựa chọn của kẻ cô độc này chưa?”

“Nhưng người nào đó không cần tôi.” Nhậm Trạch hờn dỗi nói.

Tạ Trì: “……..”

Nhậm Trạch bỏ xuống trước tìm thi thể.

..

Bốn giờ, chẳng bao lâu nữa là rạng sáng rồi, một nhóm người vây quanh dưới tầng, Triệu Cẩm Hoa nhắm nghiền hai mắt lại, dùng thông linh liên hệ với quỷ nữ.

“Tôi tìm được một chiếc răng, tôi đặt trên bàn phòng khách, cô tới lấy đi.”

“Được rồi…. cảm ơn bà.” Trong đầu vang lên giọng nói hết sức khàn.

Triệu Cẩm Hoa mở mắt ra, liếc mắt ra hiệu với Du Cảnh, Du Cảnh tắt đèn phòng lại.

Trong bóng tối, ba người Tạ Trì đứng bên lan can, nhìn cảnh tượng dưới tầng quỷ dị giống như mọi người đang chơi cầu cơ, khẽ nhếch khóe môi lên.

Chẳng mấy chốc suy đoán của anh sẽ được chứng thực.

Lộ Minh bị quỷ ăn thịt người giết, vì sao quỷ ăn thịt người lại đơn độc chọn Lộ Minh? Vì sao trong đêm đầu tiên quỷ nữ không xuất hiện ra tay với ai?

Có phải Lộ Minh phát động điều kiện tử vong nên mới bị quỷ ăn thịt người giết chết không?

Nếu răng là từng chiếc van nhỏ giống như so sánh của anh, lúc đó những chiếc văn đều đóng lại, anh có đầy đủ lý do để nghi ngờ, tình huống khi đó quỷ nữ không có năng lực để giết người.

Chỉ khi van mở, nước mới có thể lặng lẽ chảy ra, lặng lẽ thấm ướt mà người ta hoàn toàn không hay biết.

Đợi đến khi tất cả các van đã mở ra rồi, chiếc hộp Pandora cũng mở ra, đến khi đó, bọn họ sẽ phải đối mặt với quỷ ăn thịt người không bị bất cứ quy tắc nào ràng buộc.

Tạ Trì khẽ cười, nếu thật sự như vậy, anh cũng không có ý định ngăn cản.

Anh không phải chúa cứu thế, anh không hứng thú tới sự sống cái chết của người khác, cho dù những người kia thân bất do kỷ, thì cũng đứng ở bên kia chiến tuyến đối đầu với anh, anh không rảnh để đi quản nỗi khổ tâm của người khác, mọi người đều phải trả giá cho sự ngu ngốc của mình.

Ở cái nơi này, cướp đoạt giành giật sự sống của nhau mới là bình thường, nếu thực sự phải thi hành luật rừng nguyên thủy nhất, vậy anh nguyện ý giao trái tim cho ác ma, để đổi lấy anh trai bầu bạn.

Anh chỉ cần hành động nhanh hơn họ là được rồi.

Nhậm Trạch chau mày lại, cậu cứ có cảm giác mặc dù Tạ Trì ôn hòa dung nhập vào đám đông, nhưng có đôi lúc anh để lộ sự cô độc và cao ngạo, tự luyến tiêu diệt chèn ép các tính cách khác.

“Đi thôi, cũng không có gì để xem cả, chúng ta tiếp tục tìm thi thể.” Tạ Trì quay đầu lại nói.

Hai người gật đầu.

Đến khi Du Cảnh ngẩng đầu nhìn lên, ở lan can trên tầng hai đã không còn ai nữa.

“A!!!!” Tiếng nữ diễn viên hét lên khiến hắn hoàn hồn lại.

Dưới ánh sáng yếu ớt, một bàn tay trắng bệch từ từ duỗi ra khỏi chiếc tủ âm tường, linh hoạt duỗi ra như bạch xà, đầu ngón tay nhẹ nhàng nhấc lên, bỏ chiếc răng cũng trắng bệch kia vào trong túi.

Mọi người còn chưa kịp trông thấy rõ chân dung của quỷ nữ thì ả đã biến mất.

Cùng lúc này, điện thoại mọi người sáng lên.

【Tiến độ nhiệm vụ phe quỷ nữ: 1/6, diễn viên Triệu Cẩm Hoa giúp quỷ nữ tìm được chiếc răng đầu tiên.】

Du Cảnh thở hắt ra, đắc ý cười, đợi hắn tìm đủ răng rồi, sẽ là lúc hắn xử lý Tạ Trì.

【Sao lại là 1/6? Chiếc răng trước đó Lộ Minh nộp thì sao? Đây rõ ràng là chiếc răng thứ hai mà, chẳng lẽ app thông báo nhiệm vụ sai? Sao lại như thế? Đó giờ chưa từng gặp tình huống như vậy.】

【Em có một suy đoán đáng sợ.】

【Vãi nồi! Đừng bảo nhiệm vụ kia do quỷ nữ phát nhé? App chỉ là môi giới truyền đạt tin tức!!】

【Thím trên à!!!】

【Chỉ có thể giải thích như vậy thôi! Gian thật sự luôn! Trời ơi, Trì thần nhà em đúng rồi!! Quỷ nữ muốn dội gáo nước bẩn cho quỷ nam còn chưa chắc có tồn tại hay không kia, để mọi người hiểu lầm Lộ Minh do anh ta giết!】

【Thực ra tôi cảm thấy, app giống như phía trọng tài chứng kiến ký kết hợp đồng, nếu như song phương không tuân theo thỏa thuận, app sẽ trừng phạt cả hai.】

【Vậy đám Du Cảnh bị lừa rồi à? Có ai nhìn thấy đường sống không vậy? Tôi cảm thấy sự tình không đơn giản như vậy.】

….

Tìm răng suốt một đêm, mọi người đều đã thấm mệt, lúc này cũng đã tảng sáng rồi, Du Cảnh nhìn mọi người ngáp ngắn ngáp dài, khoát tay, rộng lượng nói: “Mọi người nghỉ ngơi một lúc đi!”

Mọi người cùng trở về phòng nghỉ ngơi. Ánh sáng bên ngoài mang lại cảm giác vô cùng an toàn cho họ.

Ba người Tạ Trì vẫn không thu hoạch được gì cả.

“Mọi người có muốn đi ngủ một lát không? Tôi có thể tìm tiếp.” Tạ Trì nói.

Hai người đều lắc đầu từ chối, Nhậm Trạch chau mày lại, “Chúng ta đã tìm cả một vòng rồi, nhưng không có cái gì cả, chúng ta có cần bắt đầu phá tường không?”

Tạ Trì thở dài, đúng là bọn họ đã tìm kiếm tất cả những gì có thể tìm kiếm, trước mắt trừ phá tường và sàn nhà ra thì không còn cách nào khác.

“Vậy chúng ta lên tầng lấy dụng cụ.” Tạ Trì nói.

Ở trong góc tầng hai có một nhà kho, trong đó cất một vài dụng cụ có thể giúp ích cho họ.

Ba người lên tầng, ngửi thấy mùi máu tanh nồng, đều biến sắc.

“Phòng này!” Nhậm Trạch đứng gần nhất, chỉ vào gian phòng bên cạnh mà la lên.

Nhậm Trạch vặn tay nắm, cánh cửa bị khóa lại từ bên trong.

Tạ Trì nhanh chóng ra quyết định: “Tránh ra.”

Nhậm Trạch lập tức tránh ra, một giây sau, Tạ Tinh Lan đi ra, hắn lui về phía sau hai bước, xông lên đạp một cái, cánh cửa mở ra.

Một đôi chân lắc lư trước mặt bọn họ, ba người từ từ ngẩng đầu lên nhìn, đồng tử mắt co lại.

Căn nhà được xây từ hai mươi năm trước, trên chiếc quạt trần kiểu cũ treo một nam diễn viên, cổ nam diễn viên bị mắc giữa hai cánh quạt, đôi chân vô lực lắc lư trong không trung. Đôi mắt anh ta nhắm chặt, cái miệng há to, sắc mặt bởi vì ngạt thở mà tím tái, cả người đầm đìa máu, máu không ngừng chảy ra từ những lỗ thủng trên người anh ta, nhỏ xuống dưới giường, thấm ướt ga đệm.

Thi thể từ từ xoay tròn theo chiếc quạt, thoạt nhìn, không thấy tim, thận, lưỡi của nam diễn viên kia đâu cả.