Ấn một phím đàn cuối cùng, Lucien giơ hai tay lên lặng lẽ nghe tiếng ngân nga của giai điệu trong phòng đàn, trong lòng có cảm giác đạt được một chút thành tựu.

Đây không phải sao chép nguyên xi ra khúc giao hưởng Định Mệnh vì bản thân, mà là vì trong ba tuần gần đây trừ thời gian học ma pháp ra thì bản thân đã tập trung tất cả tinh thần và sức lực vào việc luyện tập đàn tấu dương cầm. Buổi sáng ở thư viện âm nhạc thì đàn tấu tưởng tượng, giống như Peyyale vậy, hoàn toàn chìm đắm trong thế giới âm nhạc. Buổi trưa thì vội vàng ăn cơm xong, không nghỉ trưa mà trực tiếp đến nhà của ngài Victor và phòng đàn của hiệp hội để luyện tập đến lúc hoàng hôn. Chỉ có khi Victor đến hướng dẫn thì mới đàn nhạc khúc đơn giản.

Có bỏ ra thì có thu hoạch, Lucien hiện giờ ít nhất có thể miễn cưỡng đàn tấu ra khúc giao hưởng Định Mệnh mà không bị gọi là tạp âm nữa. Tuy rất nhiều chỗ mang tính kỹ xảo vẫn không thể hoàn thành nhưng chỉ cần người có kiến thức sâu về âm nhạc nghe được thì chắc chắn có thể phát hiện giá trị quý báu ẩn chứa trong khúc nhạc này.

[Tin rằng ngài Victor cũng không ngoại lệ.] Lucien thu lại cảm giác tự hào đối với sự nâng cấp năng lực diễn tấu đàn dương cầm của bản thân rồi đứng dậy. Bởi vì bản thân Lucien rất rõ đây là sự nâng cấp bất thường nghiêm trọng, chỉ dựa vào việc luyện tập nhiều, luyện tập lặp đi lặp lại và trí nhớ siêu nhân để đàn tấu được khúc nhạc này. Những nhạc khúc khác hơi khó một chút thì bản thân vẫn chưa đàn được, mỗi một bản nhạc đều cần bỏ ra thời gian dài tương tự như vậy thì mãi vẫn sẽ không thể sánh được với người luyện tập để có nền tảng vững chắc rồi mới bắt đầu luyện nhạc khúc có độ khó.

Quay người lại, Lucien nhìn thấy bờ môi đầy đặn của Phyllis dán trên ống kèn flute nhưng lại không thổi, đôi mắt như đá hồng bảo tràn đầy sự nghi hoặc nhìn chăm chăm vào bản thân, trên khuôn mặt xinh đẹp thậm chí còn có để lại sự kinh ngạc.

“Giai điệu anh đàn tấu vừa nãy…” Phyllis dừng luyện tập kèn flute, khi chuẩn bị rời đi thì vừa hay nghe được một đoạn giai điệu cuối cùng trôi chảy của Lucien. Tuy kỹ xảo đàn tấu vẫn chưa thuần thục, tiết tấu vẫn còn có hơi chậm rãi nhưng nghe thì hình như có cảm giác không tệ, việc này khiến cô ấy không thể tin được.

Lucien dùng giai điệu rác rưởi để cắt ngang giai điệu của khúc giao hưởng Định Mệnh, khiến người khác mỗi lần chỉ có thể nghe được một đoạn trong đó. Vả lại mỗi khi muốn nâng cao cảm giác êm tai thì lại thường bị giai điệu rác rưởi quấy nhiễu, vì vậy đám người Phyllis, Lotter ở trong cùng một phòng đàn chỉ cảm thấy kỹ xảo đàn tấu của Lucien đang tiến bộ chứ không nghĩ rằng nhạc khúc hắn viết tốt đến mức nào. Cho đến vừa nãy khi Lucien đàn đến cuối cùng, thuần thục rồi nên đàn trôi chảy một hơi hết giai điệu cuối mới khiến Phyllis nảy sinh cảm giác so sánh mãnh liệt.

Còn có ba ngày, cách buổi hòa nhạc chỉ còn một tuần nữa. Lucien chuẩn bị ngày mai, ngày kia sẽ tìm cơ hội mời ngài Victor “đánh giá” nhạc khúc của mình nên đối với sự nghi hoặc của Phyllis hắn không hề hoảng loạn mà ngược lại cảm thấy vừa đúng lúc, cứ để cho họ có loại cảm giác này. Cho dù hôm nay Phyllis không chú ý đến thì ngày mai bản thân cũng muốn tìm cơ hội để họ nảy sinh sự kinh ngạc tương tự.

“Phyllis, cô có ý kiến gì?” Lucien lộ ra nụ cười mỉm “chân thành”, lễ độ.

Phyllis bỏ kèn flute xuống, miệng nói: “Việc này… năng lực… đàn tấu của anh tiến bộ rất lớn.”

Cô ta vẫn không cho rằng đó là giai điệu mà Lucien tự soạn nên quy kết nguyên nhân vào việc nâng cấp năng lực diễn tấu dương cầm của Lucien, còn khúc nhạc đó chắc là khúc dương cầm nào đó mà bản thân chưa nghe qua, suy cho cùng bản thân chủ yếu là học kèn.

Lucien chỉ muốn cô ta có ấn tượng, thấy cô ta không hỏi cũng cười nói: “Cảm ơn đã khen, Phyllis. Trời sắp tối rồi với lại nhìn có vẻ tối nay có thể sẽ có mưa lớn, vì vậy tôi phải về trước đây.”

“Trong “tháng thu hoạch” (tháng 9) thời tiết vẫn nóng nực, cộng thêm sơn mạch hắc ám ngăn cản gió mùa, toàn bộ công viên Owuor Ritter lại thuộc thung lũng nên trong mấy tháng gần đây cứ cách mấy ngày thì có một trận mưa lớn. Còn hôm nay vẫn chưa đến sáu giờ mà sắc trời đã tối giống như bảy tám giờ, ẩm ướt mà oi bức như thể sắp có mưa lớn ào ào trút xuống bất cứ lúc nào.

“Vậy ngày mai gặp lại, Lucien.” Phyllis hiếm khi trả lời bình thường, sau đó nhìn bóng dáng Lucien đi ra khỏi phòng đàn, trên mặt vẫn hiện lên sự nghi hoặc dù bản thân đã có được kết luận.

Còn lúc này, Lotter và Herodotus đã rời đi được một lúc nên cô ta không tìm được đối tượng bàn bạc.

Lucien đi đến dưới lầu, thấy quản gia Ace chỉ huy người làm quét dọn đại sảnh nên đi lên trước hỏi: “Ông Ace, ngài Victor ở đâu vậy? Tôi có việc muốn tìm ngài ấy.” Nếu Phyllis đã chú ý đến thì Lucien cũng chuẩn bị dời thời gian lên sớm hơn, việc này sớm thì sẽ tốt hơn muộn.

Ace lúc nào cũng có bộ dạng nghiêm túc đoan trang, đầy lễ phép: “Ngài Victor đến nghĩa trang rồi, có thể phải rất muộn mới về. Ngài Lucien, việc rất gấp ư?”

“Ngày mai cũng được.” Lucien không biết sẽ chờ bao lâu nên lùi đến mai, bản thân còn phải về tiến hành thực nghiệm ma pháp, đó mới là con đường thật sự sau này của hắn.

Trong khoảng thời gian này, Lucien hiểu được cơ bản cuốn tập san “Áo Thuật” đó, đồng thời dùng văn hiến, tư liệu, sách vở có thể xem trong thư viện nhanh chóng hoàn thiện kiến thức cơ bản của bản thân. Đó là giai đoạn phân tích, cấu tạo, ứng dụng ma pháp tiến bộ rất nhanh. Ví dụ như lúc Lucien kết hợp một số tần số, dao động và kiến thức cải tạo kết cấu và quá trình cấu tạo của ma pháp sóng âm “Ho Sặc Của Horman” này, sau khi trải qua nhiều lần thí nghiệm đã tạo ra hai ma pháp không chính thức cấp học đồ mới mà không biết Tổng Bộ Nghị Viện Ma Pháp Đại Lục có hay không.

Nếu so sánh thì tiến bộ về mặt linh hồn và tinh thần lực của Lucien vẫn còn lạc hậu hơn nhiều so với sự hòa hợp của kiến thức và ma pháp của bản thân. Cùng với tốc độ lý giải đối với ma pháp thì hiện tại vẫn còn thiếu một chút mới có thể khiến tinh thần lực đạt đến trình độ liên tục thi triển mười ma pháp cấp học đồ, trở thành học đồ ma pháp chính thức. Hoàn toàn ngược lại với tình hình của học đồ ma pháp thông thường, giai đoạn này là giai đoạn tinh thần lực tăng trưởng nhanh, chỉ cần không phải thiên phú quá kém thì trong vòng một đến hai năm đều có thể trở thành học đồ ma pháp bậc cao. Vậy nên sự nắm vững về kiến thức lạc hậu với sự tăng trưởng của tinh thần lực mới bình thường.

----

Hoàng hôn ngày càng mờ mịt, khi Lucien đi vào nhà thím Alissa thì tùy ý nhìn góc tường của ngôi nhà bên cạnh một cái, lập tức phát hiện ở vị trí vốn dĩ có ký hiệu bị xóa đi đã xuất hiện ký hiệu mới.

[Có tin tức của sinh vật tà ác…] Lucien giống như ngẫu nhiên đưa ánh mắt nhìn sang vậy, sắc mặt không đổi đi vào nhà thím Alissa.

Hàm ý cụm hình vẽ đó của Simon là: “Ngài giáo sư tôn kính, Hiền Giả có tin tức của sinh vật tà ác, mười giờ tối nay gặp ở chỗ cũ. Ưng Đầu Mèo.”

[Sau khi liên tục mấy lần đều không tham gia tụ họp bí mật, họ cuối cùng đã lấy tin tức của sinh vật tà ác để thu hút mình rồi à?] Lucien vừa ăn bánh mì đen với thịt bò hầm khoai tây vừa nghĩ về việc này. [Có phải là cái bẫy không? Nếu phải thì là chủ nhân của con quạ đó hay là người khác?]

Sau khi suy nghĩ rất lâu, Lucien quyết định đến lúc sẽ âm thầm đi quan sát một chút rồi, sau khi xác định sơ lược không có mai phục thì sẽ gặp mặt Simon và Hiền Giả.

Chỉ cần có được máu của sinh vật tà ác sẽ có thể kêu gọi oán linh, thu thập xong oán linh thì sau này Lucien có thể yên tâm kiếm tiền, thử mua Tường Vi Ánh Trăng rồi.

[Nhưng trước lúc đó phải chuẩn bị một số vật phẩm.]

----

Đêm tối, trong phòng thực nghiệm ma pháp của Lucien.

Phía trên luyện kim trận khắc trên mặt bàn đá đang bày ra một đồ đựng dụng cụ màu đen lớn bằng cái cốc, ngọn lửa màu xanh đang đốt dưới đáy, còn bên trong nó là dịch thể màu đỏ tựa như nham thạch nóng chảy đang cuồn cuộn.

Lucien vẻ mặt nghiêm nghị, tay trái đang cầm cái muỗng gốm thô có độ dài hai mươn xen-ti-mét cẩn thận khuấy dịch thể màu đỏ này, còn tay phải cầm một ống thủy tinh từ từ nghiêng lại nhỏ từng giọt dịch thể màu đen bên trong vào dụng cụ, hòa vào với dịch thể màu đỏ.

Mỗi một giọt dịch thể màu đen nhỏ vào đều sẽ tạo ra một luồng khói trắng khiến cho dịch thể màu đỏ đông cứng lại gần như muốn nổ tung, may mà có sự phối hợp khuấy trộn của tay trái Lucien cùng với tinh thần lực khống chế chuẩn xác đối với luyện kim trận nên mới không xuất hiện sự cố thực nghiệm.

Chờ đến khi rót xong dịch thể màu đen, Lucien đặt tay phải lên trên luyện kim trận để thay đổi động tác của nó. Từng sợi mỏng màu đỏ xuất hiện bao bọc lấy đồ đựng dụng cụ màu đen, đồng thời trong miệng Lucien niệm ra chú văn trúc trắc tối nghĩa, ngón trỏ tay trái bắn ra một luồng sáng tỏa hàn khí màu trắng rơi vào trong đồ đựng dụng cụ màu đen.

Cực nóng gặp lạnh như băng lập tức có thay đổi dữ dội, sương mù màu trắng vọt lên, thậm chí có xu thế nổ tung nhưng bị những sợi mỏng màu đỏ bao bọc lấy nên dần dần ổn định lại.

Sương mù màu trắng dày đặc tiêu tan, đồ đựng dụng cụ màu đen xuất hiện ít dịch thể đặc quánh màu đỏ đang di động, giống như có ngọn lửa đang thiêu đốt vậy.

Lucien lúc này mới thở phào, đổ dịch thể đặc quánh màu đỏ đó vào một ống thủy tinh và đậy kín lại. Đây chính là “Sí Hỏa Giao” mà nữ phù thủy chuẩn bị luyện chế.

Sau khi thu thập nguyên liệu thực nghiệm, Lucien sẽ bắt đầu thực nghiệm luyện kim của phương diện này. Bởi vì dựa theo miêu tả của nữ phù thủy thì uy lực của “Sí Hỏa Giao” không phải nhỏ, hơn nữa dựa theo kinh nghiệm mấy lần thực nghiệm thất bại bị đốt gây ra vết thương nhẹ trước đó, cùng với thực nghiệm uy lực dùng lượng ít “Sí Hỏa Giao” để đốt cháy thì có thể thấy được nó tương tự với bom xăng, chẳng qua là uy lực nổ không đủ mạnh.

Vốn dĩ Lucien còn muốn luyện chế một số nytroglycerin thêm vào nhưng xem xét đến tính nguy hiểm và hiện tại bản thân chưa có pháp thuật phòng hộ tốt nên tạm từ bỏ.

Mở rương của phòng thực nghiệm ma pháp ra, bên trong có chứa bảy ống dịch thể chính là thành tựu luyện kim của Lucien trong khoảng thời gian này. Có hai ống “Sí Hỏa Giao”, ba ống “Ưng Đầu Mèo Màu Nâu” hồi phục nhanh tinh thần lực, dịch thể màu nâu bên trong vẫn cứ nổi bong bóng mạnh mẽ, hai ống còn lại là “Cuồng Phong” trị liệu thương thế và hồi phục thể lực.

Lucien lấy ra bảy ống tễ thuốc ma pháp này, cùng với ống “Sí Hỏa Giao” vừa mới luyện chế cắm vào trong túi gần thắt lưng áo choàng màu đen của mình. Bên trong có rất nhiều thảm len để đề phòng khi vận động mạnh thì các ống thí nghiệm thủy tinh khắc phù văn ma pháp sẽ va chạm nhau.

Làm xong tất cả, Lucien mở sổ ghi chép ma pháp của bản thân ở trên bàn ra, xem hai trang trái phải viết lại quá trình kết cấu và cấu tạo của hai ma pháp học đồ mới mà bản thân tạo ra.

Đây là Lucien dựa vào kiến thức của tần số và dao động, trải qua mấy trăm lần thực nghiệm và thử nghiệm mới cải tạo ra trên ma pháp sóng âm “Ho Sặc của Horman” này. Yêu cầu đối với tinh thần lực bằng với một ma pháp hệ Tinh Tượng, hơn nữa tính năng rất đặc biệt. Tuy công dụng trong thực chiến không lớn nhưng trong trường hợp đặc biệt sẽ có hiệu quả kinh người.

Lặng lẽ nhìn hai ma pháp này một lúc, Lucien lấy bút lông, lần lượt viết ra một dãy từ đơn hình hoa văn ở phía trên cùng của mỗi trang, đó là tên đặt cho chúng:

“Tiếng Rít của Dơi”;

“Tay Cộng Hưởng Của Giáo Sư.”

Viết xong cái đó thì Lucien đi ra khỏi phòng thực nghiệm ma pháp và quay lại căn nhà nhỏ, nằm ở trên giường hồi phục tinh thần lực, chờ đến chín giờ bốn mươi phút thì kéo mũ áo xuống đi ra khỏi cửa phòng.