Dịch & Biên: Lãng Nhân Môn

***

Bị Sở Phù lắm miệng bán đứng, Bạch Ngôn vẫn không hề hoảng loạn.

Hắn ngẩng đầu lên, cũng tỏ vẻ tức giận phản bác: “Sao con người ông kỳ quá vậy? Ông cướp tranh ghép cướp quần áo của tôi, tôi không nói gì rồi, bây giờ còn đổ oan cho người tốt. Tôi nói cho ông biết lúc tôi tìm thấy bức tranh ghép thì nó chính là như vậy! Có khi tranh ghép của ông vốn dĩ đã thiếu mất một mảnh cũng không chừng.”

Thấy bộ dạng tức giận bất bình của Bạch Ngôn, gã đàn ông cũng bị dọa. Gã nghi ngờ đạp Bạch Ngôn một phát, thấy sắc mặt hắn không thay đổi, trong lòng gã đã tin tám phần, đồng thời lại càng nôn nóng hơn.

Vào thời khắc sống còn này, gã đàn ông thế mà không nổi giận với người khác.

Mặc dù trước đó nhiều lần nói muốn lật bàn nhưng nếu lật bàn thật, gã cũng không được lợi lộc gì. Dù gì gã cũng đã lăn lộn trong xã hội nhiều năm, biết làm người không thể lúc nào cũng lỗ mãng bạo lực được, lúc nên mềm thì phải mềm, nhất là khi muốn nhờ vả người khác.

Chuyện này liên quan đến mạng sống của mình, gã đàn ông cố nén sự nôn nóng trong lòng, dùng giọng điệu mềm mỏng nhất có thể nói: “Trước đó là anh có lỗi với chú, chú nhớ kỹ lại xem có đánh rơi mảnh ghép ở đâu không. Nếu có thể trở về, anh nợ chú một mạng.”

“...”

Thấy gã đàn ông nhượng bộ, Bạch Ngôn cũng không muốn ép người quá mức. Hắn cố ý do dự chốc lát rồi mới cau mày, làm bộ quan sát xung quanh giống như đang cố nhớ lại rốt cuộc là đã đánh rơi mảnh ghép kia ở đâu.

Thấy Bạch Ngôn nghiêm túc tìm kiếm, Sở Phù siết chặt mảnh ghép trong tay, cũng quay đầu nhìn xung quanh. Mặc dù cô rất ghét gã đàn ông trung niên này, cảm thấy gã ức hiếp trẻ con, không phải là đàn ông, nhưng dù sao gã cũng là một con người, cô không thể trơ mắt nhìn gã chết được.

Trong trò chơi tử vong kinh khủng này, đều là con người giống nhau, có thể giúp được gì thì giúp.

Thời gian trôi qua từng giây từng phút, ba người ngồi trước bàn vuông quay đầu nhìn tủ quần áo, bàn học và các nơi khác nhưng vẫn không thấy bóng dáng của mảnh ghép đâu.

Thấy thời gian quy định sắp hết, gã đàn ông siết chặt nắm tay để lộ ra gân xanh, cảm xúc đã sắp sửa bùng nổ.

Bạch Ngôn cúi đầu nhìn điện thoại di động, cảm thấy đã đến lúc. Hắn lấy quyển nhật ký ra, chậm rãi lấy mảnh ghép kẹp trong nhật ký ra rồi chợt bừng tỉnh nói: “Xin lỗi ông anh, là lỗi của tôi, tôi kẹp mảnh ghép trong quyển nhật ký mà quên mất, có lỗi với ông anh quá.”

“Tiên sư nhà mày, người bình thường ai lại kẹp đồ trong nhật ký? Mày thông minh thật đấy!” Gã đàn ông nghe vậy, mặt gay lên.

Lúc này gã dám chắc Bạch Ngôn mang thù, cố ý chơi xỏ gã. Nhưng bây giờ chỉ còn hai phút nữa là trò chơi kết thúc, gã không có thời gian so đo với thằng ẻo lả này.

Gã đàn ông nhìn thẳng vào Bạch Ngôn, nhớ kỹ mặt mũi thằng này, thầm nghĩ sau này gặp lại thì nhất định phải cho thằng này đẹp mặt.

Lúc này thời gian chỉ còn lại hơn một phút, trò chơi cũng sắp kết thúc.

Chậm ắt sinh biến, sợ lại xảy ra chuyện gì không may, gã đàn ông dùng bàn tay chảy đầy mồ hôi cầm lấy mảnh ghép do Bạch Ngôn đẩy tới, không thèm nhìn mà đã ghép ngay mảnh ghép cuối cùng vào bức tranh.

Mãi đến khi thấy gã đàn ông buông tay ra, Bạch Ngôn mới cười híp mắt nói: “Đúng rồi, tôi quên nói cho ông anh biết một chuyện, trên mảnh ghép tôi vừa đưa cho ông anh có in hình một con quỷ.”

“Cái gì?”

Gã đàn ông lập tức nhìn vào vị trí đặt mảnh ghép cuối cùng, đó là một chiếc ghế.

Nếu chỉ là một chiếc ghế thì chẳng có gì đáng sợ, nhưng nhìn kỹ sẽ phát hiện màu sắc của chiếc ghế khá kỳ lạ.

Khi bức tranh còn thiếu mảnh ghép cuối cùng thì không nhìn ra, nhưng một khi ghép nó vào sẽ phát hiện có người bị kéo giãn, thân thể và tay chân đều trở thành một phần làm nên chiếc ghế.

Điều khiến gã đàn ông sợ nhất là có một mặt người dán trên lưng ghế, nói cho gã biết đây không phải là ảo giác.

“Mày dám hại tao!”

Gã đàn ông giận run người, muốn nhảy lên tìm Bạch Ngôn tính sổ. Thế nhưng khi gã liều mạng muốn đứng dậy thì lại phát hiện dù bản thân có dùng hết sức bú sữa mẹ cũng không thể rời khỏi chiếc ghế dù chỉ là một tấc.

Mình bị sao thế này? Tại sao mình lại không đứng dậy được?

Gã đàn ông vẫn chưa hết hy vọng, dùng hết sức lực toàn thân cố giãy giụa, nhưng gã giãy giụa càng mạnh lại lõm vào càng sâu. Lúc này gã giống như một cục đất sét bị người ta ấn lõm vào, cố nhét vào trong ghế.

Đột nhiên một ý nghĩ đáng sợ hiện ra trong đầu gã.

Gã run rẩy cúi đầu nhìn xuống, tuyệt vọng phát hiện bắp đùi của mình đã bị vặn thành bánh quai chẻo, bị một đôi tay nhỏ quấn quanh ở trên ghế.

Nhớ đến khuôn mặt vặn vẹo trên tranh ghép, nhớ đến cậu học sinh trung học đã chết, gã đàn ông hét lên thảm thiết.

Gã hiểu rồi, gã hiểu ra hết rồi!

Con quỷ trên tranh ghép là cái ghế, chỉ cần gã không ngồi trên ghế thì gã sẽ không chết!

Nếu như lấy được mảnh ghép cuối cùng sớm hơn, nếu gã biết sớm hơn...

Biết rõ mình không còn cơ hội làm lại, gã đàn ông nhìn Bạch Ngôn với ánh mắt oán độc, bắt đầu kêu gào mắng chửi: “Đồ chó đẻ! Rốt cuộc mày là ai?Tại sao mày lại hại tao?”

“Ông anh à, tôi tên Vương Trạch, về phần nguyên nhân ấy à... Lúc mới vào trò chơi tôi đã không ưa ông anh rồi, thật lòng rất muốn hại chết ông anh, nguyên nhân này có được tính không?”

Bị gã đàn ông trừng mắt nhìn đầy oán độc, Bạch Ngôn cảm thấy tâm trạng của mình tốt hơn hẳn.

Vốn dĩ hắn không định nói cho gã đàn ông biết tên của hắn. Lôi Phong (1) người ta làm việc tốt chưa từng để lại tên, hắn tự nhận mình không bằng anh hùng, nhưng dù làm chuyện xấu cũng phải khiêm tốn một chút. Vậy nên hắn quyết định báo tên của bạn tốt, để gã đàn ông chết không uất ức.

Đúng lúc hai người đều là người chết, chết cũng có bạn.

Vì vậy hắn tốt bụng nhắc nhở: “Ông anh, lúc xuống địa ngục đừng quên ngươi hại ông anh là ai, gọi sai tên là tôi không nhận đâu.”

“Được lắm! Vương Trạch!” Gã đàn ông gằn từng chữ qua kẽ răng: “Vương Trạch! Ông nhớ kỹ mày rồi, mày chờ đó, ông có thành quỷ cũng sẽ không tha cho mày đâu!!!”

Lúc gã hét lên những lời này, nửa người của gã đã bị kéo vào ghế, nhìn vừa buồn cười vừa đáng sợ.

Lúc thời gian còn lại ba mươi mấy giây, toàn bộ thân thể của gã đàn ông đều bị kéo vào ghế. Sở Phù trơ mắt nhìn đầu của gã đàn ông bị kéo vào lưng ghế, quấn với đầu của bé gái tạo thành một chiếc ghế thịt người lớn hơn, bền chắc hơn.

“Anh... anh anh anh anh anh anh...” Sở Phù hoảng sợ nhìn Bạch Ngôn, lắp bắp mãi không nói được gì.

“Anh cái gì mà anh, người đẹp muốn nói cái gì nào?”

“Không, không có gì, tôi rất ổn, tôi không có chuyện gì hết.” Sở Phù vội lắc đầu.

Thấy “Vương Trạch” nghiêng đầu lại gần, Sở Phù bị dọa sợ, cả người toát mồ hôi lạnh. Cô không nhịn được kéo ghế sang bên phải, cố cách xa “Vương Trạch” một chút.

Sau khi hồ đồ chơi một ván, Sở Phù đã biết rõ, hóa ra anh trai ngồi cạnh cô chẳng phải là người tốt mù quáng hèn nhát gì hết, mà là một tên thần kinh chính cống!

Cái gì mà vừa vào trò chơi đã không ưa ông, tôi đã có ý định hại hết chết ông anh từ đầu rồi, nghe đi, người bình thường có ai nói như vậy không?

Hơn nữa làn da của anh trai này trắng bệch, không thua quỷ là bao. Trước đó cô không chú ý, bây giờ nhìn lại mới thấy người này còn đáng sợ hơn cả quỷ!

Sở Phù co rúm lại, tự dưng có suy nghĩ quỷ đến cũng tốt hơn là ở chung trong một phòng với người này.

Bây giờ cô đang sợ một chuyện khác.

“Vương Trạch” đã hại chết gã đàn ông trung niên, vậy còn cô thì sao? Sao cô bảo đảm được những gì “Vương Trạch” nói với cô đều là thật?

Nói không chừng ăn những đồ ăn này mới là cách qua ải chính xác, người tiếp theo bị hại chết sẽ là cô!

Thời gian chỉ còn lại mười giây, không còn thời gian để suy nghĩ nữa.

Sở Phù khóc không ra nước mắt, chỉ có thể run rẩy cầm mảnh ghép trong tay ghép vào bức tranh. Trong lòng cầu nguyện cô không muốn xui xẻo bị quỷ đói trên tranh ghép ăn sống, hoặc là bị anh trai thần kinh bên cạnh tiện tay hại chết đâu.

Thật ra Sở Phù nghĩ nhiều quá rồi. Bởi vì lúc cô đặt mảnh ghép lên bức tranh, Bạch Ngôn cũng ghép mảnh ghép cuối cùng vào vị trí của nó. Hắn còn bận tương thân tương ái với nữ quỷ trên tranh ghép, làm gì có thời gian để ý đến cô.

Ở năm giây cuối cùng, sau khi ghép mảnh ghép cuối cùng vào, Bạch Ngôn nhìn thấy một người phụ nữ chỉ mặc một lớp quần áo mỏng manh đúng như dự liệu.

Giống như hai con quỷ xui xẻo chết đi trước đó, con quỷ trên tranh ghép của hắn cũng đi ra.

Người phụ nữ này là người mẹ trong một nhà bốn người, có khả năng là bị chết đuối.

Nữ quỷ xuất hiện sau lưng Bạch Ngôn, đặt bàn tay lạnh như băng lên vai hắn. Bạch Ngôn quay đầu lại, phát hiện môi của nữ quỷ đang cử động.

Hắn dựa theo khẩu hình của nữ quỷ, thuật lại từng câu từng chữ nữ quỷ muốn nói.

Nữ quỷ không ngừng lập lại hai chữ, nó nói: Lạnh quá.

Nữ quỷ xuất hiện chưa đến nửa phút, tay của nó đã mò từ ba vai lên cổ của Bạch Ngôn. Móng tay nữ quỷ mềm đi vì ngâm nước nhưng vẫn rất nhọn, Bạch Ngôn cảm thấy nó đang dùng tay rạch cổ hắn, hình như muốn lột da của hắn ra mặc lên người nó để chống lạnh.

Thấy vậy Bạch Ngôn dùng một tay cầm điện thoại di động, một tay khác vội đưa một món quần áo của nữ qua, tỏ ý chị đại hãy mặc vào đi.

Nữ quỷ chạm vào quần áo quen thuộc, bàn tay đặt trên cổ Bạch Ngôn bỗng dừng lại, cuối cùng buông xuống.

Nó nhận lấy quần áo do Bạch Ngôn đưa qua, từ từ mặc lên người mình.

Nó cứ mặc hết lớp này đến lớp khác nhưng môi vẫn không dừng cử động.

Ngoài ra Bạch Ngôn phát hiện một chuyện không ổn. Khi quần áo trên người ngày càng nhiều, động tác mặc quần áo của nữ quỷ càng lúc càng nhanh. Hắn liếc nhìn thời gian, dựa theo tốc độ này, không cần năm phút, nữ quỷ đã mặc xong hết số quần áo này bao gồm cả quần áo treo trong tủ. Khi hết quần áo mà thời gian lại chưa hết thì hắn phải làm gì đây?

Nữ quỷ là một người mẹ rất giàu tình thương nhưng hắn không muốn từ nay về sau ở chung với một nhà bốn người này.

Hay là... đến lúc đó hắn cởi quần áo của hắn đưa qua luôn nhỉ?

Bạch Ngôn thầm nghĩ.

Vì đề phòng trường hợp không kịp đưa quần áo mà bị nữ quỷ tấn công, Bạch Ngôn ôm theo số quần áo còn thừa lại dẫn nữ quỷ đến cạnh tủ quần áo.

Sau khi hoàn thành tranh ghép là có thể rời khỏi bàn vuông, thế nên bây giờ hắn có rời khỏi bàn cũng không sao.

Động tác đưa quần áo rất đơn giản, không cần đầu óc nên Bạch Ngôn vừa đưa quần áo cho nữ quỷ vừa chú ý đến Sở Phù.

Giống như hắn, tình huống bên Sở Phù không hề ổn.

Mấy gói quà vặt còn nguyên cô lấy về đã bị quỷ đói ăn hết. Cũng may tuy lượng thức ăn cần thiết của quỷ đói khá lớn nhưng nó lại không kén chọn chất lượng thức ăn, vậy nên Sở Phù lấy cả đồ hư thối biến chất trên bàn để đút cho nó.

Nhưng cũng giống tình huống bên hắn, tốc độ ăn của quỷ đói càng lúc càng nhanh, chỉ lát nữa thôi là tất cả đồ ăn trên bàn để thức ăn sẽ bị nó ăn sạch.

Chờ khi ăn hết tất cả đồ ăn, người cha quỷ đói đầu thai sẽ ăn gì đây?

Vấn đề này, Bạch Ngôn không cần nghĩ cũng biết câu trả lời.

Chú thích:

(1) Lôi Phong là một chiến sĩ của quân Giải phóng Nhân dân Trung Quốc. Sau cái chết của mình, Lôi Phong đã được hình tượng hóa thành một nhân vật vị tha, khiêm tốn, tốt bụng. Người ta thường ví những người làm việc tốt mà không cần báo đáp như Lôi Phong.