“Lam Tuân, sao hương đuổi muỗi của nhà ngươi mùi hắc quá vậy?” Hàn Niệm phẩy phẩy mùi hương nồng hắc.

“Hương đuổi muỗi ở đây đều có mùi như vậy. Ngươi đòi thơm ta biết kiếm đâu ra.” Lam Tuân hừ nhẹ.

“Huân hương của khách điếm còn thơm hơn của nhà ngươi, ngươi…” Không đợi nàng nói hết câu, Tiểu Tinh không nhịn được hỏi: “Huân hương gì?”

Tĩnh Khanh cũng khẽ nhíu mày.

“Lúc ta ở khách điếm, tiểu nhị có đến phòng của ta có đốt lư hương, ta hỏi hắn nói là hương đuổi muỗi, mùi hương còn khá dễ chịu…”

Như nhận ra gì đó, Hàn Niệm không nói tiếp.

Không hẹn mà cả ba bao gồm Hàn Niệm, Tĩnh Khanh, Lam Tuân đều đồng loạt lên tiếng: “Là huân hương.”

“Phòng của ta không có…” Tiểu Tinh như nhớ lại, bật người la lên: “A, hóa ra là hắn.”

“Ta còn nghĩ làm sao hạ độc được người trong Thập Tru, hóa ra là dùng huân hương ở khách điếm. Nói vậy, khách điếm đó có vấn đề.” Lam Tuân nhìn bọn họ nói.

Mọi người nhìn nhau, nghiêm túc gật đầu.

Hàn Niệm suy nghĩ một lát, lại nói: “Thế này đi, khách điếm đó chính xác là có vấn đề. Trước tiên mọi người tạm nghỉ ngơi ở đây đi, tối nay chúng ta sẽ đi bắt tên tiểu nhị ở đó đến hỏi.”

Lam Tuân nhìn nàng chủ trương, nhíu mày: “Sao không đi bây giờ? Ta có lệnh bài…” Hắn trước giờ làm gì cũng quanh minh chính đại, sáng làm tối ngủ.

Nàng nhìn hắn cầm lệnh bài, khinh thường nói: “Ồ, vàng thật hả?”

Lam Tuân vô thức gật đầu, lại nghĩ nghĩ lắc đầu.

Nàng nhếch miệng cười: “Vàng thật thì tốt nhất ngươi đem cái lệnh bài rởm đó bán đi. Hở cái là lấy ra dọa nhân sĩ giang hồ, chắc ta sợ ngươi lắm đó…”

“Ngươi…” Hắn thật sự không hiểu vì sao nàng lại có thành kiến với triều đình như vậy?

Không đợi hắn hiểu ra thì đã nghe nàng nói: “Ngươi tính cầm lệnh bài ra bắt người chắc? Hắn sẽ khai sao? Không khai ngươi liền tra tấn? Tra tấn chết, lại cầm lệnh bài ra bắt người khác. Rồi lại không khai, ngươi lại tra tấn. Tra tấn chết, lại cầm lệnh bài ra bắt người khác…”

“...”

Một mảnh im lặng, ngẩn người.

________________

Tuy chỉ là một căn nhà nhỏ nhưng mảnh sân phía sau vẫn còn phòng đủ cho mọi người tạm nghỉ ngơi.

Rảo bước đi trong sân, bỗng Hàn Niệm dừng lại, ra hiệu với Tiểu Tinh. Tiểu Tinh muốn nói lại thôi, đi về phòng của mình. Cuối cùng chỉ còn Hàn Niệm cùng Tĩnh Khanh ở lại.

Hắn nghi hoặc nhìn nàng: “Có chuyện gì sao?”

Nàng nhìn hắn, có chút trầm mặc, bộ dạng muốn nói lại thôi.

Hắn có chút chột dạ suy nghĩ, hay là nàng nhận ra rồi. Vì chuyện nàng trúng độc, hắn có chút mất khống chế. Hắn đang lo lắng rối rắm đã nghe nàng lên tiếng.

“Tĩnh Khanh, ta biết ngươi quan tâm ta nhưng sau này ngươi không cần giả vờ mạnh mẽ như vậy đâu, thật sự… không quen chút nào.” Nàng thả lỏng người, khoanh tay đánh giá hắn.

Hắn khẽ thở phào, gãi đầu cười: “Thế nào, trông ta có lợi hại không?”

Nàng vươn tay cốc đầu hắn, cười rộ lên: “Ngốc, đi thôi.”